Cô biết Ôn Quý Từ đang muốn giảm tổn hại cho cô xuống mức thấp nhất, hồi lâu sau cô mới lên tiếng: “Thế này không công bằng.”
Nào lại có cách thế này chứ, gì mà chủ động với không chủ động.
“Vậy anh cứ đấu võ mồm với em, cứ gọi anh trai anh trai, cứ cố ý khiêu khích em, lẽ nào là anh thấy đẹp nổi ý à.”
“Cũng đâu phải anh đơn phương yêu thầm em.”
“Bây giờ tranh cãi với anh chuyện này?” Ôn Quý Từ bỗng cười khẽ, quai hàm căng chặt trong ánh đèn nặng nề, lại hệt như một ngọn lửa nhỏ đang nhảy nhót.
“Có câu này của em là đủ rồi.”
Giọng Ôn Quý Từ như có thể khiến ánh sáng trên người anh bùng cháy, dễ dàng kéo vang tiếng lòng Tang Tửu.
“Ngoan, gõ theo anh nói đi.”
Thái độ của Ôn Quý Từ cứng rắn nhưng cũng dịu dàng, mâu thuẫn đan xen, mang theo mê hoặc ngoài dự liệu.
Tang Tửu cầm điện thoại lên, nhưng đầu ngón tay hơi run rẩy.
Đèn màn hình sáng lên chiếu trên mặt cô, chiếu sáng cả những phản ứng bản năng nhỏ bé của cô.
Nhập vào mấy lần nhưng Tang Tửu đều nhập không thành công, Ôn Quý Từ quay đầu, quét mắt nhìn động tác của Tang Tửu.
Ôn Quý Từ đột ngột xoay vô lăng, giẫm phanh, xe nhanh chóng dừng lại bên con đường không người.
Giây tiếp theo, Ôn Quý Từ rút điện thoại trong tay Tang Tửu, rũ mắt, gõ nhẹ ngón tay lên màn hình.
Vừa rồi Tang Tửu viết bài weibo một lúc lâu mà vẫn chưa đăng lên, Ôn Quý Từ gõ xong nội chỉ trong mấy giây, anh cũng không nói với Tang Tửu, dứt khoát ấn đăng bài.
Weibo của Ôn Quý Từ gần như chưa từng online, nhưng lại lần đầu tiên đăng một bài như vậy.
Nghĩ cũng biết, bài weibo này sẽ đấy lên sóng gió gì.
Sau khi đăng weibo, lượng người theo dõi weibo Ôn Quý Từ tăng theo cấp số nhân.
Trong dự liệu, Ôn Quý Từ đơn phương thanh minh lập tức lên hot search weibo, đứng vững trên mấy hot search đầu.
Nhưng Ôn Quý Từ lại không để Tang Tửu đưa ra bất cứ lời giải đáp nào.
Trong thoáng chốc, trên mạng bùng nổ.
“Ôn thái tử bị hack à? Sao anh ấy có thể đăng những lời này được, không sợ ảnh hưởng đến lợi nhuận công ty sao? Nhưng tài khoản này được chứng nhận là tài khoản chính chủ mà, thế nên rốt cuộc đang có chuyện gì vậy?”
“Là chính chủ! Đã qua nửa tiếng rồi, weibo vẫn chưa xóa! Hai người này thật sự bên nhau rồi!”
“Có phải Ôn Quý Từ điên rồi không? Dứt khoát đứng ra thừa nhận đang yêu, sau này anh ấy với Tang Tửu định làm thế nào? Tôi đón họ sẽ nhanh chóng chia tay.”
“Aaaaa trái tim thiếu nữ của tôi, chỉ có một mình tôi là cảm thấy ngầu thôi à? Tôi cũng muốn có bạn trai thế này!”
Chẳng bao lâu sau, vì tin này thực sự quá bùng nổ nên weibo tê liệt, thậm chí sức ảnh hưởng của Ôn Quý Từ không thua một ngôi sao đỉnh lưu nào.
Cả nhà họ Ôn mà anh nói cũng không phải anh tùy tiện nói ra, anh quả thực có đủ tự tin.
Ba năm trước Ôn Hành Tri đã giao phần lớn quyền hành cho Ôn Quý Từ, trong ba năm này, Ôn Quý Từ dựa vào năng lực của bản thân, tăng quy mô của Ôn Thị lên gấp mấy lần.
Người ta hay nói Ôn Quý Từ là thiên tài hiếm có trong kinh doanh, bất cứ việc khó nào đến tay anh thì lại đơn giản như đang thở.
Ôn Thị tuy lớn mạnh, nhưng Ôn Quý Từ chỉ dựa vào bản thân mà có thể tạo ra Ôn Thị một lần nữa.
Anh nói cho Tang Tửu, là cam tâm tình nguyện lấy phần thuộc về bản thân anh dâng bằng hai tay.
Nhưng, Ôn Quý Từ không gì là không thể lại dành hết tất cả cho Tang Tửu.
Khi mọi người đều cho rằng anh với Tang Tửu là quan hệ anh em trên pháp luật, nhưng anh thì chưa từng chùn bước.
Danh lợi tiền tài Ôn Quý Từ đều không cần, anh chỉ cần một mình Tang Tửu.
Dưới sự kích động của thủy quân mà Cổ Sa mua, quả thực cô ta đã khiến mọi người ghét Tang Tửu.
Thế nhưng vẫn có phần lớn ngưỡng mộ Tang Tửu, vì cô có một người đàn ông có thể không màng tất cả vì cô.
Sau khi đăng weibo không lâu, Ôn Quý Từ lập tức liên hệ với bộ phận công chúng, bảo họ nhanh chóng giải quyết chuyện này, giảm sức ảnh hưởng của chuyện này xuống mức nhỏ nhất.
Nhân viên của bộ phận quan hệ công chút biết được tin này cũng rất sốc, nhưng họ không dám hỏi nhiều, vừa nhận được thông báo là lập tức chấp hành.
Mặc dù chuyện này xảy ra ngoài ý muốn, có sức ảnh hưởng rất lớn, nhưng bộ phận quan hệ công chúng của Ôn Thị gần như có thể sánh với những đoàn đội hàng đầu.
Trước đó Cổ Sa đã bỏ qua những công ty giải trí có liên quan đến Ôn Thị để tung chuyện này ra.
Bây giờ chỉ cần bộ phận quan hệ công chúng ra mặt, giảm bớt ảnh hưởng cho Ôn Thị và Tang Tửu không phải chuyện khó.
Chẳng mấy chốc, cổ phiếu của tập đoàn Thế Hòa giữ vững, với một tập đoàn lớn như vậy mà nói, đây chẳng qua chỉ là đổ chút máu mà thôi, không đủ đề làm lung lay địa vị của nó.
Đồng thời, Ôn Quý Từ bảo thư ký của anh điều tra video giám sát, trong câu lạc bộ Vân Mai đã có nội gián, vậy đuổi người đó là chuyện không thể nào tránh khỏi.
Phía bên kia, Ôn Hành Tri và Ôn Cố Đình cũng nhìn thấy câu trả lời của Ôn Quý Từ, họ luân phiên gọi điện thoại nhưng đều bị Ôn Quý Từ từ chối nhận.
Ôn Quý Từ không cần nghe cũng biết Ôn Hành Tri muốn anh đưa Tang Tửu về, bắt anh đừng làm chuyện xấu khác nữa.
Nhưng sao Ôn Quý Từ có thể làm theo được.
Chỉ riêng ở thủ đô, bất động sản đứng tên Ôn Quý Từ có rất nhiều, nhưng anh nghĩ ngợi chốc lát, vẫn gọi cho Tưởng Thiếu Du, chọn một căn biệt thự để không của anh ta.
Trước khi Ôn Quý Từ với Tang Tửu đến, Tưởng Thiếu Du đã bảo quản gia đi, không để bất cứ ai biết Ôn Quý Từ và Tang Tửu xuất hiện ở đây.
Hiện tại, đây xem như là chuyện gia đình của nhà họ Ôn, Tưởng Thiếu Du không tiện ra mặt, anh ta sẽ làm mọi thứ trong khả năng của mình.
Dù sao thì những người bạn này cũng đã biết chuyện tình cảm của Ôn Quý Từ và Tang Tửu, nếu hai người có thể hạnh phúc đi đến cuối cùng thì đây mới là điều quan trọng nhất.
Rõ ràng còn chưa qua một ngày nhưng Tang Tửu lại cảm thấy mệt như đã qua một đời.
“Hôm nay còn là sinh nhật em, có buồn không?” Ôn Quý Từ đột nhiên dừng bước, cúi người tì nhẹ vào trán Tang Tửu rồi khẽ hôn lên gò má cô.
Lúc này, cảm xúc của Tang Tửu đã ổn hơn một chút.
Cô lắc đầu, bây giờ sinh nhật đã chẳng còn quan trọng với cô nữa.
“Tắm rồi nghỉ ngơi nhé.”
Tang Tửu ngoan ngoãn đi vào phòng tắm.
Lúc Tang Tửu tắm, Ôn Quý Từ cũng không đi.
Anh dựa vào bên bàn trang điểm, một tay kéo cà vạt xuống, tùy tiện vứt lên giường.
Cúc áo trên cùng cũng bị anh mở ra, như ẩn chứa khó chịu, động tác hơi gấp, khuôn mặt cũng toát vẻ bực bội.
Ôn Quý Từ không phải thần tiên, anh cũng biết sợ.
Lúc anh không liên lạc được với Tang Tửu, thậm chí anh còn lo lắng Tang Tửu sẽ mất đi quyết tâm vì lời khuyên của người nhà.
Anh chỉ có thể giải quyết vấn đề khác với trước kia, giấu Tang Tửu đi, cho dù đây là bước đi tệ nhất, nhưng như vậy mới có thể khiến anh yên tâm.
Phòng tắm vang lên tiếng nước chảy, liên tục không ngớt, nhưng lại bình ổn được cảm xúc của Ôn Quý Từ.
Không lâu sau, cửa phòng tắm đột ngột mở ra, Tang Tửu không mang quần áo để thay nên mặc áo choàng tắm trong phòng tắm luôn.
Tang Tửu vừa ra khỏi phòng tắm thì nhìn thấy Ôn Quý Từ trước bàn trang điểm, cho dù mặt anh không có biểu cảm gì, nhưng Tang Tửu vẫn có thể nhận ra cảm xúc của anh không ổn.
Nghe thấy động tĩnh bên này, Ôn Quý Từ quay đầu nhìn cô.
Tang Tửu đi tới trước mặt Ôn Quý Từ, dùng tay làm lược, vuốt những sợi tóc lòa xòa trên trán anh ra sau, đôi mắt đào hoa lạnh lùng mà đẹp đẽ đó hoàn toàn lộ ra.
Khiến Tang Tửu không nỡ dời mắt đi, ngẩn ngơ nhìn anh.
“Sao anh không nghỉ ngơi?”
Lời vừa dứt, Ôn Quý Từ đã ôm chặt eo Tang Tửu, một giây sau, hai người đổi vị trí, anh nhấc Tang Tửu lên, đặt cô trước gương trang điểm.
Ôn Quý Từ không trả lời câu hỏi của Tang Tửu, chỉ đột ngột nghiêng đầu.
Lúc đầu chỉ là nụ hôn nhấm nháp, sau đó Ôn Quý Từ như bị ma xui quỷ khiến, nụ hôn dần sâu hơn, anh giữ chặt gáy Tang Tửu.
Chuyện sau đó Tang Tửu cũng không phản kháng.
Ôn Quý Từ như trở thành một con người khác, cắn lên môi Tang Tửu như đang trút giận.
Khao khát tràn đầy, hệt như màn sương xám lạnh giá, vô cùng phóng túng cuốn lấy cô, ôm chặt cô vào lòng mình.
Tang Tửu bị cắn đau, vẫn bao dung ôm lấy vai Ôn Quý Từ, nhưng sự dung túng của cô khiến Ôn Quý Từ càng được nước lấn tới.
“Đợi đã…” Tang Tửu cau mày, tay nắm chắt lấy áo sau lưng Ôn Quý Từ, đầu ngón tay siết đến trắng bệch, áo choàng tắm trên người như vô dụng, nhăn nhúm lại.
Còn chưa nói xong thì lại bị Ôn Quý Từ chặn miệng, lời chưa kịp nói ra trở thành tiếng nức nở.
Nhưng bực vì áo choàng tắm cản trở, Ôn Quý Từ dứt khoát kéo ra, ném xuống đất.
Môi chỉ rời đi nửa giây rồi lại phủ xuống.
Động tác tiếp theo còn gấp gáp hơn trước đó, lưng Tang Tửu đụng vào gương, xúc cảm lạnh lẽo khiến cô rùng mình.
Nhưng không đợi cô kịp thích ứng thì lại bị công thành đoạt đất từng tấc một.
Dường như Ôn Quý Từ rất thích tư thế này, anh ôm chặt Tang Tửu, thấp giọng gọi tên cô bên tai cô.
Càng về sau, đồ trên bàn trang điểm rơi hết xuống đất.
Tang Tửu bị giật mình, muốn cúi đầu nhìn, thế nhưng dưới động tác của Ôn Quý Từ, cô chỉ có thể thu tầm mắt lại, mặc anh đòi hỏi.
Hết lần này đến lần khác, như thể không có điểm dừng.
Vì Tang Tửu cực kỳ phối hợp nên Ôn Quý Từ rất vui vẻ.
Giọng nói trầm thấp từ tính của người đàn ông sau khi được thỏa mãn hệt như bùa đòi mạng, dịu dàng lọt vào màng nhĩ của cô.
Giây tiếp theo, Ôn Quý Từ thấp giọng dỗ dành bên tai Tang Tửu: “Có muốn nhìn phía sau không?”
Tang Tửu vô thức làm theo, muốn quay đầu lại nhưng không có sức.
Ôn Quý Từ dứt khoát bế cô lên rồi đổi hướng.
Trong giương, Tang Tửu nhìn thấy khuôn mặt ửng đỏ của mình, đáy mắt toát vẻ phong tình.
Đầu ngón tay Tang Tửu run rẩy, cô quay đầu đi, đã không còn tâm trí để phản kháng lại trò đùa của Ôn Quý Từ nữa.
Cuối cùng Tang Tửu nằm lên giường đơn, thoáng chốc thiếu oxy.
Không biết từ lúc nào, Ôn Quý Từ chỉ bật một ngọn đèn nhỏ, anh hơi đau lòng hôn lên khóe môi Tang Tửu.
“Anh xin lỗi, làm em đau rồi.”
So với mấy lần trước, có thể nói Ôn Quý Từ trước đây vô cùng dịu dàng, nhưng anh bây giờ lại hệt như con dã thú được mở phong ấn.
Lúc đầu quả thực Tang Tửu khó chịu, nhưng khi cô ý thức được người trước mặt là Ôn Quý Từ, cô đã hoàn toàn thả lỏng.
Tang Tửu có thể hiểu được tất cả hành vi của Ôn Quý Từ, tất nhiên cô sẽ không so đo.
Tang Tửu trở mình, nhìn Ôn Quý Từ nằm bên cạnh cô rồi cười với anh, gò má vẫn đượm sắc đỏ chưa tan.
Giọng nói như bị cuốn qua nước, khóe mắt đọng hơi nước, lời nói táo bạo: “Xin lỗi cái gì? Em cũng đâu có ghét anh làm vậy.”
Ôn Quý Từ thừa nhận vừa rồi anh hơi vội, sợ Tang Tửu sẽ hoảng sợ.
Vốn dĩ vẫn muốn dành thời gian để cô hòa hoãn lại, thế nên tối nay bỏ qua cho cô.
Nhưng Tang Tửu lại không biết tốt xấu, cứ thản nhiên khơi dậy sự khô nóng ẩn sâu bên trong anh.
Ngay sau đó, Ôn Quý Từ cũng học theo dáng vẻ của Tang Tửu, sáp người tới, ôm lấy Tang Tửu không biết tốt xấu vào lòng.
Tiếng cười trầm thấp vang lên: “Vậy thêm lần nữa nhé?”.