Tiêu Tịnh đã kể xong chuyện xưa.
Hô hấp Tô Bắc nghẹn thật lâu, chậm rãi phun ra từ sâu trong ngực.
Ngón tay cậu bị Tiêu Tịnh nắm trong lòng bàn tay khẽ giật giật.
Tiêu Tịnh ngồi dưới đất, ngửa đầu, dùng ánh mắt bình tĩnh ẩn chứa nóng bỏng nhìn Tô Bắc.
Tô Bắc dưới ánh mắt của anh, dường như có động tĩnh. Qua hồi lâu, cậu rốt cuộc mở miệng.
Đã lâu không nói chuyện, yếu hầu giống như bị bọc một tầng băng gạc, cố gắng thật nhiều lần mới phát ra được âm thanh.
Khàn khàn mà trì độn.
“Anh làm ơn rời khỏi đây được không?” Tô Bắc ngoan cố nhìn Tiêu Tịnh.
Ánh mắt Tô Bắc thực sạch sẽ, giống như lá cây non mềm thấm sương sớm trong buổi sáng ban mai.
Cậu thoạt nhìn như một người không có bất cứ vấn đề gì về tinh thần.
Tô Bắc chỉ cần thêm thời gian để giảm bớt cú sock này, làm rõ suy nghĩ của mình, khôi phục và xây dựng lại tâm lý, quá trình trông thong thả, nhưng, không thể thiếu được.
Tô Bắc muốn rút tay về, nhưng Tiêu Tịnh lại gắt gao bắt lấy.
“Tôi không thể.” Tiêu Tịnh lắc đầu.
“Vì sao? Anh đã đạt được mục đích rồi còn gì?” Tô Bắc khô sáp nói.
“Ừ, nhưng tôi thích em.” Ngay cả mí mắt Tiêu Tịnh cũng chưa nâng, nói rõ ràng.
Tô Bắc há miệng thở dốc, vừa muốn nói gì đó, lại bị Tiêu Tịnh đánh gãy.
“Đừng nói.” Tiêu Tịnh nâng tay lên, “Tôi biết em muốn nói gì. Chỉ đơn giản là vì tôi không thích em nói linh tinh. Nếu tôi có thể mở miệng thừa nhận chuyện tôi thích em, thì sẽ không cho em lựa chọn thứ hai, em chỉ được đồng ý — không thích cũng không sao, nhưng em vẫn phải đồng ý, đương nhiên, quá trình có thể dài dòng một chút, không sao cả, tôi nguyện ý chờ.”
“Tôi không muốn!” Cậu tức giận bất bình đỏ cả mắt, lớn tiếng nói.
Nghe lời nói trắng ra là vô sỉ của Tiêu Tịnh, Tô Bắc hút một hơi suýt nữa khiến bản thân chết vì khó thở.
“Vì sao em không muốn?” Tiêu Tịnh cau mày.
“…” Trong lòng Tô Bắc chứa một búng máu, muốn phun lại phun không được, nghẹn đến sắc mặt đỏ bừng.
Cùng người đàn ông có tần suất sóng điện não khác với người bình thường nói chuyện, căn bản không thể câu thông.
Anh luôn sử dụng thần logic để người khác không còn đường đi.
Nói chuyện hoặc biện luận với anh, trừ bỏ khiến bản thân nghẹn đến chết, tức chết, thì không còn đường thứ ba.
Tô Bắc gục đầu, cảm xúc kịch liệt dao động khiến đầu ngón tay cậu vô ý run nhẹ.
Căn phòng lập tức yên tĩnh trở lại.
Tiêu Tịnh vẫn cầm chặt lấy tay Tô Bắc không buông.
Loại không khí nhìn qua bình thản này, rất ít khi xuất hiện giữa hai người.
Đã không còn trò chơi đáng sợ, không còn xung đột kịch liệt.
Thần kinh luôn buộc chặt của Tô Bắc, sau khi trải qua một đoạn thời gian điều chỉnh, rốt cuộc thoải mái hơn.
Nhưng mà, loại thoải mái này sau buổi nói chuyện với Tiêu Tịnh, triệt để tan thành mây khói.
Đi một bước, bám một bước. (X)
Tiêu Tịnh muốn theo cậu không dứt.
Bây giờ cái trò chơi “Thích” này, so với cái trò chơi lúc trước, trình độ đáng sợ chỉ hơn không kém.
Ít nhất trong mắt Tô Bắc là như vậy.
Nếu thực sự bị biến thái bò lên, khả năng chính là cả đời đều không thoát khỏi.
Chỉ nghĩ đến cuộc sống sinh hoạt về sau cùng biến thái dây dưa không rõ, Tô Bắc liền nhịn không được rùng mình.
Cho nên cậu quyết định thực hành ba chính sách đối với biến thái trước mặt:
Không nghe, không nhìn, không nói, tuyệt đối phải “Có tai như điếc, làm như không thấy.”
Tô Bắc vừa hạ quyết tâm, đột nhiên nghĩ tới gì đó.
Tại sao mình lại quên, tính cách người trước mắt không thể dùng bình thường để so sánh, ai biết anh có dùng thủ đoạn âm hiểm bức bách mình hay không?
Sắc mặt Tô Bắc trầm xuống, dùng sức giãy dụa.
Một người thì muốn tránh thoát, người kia thì cố tình không cho. Hai bên đâu sức, cuối cùng chấm dứt bằng tiếng kêu thảm thiết.
Tô Bắc đau đến cau mày, nhìn bàn tay bị Tiêu Tịnh nắm sưng đỏ.
“Đây gọi là thích của anh?” Tô Bắc thu cái tay sưng đỏ lại.
Cậu cố ý chậm rãi đưa tay hướng về phía Tiêu Tịnh, từng chút từng chút tới gần, thẳng đến khi sắp đụng tới mắt Tiêu Tịnh mới dừng lại. Rõ ràng bị như vậy rất không thoải mái, nhưng Tiêu Tịnh ngay cả chớp mắt cũng không chớp.
Lông mi dày thẳng, phát triển rất dài, khiến ánh mắt anh trông càng thêm thâm thúy.
Anh cứ như vậy bình tĩnh nhìn Tô Bắc.
Cuối cùng, Tô Bắc mệt mỏi rút tay về.
“Tôi có thể đáp ứng việc anh theo đuổi, nghe rõ ràng, là theo đuổi, nhưng đáp lại thế nào, có đáp lại hay không là chuyện của tôi, anh không thể dùng thủ đoạn đùa giỡn bức bách tôi, uy hiếp tôi.” Tô Bắc nghĩ nghĩ, lại bổ sung một câu, “Cả người nhà tôi nữa, anh không được lợi dụng họ.”
Tiêu Tịnh nghe xong, chậm rì rì gật đầu.
Tô Bắc ngược lại cảm thấy thái độ của anh có chút khác thường, nhiều lần nghi ngờ nhìn anh.
Sau khi mở miệng nói chuyện được, Tô Bắc nhanh chóng xuất viện.
Cậu về trường học.
Phòng ký túc xá chỉ còn ba người.
Thẩm Cẩm Trạch không ở trường học sau khi xuất viện, Tô Bắc chỉ biết y bị Ngô Thiệu mang đi.
Ngô thiệu hại Thẩm lão gia, mặc kệ quan hệ bình thường của y và ba mình thế nào, dù gì cũng là máu mủ tình thâm, hai người bọn họ không có khả năng chung một chỗ nữa, nhưng mà Ngô Thiệu ngược lại một mực khăng khăng muốn giam cầm Thẩm Cẩm Trạch bên người.
Tô Bắc thở dài, sớm biết có hôm nay, thì lúc trước đừng làm.
Bất quá có lẽ Ngô Thiệu chưa chắc đối với tình cũ Thẩm Cẩm Trạch nhớ mãi khó quên, mà chỉ đơn thuần là muốn giải quyết tai họa ngầm này cho xong.
Cuộc sống suy sút của sinh viên bình thường lại bắt đầu.
Đi học, chơi game, tán gái, cùng bạn bè tiêu xài tuổi thanh xuân dư dả.
Tô Bắc nhanh chóng hòa đồng vào.
Điều khiến cậu vừa lòng là, mấy ngày nay biến thái không quấy rầy cậu.
Vừa trải qua cuối tuần hôn thiên địa ám, tới sáng thứ hai, ba cái đồng hộ báo thức trong phòng dùng âm thanh lớn nhất reo lên, “Một con heo a hai con heo, ba con heo a bốn con heo, mau rời giường mau rời giường, nếu không rời giường người giết heo sẽ tới.”
Rốt cuộc là ai con mẹ nó cài đặt báo thức thế?
Tô Bắc mờ mịt ngẩng đầu, nhìn hai người cùng phòng vẫn trùm chăn qua đầu, không thèm nhúc nhích, rất hiển nhiên, hai người họ định dùng đại kế: khiến đồng hồ báo thức kêu đến chết cũng không thể gián đoạn giấc ngủ.
Bị làm đau đầu đến sắp nứt, người phòng cách vách bắt đầu gõ gõ tường.
Tô Bắc bất đắc dĩ bước khỏi giường, đem ba cái đồng hồ báo thức đồng thời tắt đi.
Hôm qua bang tổ chức tấn công Thành chiến, cho nên Tô Bắc phấn đấu đến rạng sáng.
Hôm nay có một môn học, nghe nói vị thầy giáo kia nổi danh “Trảm trăm người”, thích nhất điểm danh đột xuất, một lần không tới, chờ đó, bị đánh rớt khóa này ngay, đỉnh điểm là khi vị thầy giáo cho bảy mươi ba phần trăm sinh viên thi lại, khiến cả trường toàn bộ chấn kinh.
Cho nên Tô Bắc cố gắng hoàn thành đầy đủ “Môn không bắt buộc và môn bắt buộc”, khỏi cần nhắc tới tinh thần.
Tô Bắc còn muốn thuận lợi tốt nghiệp, đương nhiên không thể phức tạp.
Sau khi cậu chuẩn bị đầy đủ, đem sách vở hỗn độn trên bàn nhét vào trong cặp, đi ra cửa.
Tô Bắc đi tới lớp học, thời điểm vừa vào cửa, bữa sáng trên tay vẫn chưa ăn xong.
Trong lớp học lào xào, từ khi cậu khai giảng đến nay, đụng phải rất nhiều chuyện, rất ít trao đổi với đám bạn học, cho nên bây giờ còn rất nhiều người cậu không có ấn tượng, càng không cần phải nói chuyện phần lớn số người trong lớp ngay cả tên cậu cũng không nhớ.
Tô Bắc không chớp mắt tìm chỗ ngồi.
Cậu vừa ăn sáng, vừa quan sát bạn học chung quanh.
Lúc này, tiếng chuông vang lên.
Trong phòng dần dần im lặng, cửa phòng bị đẩy ra, một người đàn ông trẻ tuổi bước chân lên bục giảng.
Lập tức, tiếng nói khẽ khẽ vang lên trong phòng.
Tô Bắc không chú ý tới sự khác thường này, cậu đang bận phấn đấu với bữa sáng trong tay.
Ngay lúc nhét miếng sandwich cuối cùng vào miệng, cậu đột nhiên nghe thấy một giọng nói quen thuộc.
“Các bạn sinh viên, buổi sáng tốt lành, giáo viên nhận lớp khóa này một năm bỗng bị bệnh, tạm thời không có biện pháp lên lớp dạy các bạn, vì vậy một đoạn thời gian về sau, sẽ do tôi đến dạy thay. Giáo viên Ngô trong khi nằm viện từng nói chuyện với tôi một lần, ông đem một số quy củ viết hết lên trên giấy.” Lúc này, người đàn ông cầm ra một tờ giấy, “Cho nên, đối với quy củ của giáo viên Ngô, quy củ của tôi, các bạn tốt nhất nên ngoan ngoãn nghe lời, nghe bảo có người đặt biệt danh cho giáo viên Ngô là ‘Trảm trăm người’, nếu các bạn không tiếp thu và hoàn thành khóa này của tôi, tôi không ngại ‘Trảm ngàn người’ đâu.”
Lập tức trong phòng một trận ồn ào.
Miếng sandwich trong miệng Tô Bắc, tất cả phun ra toàn bộ.
Trong mắt nữ sinh bên cạnh xuất hiện ghét bỏ, cậu xấu hổ đem khăn tay dọn dẹp bàn sạch sẽ.
Thầy giáo dạy thay cư nhiên là biên thái!
Đối mặt với hiện thực này, Tô Bắc hung hăng nhéo mình một cái, rất đau, là thật sao.
Cậu trợn mắt há mồm nhìn người nói chậm rãi trên bục, miệng lưỡi lưu loát – Tiêu Tịnh.
Tô Bắc thề, bộ dạng chật vật vừa rồi của mình, Tiêu Tịnh tuyệt đối đã thấy, còn nở nụ cười nữa, biến thái mai danh ẩn tích vài ngày là vì chuyện này?
Tô Bắc rùng mình.
Cậu như đứng trong đống lửa, như ngồi trên đống than, một tiếng dạy học bị kéo dài vô hạn.
Tiếng chuông tan học trở thành một thứ xa xôi.
Trong lớp học thường thường vang lên tiếng cười, Tô Bắc nhìn nữ sinh tóc dài đằng trước, mắt dại ra.
Biến thái có vẻ rất được hoan nghênh.
Cách nói năng hài hước, cử chỉ nhàn tản mà từ tính, kiến thức uyên bác, học rộng thấy nhiều, đủ loại ưu điểm khiến anh nhanh chóng bắt được nội tâm sinh viên — mặc kệ là nam hay nữ.
Giống như máy phát điện đang bật công tắc lớn nhất.
Từng cái giơ tay nhấc chân của Tiêu Tình đều phát ra sức hấp dẫn, là mê dược trí mạng.
Tới khi đến giờ tan học, Tô Bắc giống như bị mộng du.
Thế nên khi có người kêu cậu, Tô Bắc không hề phản ứng lại, mãi đến lúc nam sinh lấy khuỷu tay chọc chọc a chọc cánh tay cậu, “Nè, gọi cậu đấy.”
Tô Bắc lấy lại tinh thần, “Gọi tôi, ai gọi tôi?”
“Thầy giáo đó. Mau đứng lên.” Nam sinh nói.
Tô Bắc tỉnh tỉnh mê mê đứng dậy.
Tiêu Tịnh đứng trên bục giảng, dùng ánh mắt thâm trầm nhìn cậu, “Bạn Tô Bắc, em lần lượt ba lần không giao tiểu luận văn, bởi vì thấy em nghỉ bệnh lâu như vậy, cho nên tôi phá lệ rộng rãi với em, nhưng rộng rãi không nghĩa là dung túng, tôi nghĩ em có chuyện quan trọng muốn giải thích với tôi, giờ nghỉ trưa mời em tới văn phòng gặp tôi.”
“A, Dạ.” Tô Bắc vừa nghe, ấp úng gật đầu.
Đến văn phòng thiên tài gì gì chứ, căn bản là bánh bao thịt đả cậu*, nai bước vào hang hổ…
(*) cách nói lóng, chỉ người độc ác thủ đoạn.
Những từ hình dung quỷ dị xuất hiện trong đầu Tô Bắc.
Tiêu Tịnh cho cậu ngồi xuống.
Nam sinh bên cạnh thương hại nhìn Tô Bắc, “Cậu thảm.”
Tinh thần Tô Bắc còn hoảng hốt, theo bản năng ngơ ngác hỏi, “Thảm cái gì?”
“Môn này của cậu ‘rớt’ rồi, xin nén bi thương, bạn tốt.” Vẻ mặt nam sinh cứ như ‘Huynh đệ cứ an nghỉ đi’, vỗ vỗ vai Tô Bắc.
Tô Bắc thì thào: “Rớt?”
Đột nhiên, cậu đột nhiên thông minh, tỉnh táo lại, “Cậu nói cái gì, tôi bị rớt, sao có khả năng?”
“Phàm là người bị giáo viên điểm danh trước mặt mọi người, vốn không bị đánh rớt, nhưng vị thầy giáo này đã nói từ đầu không phải sao, muốn theo chí thầy giáo Ngô, cho nên việc cậu bị đánh rớt là chuyện ván đã đóng thuyền.”
Tô Bắc tuyệt vọng nhìn nam sinh.
Nam sinh dùng ánh mắt lực bất tòng tâm nhìn cậu.
Tô Bắc bụm mặt, trong lòng điên cuồng hét lên vài tiếng, đây là môn bắt buộc đó, bị đánh rớt thì đừng mong tốt nghiệp được, chuyện này cậu không thể chấp nhận, chẳng lẽ muốn cậu đi cầu tình, khiến anh ‘phóng nước’ và vân vân?
Vẻ mặt Tô Bắc ảm đảm.
Tiêu Tịnh tuyết đối cố ý, có dự mưu.
Chỉ cần cậu lộ ra thần sắc yếu đuối cầu xin Tiêu Tịnh, vậy kế tiếp…
Tô Bắc rùng mình một cái nữa, vội vàng lắc đầu, đem tất cả hình ảnh *** mĩ trong đầu lập tức xóa sạch.
Vào giờ nghỉ trưa, Tô Bắc sau khi do dự mãi, rốt cuộc đi từng bước từng bước đến văn phòng Tiêu Tịnh.
Trên cửa gỗ màu đen dán nhãn vàng, bên trong viết ‘Phó giáo sư Tiêu Tịnh’.
Anh cư nhiên trở thành phó giáo sư… khóe miệng Tô Bắc thoáng trừu, không khỏi vì giới giáo dục xuất hiện một người bại hoại như vậy mà tiếc nuối.
Tô Bắc giơ tay lên, muốn gõ cửa, lại không dám gõ.
Cậu hít sâu một hơi, tự nói cửa này sớm muộn gì cũng phải qua.
Nói tiếp, cậu không phải hoàn toàn không chuẩn bị. Nếu Tiêu Tịnh có bất cứ hành động gì quá phận, Tô Bắc sờ túi ghi âm mini trong túi quần, đây là vũ khí bí mật của cậu, trường học rất sợ xuất hiện việc thầy/cô – trò có tình cảm với nhau, một khi bị phát hiện, người giáo viên này nhất định bị đuổi.
Tô Bắc giơ tay lên, đang định gõ cửa.
Cửa bị mở ra.
Tiêu Tịnh đứng một bên, “Vào đi” Anh giống như không bất ngờ chuyện Tô Bắc xuất hiện, lười biếng nói.
“Ngồi.” Tiêu Tịnh chỉ sô pha.
Tiêu Tịnh “Bình thường” như vậy, nhìn qua quả thật có phong thái thầy giáo.
Cảm giác của Tô Bắc lúc này giống như đã làm tốt công tác chuẩn bị đối phó với dã thú, kết quả dã thú ngay cả liếc cũng không thèm liếc một cái, trực tiếp đi lướt qua người cậu, loại chênh lệch này khiến Tô Bắc có giảm giác như mình đấm vào lớp bông mềm, không biết nên đối phó thế nào.
“Trà hay cà phê? Vẫn là trà đi.” Tiêu Tịnh tự hỏi tự trả lời.
Anh cầm ly trà, đặt xuống trước mặt Tô Bắc.
“Anh…” Tô Bắc lắp bắp nói.
“Đây là tiểu luận văn em giao.” Tiêu Tịnh đem mấy tờ giấy A4 để trên bàn.
Tô Bắc nhìn nhìn, cầm lên.
Mới nhìn vài lần, sắc mặt cậu liền hồng một mảnh.
Tiêu Tịnh dựa vào ghế sô pha, nhàn nhã uống trà.
Trên mặt giấy, toàn lời phê bình do Tiêu Tịnh viết, nói ngắn gọn một câu, chính là anh đem bài luận phê từ đầu đến cuối.
Cố tình còn kèm theo lí do, khiến Tô Bắc không lời nào để nói.
Ngón tay Tiêu Tịnh xẹt qua một chỗ, “Đơn giản như vậy cũng không làm, copy trên mạng rất thoải mái hử?”
Sắc mặt Tô Bắc xoẹt một cái đỏ bừng, cậu cảm thấy trên đỉnh đầu sắp bốc ra hơi nước.
Chuyện này rất nhiều người làm, chỉ là khi bị người đàn ông này vạch trần khiến cậu cảm thấy rất xấu hổ.
Nếu Tiêu Tịnh ngay từ đầu đem chuyện “Đánh rớt” uy hiếp Tô Bắc, cậu sẽ hợp tình hợp lí mắng anh một trận, nhưng dưới tình huống này, một sinh viên tốt như Tô Bắc, lập tức trở nên lo lắng.
“Anh, anh muốn thế nào?” Tô Bắc nặn ra tiếng.
“Tôi đương nhiên muốn em hoàn thành tốt khóa học này, như vậy đi, từ nay em mỗi ngày đều tới văn phòng tôi, tôi sẽ bồi dưỡng môn học giúp em, thuận tiện, lần sau tôi muốn em phải dụng tâm viết tiểu luận văn, chứ không phải dùng thái độ viết cho có lệ, nếu không, em vĩnh viễn đừng mong qua được môn này.” Tiêu Tịnh thoải mái nói.
“Mỗi ngày đều…” Tô Bắc yếu ớt muốn phản kháng Tiêu Tịnh, ánh mắt Tiêu Tịnh lại tràn ngập áp lực tỏ vẻ chớ lên tiếng.
Cậu không cam lòng gật đầu.
Lúc này, tiếng gõ cửa vang lên.
Tiêu Tịnh đứng lên mở cửa, lúc trở về thì cầm một túi plastic.
Anh cầm hai ***g cơm nhựa từ túi plastic ra, lấy một cái trong đó đưa tới trước mặt Tô Bắc, “Ăn đi.”
“Tôi…” Tô Bắc định từ chối.
“Nếu không ăn, chúng ta có thể làm chuyện khác.” Tiêu Tịnh thản nhiên nói.
“Không, tôi ăn.” Tô Bắc lập tức lấy ***g cơm nhựa lại.
Sắc thái trong ***g cơm rất phong phú, hương vị rất không tệ, không biết do ai làm, Tô Bắc vùi đầu vào ăn.
Tiêu Tịnh lấy một lọ nước trái cây trong tủ lạnh đưa cho cậu.
Tô Bắc nhai nhai nói, “Cảm ơn.”
Hôm nay Tiêu Tịnh bị cái gì nhập vậy? (X)
Ăn cơm xong, Tô Bắc tưởng có thể rời đi, nhưng, Tiêu Tịnh lại chỉ sô pha, “Ngủ một lát, buổi chiều em còn hai khóa, không thề vừa về phòng ngủ, tới khóa lại phải đi.”
Buổi chiều cậu đã hẹn người ta đi phó bản rồi mà! Tô Bắc giương mắt nhìn xa xăm. (X)
Đi như vậy, căn bản không được.
Biến thái hạ quyết tâm muốn dùng phương thức này nhốt cậu trong này.
Tô Bắc ngẩng mạnh đầu, không được, cậu không thể tiếp tục bị dắt mũi, cậu phải phản kháng, “Tôi muốn trở về, tôi còn có việc.”
“Việc gì.” Tiêu Tịnh ngồi sau bàn công tác, không thèm nâng đầu lên, hỏi.
“Thì là có việc, không nhất thiết phải nói cho anh biết.” Tô Bắc bình tĩnh nói.
“Chơi trò chơi, hạ phó bản, này cũng tính là việc?” Tiêu Tịnh gõ gõ bàn phím nói.
Lòng Tô Bắc thoáng trừu, cậu như thế nào đã quên, tên biến thái có kỹ thuật hacker cao siêu kia biết tất cả những hoạt động trên mạng của cậu, khỏi cần che giấu làm gì.
“Liền tính là vậy, anh cũng không được xen vào.” Tô Bắc cắn răng nói.
Tiêu Tịnh rốt cuộc ngẩng đầu lên, anh nhìn Tô Bắc, “Nếu bây giờ tôi khiến tất cả các môn em đều rớt, em cũng mặc kệ?”
Gân xanh trên trán Tô Bắc nhảy mạnh.
Biến thái này không đùa, tuyệt đối sẽ làm thật.
Tô Bắc tức giận đi tới sô pha, nằm xuống, ngủ thì ngủ, dù sao hôm qua cậu không ngủ đủ, vừa lúc ngủ bù.
Danh Sách Chương: