Giọng nói Tiếu Khải vang dội quanh quẩn bên tai mỗi người, không có bất kỳ chút thời gian chỉnh đốn nào, trực tiếp liền chuẩn bị bắt đầu khảo hạch.
Thiết bị định vị được phát đến tận tay mọi người, đồng thời còn có một túi tiếp tế nhỏ. Thiên Hàn chuẩn bị tốt thiết bị định vị của mình, hơi chỉnh thử một chút. Thiết bị định vị này rất đơn giản, ngoại trừ công năng ghi chép thì cũng chỉ có một chức năng định vị đơn giản nhất, nó có thể biểu hiện bản đồ trong một phạm vi nhất định, nhưng bản đồ này lại hết sức đơn giản, rất nhiều nơi ngay cả địa hình cụ thể cũng không có. Túi tiếp tế thì lại càng đơn giản hơn, bên trong có ba bình nước nửa lít và hai miếng thực phẩm nén.
Sau đó sẽ là lên máy bay vận tải, ai cũng không biết quy mô những máy bay vận tải này lớn bao và có bao nhiêu chiếc, bọn hắn cùng xuất phát thế này tất nhiên sẽ là lựa chọn tốt nhất. Không chỉ là bọn hắn bên này, những thí sinh khác cũng có người kết thành tổ đội tốp năm tốp ba, đại đa số đều đang thấp giọng bàn bạc.
Rất nhanh tất cả đều đã được phân phát trang bị đầy đủ. Đoàn thí sinh được đưa tới bên cạnh một chiếc máy bay vận tải cỡ lớn, đăng ký dưới sự chỉ huy của những quân nhân. Những quân nhân này ai cũng mang bộ mặt không biểu tình, không hề vì bọn hắn nhỏ tuổi mà lộ ra vẻ đồng tình.
Nhìn theo hướng bầu trời, có vẻ lúc này đang bay tới hướng vầng mặt trời màu lam. Nơi này mặc dù không khí mỏng manh nhưng thiên địa nguyên lực lại hết sức dồi dào, ít nhất là có lợi cho hồn sư khôi phục hồn lực. Trong suy nghĩ của đa số thí sinh thì đây chính là nguyên nhân liên bang muốn chiếm lĩnh nơi này.
Tốc độ của máy bay vận tải này rất nhanh, chỉ qua mười phút đồng hồ, khoảng cách tới căn cứ đã vượt quá một trăm cây số.
Theo cửa sổ mạn tàu nhìn xuống phía dưới thì bọn hắn đang bay dọc theo rìa sa mạc, rất nhanh liền tiến vào một mảnh vùng núi. Vùng núi này có địa hình rất phức tạp, trong đó có một ít thực vật khá khác lạ, phần lớn đều là màu lam cùng màu tím.
Lại qua mười phút đồng hồ, máy bay vận tải đã vượt qua dãy núi, lúc này khoảng tới cách căn cứ đã vượt quá hai trăm cây số.
Đột nhiên phía trước truyền đến từng trận nổ vang rền, rất nhiều thí sinh vội vàng ngó ra hướng cửa sổ.
Trên không, chiến đấu đã bắt đầu.
Chừng hơn trăm sinh vật với hình thể khổng lồ, có chút giống loài chim. Lúc này chúng đang phát động công kích. Đám quái điểu này có hình thể thon dài, hai đôi cánh duỗi rộng tới năm mét. Đầu cùng bụng của chúng đều khá lớn, tốc độ phi hành cũng không tính nhanh, trong miệng có thể phun ra ra từng tia sáng màu đỏ tím như hồn đạo xạ tuyến.
Đám quái điểu này thoạt nhìn thì da dày thịt béo, nhưng hồn đạo xạ tuyến cùng Hồn Đạo pháo lại có uy lực cực mạnh, chỉ một lát sau, mười mấy con quái điểu đã bị bắn chết, lúc này đám quái điểu còn lại mới rút lui.,
Máy bay vận tải phi hành trọn vẹn bốn mươi lăm phút mới chậm rãi giảm xuống. Lúc này, theo thiết bị định vị thì khoảng cách từ đây tới căn cứ đã vượt qua năm trăm cây số. Trên đường bọn hắn vẫn gặp mấy lần quái thú tập kích, có bay lượn, cũng có những loại nhảy dựng lên từ dưới đất. Đám người Thiên Hàn cũng biết thêm một vài loại quái thú từ miệng những người quân nhân.
Máy bay vận tải chậm rãi giảm xuống, hồn đạo chiến cơ và cơ giáp vẫn theo sát hộ tống. Ngay khi xuống tới cách mặt đất còn hai trăm mét, máy bay vận tải chợt ngừng lại, cửa đuôi bây may chợt mở ra, từng trận gió lớn lạnh thấu xương lập tức tràn đầy cả khoang.
"Tất cả thí sinh xuống máy bay! bắt đầu sát hạch!" Một gã sĩ quan quát lớn
"Nhanh! Tự nhảy hoặc bị ném xuống!" Thân thể gã sĩ quan lập tức xuất hiện ánh sáng hồn hoàn, có tới bảy cái hồn hoàn nổi lên. Thất hoàn Hồn Thánh!
Không đợi hắn thúc giục đã có mấy tên thí sinh nhảy vọt mà xuống, trực tiếp nhảy khỏi cabin. Sau đó liền có thể thấy những tên này biểu hiện ra năng lực phi hành, trực tiếp lướt xuống phía dưới.
Đường Việt, Băng Dao, Lưu Triệt, Tịnh Y, Ngôn Hy đều có khả năng phi hành rất nhanh đã nhảy xuống phía dưới. Thiên Hàn chật lưỡi một cái Xanh lam bạc thập nhị sắc Lam Ngân Thảo quấn 1 cành cây ở phía dưới ngọn Lam Ngân Thảo thứ 2 quấn lấy Lạc Ly. Lam Ngân Thảo cứ như băng truyền mà kéo tất cả bọn họ đi xuống nhanh như tên lửa. Hoắc Thiên Hàn thét lên
" Nhất định phải hoàn thành đó "
" Sẽ ổn thôi " Đường Việt 5 người bọn họ thét lên một tiếng khảo hạch lần này bọn họ nhất định sẽ hoàn thành
Băng Thiên Lương mang theo Vũ Thiên cùng Lâm Đông Huy đi tới trước mặt Thiên Hàn, nói: "Từ giờ trở đi chúng ta sẽ nghe ngươi."
Lâm Đông Huy cùng Vũ Thiên đồng thời khẽ gật đầu. Lúc này Lam Mộng Cầm, Lạc Ly, bọn Lam Hiên Vũ cùng Đống Thiên Thu cũng đã hạ xuống gần đó rồi đi tới.
Đúng lúc này, quang mang màu đỏ tím trên bầu trời liên tục lấp lánh, một bóng người lặng yên không một tiếng động giáng xuống từ trên trời, hắn vừa rơi xuống đất liền đột ngột gia tốc, chỉ hai ba lần đã biến mất khỏi tầm mắt của mọi người, chính là Nguyên Ân Huy Huy.
Thiên Hàn lạnh nhạt nói " Trước khi lên đường ta có vài việc muốn nói rõ ràng. Đầu tiên, đề nghị mọi người nghiêm túc dựa theo ước định của chúng ta trước đó, nghe chỉ huy của ta. Nếu các ngươi cho rằng chỉ huy của ta sai lầm hay có vấn đề gì, vậy chờ tới khi chiến đấu kết thúc rồi hãy nói, hoặc là rời khỏi đoàn đội. Từ giờ trở đi chúng ta chính là một chỉnh thể, nếu lúc đối mặt nguy hiểm lại có những ý kiến bất đồng, vậy rất có thể sẽ làm toàn quân bị diệt. Lời Tiếu Khải lão sư nói mọi người cũng đều đã nghe, đây là chiến trường chân chính, thứ chúng ta phải đối mặt chính là khảo nghiệm sống còn. Tất cả đều là người thông minh, không cần ta nhiều lời chứ?"
Băng Thiên Lương gật đầu, ánh mắt nhìn về phía Lam Mộng Cầm.
Lam Mộng Cầm nhún vai: "Nếu quả thật có nguy hiểm tới tính mạng, ta muốn chạy các ngươi cũng đừng trách ta."
Thiên Hàn nói " Đó là tất nhiên. Đến lúc đó cũng chỉ có thể nghe theo mệnh trời. Điểm thứ hai, vừa rồi hẳn là mọi người cũng đều nghe được thông tin trên máy bay vận tải, trên đầu những sinh vật nơi này đều có tinh hạch, mà loại tinh hạch này có thể gia tăng tinh thần lực, rất có giá trị, lấy về có thể đổi lấy công huân. Trước khi lên đường ta muốn làm rõ phương thức phân chia chiến lợi phẩm, để tránh về sau xuất hiện sự chia rẽ."
Tất cả mọi người đều chợt biến sắc mặt, phân chia chiến lợi phẩm, đây chính là vấn đề hết sức mẫn cảm a!
Thiên Hàn nói: "Chúng ta thống nhất hành động, tất cả có ba ngày thời gian. Ba ngày sau nếu không về được căn cứ, đến lúc đó sẽ phải rời đi như thế nào thì còn không rõ lắm. Chúng ta có thể làm như thế này, trước hết mọi người thử đi cùng nhau đi một khoảng thời gian, nếu các ngươi cảm thấy thu hoạch của mình không đủ nhiều dưới sự chỉ huy của ta, như vậy thì các ngươi sẽ lựa chọn đơn độc hành động. Trái lại thì chúng ta liền tiếp tục. Nhưng ta lại nhấn mạnh một chút, dù các ngươi muốn rời khỏi cũng phải nói tại thời điểm an toàn."
"Tốt, vậy liền thử một chút." Lam Mộng Cầm nói.
Thấy tất cả mọi người đều đồng ý Thiên Hàn không lạnh không nhạt khẽ nói " tốt! Tất cả xuất phát Lưu Phong ngươi mở đường, Tiền Lỗi ngươi ở giữa Hiên Vũ chú tâm cậu ta. Băng Thiên Lương ba người đi trước, Thiên Thu và Lam Mộng Cầm đi phía sau "
Mọi người tăng tốc mà hướng về phía trước. Bên này là một mảnh đồi núi, tuy bên trên có thực vật nhưng cũng không rậm rạp lắm.
Đám thực vật này hoặc là màu tím, hoặc là màu lam, cũng có một tầng khí tức sinh mệnh nhất định, nhưng không có năng lượng ba động quá mạnh. Rõ ràng không phải hồn thú hệ thực vật, cũng không biết có thể ăn được hay không.
Mới vừa tiến vào vùng đồi núi này không lâu, mọi người liền nghe thấy bên trái phía trước truyền đến từng đợt tiếng rú lớn, chính là âm thanh của loài quái thú lúc trước bọn hắn đã gặp qua.
"Dừng một chút " Thiên Hàn ra hiệu, sau đó mang mọi người ẩn núp vào một lùm thực vật. Chỉ một lát sau Lưu Phongg đã trở về, hắn dựa theo ký hiệu của Thiên Hàn mà tìm được mọi người.
"Vùng đồi núi này có không ít quái thú. Vừa rồi bên kia phát sinh một trận chiến, mười con quái thú bị giết, nhìn dấu vết thì hẳn là do Nguyên Ân Huy Huy làm. Tên đó đã tiến vào phiến khu vực này."
Mười con? Mọi người không khỏi kinh ngạc. Thực lực của quái thú nơi này thì bọn hắn đã thấy được ít nhiều trên máy bay, tuy không tính là cường đại, nhưng cũng tuyệt đối không phải là yếu. Mới chỉ một lát như vậy mà đã bị giết mười con, thực lực Nguyên Ân Huy Huy mạnh có thể nghĩ. Nhưng tên này là gã độc hành, không hợp tác cùng bất kì ai. Trên thực tế, thực lực cá nhân của hắn quá mạnh nên cũng không thể hợp tác với người thực lực yếu hơn rõ ràng như vậy.
"Biết hướng đi đại khái của hắn chứ? Có thể theo kịp hay không?" Lam Hiên Vũ hỏi Lưu Phong.
Lưu Phong gật đầu nói: "Đại khái thì vẫn có thể phán đoán, bởi vì hắn còn phải chiến đấu nên ta vẫn có thể theo kịp."
Thiên Hàn nói: "Quái thú vùng đồi núi này nhiều không?"
Lưu Phong nói: "Không ít, ta vừa mới phát hiện một đàn. Có vẻ đám quái thú này rất ưa thích quần cư, ít cũng phải có bảy tám con, nhiều thì trên trăm."
Thiên Hàn híp hai mắt lại: "Tốt, vậy ngươi tiếp tục đi theo Nguyên Ân Huy Huy, sau đó lưu lại kí hiệu cho chúng ta, chúng ta sẽ di chuyển phụ cận hắn."
"Được."
Thiên Hàn thấp giọng nói: "Chiến lược của chúng ta trong quãng thời gian tới, chính là đi theo tác chiến tại khu vực phụ cận Nguyên Ân Huy Huy. Tên này tự xưng là thực lực mạnh, khẳng định hắn vừa gặp quái thú liền giết, mà hẳn là sẽ chuyên tìm hướng nhiều quái thú mà đi. Nếu quái thú nơi này là quần cư, vậy có nghĩa chúng sẽ rất đoàn kết. Sau khi bị Nguyên Ân Huy Huy giết một chút, nhất định chúng sẽ tiến hành vây công, hắn cũng sẽ hấp dẫn sự chú ý của hàng loạt quái thú chủ lực.”
“Do đó nên cho dù thực lực cá nhân của hắn có mạnh hơn nữa, cũng không thể nào cứng chọi cứng với đám quái thú dưới tình huống bị vây công, vừa đánh vừa lui sẽ là lựa chọn tốt nhất. Chúng ta sẽ theo ở phía sau, săn giết những quái thú hắn bỏ sót, có hắn ở phía trước hấp dẫn quái thú chủ lực, chúng ta ở đằng sau sẽ nhẹ nhõm hơn một ít."
Khóe miệng Lam Mộng Cầm khẽ co giật một thoáng: "Đi phía sau lợi dụng hắn?"
" Ta nào có gan chứ " Thiên Hàn nhún vai cậu là đang " giúp " tên kia lấy tinh hạch mà thôi
Lam Mộng Cầm đột nhiên cảm thấy không thể tin vào biểu lộ của tên này, rõ ràng là đi đằng sau lợi dụng người ta, vậy mà hắn còn có thể nói chững chạc đàng hoàng tới như thế, đúng là mặt nghiêm trang mồm nói hươu nói vượn.
"Nhưng ngươi có nghĩ tới không, cứ thế này thì thu hoạch của chúng ta chắc chắn không nhiều bằng hắn. Hắn có thực lực cá nhân rất mạnh, tất nhiên cũng sẽ giết được nhiều quái thú, chắc chắn sẽ nhiều công huân hơn chúng ta đó." Lam Mộng Cầm nhíu mày nói.
Thiên Hàn ho khan một tiếng: "Bị hàng loạt quái thú truy sát, hắn lại chỉ có một mình, hẳn là sẽ có chút bận không qua nổi, chẳng hạn sẽ không kịp lấy tinh hạch quái thú. Vì tránh lãng phí nên chúng ta sẽ đi thu gom một chút."
Lam Mộng Cầm sững sờ, ngay sau đó, ánh mắt nàng nhìn cậu dần trở nên có chút quái dị. Vũ Thiên nhịn không được nói: "Đây mới là mục đích thực sự của ngươi hả?"
" Thế nào đã hiểu lý do tại sao các ngươi bị hạ hay chưa? " Thiên Hàn cười nhạt 1 tiếng
Vũ Thiên lập tức duỗi ngón tay cái: "Giá trị, phục rồi! Ngươi thực sự là tên quái thai. Không hiểu cái đầu của ngươi có gì bên trong nữa!" Hắn vừa nói đã cảm nhận được ánh mắt có chút không tốt của Băng Thiên Lương.
Vũ Thiên vội vàng ho khan hai tiếng: "Ta nói là chính ta không có đầu óc."
Băng Thiên Lương ngẩng đầu nhìn lên trời, mặc dù hắn không muốn thừa nhận, nhưng nếu mình thật sự có cái tâm tư quỷ kế như tên trước mặt thì làm sao còn phải hợp tác cùng hắn thế này?
"Đi, chúng ta đi xem một chút."
Rất nhanh bọn hắn đã tìm được mười con quái thú bị Nguyên Ân Huy Huy đánh chết lúc trước.
Đúng lúc này, vài tiếng gào thét vang lên cách đó không xa. Mọi người quay đầu nhìn lại, chỉ thấy hơn hai mươi con quái thú cao chừng hai mét, có cái đuôi rất dài cùng chân trước sắc bén, bằng vào cái đùi lớn mà nhảy tới. Đám quái thú này đúng là đang lao tới phía bọn hắn bên này.
Thiên Hàn lấy ra 1 Hồn Đấu La phóng vào Triệu Hoán Chi Môn mà triệu hồi ra 1 Hồn Thú khác đánh đuổi chúng
Băng Thiên Lương nói: "Chúng khá yếu, chúng ta tới giết đi, hẳn là có thế tiêu diệt một cách rất đơn giản."
Thiên Hàn lắc đầu nói: "Không giết. Phóng thích Hồn kỹ sẽ tiêu hao hồn lực cùng thể năng, đến lúc đó sẽ cần dinh dưỡng đến bổ sung, nhưng nước và thức ăn đều rất có hạn, mà căn bản chúng ta cũng không biết thứ gì ở này có thể ăn và không thể ăn. Hiện tại khẳng định những thí sinh khác đều đã chiến đấu với những quái thú này, nhưng chẳng mấy chốc bọn hắn sẽ phát hiện, sau khi đồ ăn không đủ thì thể năng sẽ nhanh chóng sụt giảm. Coi như muốn giết thì chúng ta cũng phải đợi đến ngày cuối cùng. Hiện tại chỉ kiếm lợi thế chứ không giết quái thú. Lần này chỉ là thăm dò thực lực của bọn nó một chút thôi."
Nói xong, hắn dẫn mọi người xoay người rời đi, cũng không chờ đám quái thú này bỏ đi để nhặt tinh hạch những con đã chết. Rất nhanh mọi người liền hiểu rõ vì sao Thiên Hàn không đợi, bởi vì hắn muốn bắt kịp bước tiến của Nguyên Ân Huy Huy.
Dọc theo ký hiệu Lưu Phong lưu lại, rất nhanh bọn hắn lại thấy thi thể một đàn quái thú, có tới hai mươi mấy con, tất cả đều có hình thể trung đẳng, toàn thân mọc đầy gai nhọn. Trong đó có một nửa là có vết thương trên đầu, tinh hạch bị lấy đi, một nửa số quái thú còn lại là vẫn còn nguyên vẹn thi thể.
"Móc tinh hạch." Thiên Hàn lập tức hạ lệnh.
Rất nhanh bọn hắn lại thấy được thi thể bảy tám con quái thú, nhưng lần này không có tinh hạch. Có lẽ do số lượng ít nên Nguyên Ân Huy Huy vẫn kịp móc tinh hạch ra. Từ mấy lần chiến đấu này là đã có thể nhìn ra, thực lực của Nguyên Ân Huy Huy thật sự rất cường đại, chỉ một lát mà đã giết chết ba nhóm quái thú.
Đúng lúc này, một bóng người lấp lánh phía trước mà lao tới hướng bọn hắn bên này, chính là Lưu Phong trở về.
Lưu Phong cầm Bạch Long thương trong tay, chợt lách người tới trước mặt Thiên Hàn thấp giọng nói: "Nguyên Ân Huy Huy gặp phiền toái rồi, một bầy quái thú hơn trăm con đang vây công hắn."
Ánh mắt Thiên Hàn chợt sáng lên: "Ngươi dẫn đường, chúng ta đi xem một chút."
Lưu Phong quay người dẫn đường, mọi người bảo trì trận hình đuổi theo. Vượt qua hai sườn núi nhỏ, bọn hắn liền thấy một bóng người đang nhanh chóng phóng lên đỉnh núi phía xa xa, thỉnh thoảng có từng đạo hào quang bắn ra chung quanh.
Lúc này đám người Thiên Hàn đã tới đỉnh một ngọn núi nhỏ, từ vị trí này có thể thấy rõ tình huống phía dưới. Bốn phương tám hướng có trên trăm con quái thú đang bao vây chặn đánh, những quái thú này cũng không phải cùng một tộc quần, hình dáng khác nhau, chạy ở phía trước dĩ nhiên chính là Nguyên Ân Huy Huy. Lúc này nhìn qua hắn có chút chật vật. Hắn đang chạy, Tử Tinh Linh Cung trong tay cứ thỉnh thoảng lại bắn ra vài mũi tên, thường thường dề có thể đánh trọng thương một ít quái thú. Nhưng lúc này số lượng thật sự là quá nhiều, cho nên hắn chỉ có thể dựa vào tốc độ, không ngừng tìm kiếm lỗ hổng mà lao ra. Mà dường như những quái thú này đang cực kỳ thống hận hắn, lại thêm việc chúng hết sức quen thuộc địa hình, tất cả đều không ngừng bao vây tới.
Danh Sách Chương: