• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Rõ ràng là Nhạc Ngưng hẹn đến đón nàng, sao bây giờ lại là Yến Trì?

Trong lòng Tần Hoan chần chờ, nhưng bước chân vẫn không ngừng đi về hướng Yến Trì.

"Bái kiến Thế tử Điện hạ."

Yến Trì mặc hoa phục đen cao cổ, hoa văn được thêu bằng chỉ màu vàng thỉnh thoảng lại sáng lóe lên dưới ánh mặt trời mùa thu ấm áp toát ra vẻ quý phái của người mặc. Tuy rằng hắn chỉ đứng yên lặng ở đó thế nhưng khí thế toàn thân đã đủ khiến cho người gác cổng Tần phủ cũng không dám thở mạnh. Thấy Tần Hoan đi ra cửa, Yến Trì lạnh nhạt nhìn sang bên này, hắn đang quan sát nàng...

Tần Hoan bị ánh mắt u ám của hắn làm cho nàng chột dạ.

Đương nhiên nàng vẫn còn nhớ, hôm đó nàng và Nhạc Ngưng cùng nghi ngờ Yến Trì, lúc từ viện của hắn rời đi có thể nói là cực kỳ thất lễ rồi!

"Đi thôi!" Nhìn Tần Hoan một lát rồi Yến Trì đột nhiên lên tiếng.

Tần Hoan thở phào nhẹ nhõm, nàng ngẩng đầu lên chỉ thấy có một chiếc xe ngựa. Như vậy chẳng lẽ nàng lại phải ngồi chung một xe với Yến Trì?

Ngồi chung xe cũng không có gì đáng sợ, đáng sợ chính là hôm nay trên người Yến Trì có khí thế rất mãnh liệt.

Tần Hoan vẫn phải bất chấp mà leo lên xe ngựa.

Màn xe buông xuống, trong xe ngựa nhất thời tối sầm xuống.

Toàn thân Yến Trì mặc y phục đen, sắc mặt có vẻ như cũng đen nốt, càng khiến cho hắn vừa bí hiểm vừa khó đoán. Cũng ngay lúc đó, Tần Hoan lại nhìn chằm chằm vào tay trái Yến Trì trong vô thức, tại sao hắn lại dùng tay trái chứ?

"Ngươi đang nhìn cái gì?"


Giọng nói Yến Trì hơi nguy hiểm, Tần Hoan ngay lập tức ngẩng đầu lên.

Yến Trì giơ tay trái lên, hơi nhăn mày, "Tay ta làm sao?"

Tần Hoan mím môi, đối diện với con mắt đen kịt của Yến Trì bỗng nhiên nàng nói, "Thế tử Điện hạ có thể dùng tay trái viết chữ?"

Yến Trì khựng lại, trong mắt có vẻ như vừa giật mình, hắn hơi cong môi rồi cười cười, "Tay trái không chỉ có thể viết chữ mà còn có thể dùng đao..."

Tần Hoan không đoán ra hắn đang cười đùa hay là đang nói thật, lông mày nàng khẽ chau lại.

"Điện hạ cũng biết, tất cả Hầu phủ đều đang tìm người thuận tay trái?"

Yến Trì gật đầu, "Thì sao?"

Trong lòng Tần Hoan gấp gáp, "Hiện tại chỉ có duy nhất Điện hạ là người thuận tay trái."

Xe ngựa bắt đầu di chuyển, vì hôm nay đã vào lễ Thu tịch nên thành Cẩm Châu náo nhiệt hơn ngày thường rất nhiều lần, tiếng ồn ào huyên nào truyền qua song cửa sổ vào bên trong xe ngựa, nhưng Tần Hoan lại cảm thấy bầu không khí bên trong xe như đã đóng băng luôn rồi.

"Ngươi đang hoài nghi ta?" Yến Trì lên tiếng hỏi thì giọng nói càng trở nên nguy hiểm, cứ như nếu nàng gật đầu thì hắn sẽ kết liễu nàng luôn ngay trong xe ngựa này.

Con ngươi Tần Hoan đảo một vòng, "Cũng không nói là hoài nghi, có điều chính xác là Điện hạ thuận tay trái phải không?"

Yến Trì cười như không cười, "Trong lòng ngươi, ta có khả năng là hung thủ?"


Trong lòng Tần Hoan thầm lắc đầu thế nhưng ngoài miệng lại chần chờ, "Nếu nói hoài nghi Điện hạ là hung thủ thì không đủ chứng cứ."

Yến Trì gật đầu, "Hóa ra ngươi vẫn còn nhớ rõ không đủ chứng cứ."

Tần Hoan nói rất khẽ, thậm chí còn rất yếu ớt. Nếu chỉ dựa vào mỗi một điểm Yến Trì thuận tay trái mà hoài nghi hắn thì chính Tần Hoan cũng cảm thấy hơi qua loa, cho nên nàng cười trừ, "Đương nhiên, nếu không..."

