"Ùm" một tiếng vang lên, nước hồ lạnh buốt thấu xương lập tức tràn vào đầu óc Tần Hoan, nàng bất ngờ không phòng bị nên đã uống vào vài ngụm, trên bờ có tiếng cười bén nhọn vang lên.
Cũng may mà chỗ này nước không sâu, Tần Hoan vùng vẫy vài cái rồi đứng lên.
Trên người nàng ướt sũng, nước hồ chỗ này chỉ sâu khoảng đến thắt lưng, nàng vừa ho khan vừa lau mặt, sau khi định thần lại nàng thấy được kẻ vừa tập kích mình ở trên bờ, khuôn mặt kẻ đó cũng coi như thanh tú, đôi mắt nàng ta vẫn còn mang vẻ đắc ý và châm biếm. Thế nhưng cách ăn mặc của nàng ta là của hạ nhân, lúc thấy ánh mắt Tần Hoan quét qua, nàng ta hất hàm hừ nhẹ một tiếng, không hề có chút chột dạ vì vừa làm chuyện xấu nào.
Tần Hoan nhìn ngược về phía đá Huyền Vũ ở chỗ xa xa kia, tiếng cười vừa rồi đúng là truyền đến từ bên đó.
Lúc này trên đá Huyền Vũ có 7-8 người đang đứng, nổi bật nhất là hai thiếu nữ ăn mặc hoa lệ rườm rà. Một người tay cầm quạt tròn, đang dùng quạt che miệng cười đến mức toàn thân run rẩy.
Còn Phục Linh thì lại đang quỳ dưới đất, bị hai kẻ hạ nhân kìm kẹp từ phía sau, lại còn bị bịt miệng.
Đánh lén thì cũng đánh xong rồi, thế nên hai kẻ thị uy kia hài lòng thả Phục Linh ra.
Phục Linh nước mắt rơi lã chã, nức nở, "Tiểu thư..."
Tần Hoan hơi nhếch môi, là nàng sơ suất rồi, vừa rồi tập trung quá mức nên có người đến đây cũng không phát hiện.
"Thật sự là quá đáng thương rồi, không ngờ lại rơi xuống hồ kìa!" Người đang nói chuyện mặc một bộ váy áo hình hoa mơ trắng, mặt tròn mắt to, thân thể thấp bé đ ẫy đà, chính là người vừa mới cười lớn tiếng, nàng ta hơi ngừng lại một chút rồi nói, "Tỷ tỷ, chúng ta qua đó nhìn xem, dáng dấp này của nàng ta trông thật thú vị."
Nói xong cả hai đều lả lướt đi đến.
Sau lưng mỗi người lại có hai hạ nhân đi theo, Phục Linh vẫn còn bị bọn họ khống chế.
"Tiểu thư, Lục tiểu thư, Cửu tiểu thư đây là cảm mến Hoắc công tử không được nên lại muốn nhảy hồ đó!"
Ngũ tiểu thư, Lục tiểu thư? Tần Hoan nheo mắt, mấy ngày nay Phục Linh đã nói đến, Ngũ tiểu thư Tần Tương, Lục tiểu thư Tần Sương, là hai người thích bắt nạt Cửu tiểu thư nhất trong phủ.
Tuy rằng ở bên cạnh hồ mực nước còn nông, thế nhưng chỉ cần tiến tới đằng trước một chút thì cũng cao quá đầu Tần Hoan rồi.
Tỷ muội hai người này căn bản không hề đặt sinh tử của nàng vào trong mắt.
Đáy mắt Tần Hoan chợt lóe lên vẻ bén nhọn, chậm rãi siết chặt bàn tay.
Kẻ vừa nói chuyện là Vãn Hà, nô tỳ thiếp thân của Tần Tương. Tần Sương vừa nghe thấy lời này liền cười lạnh, "Chưa từng thấy kẻ nào ngu xuẩn như vậy, cũng chẳng chịu ngẫm lại mà xem, Hoắc ca ca là công tử Tri phủ, người ta mà thèm để ý đến con hàng như nàng ta sao?"
Bọn hạ nhân đua nhau nịnh hót, Tần Sương cùng Tần Tương đi đến trước mặt nàng.
Giọng nói Tần Sương vừa ầm ĩ vừa sắc bén lại hống hách, Tần Tương chỉ cười mà không nói gì, nàng mặc bộ váy áo màu tím xếp nếp ngang ngực, khuôn mặt gầy gò, đôi mắt híp dài, nàng dúng ánh mắt tràn đầy cảm giác ưu việt cao cao tại thượng nhìn về phía Tần Hoan, cứ như nàng và Tần Hoan là người của hai thế giới.
Hai tỷ muội này đúng là không có ai khiến cho người khác yêu thích.
Lúc hai người Tần Sương vừa bước đến, hạ nhân vừa đánh lén Tần Hoan ban nãy liền bước sang bên cạnh hai bước.
Nhìn thấy Tần Hoan đứng bất động trong nước, Tần Sương hùng hổ đi đến bên cạnh hồ, chán ghét nói, "Sao Vãn Tình lại không ra tay nặng một chút? Chẳng phải nàng ta muốn chết sao? Khiến cho nàng ta đi chết là được rồi! Bồ tát hiện thân cái quái gì, nhìn dáng vẻ chó rơi xuống nước này của nàng ta cũng xứng sao?!"
Tần Sương mắng chửi ác độc, nhưng nàng ta không ngờ được rằng Tần Hoan lại dám nhìn thẳng vào mình, mà không chỉ có nhìn thẳng, ánh mắt của Tần Hoan sâu không thấy đáy, khiến cho Tần Sương chợt rùng mình.
Tần Sương ưỡn ngực, "Ngươi nhìn cái gì? Ngươi chính là tang môn tinh bám chặt lấy nhà chúng ta không đi, đã thế lại không biết xấu hổ mà thèm muốn Hoắc ca ca, ngươi nghĩ là cái trò nhảy hồ đó của ngươi có thể khiến Hoắc ca ca nhìn người nhiều hơn một chút ư? Trong mắt Hoắc ca ca ngươi chỉ là bùn lầy dưới chân! Chẳng phải muốn tìm chết à? Sao ngươi không tiếp tục đi chết đi, cái đồ tang môn tinh, đồ sao chổi..."
Cả người Tần Sương đều nghiêng về phía trước, nàng ta chỉ hận không thể dùng nước bọt của mình dìm chết Tần Hoan. Gió ban mai thổi bay tơ lụa trên eo nàng, tơ lụa tung bay gần như phủ lên mặt Tần Hoan. Tần Hoan bình tĩnh nhìn Tần Sương đang bận phun nước miếng, nàng giơ tay lên kéo mạnh một cái!
"Á..."
Một tiếng hét chói tay, thân thể mập mạp của Tần Sương bị mất khống chế ngã nhào vào trong hồ!
Nàng ta ngã cắm đầu xuống hồ, trông cứ như một con cá béo mập đang quẫy đuôi, mãi một lúc sau mới đứng được dậy. Tần Sương bị sặc nước đỏ cả mắt, toàn thân ướt đẫm, tóc tai tung ra dính vào mặt, nàng ho sặc sụa vài tiếng, không thể tin nhìn sang Tần Hoan!
Người này... người này sao lại dám đối xử với nàng như vậy!
Tần Sương vừa giận vừa tủi uất ức, run rẩy chỉ chỉ vào mặt Tần Hoan!
Hạ nhân Tần phủ đứng trên bờ cũng trợn mắt há mồm nhìn chằm chằm Tần Hoan, ngay cả Tần Tương cũng choáng váng.
Đám người này xưa giờ đều cùng nhau bắt nạt Tần Hoan, lần nào cũng khiến cho Tần Hoan mình mẩy đầy thương tích mới buông tha, mà Tần Hoan thì một chữ cũng không dám kêu la ngày xưa kia bây giờ lại vừa mới túm Tần Sương kéo xuống hồ!
"Ta muốn chết, nhưng Diêm Vương gia không thu nhận ta."
"Ngươi đoán xem, ông ta có thu nhận ngươi không?"
