" Thiên La học viện Hoắc Thiên Hàn, Đường Việt, Băng Dao "
Nghe thấy hắn báo tên, hiển nhiên ba người phía đối diện đã nhận lấy một chấn động tương đối lớn.
Ba người Thiên Hàn được bài danh thứ nhất, hơn nữa còn dùng hơn hai vạn điểm để bài danh thứ nhất, lúc này, đội ngũ quán quân lại hiện ra trước mặt bọn hắn, điều này có thể nào không làm bọn hắn rung động được đây?
Lý Diệu Minh thản nhiên nói: "Thì ra là quán quân của hải tuyển, ngưỡng mộ đã lâu rồi. Ta tin các ngươi cũng biết rõ, nếu chúng ta va chạm thì rất có thể sẽ là một kết cục thảm đạm, vô luận là ai thắng đều phải trả một cái giá không nhỏ. Chỉ cần Lam huynh chịu giao vô nương bên cạnh cho chúng ta, chúng ta sẽ đi. Hy vọng có thể vào vòng trong cùng quý tổ."
Đối mặt với quán quân, trong lòng của hắn tràn đầy sự cảnh giác, tất nhiên hắn sẽ không nguyện ý động thủ cùng Thiên Hàn ở thời điểm này, nhưng thật vất vả mới lấy được cơ hội cướp điểm của tổ Diệp Linh Đồng, hiện tại quả là là không nỡ bỏ.
Trong mắt hắn, đối phương cũng chưa chắc nguyện ý động thủ cùng phe mình, vì tình huống rất rõ ràng, nếu mọi người toàn lực liều mạng thì hươu chết về tay ai còn rất khó nói, nhưng sẽ rất giống thình huống lúc trước của tổ Lữ Thiên Tầm, rất dễ biến thành thời cơ lợi dụng cho người khác.
Nhưng thứ làm ba người Lý Diệu Minh tuyệt đối không nghĩ tới là câu trả lời của Thiên Hàn
"Động thủ!"
Lôi nguyên tố bùm nổ tránh để cho Điệp Linh Đồng nhìn thấy cậu đã thủ sẵn 1 cây xanh lam bạc kim Lam Ngân Thảo gần đó
Lý Diệu Minh hợp hai tay về trước người, lập tức, một mặt quang thuẫn liền dựng thẳng lên mà ngăn lại tia chớp.
Trong tiếng nổ vang, bạch quang văng khắp nơi, Lý Diệu Minh thiếu chút nữa bị oanh ngã khỏi lưng quanh hổ. Nhưng quang hổ kia của hắn cũng bắn ra một đạo tiêm quang, mũi tên thẳng hướng Thiên Hàn mà phóng.
Hứa Vinh Hâm cũng một lần nữa phóng thích Võ Hồn, cánh đã gãy lại bằng tốc độ kinh người mà khép lại, mà Thư Tử Hiên tức thì lách mình mà ra, trường mâu trong tay hắn phụt hào quang, huyễn hóa ra hơn mười đạo quang ảnh mà bao trùm xuống
Ngôn Hy ẩn nấu nãy giờ bây giờ đã xuất hiện Quang Minh năng lượng nồng đậm bùng nổ lấy cơ thể của hắn làm trung tâm thôn phệ hoàn toàn hơn mười đạo mâu ảnh kia. Trong nội tâm Thư Tử Hiên chợt cả kinh, bản thân hắn là một gã tam hoàn hồn tôn, Võ Hồn lại rất đặc thù, lực chiến đấu cá nhân luôn luôn rất mạnh, dù là lẩn tránh công kích hay tốc độ cũng luôn đứng đầu Lăng Thiên học viện, lực công kích lại càng dị thường.
Nhưng lúc này, khi phải đối mặt với Ngôn Hy hắn lại có một loại cảm giác như sắp bị tính tình cương trực phá hủy, từng đạo mâu ảnh liền biến mất, ngay sau đó là một cỗ đại lực truyền đến làm hắn không thể không toàn lực né tránh.
Tốc độ cánh của Hứa Vinh Hâm cũng khôi phục rất nhanh, sau khi một đạo thánh quang mà Lý Diệu Minh phát ra rơi vào người Hứa Vinh Hâm, hắm liền tiến tới một bước, toàn thân là kim quang bắn ra, sau lưng hắn chậm rãi hiện ra một đạo thân ảnh kim sắc, dưới chân, ba cái hồn hoàn hai vàng một tím nhanh chóng kéo lên. hào quang hồn hoàn thứ hai tỏa sáng rực rỡ, phải đối mặt với Thiên Hàn, hai mắt hắn cũng biến thành màu vàng rực rỡ, hai tay hắn vung lên, một quang cầu lớn đột nhiên bay tới hướng Thiên Hàn
Muốn tấn công đến Thiên Hàn đầu tiên phải xử gọn năm con Hung Thú 40 vạn năm kia đã. Đường Việt hừ lạnh một tiếng Hồn Hoàn thứ 2 sáng lên Dục Hỏa Phượng Hoàng phát ra làm nổ tung quang cầm
Một đầu rồng ngưng tụ trước song quyền, khí tức khủng bố bạo phát ra làm Lý Diệu Minh cũng phải cảm thấy cực độ khó thở, mặt hắn lộ vẻ khiếp sợ. chỉ có thể hít sâu một hơi, hồn hoàn thứ ba lóe sáng. Ngay sau đó là một đạo thân ảnh kim sắc nổi lên phía sau hắn. Đó là bóng dáng một người, hai tay khoanh trước ngực, bộ dáng thập phần thánh khiết. Khí tức quang minh nồng đậm lập tức bộc phát, dường như mọi thứ chung quanh đều vì phần khí tức quang minh này mà trở nên thần thánh.
Ngay sau đó, toàn thân Lý Diệu Minh biến thành màu đỏ rực, hai tay nhẹ nhàng mà đánh về phía trước. Dường như động tác của hắn đã hòa làm một thể với luồng khí tức quang minh thần thánh này. Quang cầu hắn đánh ra không còn là màu trắng lúc trước, mà là một màu vàng sáng lạn.
Hồn kỹ thứ ba, một hồn kỹ ngàn năm, Quang Minh thần phụ thể!
Đây mới là măng lực giúp Lý Diệu Minh có thể trổ tài tại Lăng Thiên học viện, cũng là hồn kỹ mạnh nhất của hắn. Thậm chí là một hồn kỹ có được năng lực tăng phúc cường đại nhất trong tất cả hồn kỹ thứ ba tại Lăng Thiên học viện.
Vì đạt được cái hồn kỹ này, gia tộc của hắn đã phải bỏ ra một cái giá cực lớn. Cũng chính vì có cái hồn kỹ này mới có thể làm cho một người có thực lực cường hãn như Thư Tử Hiên cam nguyện nghe hắn sai đâu đánh đó.
Lúc này, quang cầu màu vàng kia vừa bay ra, quang nguyên tố nhanh chóng ngưng tụ, dường như tất cả nguyên tố quang minh xung quanh đều bị nó thôn phệ, nên bầu trời lúc này đã là một mảnh hắc ám.
" Oanh " Va chạm diễn ra Hoắc Thiên Hàn nở một nụ cười dưới khóe môi
Cả người Lý Diệu Minh đã cứng đờ tại đó, thậm chí ngay cả hai tay cũng giữ nguyên động tác lúc trước. Đúng vậy, vô luận như thế nào hắn cũng không thể tin nổi, sự việc lại đột nhiên biến thành như vậy.
Nháy mắt sau đó, cả người hắn đã hóa thành quang điểm mà vỡ nát. Thư Tử Hiên cùng Hứa Vinh Hâm đều chỉ cảm thấy trên người nóng lên, tựa hồ có thứ gì đó trào vào trong cơ thể bọn hắn.
Tử Cực Thần Quang!
Tinh Thần Lực của cậu cao siêu đến mức nào 1 tên Hồn Tôn đơn giản là đỡ là đỡ sao? Đừng có hòng
Thúy quang lóe lên rồi biến mất! Thân thể Hứa Vinh Hâm cũng trở nên cứng ngắc, luồng thúy quang chui vào từ sau ót hắn rồi lại xuyên qua trán, tính mạng của hắn đã chấm dứt trong nháy mắt đó.
Thúy Ma Điểu!
Hoắc Thiên Hàn đặt tay lên khóe môi của mình hướng Thúy Ma Điểu "suỵt!"
một hành động rất đơn giản nhưng lại đầy mị hoặc Thúy Ma Điểu liền nghe lời mà không tấn công nữa
Lôi điện sau khi biến mất hai tên trực tiếp phóng đến Thư Tử Hiên. Thời khắc mấu chốt, hắn chỉ có thể phóng thích ra hồn kỹ thứ ba của mình, một mảng quang ảnh hư ảo lóe ra từ trong cơ thể hắn, U Minh Ma thương miễn cưỡng chắn trước trán của mình.
" Đương " Bạch Long Thương cũng đã gặp phải quấy nhiễu nhất định, bị U Minh Ma thương ngăn lệch ra một lát, nhưng cuối vùng nó vẫn xuyên qua bên gáy hắn. Không hề nghi ngờ đây chính là một cuộc toàn thắng. Toàn bộ quá trình chiến đấu cũng chỉ là nửa phút mà thôi, tất cả đều đã xong.
Nhưng đúng lúc này biến hóa lại phát sinh, một tình huống ngay cả Hoắc Thiên Hàn cũng hoàn toàn không nghĩ tới lại đột nhiên xuất hiện. Diệp Linh Đồng bỗng nhiên xông tới trước, một quyền đập thẳng mặt Thư Tử Hiên.
"Phanh" Toàn thân Thư Tử Hiên hóa thành quang điểm mà tiêu tán. Một đoàn ánh sáng màu đỏ cũng theo đó mà chui toàn bộ vào cơ thể Diệp Linh Đồng. Biến hóa bất thình lình này đã làm cho sáu người bọn họ đều sững sờ. Vốn dĩ Thư Tử Hiên là hẳn phải chết, nhưng Diệp Linh Đồng lại thêm một quyền này...
"Ngươi làm gì đấy!" Ngôn Hy cáu giận quát lên
Biểu lộ của Diệp Linh Đồng có chút cứng ngắc, nàng miễn cưỡng cười trừ một tiếng rồi nói: "Ta sợ lại có biến cố, hắn quá giảo hoạt, tốc độ lại rất nhanh, ai biết hắn có thể thừa cơ chạy trốn hay không a!"
Lúc này sắc mặt của Thiên Hàn liền trầm đi trông thấy. Nếu có Trạm Dực ở đâu ách hẳn khẽ không cậu lại
" Thiên Hàn, nàng đã đoạt tất cả điểm tích lũy." Lưu Triệt nói, bọn họ chính là đánh thắng tất cả lại không nghĩ Điệp Linh Đồng lại cướp đ tất cả
Điểm tích lũy của ba người Lý Diệu Minh có bao nhiêu hoàn toàn có thể đoán được, nhưng vô luận thế nào bọn hắn bọn hắn cũng không nghĩ lại bị Diệp Linh Đồng lấy mất.
Lúc này Thiên Hàn lúc này mới nhìn về phía Diệp Linh Đồng đang khẽ cúi đầu, rõ ràng nàng đã có chút chột dạ.
"Vì sao? Ta cũng cần một lời giải thích."
Diệp Linh Đồng nói: "Không phải ta nói rồi sao? Ta sợ hắn chạy. Nếu hắn chạy chúng ta cũng không đuổi kịp a!"
Thiên Hàn hít sâu một hơi, tức giận nói: "Diệp Linh Đồng, ngươi nghĩ chúng ta đần hết sao? Dưới tình huống đó hắn còn có thể chạy hả? Huống chi, hắn có thể nhanh hơn được Lưu Triệt? Nhanh hơn được Thúy Ma Điểu sao? Ngươi trốn chạy để không phải chết, khi ngươi sắp bị đối phương đánh chết, là chúng ta cứu ngươi, hơn nữa đã đánh tan địch nhân. Ngươi hồi báo chúng ta như vậy đấy sao?"
Thật sự cậu đã rất phẫn nộ, đó là một loại phẫn nộ bị người phản bội mà sinh ra. Tuy cậu và Diệp Linh Đồng không tính là quan hệ tốt, nhưng dù sao mọi người cũng đều đến từ Tử La thành. Hơn nữa, từ trước tới nay cậu vẫn luôn để ý tới những cố gắng của Diệp Linh Đồng. không nói là có ấn tượng gì tốt nhưng cũng không tính là hỏng. Nhưng cậu chẳng thể nghĩ tới, lúc này Diệp Linh Đồng lại có thể làm ra chuyện như vậy.
Vành mắt Diệp Linh Đồng ửng đỏ, nàng thấp giọng nói: "Thực xin lỗi. Ta... ta cũng không biết vì sao mình lại xúc động xuất thủ như vậy. Chẳng qua là vì đầu hồn thú ba nghìn năm lúc trước kia vốn là của chúng ta, bị bọn hắn cướp đi điểm tích lũy như vậy ta rất không cam lòng! Hơn nữa, việc này có quan hệ đến việc chúng ta có thể vào Sử Lai Khắc hay không. Tổ các ngươi còn rất nguyên vẹn, thực lực lại mạnh, sau này còn có rất nhiều cơ hội đạt điểm. Mà chúng ta lại chỉ còn có ta. Cùng lắm thì tiếp tới ta sẽ phối hợp các ngươi, giúp các ngươi săn giết thêm một ít hồn thú đền bù cho các ngươi là được. Có số điểm này của bọn họ, nói không chừng tổ chúng ta cũng có khả năng vào được vòng trong."
Thiên Hàn lạnh lùng nói: "Giúp chúng ta săn giết hồn thú, sau đó ngươi lại giúp hoàn thành luôn một kích cuối cùng sao? Chúng ta không cần đồng đội như ngươi. Diệp Linh Đồng, ngươi biết hành động vừa rồi của ngươi gọi là gì không? Cái này gọi là lấy oán trả ơn! Thật sự ta không nghĩ tới ngươi lại là một người ích kỷ như vậy."
Diệp Linh Đồng trợn to mắt mà nhìn Cậu, nàng không nghĩ Thiên Hàn lại nói nặng với nàng nặng như vậy, lập tức lửa giận dâng lên: "Ta ích kỷ? Ta cũng vì đoàn đội của chúng ta. Chúng ta đều là đồng học lớp thiếu niên năng động, trợ giúp nhau một chút thì làm sao vậy? Sao ngươi lại nhỏ mọn như vậy? Không phải là một chút điểm tích lũy thôi sao? Cùng lắm thì ta đi, ta đi là được, không cần các ngươi phải bảo hộ."
Đường Việt nói " Đám con gái các ngươi đúng là không thể nói lý. Rõ ràng là ngươi đoạt điểm của chúng ta, như thế nào giờ lại biến thành chúng ta hẹp hòi rồi hả? Đó chỉ là một chút điểm tích lũy thôi sao? Huống chi, ngươi đột nhiên ra tay như vậy có từng hỏi ý kiến bọn ta chút nào chưa? Không có bọn ta thì chỗ điểm tích lũy đó của tổ các ngươi cũng đã không còn rồi. Thiên Hàn nói rất đúng, ngươi đây chính là đang lấy oán trả ơn."
Nếu nàng ngỏ ý muốn lấy điểm tích lũy bọn họ sẽ nhường đằng này nàng không ngỏ ý cũng chẳng hỏi ý của bọn họ mà đã lấy sạch điểm tích lũy. Bọn họ chính là kẻ có công đánh bọn chúng nàng không làm gì mà lấy toàn bộ điểm tích lũy sao? Buồn cười!
Diệp Linh Đồng nhìn hằm hằm hắn mà nói: "Ngươi đừng có nói nhảm. Ta đang nói chuyện cùng Hoắc Thiên Hàn đấy."
Nàng mới nói đến đây, đột nhiên một hồi cảm giác suy yếu nhanh chóng truyền khắp toàn thân,thay vào đó là một loại áp chế từ nơi sâu thẳm trong huyết mạch xuất hiện.
" Hoắc Thiên Hàn, ngươi..." Nàng mãnh liệt ngẩng đầu nhưng lại chỉ cảm thấy hoa mắt, nháy mắt sau đó, một bàn tay hữu lực đã bóp lên cổ của nàng.
"Hoắc Thiên Hàn, ngươi làm gì?" Nàng có chút khó khăn mà nói ra mấy chữ này, mà bàn tay hắn phảng phất như đang muốn cướp đi tính mạng của nàng vậy
Thiên Hàn lạnh lùng nói" Không ai được phép sỉ nhục bạn của ta. Ngươi có thành viên tổ ngươi, ngươi muốn đạt điểm tích lũy để trợ giúp bọn họ là không sai, nhưng ta cũng có đồng bạn của ta, ta phải chịu trách nhiệm vì bọn hắn."
"Nếu không phải vì quyết định của ta thì căn bản chúng ta cũng không cần cứu ngươi, mà đợi đối phương giết ngươi rồi chúng ta lại ra tay đánh bại bọn hắn mới phải. Ngươi cũng thấy rồi đấy, với lực chiến đấu của chúng ta là hoàn toàn có thể làm được. Chính vì cái quyết định sai lầm này của ta đã dẫn đến việc thành quả của chúng ta bị ngươi cướp mất, mà khẳng định điểm tích lũy của tiểu tổ các ngươi không bằng bọn Lý Diệu Minh. Nên dù giết ngươi thì điểm tích lũy của chúng ta cũng kém hơn dự định ban đầu.Đây là sai lầm của ta, ta phải chịu trách nhiệm."
"Diệp Linh Đồng, ngươi hãy nghe cho kỹ. Quyết định ngày hôm nay của ngươi đã làm chúng ta không bao giờ có khả năng trở thành bằng hữu, càng không có khả năng thành đồng bạn. Ngươi phản bội sự tin tưởng của bọn ta, về sau đường ai nấy đi, chúng ta bỏ qua tất cả. Gặp lại."
"Ngươi dám..." Diệp Linh Đồng đột nhiên ý thức được ra cái gì đó, hai con mắt đột nhiên trợn lên mà nói.
"Rặc rặc!" Thiên Hàn đột nhiên dùng sức, Diệp Linh Đồng. Xong.
Bạch quang lóe lên, Diệp Linh Đồng biến mất, một đoàn sáng đỏ nồng đậm cũng theo đó mà tràn vào cơ thể sáu người bọn họ.
" Thiên Hàn đệ......" Băng Dao nhìn Thiên Hàn nói ánh mắt sắc lẽm nhìn về phía Đường Việt
"Trách nhiệm của đệ để đệ tự gánh chịu. Xin lỗi, là lỗi của đệ."
"Đêk nói nhảm cái gì đây? Cái gì gọi là trách nhiệm của đệ, đệ tự gánh chịu, chẳng lẽ chúng ta không phải một thể sao? Chúng ta là một cái chỉnh thể, mọi chuyện cần thiết đều là chúng ta cùng quyết định, có cái trách nhiệm gì cũng là chúng ta cùng gánh chịu."
" huynh ấy nói đúng " Tịnh Y nở một nụ cười bọn họ tuy hai đội khác nhau nhưng lớp niên thiếu đều hiểu bọn họ chính là tổ hợp
Thiên Hàn nở một nụ cười chuyện này nếu đến tai papa ách hẳn gia đình Điệp Linh Đồng không yên đâm
Đúng lúc này, trong bụi cây đột nhiên truyền đến âm thanh liên tiếp làm ba người phục hồi tinh thần lại, không dám chậm trễ, cả ba lập tức trèo lên đại thụ chung quanh. Lúc trước bọn bắn vẫn có tiêu hao một mức nhất định, nên lúc này cũng không phải trạng thái tốt nhất.
Tốc độ thanh âm kia truyền đến rất nhanh, ba người vừa mới lên cây đã "Vèo" một tiếng, một thân ảnh cực lớn cũng đã rơi vào nơi bọn hắn đứng lúc trước. Thân thể cường tráng kia rơi xuống mặt đất phát ra một tiếng "Phanh" trầm đục.
Thấy sự xuất hiện của nó, sáu người đều sững sờ. Bởi vì thứ xuất hiện phía dưới đúng là đầu kim ti ma viên bọn hắn đã thủ hộ cả một đêm trước. So với lúc trước, thân hình của nó lúc này thoạt nhìn đã lớn thêm vài phần, một thân lông vàng cũng trở nên dài hơn, theo thân thể di động, kim quang lưu chuyển như từng tầng sóng vàng, một đôi mắt cũng rất sáng ngời có thần, đồng tử cũng biến thành màu vàng. Đây là biến hóa do việc hấp thu đầu hồn cốt Kim Nhãn Báo mang đến.
Cũng chính là vì hai con mắt vàng rực này, bọn hắn mới hoàn toàn xác định nó chính là đầu Kim Ti Ma Viên lúc trước.
Danh Sách Chương: