Cô khẽ ho hai tiếng, định chuyển đề tài, còn đạp Ôn Quý Từ một cái, tỏ ý cảnh cáo.
Vốn dĩ họ đều cho rằng đời này Ôn Quý Từ không thể có người phụ nữ nào được, ai mà ngờ anh đã nhắm vào em gái mình từ lâu.
Bảo sao hai người họ chẳng yêu đương gì, thì ra là đợi thế này.
Tưởng Thiếu Du rất sốc, anh ta nhìn hành động ngược FA chẳng chút che giấu của Ôn Quý Từ, không nhịn được mà chỉ trích: “Sao hai người có thể thế này được? Lừa đám FA bọn tôi vào đây rồi giết, vui lắm à?”
Tống Hữu vỗ vai Tưởng Thiếu Du: “Bớt giận bớt giận, nể tình A Từ lần đầu yêu, chúng ta đừng tính toán nữa.”
Nói xong, Tống Hữu còn vô cùng đắc ý khoe khoang vinh hạnh mình là người đầu tiên biết chuyện: “Nhưng tôi đoán ra lâu rồi, nói mấy người ngốc mà còn không chịu nhận.”
Theo nhóm Tưởng Thiếu Du thấy, Ôn Quý Từ với Tang Tửu lén lút yêu nhau không đến nỗi quá đáng, dù sao thì trên danh nghĩa hai người vẫn là anh em.
Người đáng ghét nhất là Tống Hữu, rõ ràng đã biết mà có thể nhịn không nói với họ.
Tưởng Thiếu Du đã không có can đảm trách Ôn Quý Từ, vậy thì chỉ có thể ra tay với Tống Hữu thôi.
Tưởng Thiếu Du đột nhiên khoác cổ Tống Hữu: “Được lắm, cậu giấu tôi lâu như vậy, có còn là anh em không hả?”
Lâu Nguyệt với Trang Lan cũng giỡn theo, phạt Tống Hữu biết chuyện mà không báo ba ly rượu.
Ngay cả Tống Hữu cũng không ngờ mình phải chịu phát thay cho Tang Tửu và Ôn Quý Từ.
“Giấu mọi người là tôi không đúng.” Ôn Quý Từ không để một mình Tống Hữu chịu khổ, anh cầm ly rượu trên bàn, dứt khoát uống ba ly, rượu lạnh đi vào cổ họng nhưng sắc mặt Ôn Quý Từ vẫn bình tĩnh như thường.
Còn Tống Hữu mặt đã đỏ lên, bị Trang Lan cười nhạo một hồi.
Tối nay tuyên bố xong, nhón Tống Hữu vẫn vô cùng tinh mắt, không định quấy rầy thế giới hai người của Tang Tửu và Ôn Quý Từ.
Ầm ĩ đủ rồi, họ cũng bỏ qua cho Ôn Quý Từ với Tang Tửu, hơn nữa Ôn Quý Từ đang ở đây, họ nào dám ra tay với Tang Tửu.
Thời gian vẫn còn sớm nhưng người đã giải tán, chỉ còn lại Tang Tửu bất lực đứng dậy, đi đến bãi đỗ xe với Ôn Quý Từ.
Vừa nãy Ôn Quý Từ đã nhanh chóng uống xong ba ly rượu, bây giờ trông không có vấn đề gì, nhưng Tống Hữu thì đã nói năng lộn xộn, Tang Tửu hơi lo lắng hỏi: “Anh say rồi à?”
Ôn Quý Từ rũ mắt nhìn Tang Tửu, đôi môi mỏng cong lên.
“Còn nhớ chuyện em muốn xóa ảnh mà chuốc say anh không?”
Được Ôn Quý Từ nhắc, Tang Tửu lập tức nhớ ra.
Lúc đó Ôn Quý Từ cố ý giả say, lừa cô mắc câu, bây giờ chỉ ba ly rượu thì chắc chắn không làm khó được anh.
Tang Tửu và Ôn Quý Từ đã đến bên xa, xung quanh không có ai, cuối cùng Tang Tửu cũng có thể hỏi câu mà tối nay cô muốn hỏi: “Em có chuyện muốn hỏi anh.”
Tang Tửu không vội lên xe mà đứng bên cạnh xe, vì bãi đỗ xe rất vắng vẻ, giọng nói vừa vang lên là có tiếng vọng lại.
Chiếc váy đỏ trong đêm tối hệt như đang bùng cháy, đỏ đến chói mắt.
Ôn Quý Từ cũng dừng lại, đi mấy bước đến gần Tang Tửu rồi đứng trước mặt cô.
Tang Tửu ngửi được mùi rượu như có như không trên người anh.
Cô có ảo giác, rõ ràng cô không say nhưng lại tựa đã say, cô ngẩng đầu nhìn: “Anh còn nhớ chuyện xảy ra ở thành phố Thương không?”
Ban nãy Ôn Quý Từ nhận ra Tang Tửu muốn nói lại thôi, anh không ngờ cô muốn hỏi chuyện tối đó, thế nên anh cười với vẻ không đứng đắn.
“Chuyện nào? Chuyện hôn em à?”
Gió cuối xuân mang theo ấm áp lướt qua làn da lộ ra trong không khí của Tang Tửu khiến cô tê dại, cô nhìn chằm chằm Ôn Quý Từ không chớp mắt.
“Không phải chuyện này, có phải sau đó anh đuổi theo ra ngoài không? Tại sao không gọi cho em?”
Ôn Quý Từ rất nhạy bén, anh doán được có lẽ Lâu Nguyệt đã nói gì đó với cô.
“Em đang giận, anh sợ gọi cho em thì em sẽ chạy càng xa hơn.”
“Vậy anh cứ thế theo em đến ngoài khách sạn, sốt cao còn đứng trong trời lạnh như vậy, bệnh không nặng thêm mới lạ đấy.”
Giọng Tang Tửu có vẻ tức giận, cô giận vì Ôn Quý Từ không quan tâm đến bản thân anh.
Nếu Lâu Nguyệt không nói với cô thì chẳng phải cô sẽ không bao giờ biết chuyện à.
“Anh chỉ nhớ em đang khóc, những chuyện khác anh không lo được, anh xin lỗi em nhé?”
Ôn Quý Từ cố ý cúi người xuống, hệt như đang dỗ Tang Tửu.
Tang Tửu vô thức cúi đầu, khẽ nói: “Không cần làm đến mức như vậy vì em.”
Nhưng suy nghĩ của Ôn Quý Từ hoàn toàn trái ngược với Tang Tửu, anh thản nhiên đặt tay lên gò má Tang Tửu, giọng điệu vô cùng nghiêm túc: “Vì em, làm nhiều hơn nữa cũng đáng.”
Tang Tửu hơi ngẩn ngơ, Ôn Quý Từ bỗng nói: “Không định lên xe à? Nếu vẫn giận anh, vậy lên xe rồi từ từ xả.”
Tang Tửu ngước mắt nhìn Ôn Quý Từ, Ôn Quý Từ nhìn cô vài giây: “Tối nay người nào đó chiêu ong dụ bướm quá, muốn nhanh chóng giấu người đó lại thôi.”
Tang Tửu cảm nhận được ánh mắt Ôn Quý Từ nhìn cô, đáy mắt đen kịt cuộn trào, trong màu đen lại in lên một màu đỏ.
Mặc dù ánh mắt Ôn Quý Từ vẫn như bình thương, nhưng vẫn toát lên nhiệt độ nóng rực.
Đối diện với lời khen của Ôn Quý Từ, Tang Tửu vô cùng tự nhiên cong môi, ngoan ngoãn lên xe.
Dục vọng chiếm hữu của Ôn Quý Từ không thể trị hết được, ít nhất phải cho anh một cơ hội để có thể giảm bớt.
*
Hôm sau Ôn Quý Từ phải đi công tác, họ lại có vài ngày không thể gặp nhau.
Tang Tửu mặc chiếc váy như dụ dỗ người ta phạm tội, Ôn Quý Từ lại không thể dễ dàng tha cho cô.
Hôm sau Tang Tửu xuống giường, chuẩn bị đến hiện trường sự kiện thì mới phát hiện khóe miệng cô bị rách rồi.
Tang Tửu chỉ đành nói dối thợ trang điểm: “Hôm qua ăn không cẩn thận cắn rách, che lại giúp tôi, cố gắng để lúc lên hình không bị nhìn ra.”
Thợ trang điểm không nghĩ nhiều, lập tức trang điểm kỹ càng giúp Tang Tửu.
phát sóng, Tang Tửu nhanh chóng tích lũy được nhân khí.
Khác với tình hình bị công chúng hắc như trước đó, cô có thể rất nhiều fan.
Mấy diễn viên chính đều được mời đến tham gia cùng một chương trình giải trí, phòng nghỉ của Tang Tửu ở sát bên phòng của Tông Ngộ.
Điều kỳ lạ là Tông Ngộ đột ngột gõ cửa, bảo là có chuyện muốn nói với Tang Tửu.
Vẻ mặt Tông Ngộ hơi phức tạp, như thể thật sự có chuyện quan trọng muốn nói với Tang Tửu, cô chỉ có thể bảo Tiểu Hòa canh ở bên ngoài.
Ở buổi tiệc mừng lần trước, Tang Tửu say rượu gặp Ôn Quý Từ, còn gọi anh là anh trai trước mặt mọi người.
Bản thân Tang Tửu không nhớ rõ lắm, vẫn là Ôn Quý Từ nói với cô.
Tông Ngộ nhìn Tang Tửu, đột nhiên nhận ra cô cách anh ta rất ra, anh ta thầm thở dài: “Gặp em một lần khó thật.”
Tang Tửu cười không tiếp lời.
“Hôm tiệc chúc mừng, tôi gặp anh trai em.”
Chuyện tối đó lặp đi lặp lại trong đầu Tông Ngộ rất nhiều lần, tâm tư anh ta vốn tinh tế, cộng thêm chuyện của Tang Tửu, anh ta càng xác nhận suy nghĩ của mình.
“Trước đây chẳng phải anh đã gặp rồi sao?” Tang Tửu thấy lạ, sao tự dưng Tông Ngộ lại nhắc đến chuyện này.
“Con đường hai người muốn đi không hề đơn giản.” Một câu không đầu không cuối khiến người ta không thấu được ý trong đó.
Tang Tửu ngẩn người, không hiểu.
Nhưng cô nhìn vẻ mặt Tông Ngộ, không ngờ lại hiểu ý của anh ta.
Bị Tông Ngộ phát hiện ra chuyện này không nằm trong dự liệu của Tang Tửu, nhưng cô lại rất bình tĩnh, cô thôi cười.
Câu tiếp theo như đã được diễn rất nhiều lần trong lòng, cô nói ra một cách vô cùng tự nhiên: “Tôi biết, cũng đã chuẩn bị tốt tâm lý.”
Tông Ngộ không muốn sau này Tang Tửu sẽ chịu tổn thương, anh không nói thêm một câu, dáng vẻ như không bỏ qua hiếm thấy trong đời anh ta: “Đây không phải chuyện của mỗi hai người, em thật sự đã chuẩn bị sẵn sàng để đối phó với tất cả sao?”
Nếu chỉ một câu nói vô thưởng vô phạt của người khác cũng có thể kích động đến Tang Tửu, vậy thì từ đầu cô sẽ không bước đến bước này mà lựa chọn ở bên Ôn Quý Từ.
“Chỉ cần người và chuyện do tôi nhận định thì sẽ không thay đổi, cảm ơn lời nhắc nhở của anh.”
Thái độ của Tang Tửu vô cùng kiên quyết, Tông Ngộ đã nhận thấy rõ ràng trong lời nói của cô.
Anh ta bỗng thở phào một hơi, như thể tất cả đều đã đi đến hồi kết.
“Em kiên trì như vậy thì tôi cũng sẽ ủng hộ em.
Yên tâm, tôi sẽ giúp em giữ bí mật.”
Tang Tửu cười, đang định lên tiếng thì điện thoại bỗng đổ chuông, cô nhìn tên hiển thị trên màn hình, ý cười lan tỏa trong đáy mắt.
“Xin lỗi, tôi nhận điện thoại.”
Không cần nhìn tên người gọi thì Tông Ngộ cũng có thể đoán được là ai gọi đến, anh ta cũng không cần phải ở lại đây thêm nữa: “Tôi đi trước.” Tông Ngộ xoay người ra khỏi phòng nghỉ.
Giọng nói hơi khẽ này cũng truyền vào đầu kia điện thoại, Ôn Quý Từ khựng lại vài giây rồi mới hỏi, giọn điệu vẫn giống vừa rồi nhưng Tang Tửu có thể nghe ra được vẻ lạnh lùng.
“Là Tông Ngộ?”
Rõ ràng là câu hỏi nhưng lại mang theo giọng trần thuật khẳng định.
Tang Tửu muốn giải thích thì đột nhiên nhớ ra chuyện cô với Tông Ngộ đã thông đồng với nhau, lời đến bên miệng lại thay đổi: “Tông Ngộ biết quan hệ của em với anh, anh ta khuyên em đừng ở bên anh.”
Vừa dứt lời, Tang Tửu có thể cảm nhận được không khí ở đầu kia như ngưng đọng lại trong chốc lát, điện thoại cũng trở nên nóng bỏng tay.
Quả nhiên, tiếng cười khẽ của Ôn Quý Từ chắc chắn không được xem là dịu dàng, ý mỉa mai trong giọng điệu cũng vô cùng rõ ràng: “Anh ta lo nhiều thật đấy.”
Không cần đoán nhiều Tang Tửu cũng có thể biết, Ôn Quý Từ tức giận rồi.
Nhưng những điều này đều nằm trong kế hoạch của Tang Tửu, cô vốn muốn tìm một lý do để khiến Ôn Quý Từ giận, bây giờ đúng lúc có sẵn một cái cớ.
Vì ngày kia là sinh nhật Ôn Quý Từ, Tang Tửu muốn cho anh một bất ngờ.
Bây giờ chỉ có thể để Ôn Quý Từ chịu ấm ức, Tang Tửu hít sâu một hơi để làm dịu cảm xúc, sau đó nói ra câu tiếp theo: “Tông Ngộ chỉ quan tâm em thôi, sợ sau này em sẽ chịu tổn thương.”
Cô chỉ có thể làm chuyện có lỗi với Tông Ngộ trước, lấy anh ta ra làm lá chắn.
Dù sao Ôn Quý Từ với Tông Ngộ cũng không tiếp xúc gì, hai người sẽ không đối đầu trực tiếp với nhau.
“Không nhìn ra, anh ta cũng thích lo chuyện bao đồng như vậy.
Chuyện của mình không lo mà chỉ lo đi quan tâm đến em.”
Tang Tửu bênh vực như vậy, hoàn toàn chẳng tốn sức mà cũng khiến cơn giận của Ôn Quý Từ bốc lên.
Hễ là chuyện của Tang Tửu thì trước nay anh đều sẽ mất đi lý trí.
Tang Tửu cắn răng thêm dầu vào lửa: “Anh ta cũng là bạn lúc nhỏ của em mà, anh đừng nói anh ta như vậy.”
Lúc này, ở đầu kia điện thoại hoàn toàn không có tiếng gì nữa, Tang Tửu chỉ nghe thấy tiếng thở khe khẽ của Ôn Quý Từ, cùng tần suất với nhịp tim của cô, yên tĩnh khiến người ta bất an.
Ôn Quý Từ còn chưa lên tiếng thì bên phía Ôn Quý Từ đã truyền đến giọng của Tống Hữu: “Sắp bắt đầu họp rồi.”
Tang Tửu vừa nghe thấy câu này là lập tức giành nói trước Ôn Quý Từ: “Vậy em cúp trước đây, anh làm việc đi.”
Không đợi Ôn Quý Từ phản ứng, Tang Tửu cúp điện thoại.
Ngay sau đó, cô vứt điện thoại lên trước gương trang điểm, hệt như củ khoai nóng bỏng tay.
Nhưng vẫn là lần đầu Tang Tửu cố ý chọc giận Ôn Quý Từ, cô cũng căng thẳng lắm chứ.
Tất cả đều tại ý tưởng do Tống Hữu nghĩ ra, nói gì mà phải cãi nhau chiến tranh lạnh trước, làm lành rồi thì có thể nhân đôi bất ngờ.
Tang Tửu nghĩ, còn chưa làm lành thì Ôn Quý Từ đã nổi giận với cô rồi.
Chưa từng làm chuyện thế này nên nhất thời không khống chế được tiêu chuẩn, không biết có phải nghiêm trọng quá không.
Trước đó Tống Hữu đã báo cáo với Tang Tửu, mấy hôm nay Ôn Quý Từ không có thời gian quay về, hơn nữa Tống Hữu còn vỗ ngực đảm bảo với cô, chắc chắn sẽ không để xảy ra chuyện ngoài ý muốn như lần trước.
Anh ta nhất định sẽ trông nom Ôn Quý Từ kỹ càng, đảm bảo anh sẽ bình an tham gia tiệc sinh nhật.
Nhưng sao trong lòng cô cứ thấy chột dạ nhỉ.
“Kệ đi kệ đi.”
Tiểu Hòa vừa vào đã thấy Tang Tửu ôm mặt, không biết đang lo lắng điều gì, cô ấy lập tức ngăn lại: “Cẩn thận, đừng làm lem lớp trang điểm.”
Tang Tửu đợi sự kiện kết thúc rồi lên xe bảo mẫu, cô lập tức gửi tin nhắn vào nhóm chat.
“Ngày kia là sinh nhật Ôn Quý Từ, tớ phải hoàn thành một việc vĩ đại, chắc mọi người hiểu là ý gì chứ?”
Tin nhắn vừa gửi, trong nhóm sôi sùng sục, giọng điệu Tang Tửu vô cùng mập mờ, khó đảm bảo được họ sẽ không nghĩ sai.
“Chắc không phải là chuyện tớ nghĩ chứ?”
“Lính mới vào, Tiểu Tửu, cậu thật sự có thể không?”
Tang Tửu mím môi, dằn lại khuôn mặt nóng bừng, cô lập tức gửi lại một tin: “Thế nên tới cần thu thập ý kiến của mọi người, đến khi đó tập trung ở nhà tớ.”
Để kế hoạch của mình có thể thành công, hôm sau Tang Tửu còn chẳng trả lời lại tin nhắn của Ôn Quý Từ, cũng không chủ động tìm anh.
Mà Ôn Quý Từ bị công việc níu chân, hoàn toàn không thể nào dành ra thời gian được.
Huống hồ Tang Tửu còn hợp tác với Tống Hữu.
Sáng sớm hôm sau, Trang Lan với Lâu Nguyệt xách một túi quần áo đến Cầm Thủy Loan hệt như tên trộm, để đảm bảo mọi chuyện sau đó được tiến hành một cách bí mật.
Họ vừa vào cửa thì đã khóa luôn cửa lại.
Tang Tửu không biết tinh thần tích cực của họ từ đâu ra mà thật sự làm đến mức này, nhưng Tang Tửu lại hơi mất tự nhiên, động tác cũng bắt đầu lưỡng lự.
Nhưng Trang Lan với Lâu Nguyệt không cho Tang Tửu thời gian để lưỡng lự, chỉ thấy Trang Lan lấy ra từng bộ quần áo kỳ lạ trong túi đồ thần bí kia ra.
Tang Tửu cảm thấy cô có thể đi chết tận mấy lần.
“Quần áo giáng sinh thế nào?”
“Thời tiết bây giờ không hợp, sao cậu ấy mặc bên trong áo khoác được.”
“Đồ y tác chắc được rồi chứ gì?”
“Bác sĩ Ôn, nhịp tim em gái anh đập hơi nhanh, có phải bị ốm rồi không?”
“Nàng thỏ thì có thể miễn cưỡng thử chứ?”
“Ôi mẹ ơi, tớ sốc rồi, ngại nhìn.”
“…”
“Aaaaaa!”
Trang Lan với Lâu Nguyệt vừa nghĩ đến cảnh này đã kích động ôm lấy nhau, bắt đầu tự quẩy, người xướng người họa vô cùng hăng hái.
Mỗi lần Trang Lan cầm một bộ quần áo trong túi ra thì sẽ đặt lên giường Tang Tửu, chẳng mấy chốc mà cả giường bị che kín, không chừa lại chút chỗ trống nào cho Tang Tửu.
“Đồ này tớ cực khổ vô cùng để thu thập đấy, Tiểu Tửu, cậu không thể không mặc được.”
Tang Tửu ôm trái tim sắp ngừng đập của mình, cuối cùng cũng tìm được cơ hội để nói chuyện, tốt bụng nhắc nhở hai người họ một câu: “Lính mới trực tiếp nhảy lên tuyển thủ mãn cấp, có phải là nhanh quá không? Hai cậu có từng nghĩ tới khả năng chấp nhận của tớ chưa?”
Tang Tửu không dám đảm bảo, lúc cô mặc mấy bộ quần áo này đứng trước mặt Ôn Quý Từ thì anh sẽ có vẻ mặt thế nào, rất có khả năng anh sẽ nghĩ cô bị đổi tim, khoảng cách thực sự quá lớn rồi.
Được Tang Tửu nhắc nhở, Trang Lan với Lâu Nguyệt mới nhận ra, để thỏa mãn hứng thú của mình mà hai người quên mất Tang Tửu chỉ là một người thiếu kinh nghiệm thực tiễn.
Nghĩ vậy, độ khó có hơi lớn.
Lâu Nguyệt đột nhiên nảy ra ý tưởng, hai mắt sáng lên: “Đồng phục đi học thế nào? Chẳng phải cậu bảo lần đầu hai người gặp nhau thì anh cậu đã thích cậu rồi à? Vậy cậu thay đồng phục hồi cậu học cấp hai vào, có phải Ôn thái tử sẽ bổ nhào vào cậu luôn không?”
Lời vừa dứt, thời gian như ngừng lại chốc lát, Tang Tửu và Trang Lan đều chưa phản ứng lại thì Lâu Nguyệt đi tới, ướm đồng phục đi học lên người Tang Tửu.
Tang Tửu quay đầu nhìn vào gương, hệt như đã mặc đồng phục của nhiều năm về trước.
So với mấy bộ vừa rồi thì rõ ràng bộ đồng phục trường học mùa hè trên người trông đơn giản thuần khiết hơn nhiều, nhưng không hiểu sao mặt Tang Tửu lại đỏ ửng.
Như thể thời gian trôi qua, tiếng ve râm ran, buổi chiều mơ màng buồn ngủ, tất thảy như tồn tại mãi mãi.
Tang Tửu lại lần nữa mặc đồng phục đứng trước mặt Ôn Quý Từ, nhìn người đàn ông dịu dàng mà kiêu ngạo này, khẽ nói một câu: “Anh, đi ngủ sao?”.