Tần Hoan nhìn chằm chằm vào Tần Sương, giọng nói u ám lạnh lẽo. Tần Sương nghĩ đến Tần Hoan vốn là người vừa chết qua một lần liền sởn gai ốc, nàng vội vàng buông ngón tay vừa chỉ vào Tần Hoan kia xuống, không dám mắng thêm một chữ nào nữa.
Tần Hoan thấy thế liền xách váy chậm rãi bước lên bờ.
Nàng vừa động, người trên bờ liền lùi về sau.
Chuyện nàng chết đi sống lại đã mang theo tà khí, hơn nữa nàng ngay trước mặt nhiều người như vậy lại dám túm Tần Sương xuống nước, cho nên đám người trên bờ tự nhiên cảm thấy trên người nàng toát ra một loại sát khí khiến người ta hoảng sợ...
Nếu như thực sự chọc giận nàng, liệu nàng có phát điên lên giết bọn họ hay không?
Ngay cả Tần Tương cũng lùi về sau hai bước, phức tạp đánh giá Tần Hoan, vừa ngạc nhiên vừa nghi hoặc.
Tần Hoan chẳng thèm liếc mắt nhìn Tần Tương lấy một cái, nàng chỉ đi thẳng về phía Phục Linh. Phục Linh cũng ngây người, tiểu thư nhà nàng biết phản kích rồi hả!?
Nhìn thấy Tần Hoan đi đến, hai hạ nhân đang khống chế Phục Linh vội vàng buông nàng ra rồi lùi về sau.
Tần Hoan khẽ nói, "Chúng ta về thôi."
Phục Linh còn chưa kịp khô nước mắt đã tỉnh hồn lại, đứng dậy chạy đến đỡ Tần Hoan, sau đó xoay người đi về phía tây hậu viện. Ở đây có nhiều người như vậy thế nhưng chỉ dám đứng trơ mắt nhìn hai người nàng càng đi càng xa, không một ai dám gây khó dễ nữa.
Tần Sương sững sờ đứng trong hồ, bỗng nhiên "Oa" một tiếng khóc ầm lên.
Sau khi về đến tây hậu viện, tay Phục Linh càng lúc càng run, vừa đóng cửa viện lại nàng liền lo lắng nói, "Tiểu thư... Lục tiểu thư mặc dù không phải là con vợ cả thế nhưng cũng được phu nhân cực kỳ yêu chiều, liệu phu nhân có phạt chúng ta không?"
"Vãn Tình là nô tỳ của ai?" Tần Hoan không đáp chỉ hỏi.
Phục Linh sửng sốt, lát sau mới bừng tỉnh, "À, Vãn Tình là nô tỳ thiếp thân của Lục tiểu thư. Lão phu nhân vốn là định để chuyện của tiểu thư chuyện lớn biển thành chuyện nhỏ, vậy mà bọn họ lại dám đẩy tiểu thư xuống hồ lần nữa, bọn họ đúng là vô lý mà!"
Phục Linh nhìn bóng lưng kinh diễm của Tần Hoan, nhất thời kích động nói không lên lời.
Tiểu thư nhà nàng, bây giờ đã không còn là tiểu thư đơn thuần nhát gan dễ bị người ta bắt nạt trước kia nữa rồi!
"Đi tìm cho ta bộ y phục sạch sẽ đến đây."
Tần Hoan vừa phân phó, Phục Linh vội vàng đi tìm. Nước hồ rất lạnh, tiểu thư nhà nàng đã rơi xuống hồ một lần rồi thân thể vẫn còn yếu, lần này lại rơi nữa rất có khả năng sẽ bị bệnh!
Phục Linh đi vào trong phòng, Tần Hoan lại đi đến noãn các, nàng buông lỏng bàn tay nãy giờ vẫn đang giữ váy kia ra, "xoạch" một tiếng, từ trong làn váy nhăn nhúm hỗn loạn kia rơi xuống một nhánh cây.
Đó là một đoạn trúc vẫn còn tươi dài khoảng 3 tấc, do bị ngâm nước lâu ngày nên màu xanh đậm đã biến thành xanh nhạt.
Không lâu sau Phục Linh đã mang quần áo khô đến.
Mới ra đến nơi đã nghe tiếng Tần Hoan hỏi, "Trong phủ có rừng trúc tím nào không?"