"Nếu không ngươi đã đi tố giác ta từ lâu rồi?"

Tần Hoan bị hắn nói trúng nên càng cảm thấy xấu hổ, "Điện hạ yên tâm, chân tướng như thế nào là chuyện của Tri phủ Đại nhân, Tần Hoan hẳn sẽ không nhúng tay vào." Nói xong Tần Hoan lại lảng sang chuyện khác, "Vết thương của Điện hạ thế nào rồi?"

Yến Trì hừ nhẹ một tiếng, "Có vẻ không tốt lắm."

Tần Hoan sửng sốt, "Sao lại không tốt? Do Điện hạ động võ hay là cưỡi ngựa?"

Yến Trì hất hàm, "Cái gì cũng chưa làm, chỉ là miệng vết thương cực kỳ khó chịu."

Tần Hoan thầm hồi hộp không thôi, chẳng lẽ nàng dùng thuốc quá mạnh nên không đúng?

Có thể nói vết thương của Yến Trì rất nặng, nếu nàng dùng thuốc không thích hợp thì chỉ sợ vết thương không những không khép miệng mà ngược lại càng dễ nhiễm trùng. Mặc dù trước đến giờ Tần Hoan luôn cẩn thận chắc chắn về y thuật của mình thế nhưng mệnh lệnh của Yến Trì vẫn quan trọng hơn. Vì thế đến lúc Yến Trì nói xong thì nàng lại tự hoài nghi bản thân.

Tần Hoan giơ tay nhấc màn xe lên, nhìn thấy xe ngựa đang đi về hướng nam thành, nàng hỏi, "Hay là Tần Hoan bảo xe ngựa đi về hướng Hầu phủ? Tần Hoan xem lại vết thương cho Điện hạ, nếu như phương thuốc không đúng thì phải đổi."


Yến Trì nhíu mày, tự như hắn không ngờ Tần Hoan lại lập tức muốn xem vết thương cho hắn. Nhìn ánh mắt trong vắt như suối của nàng, đáy lòng Yến Trì sinh ra một ý nghĩ thú vị."

"Hôm nay Thái trưởng Công chúa cũng ra ngoài, hiện tại đang chờ ngươi cho nên không quay về nữa." Yến Trì nói bâng quơ thế nhưng lại có cảm giác lạnh lùng bức người. Hắn dừng lại một chút rồi nói tiếp, "Huống chi vết thương của ta không đáng nhắc đến."

Tần Hoan nghiêm mặt, "Vết thương của Điện hạ rất nặng, nếu để biến chuyển xấu hơn nữa sẽ nguy hiểm đến tính mạng, nếu nhẹ thì cũng để lại di chứng. Điện hạ hiện tại vẫn còn trẻ, chờ qua vài năm nữa rất có khả năng Điện hạ sẽ bắt đầu ốm đau không ngừng, đến lúc đó làm sao lên chiến trường được nữa?"

Tần Hoan nói đến chính sự thì luôn luôn lạnh lùng nghiêm trang, mà loại nghiêm trang này khiến cho Yến Trì mê muội nhất. Hắn thoáng suy nghĩ trong một khắc rồi sau đó mới cười miễn cưỡng, "Một khi đã như vậy thì ngươi xem luôn trên xe đi."

Tần Hoan nhíu mày, trong xe? Ánh sáng trong xe hơi tối, thế nhưng nếu thật sự không thể quay về Hầu phủ thì cứ xem luôn trong xe cũng được. Dù sao chút nữa cũng đến bến bờ hồ Lệ Thủy nên không thể ở trước mặt người nhà An Dương Hầu phủ xem thương thế cho hắn được.

Tần Hoan vẫn rất nghiêm túc, nàng hoàn toàn không chú ý đến trong mắt Yến Trì có hơi kỳ lạ.

"Được, vậy mời Điện hạ cởi áo ra."

Tần Hoan thỏa hiệp, thế nhưng Yến Trì lại cực kỳ chậm rãi, cứ như hắn không muốn để nàng xem vết thương trên xe. Tần Hoan thấy thế cũng không thúc giục, không hiểu tại sao từ lần trước hoài nghi Yến Trì xong thì trước mặt hắn nàng luôn thấy chột dạ.

Xe ngựa vẫn cứ đi tiếp, Yến Trì cởi áo ở bên trong. Tần Hoan tính toán thời gian, đi đến bên hồ Lệ Thủy cần phải đi nửa canh giờ, trước đây nàng đã nhìn kỹ vết thương của Yến Trì rồi, giờ chỉ cần đổi thuốc thôi thì sẽ là, kịp trước khi đến nơi.

Trong lòng Tần Hoan vừa quyết định thì Tần Hoan đã cởi xong, áo ngoài và áo trong đều cùng nhau tuột xuống dưới ngực.

Hắn cởi ra xong rồi Tần Hoan mới đột nhiên cảm thấy có gì đó không thích hợp.

Xe ngựa chật chội nhỏ hẹp, mà Yến Trì lại ở ngay trước mặt nàng để trần thân trên, nếu như ở trong Hầu phủ thì không có gì, thế nhưng hiện tại ở chỗ chật hẹp này không khỏi khiến cho người ta cảm thấy đỏ mặt. Tần Hoan là đại phu, mặc dù nàng trấn tĩnh hơn người thường rất nhiều thế nhưng vẫn thấy hơi ái muội, nàng bĩnh tĩnh lại rồi nói, "Xin Điện hạ xoay người lại..."

Yến Trì nghe lời ngoan ngoãn xoay người lại, còn Tần Hoan lại phát hiện tình huống cũng không tệ như nàng nghĩ.

Yến Trì nói miệng vết thương không ổn lắm khiến nàng cứ tưởng là vẫn chưa khỏi. Thế nhưng vết thương của hắn nặng như vậy, đương nhiên sẽ không khỏi ngay trong một sớm một chiều, thế nhưng sao hắn lại nói vết thương cực kỳ khó chịu? Tần Hoan xem xét cẩn thận, một tay vén góc băng vải lên, còn một tay vén rèm xe, nàng không thấy vết thương chảy máu, cũng không nhiễm trùng nữa, thậm chí trên miệng vết thương đã có một lớp da non mới màu trắng đục. Rõ ràng nàng không dùng sai thuốc mà...


Tần Hoan chuyên chú, "Điện hạ nói miệng vết thương không ổn lắm là thế nào?"

Yến Trì vẫn đang quay nghiêng người, "Ngứa ngáy không nhịn được."

Tần Hoan trừng mắt, "Điện hạ có kinh nghiệm sa trường, đây cũng không phải là lần đầu tiên bị thương, vậy mà cũng không biết lúc vết thương lên da non sẽ ngứa ngáy?"

Yến Trì đường đường chính chính, "Lần này ngứa không giống với các lần trước."

Tần Hoan dở khóc dở cười, "Đó là bởi vì Tần Hoan dùng thuốc khác với người ta."

Nói đến đây Tần Hoan cảm thấy tốc độ xe ngựa đang dần dần chậm lại. Hôm nay trên đường cái người xe qua lại tấp nập, nàng vốn lo lắng cho vết thương của Yến Trì nên mới không để ý đến bên ngoài, hiện tại nàng biết vết thương đã có xu hướng chuyển biến tốt nên mới an lòng. Nàng thả màn xe xuống rồi tự mình cũng lùi về sau, "Vết thương của Điện hạ không có gì đáng ngại, ngài cứ yên tâm, hôm nay ta lại mang thuốc mới đến, còn tốt hơn thuốc hiện tại."

Nàng lui về phía sau, còn Yến Trì xoay người lại tiếp tục mặc áo rất chậm rãi.

Đúng lúc này xe ngựa bỗng nhiên dừng lại.

Tần Hoan nhíu mày, làm sao vậy? Không thể nhanh như vậy đã đến hồ Lệ Thủy được.

Ý nghĩ này vừa nảy ra thì Tần Hoan chợt nghe thấy một loạt tiếng bước chân đang áp sát lấy xe ngựa, Tần Hoan chỉ cho rằng Yến Trì có an bài gì khác ở dọc đường. Thế nhưng còn chưa kịp nghĩ xong thì mành xe ngựa đột nhiên bị người ta vén mạnh lên!

"Cửu cô nương đến..."

Chữ 'rồi' còn chưa kịp nói ra thì Nhạc Thanh chết đứng như tượng ở phía ngoài xe ngựa.

Hắn rõ ràng nhìn thấy Yến Trì đang kéo áo ở trong xe. Cả áo ngoài lẫn áo trong Yến Trì đều cởi ra, thế nhưng gương mặt Yến Trì vẫn lạnh lùng ngạo mạn khiến người ta run sợ như thường ngày. Nhưng cảnh tượng này xuất hiện trong xe ngựa dù thế nào cũng khiến cho người ta liên tưởng đủ thứ, đã thế Tần Hoan lại còn đang ngồi bên cạnh, khuôn mặt cũng bình tĩnh như không hề có gì xảy ra. Nhạc Thanh đứng hóa đá thất thần, mành xe vẫn bị hắn giơ lên cao cho nên không chỉ có mình hắn nhìn thấy thế mà Thái trưởng Công chúa và toàn bộ người An Dương Hầu phủ đứng sau lưng hắn đều nhìn thấy hết.

Tần Hoan nhìn Yến Trì rồi lại nhìn sang nét mặt của mấy người Nhạc gia, đột nhiên cảm thấy hiểu lầm này hơi lớn rồi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK