Đêm qua nghỉ ngơi ở chỗ Nhạc Ngưng, sáng sớm liền nghe nói Nhạc Thanh và Nhạc Giá đang triệu tập nam bộc Hầu phủ, lông mày Tần Hoan hơi nhíu, "Có lẽ là đêm qua tra xét tùy tùng của Tống thị không có kết quả, cho nên mới tra đến Hầu phủ."
Nghĩ lại chuyện đêm qua, Phục Linh vẫn còn sợ hãi, tiến lên nói khẽ với Tần Hoan, "Tiểu thư, lát nữa chúng ta qua thăm Thái trưởng Công chúa xong rồi rời đi thôi, chúng ta ở đây 2 ngày cũng nên quay về Tần phủ rồi. Mặc kệ là người của Tống thị hay là người của Hầu phủ, nếu đã cố tình đến dọa chúng ta thì chắc chắn có ác ý, chỗ này không an toàn nữa."
Tần Hoan biết Phục Linh sợ hãi, "Ta biết suy nghĩ của em, nếu bệnh của Thái trưởng Công chúa không còn đáng ngại nữa thì chúng ta đi."
Phục Linh gật gật đầu, vừa ngẩng đầu lại 'Ơ' một tiếng, Tần Hoan nhìn theo ánh mắt Phục Linh liền thấy Hoắc Ninh đang vênh mặt ưỡn ngực đi đến đây. Mí mắt nàng khẽ động đậy, đương nhiên nàng hiểu vì sao Hoắc Ninh lại ở đây.
Thấy Hoắc Ninh dùng ánh mắt kiêu ngạo tự mãn nhìn mình, Tần Hoan bước đi chậm hơn.
"Sao ngươi lại ở đây?" Hoắc Ninh khẽ hất hàm, định làm ra vẻ không thèm để nàng vào mắt, thế nhưng đôi mắt hắn lại nhìn chằm chằm vào Tần Hoan. Hôm nay Tần Hoan mặc váy xếp ly màu xanh da trời thêu hoa sen liền cành, tóc đen thả dài như thác, đôi mắt áng trong vắt, toàn thân ẩn giấu vẻ cao quý và nhu hòa. Dưới ánh nắng ban mai lờ mờ sáng, nhan sắc của nàng càng trở nên xinh đẹp.
Tần Hoan cười như không cười nhìn sang Hoắc Ninh, mặc dù nàng không nói chuyện, nhưng ánh mắt giễu cợt kia của nàng cũng đủ khiên Hoắc Ninh phát điên.
"Ta đang hỏi ngươi! Ngươi nhìn ta như vậy làm gì?"
Hoắc Ninh nhíu chặt lông mày, ban nãy hắn cố ra vẻ cao cao tại thượng thì giờ đây sụp đổ, hắn lập tức cảm thấy lo lắng giống như có trăm móng vuốt cào xé trong tim vậy.
Ánh mắt nàng nhìn hắn giống như nhìn người xa lạ, mà nét mặt của nàng còn lạnh lùng xa cách hơn cả hôm đó.
Chẳng lẽ nàng không phải giả vờ? Chẳng lẽ nàng thật sự không còn tâm tư gì với hắn?
Hoắc Ninh siết chặt nắm đấm, trong lòng vừa tức giận vừa nhục nhã, hắn vốn nên lập tức phất tay áo mà rời đi, không để lại cho nàng nét mặt tốt nào. Thế nhưng không biết vì sao mà hai bàn chân hắn giống như bị quả tạ nghìn cân đè vào, không thể nhúc nhích được.
Hoắc Ninh nghiến răng, giọng nói trở nên không được tự nhiên, "Ngươi có biết lần này Hầu phủ náo loạn? Lúc này sao ngươi lại dám đến Hầu phủ? Nghe lời ta, ngươi phải quay về Tần phủ nhanh lên, trước khi án tử của Tống tiểu thư kết thúc thì ngươi đừng đến đây nữa!"
Nét giễu cợt trên mặt Tần Hoan tiêu bớt một nửa, ánh mắt nàng tối sầm xuống, Hoắc Ninh cũng không phải là người gian ác, thế nhưng hắn được cưng chiều quá mức khiến cho tính tình lẫn dáng vẻ đều đậm nét quý công tử, vừa tự đại vừa ngạo mạn.
Hắn vẫn cố tình không hiểu, lúc Cửu tiểu thư để ý đến hắn, nàng tôn hắn lên thành thần. Còn khi Cửu tiểu thư không thèm để ý đến hắn nữa, hắn thậm chí còn không bằng ngọn cỏ dại ven đường.
Hắn làm sao có thể hiểu được, nếu như hắn chỉ ăn nói ôn tồn mềm mỏng một chút, Cửu tiểu thư sẽ vô cùng cảm kích hắn?
"Hoắc công tử quá phận rồi."
Giọng Tần Hoan lạnh lùng nghiêm nghị, Hoắc Ninh không tin được mà trợn tròn mắt.
Tần Hoan tiếp tục nói, "Từ nay về sau, Hoắc công tử đừng nên dùng mấy lời nói như vậy. Tần Hoan và Hoắc công tử mới chỉ có duyên gặp gỡ được vài lần, Hoắc công tử nói như vậy có hơi mạo phạm, người ngoài nghe thấy e là sẽ hiểu lầm."
Hoắc Ninh tức nghẹt thở, từ nhỏ đến lớn hắn chưa bao giờ khó chịu thế này.
"Ngươi... Cái gì mà vài lần gặp gỡ, người rõ ràng là..."
Hoắc Ninh định nói lại thôi, trong lòng vừa phẫn nộ vừa không cam lòng, dứt khoát ưỡn thẳng lưng nói, "Rốt cuộc ngươi muốn gì? Lại muốn ta phải thế nào? Ta hiện giờ nói chuyện với ngươi đã đủ tốt lắm rồi! Ngươi sao vẫn còn không vừa lòng?"
Ánh mắt Tần Hoan hoàn toàn băng giá, Hoắc Ninh không chỉ ngạo mạn tự đại mà còn thích lừa mình dối người.
Tần Hoan cười lạnh, "Hành động và lời nói của Hoắc công tử thật khiến cho người ta buồn cười. Ở Cẩm Châu đúng là xuất thân của Hoắc công tử không thấp, thế nhưng Đại Chu thiên hạ rộng lớn, thân phận công tử Tri phủ của Hoắc công tử lại là cái thá gì? Có phải bình thường người ta tán thưởng ngài quá nhiều nên Hoắc công tử mới cho rằng người khắp thiên hạ ai ai cũng phải trước ngạo mạn sau cung kính với ngài?"
Hoắc Ninh bị Tần Hoan nói cho tức đỏ bừng mặt, Tần Hoan lại nhìn hắn từ trên xuống dưới rồi nói tiếp, "Huống hồ Hoắc công tử thử để tay lên ngực mà tự hỏi xem, Hoắc công tử có xứng đáng với những lời tán thưởng mà hàng ngày ngài nghe thấy không? Nếu không có Tri phủ Đại nhân, Hoắc công tử lại là cái thá gì?"
Trên mặt Hoắc Ninh nóng như lửa thiêu, thế nhưng tay chân lại lạnh lẽo thấu xương.
Giọng nói lạnh lùng không chút lưu tình nào của Tần Hoan giống như tát hai cái bạt tai vào mặt hắn, lại càng giống như lột s@ch bộ hoa phục trên người hắn xuống. Không có thân phận công tử Tri phủ, hắn có thể kết giao bằng hữu không? Hắn còn có thể được mọi người khen ngợi như sao vây quanh mặt trăng không?
Hoắc Ninh siết chặt nắm đấm, cơ thể tức đến mức run rẩy, hắn nhìn chằm chằm vào Tần Hoan, hốc mắt hơi đỏ lên. Phục Linh nhìn Hoắc Ninh, chỉ sợ hắn bị Tần Hoan làm cho tức chết luôn tại chỗ nên vội vàng kéo kéo vai Tần Hoan.
Tần Hoan cũng định dừng lại rồi nên nàng nhún người chào, ung dung đi lách qua bên người Hoắc Ninh mà rời đi.
Nàng đi tiếp men theo hành lang về phía trước, đến một lối rẽ ngoặt nàng đã hoàn toàn cách xa sự tồn tại của Hoắc Ninh.
Tần Hoan thở phào, nếu như Hoắc Ninh vẫn u mê không chịu tỉnh thì nàng đành phải dùng lời khó nghe hơn nữa để cho hắn thanh tỉnh minh mẫn lại rồi!
"Ha ha...."
Tần Hoan còn đang nghĩ ngợi thì đột nhiên có một tiếng cười khẽ vang lên.
Tần Hoan giật thót tim, nàng quay đầu về phía âm thanh phát ra thì nhìn thấy Yến Trì đứng ở bên cạnh bức tường ngăn cách giữa hành lang và hoa viên, hắn mặc một bộ hoa bào màu đen, đứng đó nhìn nàng cười châm biếm.
Tần Hoan nhíu mày, sau đó nhún nhún người, "Bái kiến Thế tử Điện hạ."
Phục Linh sợ hãi nhất là Yến Trì, nàng vội vàng hành lễ theo Tần Hoan. Yến Trì chậm chạp bước đến phất phất tay về phía Phục Linh, Phục Linh nào dám không nghe theo, Tần Hoan còn chưa kịp lên tiếng nàng đã nhanh như chớp chuồn mất.
Tần Hoan đứng thẳng dậy nhìn Yến Trì, "Nghe lén không phải hành vi của quân tử."
Yến Trì nhướn mày, "Ta muốn đi thăm cô nãi nãi, không ngờ tự nhiên lại gặp được Cửu cô nương và Hoắc công tử, để tránh quấy rầy hai vị nên ta chỉ có thể đứng ở đây chờ hai vị nói chuyện xong."
Hơi ngừng lại, Yến Trì thở dài nhìn Tần Hoan, "Hoắc công tử cũng coi như tuổi trẻ đầy hứa hẹn, lời nói này của Cửu cô nương thật sự có hơi đả thương người. Huống chi Tần phủ và Hoắc Tri phủ cũng có giao tình, Cửu cô nương không hề cố kỵ gì sao?"
Tần Hoan hoàn toàn ung dung điềm tĩnh nhìn Yến Trì, theo nàng thấy Yến Trì không phải là người sẽ quan tâm đ ến mấy việc lông gà vỏ tỏi này.
"Điện hạ cũng quá phận rồi."
Nàng biết ban nãy nhất định Yến Trì nghe được câu này, nên Tần Hoan chỉ đơn giản tặng lại câu này cho hắn.
Đáy mắt Yến Trì hiện lên tia sắc bén, hắn thu lại hứng thú trên mặt, ánh mắt cũng trầm xuống, "Xem ra lời đồn quả nhiên là giả."
Thần sắc Tần Hoan bất động, "Lời đồn gì?"
"Lời đồn Cửu cô nương nhảy hồ tự vẫn vì Hoắc công tử."
Khóe môi Tần Hoan hơi cong, "Gia đình quý tộc lúc nào cũng có những lời đồn nhảm nhỉ không tưởng tượng nổi, Điện hạ không cần để ở trong lòng."
"Có điều..." Yến Trì nhìn chằm chằm vào Tần Hoan, "Nếu như Cửu cô nương không phải nhảy hồ vì Hoắc Ninh thì buổi tối 21 tháng 7 đã xảy ra chuyện gì khiến cho Cửu cô nương suýt nữa thì mất mạng?"