• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hung thủ không phải là Nhạc Thanh?!

Giang thị không dám nhìn cục thịt tanh nồng khiến cho bà không thoải mái kia, chỉ kích động chống tay lên bệ cửa, "Hoan nhi? Con nói cái gì? Con khẳng định? Khẳng định không phải là Thanh nhi đánh chết người?"

Còn chưa dứt lời mà giọng nói của Giang thị đã nghẹn ngào.

Mọi người ngoài cửa sổ đều nhìn chằm chằm Tần Hoan không rời mắt, mặc dù dáng vẻ bị phanh ngực mổ bụng của Lâm Đại Hưng khiến người ta cực kỳ chấn động nhưng giờ phút này thì lực chú ý của mọi người đều nằm ở chỗ Nhạc Thanh có phạm phải tội giết người hay không.

Tần Hoan xoay người, nhét vật ở trong tay vào lại trong ngực Lâm Đại Hưng rồi nói, "Lâm Đại Hưng bị gãy xương sườn số 3 và số 4 bên phải, bên dưới chỗ gãy là gan và lá lách nhưng vẫn chưa bị đâm thủng, thế nhưng trái tim lại vỡ nát."

Tần Hoan vừa nói vừa sửa sang lại di hài của Lâm Đại Hưng, "Trái tim Lâm Đại Hưng vỡ nát, vì thế mới dẫn đến thổ huyết mà chết, đối chiếu với vết thương thâm đen trên ngực Lâm Đại Hưng lại cực kỳ ăn khớp."

Tần Hoan hơi ngừng lại rồi quay sang nhìn Hoắc Tri phủ nói, "Hung khí trên cơ bản có thể kết luận chính là một vật hình tròn giống búa, hung thủ dùng vật này đập mạnh vào ngực Lâm Đại Hưng, trực tiếp khiến cho trái tim vỡ nát thổ huyết vong mạng."

"Hơn nữa, vì bị thương vào tim nên Lâm Đại Hưng sẽ mất mạng trong một khoảng thời gian rất ngắn."

Ánh mắt Tần Hoan nghiêm nghị hẳn lên nhìn Hoắc Hoài Tín, "Người đầu tiên phát hiện Lâm Đại Hưng bỏ mạng là ai?"

Mồ hôi Hoắc Hoài Tín chảy xuống như mưa, Giang thị và mấy người Nhạc Quỳnh vẻ mặt đều vừa ngỡ ngàng vừa kinh hỉ.


Nhạc Thanh sững sờ giây lát, "Con không đánh chết hắn... Con đã nói rồi con ra tay rất kiềm chế, mặc dù tức giận nhưng con không hề muốn lấy mạng hắn... Phụ thân, mẫu thân... Hắn không phải bị con đánh chết..."

Nhạc Quỳnh mím môi, khóe mắt hơi rớm lệ, chỉ liên tục vỗ vỗ lên bả vai nhi tử mà không nói câu nào!

Giang thị rơi nước mắt, "Thanh nhi, như vậy thì tốt rồi, như vậy thì tốt rồi..."

"Nhị đệ! Ta biết ngay mà! Đệ sẽ không giết người!"

"Nhị ca, tổ mẫu biết được chắc chắn sẽ vui vẻ!"

Mấy người Nhạc gia đều kích động không thôi, Nhạc Quỳnh quay người sang nhìn Hoắc Hoài Tín, "Hoắc huynh..."

Sắc mặt Hoắc Hoài Tín tái mét, ông chợt luống cuống giây lát, ông không ngờ rằng Tần Hoan thật sự phát hiện ra chứng cứ quan trọng nhất. Thế này chính là nghiêm khắc đánh vào mặt ông, thiếu chút nữa ông đã gây ra một án oan rồi...

"Hầu gia, tại hạ... Tại hạ..."

Hoắc Hoài Tín nói không thành câu, Tần Hoan ở bên trong lại lên tiếng, "Con người không phải là thánh hiền, ai cũng có thể mắc sai lầm, Hoắc đại nhân cũng chỉ là người phàm trần giống như chúng ta. Tuy án này suýt nữa thì trở thành án oan, thế nhưng suy cho cùng thì Hoắc đại nhân không hề khư khư cố chấp, ngược lại lại cùng ta đánh cuộc. Hiện giờ chân tướng đã sáng tỏ, Hoắc đại nhân cứ dựa vào đó mà tìm ra hung thủ là được, không cần vì chuyện này mà làm rối loạn trận tuyến."


Con ngươi Hoắc Hoài Tín mở to, không thể tin được Tần Hoan còn có lòng dạ như vậy, có thể chủ động đứng ra giải thích thay ông.

"Ta..." Hoắc Hoài Tín há mồm th ở dốc, lại nhìn về phía Nhạc Quỳnh, "Hầu gia..."

Nhạc Quỳnh lắc đầu, "Hoắc huynh, Cửu cô nương còn nhỏ tuổi nhưng nói chuyện lại cực kỳ có đạo lý. Chuyện này thực sự huynh có chỗ sơ xuất, có điều con người dù sao cũng sẽ có lúc phạm sai lầm, lần này Hầu phủ sẽ không truy cứu. Mong sao sau này Hoắc huynh có thể cẩn trọng nghiêm minh, cần phải cẩn kỹ càng tỉ mỉ trong hình ngục, nếu không thế nào rồi cũng xảy ra chuyện."

Hoắc Hoài Tín vội lui lại một bước chắp tay cúi chào, rồi lại khom mình chào Nhạc Quỳnh một cái nữa rồi mới xoay người hành một đại lễ với Tần Hoan, "Lần này may mà có Cửu cô nương ra tay tương trợ, Hoắc mỗ hổ thẹn vạn phần, vô cùng cảm kích, sau này nhất định sẽ ghi nhớ trong lòng không dám ngạo mạn, cũng đa tạ Hầu gia phu nhân khoan dung lượng thứ, còn có Nhị công tử..."

Mặc dù Nhị thanh bị oan uổng nhưng cũng không phải là bị Hoắc Hoài Tín vu oan, huống chi lần này hắn động thủ đánh người quả thực là cũng đánh không nhẹ. Nhạc Thanh không dám thụ lễ, "Hoắc đại nhân không cần đa lễ, ngay lúc này nên là sớm đi tìm ra hung thủ chân chính để trả lại công đạo cho người chết. Lần này ta đánh người cũng phải chịu trách nhiệm, Hoắc đại nhân không cần quá mức tự trách."

Lúc này Hoắc Hoài Tín mới đứng thẳng lên, trong lòng cảm xúc rất hỗn loạn.

Bên trong phòng, Tần Hoan lại nói, "Thứ nhất là hung khí, thứ hai, trong lời khai của Ngụy Ngũ kia nghi ngờ có chỗ nói dối. Hoắc đại nhân có thể dựa vào hai điểm này mà điều tra, ta tin tưởng cũng không khó để tìm ra chân tướng."

Hoắc Hoài Tín lại chắp tay, "Dựa vào sự giúp đỡ của Cửu cô nương, Hoắc mỗ liền đi bắt người, nạn nhân cũng lập tức đưa về nha môn. Chư vị yên tâm, Hoắc mỗ nhất định nhanh chóng tra ra hung phạm đến thỉnh tội cùng với chư vị."


Tần Hoan trong phòng đã khâu lại vết mổ trên bụng Lâm Đại Hưng, rửa sạch sẽ rồi mặc lại y phục cho hắn, coi như cũng không khác biệt gì so với người chết thông thường. Còn Hoắc Hoài Tín nói là làm, vừa ra tiền viện bắt mấy người Ngụy Ngũ vừa sai người khiêng thi thể Lâm Đại Hưng đi. Chờ cho người của phủ nha đều rời đi hết, cuối cùng Hầu phủ cũng yên bình trở lại.

"Cửu cô nương, lần này đa tạ Cửu cô nương cứu giúp thay Nhạc Thanh tẩy rửa oan khuất, xin nhận một bái của Nhạc Thanh!"

Nhạc Thanh quỳ một gối xuống đất, cúi đầu bái Tần Hoan. Tần Hoan nghiêng người tránh né, khóe môi cong cong.

Nàng hành sự như vậy do chịu ảnh hưởng sâu sắc từ phụ thân và làm theo trái tim mình. Nàng thay Nhạc Thanh lật lại bản án chỉ là thứ yếu, nếu không chứng kiến Ngụy Ngũ kia nói dối thì nàng cũng sẽ không hoài nghi án này còn có ẩn tình khác.

"Nhị công tử không cần phải như vậy, Tần Hoan trong khuê phòng có xem qua một vài cuốn sách viết về hình ngục, Tần Hoan cực kỳ khâm phục những người chính nghĩa đề cao công lý, bảo vệ chân tướng. Có thể rửa sạch oan khuất cho công tử Tần Hoan cũng cực kỳ vinh hạnh."

Tần Hoan vừa mới mổ nghiệm xong, mặc dù đã rửa sạch tay rồi nhưng trên người vẫn có mùi. Tần Hoan nghe xong mấy câu bày tỏ lòng cảm kích của người Nhạc gia thì thoái thác nói, "Đã muộn rồi, chuyện của Nhị công tử cũng đã định, tiếp theo đây chuyện quan trọng nhất chính là Thái trưởng Công chúa, chăm sóc Thái trưởng Công chúa quan trọng hơn nên phu nhân không cần phải hao tâm tổn sức vì Tần Hoan. Nhưng mà không biết trong phủ có xiêm y nào vừa với Tần Hoan không?"

Trên váy Tần Hoan có dính mấy vết máu, xiêm y này không mặc được nữa rồi."

Đây là chuyện nhỏ, Giang thị vội vàng nói có, Tần Hoan lại nói, d..i.ch bởi He;l!x "Vậy thì làm phiền phu nhân phân phó một vị tỷ tỷ mang đến giúp, Tần Hoan tự đến Mai viên rửa mặt chải đầu là được."

Giờ phút này Tần Hoan không chỉ là khách của Hầu phủ mà còn là ân nhân. Ánh mắt Giang thị nhìn Tần Hoan vừa cảm kích lại vừa thương tiếc, xem Tần Hoan như chính người nhà mình, "Ta bảo Lục Vân đưa con qua đó, chắc chắn là con mệt lắm rồi, trước tiên đi rửa mặt chải đầu rồi nghỉ ngơi đi. Ta tự mình đi chọn cho con mấy bộ xiêm y, con không biết đâu, Ngưng nhi không thích mấy loại váy màu sắc tươi sáng của nữ nhi gia, năm nào ta cũng đặt mua cho nó mà nó luôn không động đến. Thế này cũng vừa khéo, từ nay về sau nhé, ta có thể được trang điểm cho nữ nhi của mình giống như phu nhân mấy nhà khác rồi."

Lời nói này có ý như là muốn bắt Tần Hoan đem về coi như nữ nhi thân sinh của mình rồi, Tần Hoan vội vàng hành lễ nói lời cảm tạ rồi đi theo Lục Vân về phía Mai viện.

Tần Hoan vừa đi, giọng nói của Giang thị vẫn nhảy nhót kích động, "Thật sự quá tốt rồi, ai có thể ngờ được là chúng ta lại gặp được tiểu Bồ tát như Hoan nhi, đợi mẫu thân tỉnh lại ta nhất định phải đi vào miếu dâng hương. Giá nhi, Thanh nhi, sau này hai đứa phải chăm sóc Hoan nhi như muội muội mình, con bé thực sự đã mang đến cho chúng ta một ân huệ cực kỳ to lớn. Ngưng nhi, sau này con cũng phải đối xử với Hoan nhi như tỷ muội ruột thịt..."


Giang thị dặn dò một vòng, sau đó mới phát hiện Ngụy Ngôn Chi vẫn còn đứng bên cạnh mọi người nên hơi ngượng ngùng, "Xem ta này, vui quên trời đất, hy vọng hiền chất đừng chê cười."

Tinh thần Ngụy Ngôn Chi không tốt, thế nhưng vừa rồi hắn cũng chứng kiến từ đầu đến cuối, thế nên hiện tại trong lòng hắn cũng tràn ngập cảm thán và ngưỡng mộ Tần Hoan.

"Tiểu chất không dám, Cửu cô nương diệu thủ nhân tâm, tiểu chất hoàn toàn cảm phục."

Giang thị cười rộ lên, lúc này mới nói với Nhạc Quỳnh, "Hầu gia, người dẫn mấy đứa đi thăm mẫu thân, Hoan nhi còn chưa dùng bữa tối, ban đầu là bận rộn cả ngày xong giờ lại bận rộn cả đêm, nhất định là con bé đói bụng lắm rồi. Ta đi chọn y phục xong rồi qua phòng bếp làm ít thức nhân tiện thể đem qua Mai viên, xong rồi ta mới đến chỗ mẫu thân được."

Nhạc Quỳnh vui vẻ gật đầu, sau đó Giang thị dẫn người rời đi.

Giang thị đi rồi, Ngụy Ngôn Chi cũng xin phép cáo từ, Yến Trì vẫn luôn đứng ở bên cạnh nên lúc này cũng đi theo mấy người Nhạc Quỳnh đến thăm Thái trưởng Công chúa. Vừa đi Yến Trì vừa cố ý đi chậm lại tụt xuống phía sau cùng.

"Bạch Phong, tên Cửu cô nương là chữ gì?"

Một thân ảnh hiện ra từ trong bóng tối, Bạch Phong rút một tờ giấy trong tay áo ra.

"Điện hạ, đây là gia phả của Tần thị Nhị phòng mà tiểu nhân sai người tra được."

Yến Trì cầm lấy, vừa nhìn lướt qua ánh mắt liền sáng lên. Hắn nở nụ cười cực kỳ rạng rỡ, gấp tờ gia phả lại cất vào trong tay áo, "Tần Hoan, hoan hỉ, mỉm cười một cái, xinh đẹp vô song..."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK