Đôi mắt Tang Tửu như bị chìm trong nước, nhưng lại lộ rõ vẻ kinh hãi.
Tang Tửu hoảng sợ bởi hành động cả gan làm liều của Ôn Quý Từ, trái tim cô như sắp lọt ra ngoài.
Ở đây là nơi nào chứ, anh kéo cô đến đây thì cũng thôi đi, lại còn dám nói những lời này.
Tang Tửu thấp giọng, như một con vật nhỏ bị giật mình: “Anh nhỏ tiếng thôi.”
Ôn Quý Từ cong môi, hệt như một học sinh ngoan đưa ra câu hỏi, nói từng chữ: “Được, vậy em muốn anh nói nhỏ câu nào?”
Ngay sau đó, bản tính của anh lộ rõ.
“Ôm em, hôn em, hay là theo đuổi em?
“Tất nhiên là theo…”
Nhất thời, Tang Tửu không biết phải lựa chọn cái nào, thế nào gọi là câu nào? Trong mấy cái này có câu nào chọn được à?
Quả nhiên, cô lại bị Ôn Quý Từ bẫy rồi.
Ôn Quý Từ nghiêng người tới trước, Tang Tửu sợ hãi lùi lại một bước theo phản xạ có điều kiện.
Bị Tang Tửu đề phòng như vậy, mắt Ôn Quý Từ lóe lên, cảm xúc được anh che giấu rất tốt, giọng anh vẫn như thường: “Thì ra em nghe rất rõ, vậy không cần anh nhắc lại lần nữa đâu nhỉ.”
Tang Tửu tức giận không lên tiếng, dời mắt nhìn chỗ khác.
“Hay là em muốn anh nhắc lại…”
Ôn Quý Từ còn chưa nói xong thì Tang Tửu lập tức quay đầu lại: “Không cần đâu.”
Tang Tửu vươn tay bịt miệng Ôn Quý Từ, sợ trái tim cô không chịu nổi khi nghe thấy những lời quá giới hạn khác từ miệng Ôn Quý Từ.
Lòng bàn tay truyền đến xúc cảm ấm áp, Tang Tửu ngẩn ngơ.
Cô ngước mắt, ánh mắt hướng lên trên, không chút phòng bị chạm vào đôi mắt lộ ra ngoài của Ôn Quý Từ.
Miệng bị bịt lại, đôi mắt đào hoa quyến rũ của Ôn Quý Từ vẫn không đứng đắn, càng khỏi nói anh còn đặc biệt híp mắt lại, đuôi mắt hẹp dài toát vẻ trêu ghẹo.
Ôn Quý Từ cụp mắt nhìn cô, tay tự do nhưng cũng không phản kháng, thản nhiên dựa lưng ra sau, tư thế như mặc cô muốn làm gì thì làm.
Tang Tửu như bị ánh mắt của Ôn Quý Từ thiêu đốt, cô bỗng rụt tay lại, để che giấu cơn hoảng loạn của mình, cô nhỏ giọng cảnh cáo: “Không được nói nữa.”
Ôn Quý Từ được nước làm tới, nghiêng đầu nhìn cô: “Là bảo anh ôm em lần nữa à?”
Tang Tửu trừng anh: “Không được!”
“Vậy anh hôn em lần nữa?”
“Không được!”
“Vậy sau này anh không theo đuổi em nữa?”
“Không được!”
Nói xong, Tang Tửu sững sờ, chưa phản ứng lại kịp.
Ôn Quý Từ kéo dài âm cuối ‘ồ’ một tiếng, như thể bừng tỉnh, đuôi mày khóe mắt anh đều toát ý cười: “Vậy anh biết rồi, sau này anh nhất định sẽ dốc lòng theo đuổi em.
Đảm bảo sẽ không làm em thất vọng.”
Tang Tửu hoàn toàn không thể chơi được với chiêu này của Ôn Quý Từ, cô tức đến bất lực, đang định lên tiếng thì ngoài cửa bỗng truyền đến tiếng bước chân.
Từ xa đến gần, rõ ràng là đi về phòng này.
Cho dù Tang Tửu đang giận Ôn Quý Từ, nhưng phản ứng đầu tiên của cô là nhìn Ôn Quý Từ, đáy mắt vô thức hiện lên vẻ cầu cứu.
Làm sao bây giờ? Sẽ bị phát hiện mất.
So với Tang Tửu, Ôn Quý Từ bình thản hệt như không nghe thấy âm thanh ngoài cửa, anh chợt vươn tay ra sau tai Tang Tửu.
Làn da lòng bàn tay Ôn Quý Từ sượt qua bên tai cô, như vô tình, lại tựa mập mờ.
‘Tách’, đèn trong phòng vụt tắt, Tang Tửu vô thức nheo mắt lại, bóng tối bỗng ập tới khiến cô chưa kịp thích ứng.
Ở trong bóng tối, Tang Tửu căng thẳng theo bản năng, tay cô huơ xung quanh, muốn tìm một điểm tựa.
Ngay sau đó, bàn tay vừa vươn ra của Tang Tửu được Ôn Quý Từ nắm lấy, anh hơi dùng sức, kéo Tang Tửu vào góc căn phòng.
Lúc này, Tang Tửu chỉ có thể đi theo bước chân của Ôn Quý Từ.
Rõ ràng đồ đạc trong phòng lộn xộn không theo một trật tự nào, nhưng bất ngờ thay, Ôn Quý Từ không để Tang Tửu va vào một thứ gì.
Đồ vật che đi cơ thể hai người, Ôn Quý Từ đứng phía sau Tang Tửu, Tang Tửu nghiêng đầu muốn nói chuyện thì Ôn Quý Từ giơ tay lên, ngón tay đặt lên môi Tang Tửu, hơi thở gần sát: “Suỵt, không muốn bị người ta phát hiện chứ.”
Tiếng bước chân ngày càng gần, không gian lại chật hẹp vô cùng, Tang Tửu không dám cử động, chỉ có thể ngoan ngoãn ngậm miệng, không lên tiếng nữa.
Cửa sổ đóng kín, sắc trời chạng vạng nhuốm cả căn phòng thành màu chàm, những chạc cây đen kịt ngẫu nhiên chia cắt màu sắc.
Một lúc sau, cửa mở ra, bóng đèn sợi đốt tỏa sáng, tạo ra một vẻ đẹp kỳ lạ.
Là nhân viên công tác vào, đạo cụ trong này không dùng thường xuyên, người đó chỉ đến để cất đồ.
Người đó không để ý đến căn phòng vốn không có ai lại có thêm hai người.
Nữ ngôi sao Tang Tửu vừa quay quảng cáo lại cùng với anh trai của cô, trốn trong phòng tạp vụ với một tư thế gần như ôm nhau, như thể đang hẹn hò riêng.
Trái tim Tang Tửu căng thẳng, nhịp tim đập nhanh, dù cho cô biết khả năng bị phát hiện rất nhỏ, thế nhưng cô vẫn vô thức thở nhẹ.
Nhân viên công tác không ở lại lâu, cất đồ xong thì dứt khoát rời khỏi phòng mà không hề đưa mắt nhìn quanh.
Đợi cửa phòng hoàn toàn đóng lại, tiếng bước chân xa dần, lúc này Tang Tửu mời dùng sức huých cùi chỏ ra sau.
Phía sau truyền đến tiếng rên, sau đó là tiếng cười khẽ.
Tang Tửu biết chắc chắn Ôn Quý Từ cố ý, vừa rồi người đó vào, tất nhiên cô sẽ không lên tiếng, Ôn Quý Từ còn ngang ngược đặt tay lên môi cô.
Ngón tay thỉnh thoảng trượt trên cánh môi cô, cử chỉ đầy thân mật và tự nhiên.
Tang Tửu lập tức thoát ra khỏi vòng tay của Ôn Quý Từ, xoay người nhìn anh: “Ôn Quý Từ, anh đừng có mà quá đáng!”
Trong ánh sáng mờ tối, Tang Tửu không nhìn rõ vẻ mặt của Ôn Quý Từ, cô không muốn có được câu trả lời của Ôn Quý Từ nữa, lùi ra sau chuẩn bị rời đi.
Khả năng nhìn ban đêm của Tang Tửu không tốt bằng Ôn Quý Từ, chân cô không khỏi vấp phải đạo cụ trên đất, cả người lập tức ngả ra sau, Ôn Quý Từ kéo cô lại.
“Em xem, anh không giúp em là em thành thế này.” Ôn Quý Từ nắm tay rất chặt, một lúc lâu vẫn không buông: “Tất nhiên, không cần cảm ơn.”
Tang Tửu hất tay Ôn Quý Từ ra, tự lực cánh sinh, lấy điện thoại rọi đèn, rời khỏi căn phòng tối.
Tiểu Hòa đã gửi cho Tang Tửu mấy tin nhắn, cô ấy ở bên ngoài lo lắng, nhìn thấy Tang Tửu ra thì mới thở phào một hơi.
Lúc ánh mắt Tiểu Hòa rơi trên người Ôn Quý Từ ở phía sau Tang Tửu, rõ ràng cô ấy đờ người ra.
Cô ấy nhận ra đây là anh trai của Tang Tửu, đây là lần thứ hai cô ấy gặp Ôn Quý Từ, lần trước là ở đoàn phim.
“Chào anh.” Tiểu Hòa lịch sự chào hỏi, không biết tại sao, nhìn thấy đường nét khuôn mặt lạnh lùng của Ôn Quý Từ, ngay cả câu hỏi vừa rồi Tang Tửu đi đâu cô ấy cũng không dám hỏi nữa.
“Có phải anh muốn về nhà cùng Tiểu Tửu không?”
Tiểu Hòa chủ động hỏi, Tang Tửu còn chưa kịp ngăn lại thì Ôn Quý Từ đã gật đầu: “Phiền mọi người rồi.”
Sau đó, Ôn Quý Từ nhìn Tang Tửu, làm động tác mời lên xe: “Ưu tiên phụ nữ.”
Tang Tửu thầm bĩu môi, hình như chiếc xe này giống với con người Ôn Quý Từ, bản lĩnh nhiệt tình thuộc hạng nhất.
Tang Tửu không muốn để Tiểu Hòa nhận ra cô với Ôn Quý Từ đang chiến tranh lạnh, thế nên chỉ đành cười xã giao rồi lên xe.
Có lẽ Tang Tửu ngụy trang quá tốt, cũng có thể là Tiểu Hòa hoàn toàn không hề nghi ngờ Ôn Quý Từ, cô ấy hoàn toàn không nhận ra hai người đang cãi nhau.
Nhưng ngay cả nói chuyện Tiểu Hòa cũng chẳng dám.
Tất nhiên nơi Tang Tửu muốn đi không phải Cầm Thủy Loan mà là nhà của Lâu Nguyệt.
Xe đã lái qua Cầm Thủy Loan, Ôn Quý Từ vẫn làm ngơ, ngồi ì trên xe, không hề có ý muốn xuống xe.
Nhưng Tang Tửu không muốn nói chuyện với Ôn Quý Từ, cô dứt khoát giả vờ nhắm mắt nghỉ ngơi, dáng vẻ nửa tỉnh nửa mê như vô cùng mệt mỏi.
Trong xe nhất thời yên tĩnh lại.
Cho đến khi xe dừng bên ngoài khu căn hộ của nhà Lâu Nguyệt, sự yên tĩnh kéo dài mới bị phá vỡ.
Cuối cùng Ôn Quý Từ xuống xe với Tang Tửu.
Vừa rồi Ôn Quý Từ ở trên xe, Tiểu Hòa gần như không dám thở mạnh, bây giờ mới thở phào một hơi: “Tôi đi trước đây.”
Xe vừa lái đi là nụ cười ngụy trang của Tang Tửu lập tức biến mất, cô lạnh lùng nhìn Ôn Quý Từ, cố ý nói: “Ôn thái tử, có phải anh cũng nên về nhà của mình không?”
“Không giả vờ nữa à?” Ôn Quý Từ thong dong nhìn Tang Tửu, chậc, trở mặt nhanh thật.
“Lười giả vờ với anh.”
Tang Tửu không muốn thu hút sự chú ý của người khác ngay trên đường, cô quay đầu đi vào khu căn hộ.
Đi được mấy bước thì Tang Tửu nhận ra tiếng bước chân quen thuộc phía sau vẫn không dừng lại, Ôn Quý Từ đi theo cô cả đoạn đường.
Tang Tửu kiềm chế không quay đầu, lại đi thêm mấy chục mét nữa, người phía sau vẫn đi theo.
Tang Tửu bỗng dừng lại, quay phắt người lại: “Ôn Quý Từ! Em muốn tự đi, anh đừng cứ đi theo em thế.”
Ôn Quý Từ cũng dừng lại, khoanh tay, không hề kiêng dè mà nhìn thẳng vào cô: “Vậy thì em cứ đi, anh đâu có quấy rầy đến em.”
Tang Tửu hít sâu một hơi, muốn đuổi cái tên đại thần này về: “Em với anh không cùng đường.”
Ôn Quý Từ cứng mềm đến không ăn, đèn đường ấm áp chiếu rọi, kéo dài bóng lưng phản chiếu của anh ra sau.”
“Anh cùng đường với em chẳng phải được rồi à.”
Tang Tửu hoàn toàn không nói lại Ôn Quý Từ, cô chỉ có thể đi tiếp.
Ngay sau đó, bước chân Ôn Quý Từ lại vang lên phía sau.
Thấy sắp đến nhà của Lâu Nguyệt, Ôn Quý Từ đang muốn làm gì, còn muốn đi tới nhà Lâu Nguyệt luôn sao?
Tang Tửu lại quay đầu, không ngờ lần này Ôn Quý Từ lên tiếng trước cô: “Em đi phần em, cứ quay đầu nhìn anh làm gì?”
Tang Tửu cố gắng kiềm chế cơn giận của mình, khuyên mình chịu đựng, đừng ra tay với Ôn Quý Từ.
Nhịn nửa giây là không thể nhịn nổi nữa.
Tang Tửu nheo mắt, nhắm chuẩn bắp chân Ôn Quý Từ rồi đạp mạnh một cú, sau đó lập tức xoay người chạy vào nhà Lâu Nguyệt.
Lần này Ôn Quý Từ không đi theo nữa mà đứng im tại chỗ, anh nhận ra ý nghĩ muốn đạp anh của Tang Tửu, anh không tránh, để Tang Tửu trút giận cũng tốt.
Ôn Quý Từ nhìn chằm chằm bóng lưng Tang Tửu làm sai rồi chạy trốn, anh cong môi, tiếng cười trầm thấp vang lên.
Ôn Quý Từ chỉ không ngờ, cú đạp vừa rồi Tang Tửu không hề nể tình chút nào.
Sau khi đạp Ôn Quý Từ một cú, Tang Tửu dùng tốc độ nhanh nhất chạy về nhà Lâu Nguyệt, cô không nghe thấy tiếng bước chân nữa, chứng tỏ Ôn Quý Từ không đuổi theo.
Đóng cửa lại, Tang Tửu lắc lắc chân, lúc đạp Ôn Quý Từ cô đạp rất mạnh, ngay cả chân cô cũng tê rần.
Tang Tửu vẫn đang mang giày cao gót, nghĩ cũng biết Ôn Quý Từ bị đạp đau cỡ nào.
Suy nghĩ vừa xuất hiện đã bị Tang Tửu gạt phăng ra khỏi đầu, cô nghĩ cái này làm gì chứ, giờ Ôn Quý Từ bị vậy là do anh tự làm tự chịu.
Đáng đời.
Tang Tửu thay giày, không về phòng mà cứ thế xoay người vào phòng khách, đi qua đi lại mấy vòng, sau đó cô mới nhẹ nhàng đi tới bên cửa sổ, kéo mở một khe hở nhỏ nhìn ra bên ngoài.
Ôn Quý Từ chưa đi, anh vẫn đứng đó, giữ nguyên tư thế.
Lẽ nào cú đạp của cô có thể khiến anh không đi được nữa?
Tang Tửu đang muốn nhìn kỹ thì Ôn Quý Từ như cảm nhận được, anh bỗng ngẩng đầu lên, nhìn về phía cửa sổ.
Tang Tửu hoảng hốt đóng khe hở lại.
Lúc kéo rèm cửa lần nữa, Tang Tửu chỉ nhìn thấy bóng lưng đang chậm rãi rời đi của Ôn Quý Từ.
*
Ầm ĩ ban ngày trôi qua, cuối cùng Tang Tửu cũng được yên tĩnh.
Ăn tối xong, Lâu Nguyệt kéo Tang Tửu cùng xem phim kinh dị.
Ở đây Lâu Nguyệt trữ rất nhiều đồ ăn vặt, cô ấy tìm ra ngay bắp rang bơ, dựa vào sofa, thoải mái tự tại hệt như đang ở rạp phim.
Tang Tửu không có thói quen ăn đêm, cô đặt ly nước lên bàn, tắt đèn.
Phòng khách chìm vào bóng tối, nguồn sáng duy nhất phát ra từ màn hình tivi.
Lâu Nguyệt chọn một bộ phim kinh dị của Nhật, Tang Tửu rúc trong sofa, dần nhập tâm vào phim.
Hai người không uống nước, tiếng nhai bắp cũng dừng lại, mắt nhìn thẳng vào màn hình.
Ống kính chầm chậm chuyển đến chiếc điện thoại đặt trên bàn làm việc, bóng tối trong đêm đen tĩnh lặng, tiếng chuông chói tai xé toạc yên tĩnh, vô cùng kỳ dị.
Ngay sau đó, tiếng chuông bên cạnh Tang Tửu vang lên, như đang phản chiếu cảnh trong phim.
“Aaaaaa!” Tiếng hét của Lâu Nguyệt vang lên, bắp rang bơ trong tay rơi vãi khắp sàn.
Tang Tửu vừa bị tình tiết trong phim dọa, thoắt cái lại bị Lâu Nguyệt làm giật mình, cô tạm dừng phim lại, vươn tay lấy điện thoại.
“Ai gọi vậy?” Lâu Nguyệt hoảng hồn chưa bình tĩnh lại được.
Trong bóng tối, Tang Tửu nhìn thấy người gọi đến, là Ôn Quý Từ.
Nửa đêm nửa hôm, anh gọi cô làm gì?
Tim cô đập nhanh kinh khủng, nhưng cô không muốn bắt máy, lập tức ấn tắt cuộc gọi.
Tang Tửu rất lý trí, giữ nguyên vẻ bình tĩnh trên mặt, làm như không có chuyện gì: “Không có gì, là cuộc gọi quấy rối thôi.”
Hai người tiếp tục xem phim, chẳng mấy chốc lại đến một bước ngoặc căng thẳng, lúc âm nhạc, cảm xúc, bầu không khí làm nền đúng thời điểm…
Tiếng chuông điện thoại lại vang lên không đúng lúc.
Tang Tửu không chê phiền mà dứt khoát ấn tắt.
Tang Tửu từ chối nhận cuộc gọi, Ôn Quý Từ biết chắc cô đang cầm điện thoại.
Trong vài phút ngắn ngủi, anh đã gọi liên tiếp vài cuộc.
Mặc dù Lâu Nguyệt có không nhạy bén thế nào đi nữa thì cũng có thể phát hiện điều không ổn: “Thật sự là cuộc gọi quấy rối à?”
Tang Tửu khẽ thở dài, không đáp.
Anh ngang ngược thế này, nếu cô mà còn không bắt máy, nói không chừng anh sẽ đuổi giết đến tận nhà Lâu Nguyệt mất.
Cô cầm điện thoại lên đi về phòng, né tránh đề tài: “Không làm phiền cậu nữa, cậu xem phim trước đi.”
Tang Tửu về phòng, bắt máy, không vui nói: “Chuyện gì?”
Ôn Quý Từ như đã đoán được trước: “Cuối cùng cũng chịu nghe máy rồi?”
Nghe anh không đứng đắn nói, Tang Tửu muốn tùy tiện miễn cưỡng cho qua: “Anh không có chuyện gì thì em…” cúp máy đây.
Ôn Quý Từ ngắt lời cô, giọng nói trầm khàn như đang lướt nhẹ bên tai cô: “Không có chuyện gì thì không được tìm em à?”
Tang Tửu sợ Lâu Nguyệt nghe thấy nên thấp giọng nói: “Vậy anh nói nhanh đi.”
Nghe thấy Tang Tửu nhỏ giọng nói chuyện, Ôn Quý Từ cười: “Em là trộm à? Chúng ta là quan hệ gì mà em lại lén lút như thế?”
Ẩn ý là, anh đang quang minh chính đại theo đuổi cô.
Tang Tửu: “…” Sao cái người này lại mặt dày thế nhỉ.
Ôn Quý Từ thôi cười, nghiêm túc nói: “Em mở rèm cửa nhìn xuống dưới đi.”
Tang Tửu cầm điện thoại đi tới bên cửa sổ rồi nhìn xuống, cô đứng trên tầng cao, trên con đường đối diện với tòa nhà có một chiếc Pagani màu đen đang đậu.
Đêm đã về khuya, trên đường không có ai, chỉ có đèn đường lặng lẽ chiếu rọi.
Xe sáng đèn trong đêm đen, ánh đèn chiếu dài trắng lạnh như đang dẫn lối cho cô nhìn về phía anh.
Ngang ngược mà bá đạo, hệt như con người anh.
Giọng Ôn Quý Từ trong điện thoại truyền đến: “Xuống đây, anh ở dưới này đợi em.”
Tang Tửu vội lắc đầu: “Em không đi.” Ôn Quý Từ đoán được lời cô nói: “Nếu em không xuống thì anh lên đó tìm em.”
Tang Tửu hoảng hốt: “Anh dám lên?”
Ôn Quý Từ khẽ cười: “Thử xem nhé, em cảm thấy anh có dám làm không?”
Tang Tửu câm nín, như đang nhắc nhở cô, đèn xe dưới lầu chớp nháy, còn nhìn nữa, cô sợ cô sẽ mù mất thôi.
Im lặng một lúc lâu, giọng Ôn Quý Từ lại vang lên: “Cho em năm phút.”
Không đợi Tang Tửu trả lời, anh dứt khoát cúp điện thoại.
Tang Tửu tức tối ngồi bên giường, lại sợ Ôn Quý Từ sốt ruột.
Giờ vẫn đang là mùa đông, bên ngoài lạnh, cô tùy tiện mặc một chiếc áo khoác.
Trước đây, để phân cao thấp với Ôn Quý Từ, cô luôn đảm bảo lớp trang điểm của mình tỉ mỉ, không thể để thua anh được.
Từ hôm nay trở đi, Tang Tửu ăn mặc tùy tiện, càng phải trốn Ôn Quý Từ để không bị anh nhìn thấy.
Nếu không, cô không thể đoán được Ôn Quý Từ sẽ làm ra chuyện gì.
Tang Tửu đi ra cửa, quay đầu nhìn phòng khách, Lâu Nguyệt đang xem phim lúc này nhìn chằm chằm vào cô.
Cô mấp máy môi, tìm một cái cớ vụng về: “Tớ đi dạo.”
Lâu Nguyệt nhìn đồng hồ trên tường, đi dạo? Giờ đã mấy giờ rồi?
Cô ấy còn chưa hỏi rõ thì Tang Tửu đã xuống tầng rồi.
Tang Tửu xuống dưới, cách đó không xa, đèn của chiếc Pagani vẫn đang ngang ngược chớp nháy.
Cô cắn môi, đi tới, mở cửa xe rồi ngồi vào.
Ôn Quý Từ chậm rãi ngước mắt nhìn Tang Tửu.
Cô để mặt mộc, mái tóc dài vừa gội, hương hoa nhàn nhạt phả vào khoang mũi, trong xe đều là mùi hương của cô.
Ôn Quý Từ như ngắm không đủ, anh hơi cúi đầu, nhìn Tang Tửu một lúc.
Anh thích cô, thế nên từng hành động từng cử chỉ của cô đều như đang quyến rũ anh.
Anh gõ vào đồng hồ, giọng điệu trêu đùa: “Còn hai phút, nóng lòng muốn gặp anh vậy à?”
Tang Tửu tức điên, gặp cái đầu anh.
Tang Tửu bị anh chọc tức mà mặt hơi đỏ: “Lâu Nguyệt vẫn đang trên lầu, anh ầm ĩ như vậy là muốn bị cô ấy biết à?”
Rõ ràng mạch não của Ôn thái tử khác với cô, anh tỏ vẻ ung dung, bộ dạng như chẳng hề hấn gì: “Vậy đúng lúc để mọi người biết luôn, anh trai nửa đêm đợi em gái dưới đầu, là vì muốn gặp cô ấy.”
Tang Tửu bực anh nhưng không nói lại anh được, muốn nhanh chóng kết thúc: “Ok, anh đã gặp em rồi, được rồi chứ gì?”
“Giờ thì tạm biệt, ngủ ngon.” Cô nhanh chóng nói xong, định mở cửa rời đi.
Có Ôn Quý Từ ở đây, tất nhiên chuyện không dễ dàng như Tang Tửu nghĩ.
Tay cô vừa đặt lên cửa xe thì ‘cạch’ một tiếng, cửa bị khóa rồi.
Sau đó giọng nói biếng nhác vang lên: “Anh đồng ý để em đi rồi à?”
Tang Tửu quay lại, tức giận trừng Ôn Quý Từ, khuôn mặt xinh đẹp nhăn nhó: “Thả em xuống, anh còn thế này nữa sẽ làm ồn đến người khác…”
Còn chưa lên lớp anh xong thì cô hét lên: “Aaaa…”
Ôn Quý Từ giẫm mạnh chân ga, chiếc Pagani lao ra ngoài.
Tang Tửu chúi người tới trước, lắc lư, một bàn tay ấm áp nhẹ nhàng giữ cô, chẳng chút kiêng dè nhưng lại vô cùng hợp lẽ.
Anh nhướng mày, trêu chọc: “Bất cẩn vậy?”
Tay Ôn Quý Từ rời đi, đánh vô lăng, xe lái vào đêm đen.
Thời tiết đêm đông rất lạnh, xung quanh đều là bầu không khí khô khan và tĩnh lặng.
Anh tìm một công viên vắng vẻ rồi dừng xe lại.
Ôn Quý Từ dựa ra sau, nhìn sang, môi mỏng mấp máy: “Giờ không ai làm phiền chúng ta rồi.”
Trong xe rất yên tĩnh, Tang Tửu trề môi, không muốn nói chuyện với anh.
Ôn Quý Từ nghiêng người về phía Tang Tửu, một tay đặt lên lưng ghế, tay kia nắm cằm cô: “Lại giận rồi?”
Tang Tửu không nhìn anh: “Em không muốn nói chuyện với người không nói lý lẽ.”
Nửa đêm gọi cô xuống, lại tự dưng đưa cô đi, nào có ai thế này chứ?
Khoảng cách thu hẹp lại, Ôn Quý Từ nhìn chằm chằm vào mắt Tang Tửu, yết hầu trượt lên xuống: “Nếu nói lý có thể theo đuổi được em, vậy thỉnh thoảng anh cũng có thể làm quân tử.”
Tang Tửu im lặng, nhịp tim đập nhanh, cô lập tức dời mắt đi, không dám nhìn anh.
Ôn Quý Từ như cười như không nói: “Em thích anh làm quân tử hay là làm tiểu nhân, em chọn một cái đi?”
Tang Tửu suy nghĩ kỹ càng, cuối cùng cũng nghĩ ra vấn đề của câu này nằm ở đâu.
Cho dù cô chọn cái nào thì kết quả cuối cùng chẳng phải đều là theo đuổi cô à.
Câu hỏi này không có cách giải, chọn thế nào cũng là Ôn Quý Từ thắng.
Tang Tửu hết cách, chỉ có thể mím chặt môi, không lên tiếng.
Theo động tác của cô, Ôn Quý Từ dời mắt, đôi mắt đen láy quét qua đôi môi mỏng mềm mại của cô, anh nhìn thấy rõ ràng cảm xúc căng thẳng của cô.
Thấy cô không nói, Ôn Quý Từ nhướng mày, giục: “Chọn đi chứ, khó vậy sao?”
Giọng điệu không dữ, mà dịu dàng nhưng ngang ngược, ép cô quyết định.
Tang Tửu lườm Ôn Quý Từ, lặng lẽ thốt ra hai chữ: “Gian xảo.”
Vai Ôn Quý Từ hơi chùng xuống, anh không nhịn được cười.
Làm sao bây giờ, cho dù Tang Tửu nói gì, cho dù cô mắng anh thì anh cũng cảm thấy hay.
Điện thoại bỗng đổ chuông, Tang Tửu cúi đầu nhìn, là Lâu Nguyệt gọi.
Cô đang định bắt máy thì lúc này, Ôn Quý Từ giật lấy điện thoại trong tay cô rồi ném ra ghế sau.
Ôn Quý Từ không chớp mắt nhìn thẳng vào cô, động tác lưu loát nhanh nhẹn, giọng điệu như lẽ đương nhiên: “Ồn quá.”
Điện thoại vẫn đang reo, lấp đầy không khí xung quanh.
Hai người nhìn nhau, để mặc cho tiếng chuông reo, không ai liên tiếng.
Tại sao nhịp tim lại đập nhanh? Là bị Ôn Quý Từ chọc tức sao?
Tiếng chuông điện thoại cuối cùng cũng dừng, xung quanh yên tĩnh trở lại.
Tang Tửu nghe thấy tiếng gió thổi qua phiến lá, vang lên xào xạc trong tĩnh lặng, tất thảy đều vô cùng rõ ràng.
Ôn Quý Từ gạt bỏ thái độ hờ hững đi, bỗng nói: “Hôm nay đến chỉ để gặp em, tạm thời không muốn làm gì khác.”
Tang Tửu nghẹn lời.
Giọng điệu Ôn Quý Từ rất hờ hững, mỗi chữ anh nói ra lại khiến Tang Tửu chìm vào hỗn loạn: “Với cả, những lời anh nói hôm đó đều là thật.”
Thật hay giả cô đã rõ ràng tứ sớm, tự dưng anh nói với cô cái này làm gì?
Im lặng một lúc lâu, Ôn Quý Từ biết vẫn phải đợi Tang Tửu suy nghĩ, anh không cưỡng cầu cô bây giờ cho anh một câu trả lời.
Một lúc sau, điện thoại lại đổ chuông.
Nửa đêm mà ở ngoài lâu như vậy, Tang Tửu biết Lâu Nguyệt lo lắng, cô nói: “Em muốn về.”
“Ừm.” Ôn Quý Từ không ngăn cô, mà anh cũng chẳng nhúc nhích gì, mắt nhìn thẳng phía trước.
Tang Tửu nhắc nhở: “Em thật sự muốn về rồi.”
Cuối cùng Ôn Quý Từ quay đầu sang: “Em nói chuyện với ai? Gọi anh là gì?”
“Ôn Quý Từ, em nói em muốn về, anh nghe thấy chưa?”
“Ôn Quý Từ, Ôn Quý Từ!”
Tang Tửu gọi tên anh, không hiểu sao lại rất êm tai.
Ôn Quý Từ bỗng cảm thấy yết hầu ngứa ngáy, muốn nghe giọng cô thêm nữa: “Nghe thấy rồi, gọi anh thêm lần nữa.”
Giọng anh trầm thấp, không biết sao lại khiến trái tim cô hoảng loạn.
Tang Tửu nghĩ, Ôn Quý Từ biến th4i rồi đúng không?.