Cậu không nên quá tin tưởng Lôi Thiên, hiện tại toàn thân Tô Bắc tê liệt, lúc tỉnh lại thì không thể động đậy.
Vì nghĩ Lôi Thiên nhất định có thực quyền trong giới cảnh sát, kinh nghiệm phong phú, lực uy hiếp cũng lớn, thế nên Tô Bắc không đề phòng.
Tối hôm qua, cậu thương lượng rằng muốn đi theo hắn, cho dù xuất hiện vấn đề khiến hai người tách riêng ra, thì ít nhất cũng phải để cậu ở phòng nghỉ cảnh sát.
Lôi Thiên thì không đồng ý lời đề nghị này, hắn cho rằng cậu hoàn toàn an toàn khi ở nhà hắn.
Hệ số an toàn nơi này không kém cục cảnh sát là bao, chỉ cần cẩn thận thì sẽ không xảy ra ngã rẽ [tình huống xấu] nào khác.
Vốn khi ở nhờ tại nhà Lôi Thiên, Tô Bắc cũng coi là mặt dày rồi.
Nếu tiếp tục kiên trì tạo thêm phiền toái cho đối phương, cậu trông như cố tình gây sự.
Cho nên khi Lôi Thiên phản đối, Tô Bắc cũng không tiếp tục kiên trì.
Một lát sau, Tô Bắc cảm thấy cửa bị nhẹ nhàng đẩy ra.
Một người đàn ông rón ra rón rén bước tới.
Tiếp, thân thể mềm nhũn bị người đàn ông chế trụ, gã dùng khuỷu tay nâng cậu dậy.
Thuốc bị người ta hạ chỉ khiến thân thể bị mất khống chế, nhưng không ảnh hưởng tới thần trí.
Cho nên nhất cử nhất động của đối phương, Tô Bắc đều biết.
Người đàn ông này thoải mái đem cậu ra khỏi tòa nhà như nơi không người.
Đi khoảng mấy chục thước, người đàn ông nhét cậu vào một cái xe, tiếp theo khởi động xe chạy đi, Tô Bắc cứ như vậy không một tiếng động mất tích.
Lôi Thiên đầu đầy mồ hôi chạy thật nhanh về nhà, nhưng chờ hắn chỉ là chiếc sô pha trống trơn.
Di động vẫn trong cuộc gọi, không bị cắt đứt.
Lôi Thiên vội vàng kiểm tra phòng, tiếp theo gõ cửa hàng xóm hỏi tình huống, sau lại chạy tới phòng bảo vệ, xem lại đoạn băng video ghi hình trong khoảng một tiếng đổ lại.
Toàn bộ quá trình rõ không thể rõ hơn, đơn giản tới mức không thể đơn giản hơn.
Bất quá, cũng vì rất đơn giản nên càng khó đề phòng, có thể thấy người phạm tội to gan lớn mật như thế nào.
Lôi Thiên nhìn Tô Bắc trong màn hình bị nhét vào một chiếc xe.
Tay hắn dùng sức đập mạnh lên bàn, mặt bàn chấn động, cái ly lung lay ngã xuống đất.
Lôi Thiên nhanh chóng đưa ra một loạt bố trí.
Tìm kiếm chiếc xe, truy nã người đàn ông bắt cóc Tô Bắc.
Trong lúc Lôi Thiên thể hiện sự ‘lành nghề’ của mình, Tô Bắc sau nhiều lần ‘trao tay’, rốt cuộc được ‘diện kiến’ chính chủ.
Ở giữa không gian mật thất, có một chiếc ghế điêu khắc tinh tế.
Chu Bàn Thạch ngồi phía trên, hai chân chéo nhau, tay chống cằm, hưng trí nhìn Tô Bắc.
Một người đàn ông đi tới, lấy ra một ống tiêm, chích thứ chất lỏng không rõ ràng vào tĩnh mạch Tô Bắc.
Cậu bỗng cảm thấy khí lực đang dần quay trở lại.
Đồng thời, cậu cũng cảm thấy xúc cảm của mình có gì đó là lạ, ngay cả ma sát nhẹ với quần áo, đều làm cậu thấy cực kì khổ sở, càng không cần phải nói bộ phận đang tiếp xúc với mặt đất.
Cậu ngẩng đầu, nhìn Chu Bàn Thạch.
Tay Chu Bàn Thạch nhẹ nhàng vỗ vào nhau: “Mày thật giỏi, Tô Bắc, rất không tồi.”
Hắn đứng lên, đi đến trước mặt Tô Bắc, dùng chân nhẹ nhàng xoay trên mặt cậu.
“Mày biết mày hại tao tổn thật bao nhiêu không?” Chu Bàn Thạch nói nhỏ nhẹ: “Năm nghìn vạn, là năm nghìn vạn, cho dù có thiên đao vạn quả* mày cũng khó tiêu trừ lửa giận trong lòng tao.”
(*) chém nghìn vạn nhát đao, chết không toàn thây.
Chu Bàn Thạch vừa nói vừa chế trụ mặt Tô Bắc, gắt gao áp mặt cậu trên đất.
Tô Bắc đau đến mức thiếu chút nữa kêu ra tiếng, thật sự rất đau, giống như cậu đang bị xẻo thịt.
Toàn thân cậu phát run, run rẩy không ngừng được, hai mắt trắng dã, muốn ngất đi nhưng lại không thể nào ngất được.
Chỉ có thể trong đau đớn cảm nhận cái gì gọi là sống không bằng chết.
Căn bản không cần hình phạt chồng chất nhau, chỉ nhẹ nhàng đạp cậu một cước, cũng đủ làm cậu tan xương nát thịt.
Thật ác độc, Tô Bắc đau đến mức cuộn thành một đoàn.
Chờ Chu Bàn Thạch thu hồi chân, ý thực cậu sớm không rõ ràng.
Tô Bắc thở hổn hển, xê dịch lên, tận lực giúp thân thể của mình tiếp xúc với mặt đất càng ít càng tốt.
“Chu, Chu Phỉ Thạch đâu?” Tô Bắc đứt quãng nói: “Chắc y không biết anh đem tôi bắt lại đúng không? Ha ha, khụ, khụ, a…”
Lời nói khiêu khích này đương nhiên bị đáp trả, hậu quả chính là cậu bị Chu Bàn Thạch hung hăng tiếp thêm mấy cú.
Tô Bắc cảm thấy nội tạng mình quay cuồng, tay cậu chống mặt đất, thân thể bán úp sấp, phun ra một ngụm máu.
Chu Bàn Thạch âm nhu cười: “Mày đừng lo, y cái gì cũng không biết.”
“Anh cho rằng y bị anh gạt đến ngu ngốc à?” Tô Bắc đối với cái khẩu khí vạn sự trong lòng bàn tay của Chu Bàn Thạch hơi khinh thường.
“Lúc trước Chu Phỉ Thạch là vì tin tưởng anh, hiện tại y không còn tin anh nữa, rồi chuyện gì y cũng biết hết.” Cậu thở hổn hển nói.
Khuôn mặt tinh xảo quá mức của hắn nhanh chóng nhăn lại, trong một khoảnh khắc, cảm giác phiền lòng nôn nóng đã khắc chế hắn, hắn nâng chân đá cái ghế điêu khắc thật mạnh, cái ghế bay vào tường phát ra một tiếng ‘phanh’ lớn.
Tô Bắc nói đúng.
Chính vì nguyên nhân này, cho nên hắn càng muốn tra tấn cậu.
“Chuyện này, không đến phiên mày nhọc lòng, cái mày cần lo lắng bây giờ, là cái mạng nhỏ của mày.” Chu Bàn Thạch sửa sang lại cổ tay áo không tì vết.
Tại cái nơi tự xưng là xã hội do luật pháp quản lý, muốn làm một người biến mất kỳ thật rất đơn giản.
Tô Bắc biết, khả năng cậu cứ như vậy chết trong tay Chu Bàn Thạch rất cao.
Cao đến mức khiến cậu tuyệt vọng.
Mặc kệ là Lôi Thiên, hay Chu Phỉ Thạch đều không ngăn cản được trạng thái điên cuồng của Chu Bàn Thạch.
Chu Bàn Thạch đối với Tô Bắc, người phá hủy sinh ý của mình, khiến mình tổn thất trầm trọng, còn trực tiếp làm Chu Phỉ Thạch biết khuôn mặt thật sự của mình, là hận đến thấu xương.
Không ngay tức thì giết chết Tô Bắc, cũng bởi vì giết chết cậu, không thể trừ toàn bộ hận ý trong lòng hắn.
Tô Bắc luôn chú ý thời gian, trên cổ tay cậu có mang đồng hồ, trên mặt kính còn dính vài giọt máu tươi.
Kim phút nghiêm chỉnh đi một vòng, đã qua một giờ.
Trong khoảnh khắc này, cậu hiểu rõ cái cảm giác gọi là một giây dài như một năm.
Chu Bàn Thạch đùa giỡn cậu như đang chơi với chó mèo, vốn là đánh tra tấn hết sức bình thường, nhưng khi qua tác dụng của thuốc, quả thực như khổ hình không thể chịu nổi.
Đến cuối cùng, Tô Bắc rốt cuộc không thể nhịn được nữa, khóc rống lên, cậu rơi nước mắt, cầu xin khoan dung.
Bị buộc bộc lộ cảm xúc thật, dù là trò hề gì Tô Bắc cũng làm.
Sau khi dùng hết thủ đoạn, Tô Bắc thậm chí nghĩ tới tự sát.
Cậu đập đầu thật mạnh vào tường, nhưng vừa va chạm vào lại đau đến mức khiến cả người cậu co rút ngã xuống, run rẩy không ngừng.
Tự sát không phải biện pháp, rõ ràng là muốn đau đến chết.
Tô Bắc tuyệt vọng.
Lại một vòng tra tấn, Tô Bắc như cá chết nằm trên thớt.
Cứ khi cậu tới cực hạn, hắn đều sẽ dừng tay.
Treo một hơi thở cho cậu, như vậy có thể khiến cậu sống không bằng chết.
Một lát sau, một người đàn ông mang một chiếc hộp bước vào.
“Cái gì đây? Không phải đã dặn đừng làm phiền tao sao?” Chu Bàn Thạch nhận lấy khăn lụa từ một tên đàn em, lau lau ngón tay, lại nhìn người đàn ông vừa vào.
“Chu lão đại, ngài nhìn thứ này trước rồi nói sau” Người đàn ông đầy mồ hôi lạnh, khô cằn nói.
Chu Bàn Thạch kỳ quái liếc gã một cái.
Yêu cầu của hắn với đàn em rất nghiêm khắc, mệnh lệnh là mệnh lệnh, mặc kệ lấy cớ gì, chỉ cần trái ý hắn, đều xử phạt theo quy củ, tự chặt ngón tay là hình phạt nhẹ nhất.
Dưới quy củ khắc nghiệt, tên đàn em này dám mạo hiểm tính mạng tiến vào, khẳng định có chuyện bọn họ không thể tự làm chủ, một chuyện phi thường nghiêm trọng.
Chu Bàn Thạch nhận lấy chiếc hộp bằng gỗ lim.
Hắn cũng có kiến thức, chiếc hộp này làm từ gỗ Tử đàn, giá trị xa xỉ.
Dùng chiếc hộp như vậy để đựng, bên trong rốt cuộc chứa thứ gì?
“Tụi mày mở ra rồi?” Chu Bàn Thạch không lỗ mãng mở hộp ra, ngược lại hỏi đám đàn em.
Hắn lăn lộn nhiều năm như vậy, gặp qua không biết biết bao nhiêu lần ám toán, giống như trong tình huống này cũng có thể xảy ra chuyện giống tương tự, dù gì cẩn thận vẫn tốt hơn.
“Vâng, đúng vậy.” Tên đàn em cung kính trả lời.
“Bên trong có gì?” Chu Bàn Thạch không chút để ý nói.
Lúc này, một tên đàn em thông minh đem một cái bàn tiến vào, Chu Bàn Thạch liền đem chiếc hộp để lên trên bàn.
“Là… là… một ngón tay…” Tên đàn em đổ mồ hôi trả lời.
“Ngón tay?” Chu Bàn Thạch nhăn mày.
Trong lòng hắn ẩn ẩn dự cảm bất an, loại dự cảm này trong suốt quá trình sinh sống của hắn chỉ phát sinh vài lần, mỗi một lần đều là khi kề cận cái chết.
Hắn cố trấn định, tự nhiên mở chiếc hộp gỗ ra.
Bên ngoài thiết kế cổ kính, bên trong chứa đầy băng lạnh, khối vải nhung màu đỏ lót trên miếng băng.
Một ngón tay nằm trên tấm vải nhung màu đỏ.
Ngón tay kia đoạn tận gốc, trên ngón tay trắng bệch còn đeo một chiếc nhẫn bằng bạc.
Thời điểm Chu Bàn Thạch thấy chiếc nhẫn kia, khóe mắt co rút lại.
Hắn lấy di động ra, bấm một dãy gồm tám con số, đầu dây bên kia truyền đến thanh âm tắt máy.
Tiếp, Chu Bàn Thạch tận lực khiến chính mình tỉnh táo lại, ra lệnh: “Bọn mày mau đi điều tra xem nhị thiếu gia hiện tại đang ở đâu.”
Đàn em dạ một tiếng, có hai người trong số đó lui ra ngoài.
Lúc này, Chu Bàn Thạch cẩn thận nhìn ngón tay một lần nữa, xác nhận lại.
Tuy hắn không muốn thừa nhận sự thật tàn nhẫn, nhưng ngón tay này tám phần mười là của em trai hắn – Chu Phỉ Thạch.
Bởi vì ngón tay y rất thu hút ánh mắt người nên mãi đến lần thứ hai nhìn vào chiếc hộp gỗ, Chu Bàn Thạch mới phát hiện một vật màu bạch ngân đặt trong góc hẻo lánh của chiếc hộp.
Hắn cầm vật kia lên, là một máy ghi âm mini.
Chu Bàn Thạch ấn nút mở máy.
Một người đàn ông có giọng ôn hòa vang lên trong căn mật thất.
“Hello, Chu Bàn Thạch tiên sinh, lần đầu gặp mặt, tôi tên Tiêu Tịnh, sở dĩ mạo muội quấy rầy bởi vì anh không cẩn thận bắt nhầm chú chó con tôi đang nuôi, anh tính toán khi nào trả lại cho tôi đây? Kiên nhẫn của tôi có hạn, lần sau nhất định sẽ gửi tới cả bàn tay, cho nên anh tốt nhất mau chóng đưa ra quyết định.”
Giọng nói tới đây liền im bặt.
Sắc mặt Chu Bàn Thạch xanh trắng, đôi mắt giống như rắn độc bị kinh động nhìn chằm chằm Tô Bắc trên mặt đất.
Hắn đi vài bước lại gần, một phen nhấc cổ áo Tô Bắc lên, âm ngoan hỏi: “Người này là ai?”
Danh Sách Chương: