• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Kỳ thật Tiêu Tịnh không tin chuyện “Nằm gai nếm mật, tam thiên Việt giáp khả thôn Ngô*”

(*) ý chỉ nếu nhịn nhục, kiên nhẫn sẽ thành chuyện lớn.

Tuy sau khi Tô Hưng Thành qua đời không lâu, anh đã bắt đầu kế hoạch trả thù.

Dù Tô Hưng Thành không yêu cầu anh giúp mình báo thù.

Phải nói, ở trước mặt Tiêu Tịnh, ngay cả quá khứ của mình ông cũng ít nói tới.

Tiêu Tịnh cảm thấy, Tô Hưng Thành nhìn như đại ngộ triệt để*, cái gì cũng muốn buông, nhưng khi Tiêu Tịnh nhìn ông, ngược lại giống như nếu không đem toàn bộ người trên thế giới này giết chết, vĩnh viễn không có cảm giác an toàn.

(*) Chỉ trạng thái ngộ đạo tận cùng. Nó là sự giải thoát hoàn toàn các ý niệm, các ràng buộc hiện tại.

Tô Hưng Thành chính là một nhúm tro tàn, cả người toát ra một mùi tử khí nặng nề.

Người còn chưa chết, thân thể và tinh thần đã sớm không còn.

Tô Hưng Thành buộc anh động thủ.

Anh dùng tất cả mọi thứ Tô Hưng Thành dạy mình, khiến ông bị thương nặng.

Tiêu Tịnh không nói gì đứng một bên, nhìn hình tượng cao lớn vô biên, người cha nuôi giống như ngọn núi trầm mặc, tay chống mặt đất, nửa quỳ, máu tươi ồ ạt chảy ra từ vết thương dữ tợn trên người.

Mái tóc Tô Hưng Thành lốm đốm bạc phai, trên khuôn mặt gầy yếu thong dong chưa bao giờ lùi bước trở nên tiều tụy.

Ông thoạt nhìn gần năm mươi tuổi, nhưng Tiêu Tịnh biết, người đàn ông này không già như vậy.

Dù ngay cả anh cũng không biết người này rốt cuộc bao nhiêu tuổi.

Tô Hưng Thành tuy là cha nuôi của anh, nhưng hai người không thuộc dạng cha con dịu dàng thắm thiết như những người bình thường khác.

Lúc Tiêu Tịnh gặp Tô Hưng Thành, anh chỉ là một đứa nhóc bị tập đoàn bắt cóc lừa bắt.

Nhiệm vụ của anh là đứng yên một chỗ xin tiền người qua đường.

Mỗi ngày phải đạt đúng số tiền quy định, nếu không hoàn thành sẽ bị bỏ đói cộng thêm vài trận đòn roi, thiếu bao nhiêu thì đánh bấy nhiêu.

Tiêu Tịnh trời sinh tính cách lạnh lùng ngạo khí, anh chưa bao giờ dùng cách giả vờ tội nghiệp hay tử triền lạn đánh [bám theo để xin cho bằng được] đối với người qua đường.

Cho nên anh rất ít khi hoàn thành nhiệm vụ, miệng vết thương trên người quanh năm chồng chất, một tầng lại thêm một tầng, nếu cởi áo anh ra, khẳng định chỉ thấy một đứa trẻ khoảng năm sáu tuổi với thân hình gầy trơ xương, cùng từng vết sẹo cũ lẫn mới khiến người ta ghê người.

Hôm nay, Tô Hưng Thành gặp một đứa trẻ ăn xin.

Đứa trẻ ăn xin cầm một cái chén đưa tới trước mặt ông, sau đó dùng ánh mắt giống như cá chết nhìn ông.

Ánh mắt kia ảm đạm nặng nề, ngay cả ánh sáng cũng không chiếu vào được.

Lúc đó Tô Hưng Thành đang gặp chuyện buồn, không dậy nổi gợn sóng.

Nhưng mà, khi nhìn thấy cặp mắt đứa trẻ giống y như cặp mắt của mình, tâm tình hoang vu bỗng phảng phất một trận mưa phùn.

“Có muốn theo chú không?” Tô Hưng Thành trực tiếp hỏi đứa trẻ ăn xin.

“Đi theo chú, có thể, bất quá, chú muốn cháu làm gì?” Tiêu Tịnh rất lãnh tĩnh hỏi.

Trên đời này không có bữa cơm nào không trả tiền.

Tiêu Tịnh sớm vùng vẫy trong cuộc sống sinh hoạt này nên hiểu rất rõ, cũng tin tưởng không nghi ngờ.

Câu trả lời này, khiến hứng thú của Tô Hưng Thành đối với anh càng thêm nồng đậm.

“Nhóc chỉ cần học những gì chú dạy là được rồi.” Tô Hưng Thành thản nhiên nói.

“Chú sẽ đánh cháu sao? Còn nữa, cháu không lên giường với chú đâu.” Tiêu Tịnh tiếp tục trấn định nói.

Nghe anh nói xong, ngay cả một người luôn tự nhận mình có năng lực tâm lý thừa nhận cường đại như Tô Hưng Thành cũng thiếu chút nữa bị sặc nước miếng chết, ông nhìn đứa trẻ mặt mũi bẩn hề hề ngay cả ngũ quan cũng không nhìn ra, sau đó, ông chậm rãi lắc đầu.

“Vậy cháu theo chú.” Tiêu Tịnh nói không hề do dự.

Vì thế, Tô Hưng Thành trở thành cha nuôi của Tiêu Tịnh.

Lúc ấy, Tiêu Tịnh tám tuổi, dù bộ dáng anh trông mới năm sáu tuổi.

Khách quan mà nói, Tô Hưng Thành đối với anh tốt lắm, hoàn toàn thực hiện tốt lời hứa năm đó khi dẫn anh về, thậm chí còn hơn.

Cung cấp cho anh cái ăn cái mặc, đưa anh tới trường, tự tay dạy anh hết thảy.

Tô Hưng Thành không bắt anh gọi ông là ba, cho nên Tiêu Tịnh chưa bao giờ kêu ông như vậy.

Lúc hai người nói chuyện, xưng hô luôn rất tỉnh lược.

Hai gian phòng kiểu cũ, tràn ngập mùi hương cổ xưa, bức tường loang lổ, dụng cụ trong nhà cũ kĩ, trần nhà thẩm thấu ố vàng.

Căn phòng thường xuyên im lặng khiến người ta cảm thấy như phần mộ bia.

Trông như không có người sống.

Cảm giác áp lực ngưng trệ bầu không khí, đối với đứa trẻ bình thường, khó có thể chịu được.

Nhưng mà, Tiêu Tịnh rất hài lòng với tất cả.

Trời sinh tính tình anh cô độc luôn tồn tại hoài nghi với tất cả mọi thứ xung quanh.

Tiêu Tịnh cảm thấy, cho tới bây giờ, quyết định sáng suốt nhất của anh chính là cùng Tô Hưng Thành trở về.

Tiêu Tịnh rất xuất chúng ở phương diện học tập, khi anh mười sáu tuổi, Tô Hưng Thành không còn gì để dạy cho anh, cho nên anh bắt đầu học tập những người xung quanh, hoặc tự học một mình.

Cũng trong một năm này, Tô Hưng Thành bắt anh rời khỏi.

“Đợi một năm sau, con hãy trở về.” Tô Hưng Thành trước khi đóng cửa lại nói.

Một năm sau, Tiêu Tịnh trở về.

Trong một năm này, anh đi rất nhiều nơi, làm rất nhiều chuyện, gặp rất nhiều người.

Làn da trắng nõn trở thành màu lúa mạch khỏe mạnh, cơ thể đang trong thời kì phát triển, trở thành một thiếu niên mang theo điểm soái khí, mặt mày giống như muốn hất lên trời, tràn ngập tự tin, ngay cả tính tình kiêu ngạo cũng lười che dấu.

Tô Hưng Thành nói với anh, hoàn thành xong một chuyện nữa, là anh có thể xuất sư.

Nghe vậy, Tiêu Tịnh thời trẻ tuổi khó tránh khỏi lộ ra thần sắc hưng phấn.

Tô Hưng Thành mang anh tới vùng ngoại ô.

Sau đó, ném một khẩu súng cho anh, cũng lấy một khẩu súng ra cho mình.

“Hôm nay hai chúng ta ở đây chỉ có thể có một người còn sống đi ra ngoài, không phải con chết thì chính là chú chết.” Tô Hưng Thành cầm súng, nâng mắt nói với Tiêu Tịnh.

Tiêu Tịnh mờ mịt nhìn ông, giống như không hiểu nổi ông đang nói gì.

Tô Hưng Thành không phí nước miếng giải thích, mà trực tiếp cầm súng, hướng ngực Tiêu Tịnh bóp còi.

Những cuộc huấn luyện nghiêm khắc đã giúp Tiêu Tịnh theo bản năng lăn một vòng bên cạnh, tránh thoát viên đạn đầu tiên.

Sau đó Tô Hưng Thành bắn tiếp viên đạn thứ hai, thứ ba…

Tiêu Tịnh chật vật lăn lộn trên mặt đất, toàn thân bùn đất, khi anh nhìn Tô Hưng Thành ném khẩu súng tới, tay theo bản năng chụp lấy, nắm chặt trong lòng bàn tay.

Tô Hưng Thành nói thật.

Tiêu Tịnh trong khiếp sợ dần dần tỉnh táo.

Anh hiểu, nếu không phản kích, sớm hay muộn cũng bị Tô Hưng Thành bắn chết.

Ánh mắt Tiêu Tịnh hơi nheo lại, trên khuôn mặt thanh tú không còn nghi hay do dự, anh giơ tay lên, lần đầu tiên trong đời nhắm bắn cha nuôi của mình — tuy rằng anh chưa từng kêu ông một lần, nhưng trong lòng anh, người đàn ông mang anh về nhà chính là cha của anh.

Tô Hưng Thành dạy dỗ anh như dạy đệ tử, như con trai của mình.

Trò giỏi hơn thầy, hậu sinh khả úy.

Dù bị vây trong hoàn cảnh xấu, cũng có thể chuyển bại thành thắng, đem người thầy này đánh ngã xuống đất.

Hai khẩu súng bị ném về xa.

Tiêu Tịnh sau khi đoạt được súng lục của Tô Hưng Thành, cũng ném khẩu súng của mình ra ngoài. Anh là tên lãnh khốc vô tình, chưa từng biết thương hại hay khoan dung, chỉ khi đối mặt với Tô Hưng Thành, sẽ sót chút lòng mềm mại tính người.

Mà chút lòng mềm mại tính người ấy, từ khi Tô Hưng Thành mất súng lục, từ khi ông rút một cây dao ở chỗ bắp chân ra, đã triệt để biến mất.

Mặc kệ là lí do gì, giết thì phải giết.

Cho nên Tiêu Tịnh không nương tay.

Vì vậy Tô Hưng Thành lại một lần nữa ngã trên mặt đất.

Tiêu Tịnh bình tĩnh phán đoán, người đàn ông có quan hệ chặt chẽ với anh này, còn sống được bao lâu nữa?

Năm phút, hay kéo dài hơi tàn, bảy phút?

Tô Hưng Thành ngẩng đầu: “Con vẫn mềm lòng.”

Tiêu Tịnh im lặng không nói gì. Anh quả thật mềm lòng, nếu không phải lần hạ tay cuối cùng chần chờ như vậy, Tô Hưng Thành sẽ lập tức chết ngay, chứ không phải kéo dài hơi tàn.

Lúc này trời đất nổi mưa.

Mưa bụi giống như mạng nhện, bám vào trên người cả hai.

Như mất thăng bằng, Tiêu Tịnh ở trong cơn mưa, đột nhiên có xúc động muốn rống to.

Tâm tình luôn bình tĩnh đến vô tình, nứt ra một khe hở nhỏ.

Mưa theo khẻ hở lọt vào, khiến cho trái tim, toàn bộ thân thể của anh lâm vào lạnh cóng.

Nhiệt độ thấp và cảm giác dinh dính, khiến anh rất khó chịu.

Tiêu Tịnh không biết nên xử lý loại cảm xúc này thế nào.

Anh bước chân trên mặt đất lầy lội, xoay người rời đi.

Tô Hưng Thành nằm úp sấp đằng kia, vẫn không nhúc nhích, máu tươi trộn lẫn với bùn đất.

Tiêu Tịnh không quay đầu lại, cũng biết, không thể quay đầu lại.

Trong mưa to, anh đứng ở trạm xe buýt, lấy điện thoại gọi tới một số.

Cứu được hay không, tất cả cứ mặc cho số phận.

Trong khoảng thời gian đó, anh không nhận bất cứ tin tức gì của Tô Hưng Thành, cũng không biết ông sống hay chết, thẳng đến khi Tô Hưng Thành qua đời ở bệnh viện, một người đàn ông gọi cho anh, giao Tô Hưng Thành lại cho Tiêu Tịnh.

Hơn nữa còn nói cho anh biết, kỳ thật Tô Hưng Thành sớm có bệnh, không còn sống được bao lâu.

Vẻ mặt Tiêu Tịnh mỉm cười gật đầu, ý bảo anh đã biết.

Tô Hưng Thành đem tài sản giao lại cho anh, hơn nữa còn sợ anh áy náy, đem chuyện mình bị bệnh sắp chết nói ra, giống như đã dụng tâm thật lâu, ánh mắt Tiêu Tịnh hơi nheo lại, ánh mắt sâu như biển rộng, mãi không gợn thành sóng.

Người chết đi như đèn đã tắt, mặc kệ khi còn sống còn bao nhiêu yêu hận tình cừu.

Tiêu Tịnh trong giờ khắc này, nổi lên hứng thú nồng đậm với cha nuôi mình.

Anh bắt đầu điều tra tất cả về Tô Hưng Thành.

Sau đó, biết rất nhiều chuyện, tỷ như trong lúc ông thanh thản vui vẻ với cuộc sống hiện tại, có tình cảm ái muội với lão đại Thẩm Băng Quyền đứng đầu phong ba trong giới hắc đạo người người đều biết, tỷ như Thẩm Băng Quyền trong lúc đó xảy ra mâu thuẫn với ông.

Tô Hưng Thành là một người nặng tình nặng nghĩa, nhất hô trăm nặc*, đây là thứ Thẩm Băng Quyền so với ông kém một chút, chính vì điểm này, ghen tị dần dần tích tiểu thành đại, Thẩm Băng Quyền mãi không chữa được khối u ác tính là Tô Hưng Thành, cuối cùng, Thẩm Băng Quyền lựa chọn liên thủ cùng người ngoài chặt bỏ khối u ác tính này.

(*) Hình dung quyền thế lớn, có nhiều đàn em.

Tô Hưng Thành vốn luôn tín nhiệm Thẩm Băng Quyền, cho nên không hề phòng bị, chuyện xảy ra đột ngột khiến ông trở tay không kịp, mãn bàn giai thâu*.

(*) Ý chỉ đi sai một nước cờ, toàn bộ ván cờ đều thua.

Tô Hưng Thành chấn kinh rồi, người ngày hôm còn qua đỏ ửng rên rỉ dưới thân ông, mà hôm nay lại trở mặt vô tình, còn liên thủ với người ngoài muốn giết ông, loại cảm giác bị phản bội đánh sâu vào tâm Tô Hưng Thành khiến ông hồn bay phách lạc.

Kết cục tự nhiên không nói cũng biết.

Đám đàn em trung thành và tận tâm cứu ông từ trong cõi chết ra, dù cho ông có chạy ra ngoài tỉnh vẫn bắt gặp vòng vây đuổi giết, người kia thật nhẫn tâm a, không đem tâm phúc họa lớn là ông diệt trừ thì ngủ không yên giấc.

Nhưng mà, Tô Hưng Thành còn sống.

Vài năm sau đó, ông lần nữa trở về thành phố H, ngụy trang thành một người bình thường.

Về sau, ông nhặt được Tiêu Tịnh.

Tiêu Tịnh xem xong hồ sơ có liên quan tới cha nuôi mình.

Anh nhướng nhướng mày, khóe miệng câu lên, hình thành một độ cung có thể gọi là sung sướng.

“Để cho con giúp người hoàn thành chuyện chưa xong đi.” Anh nói với không khí như vậy.

Ngày đó, Tô Hưng Thành nên đem đám phản bội ông một lưới bắt hết, nếu ông chưa kịp làm chuyện này, vậy thì để đứa con nuôi của ông hoàn thành thay. Giúp ông báo thù, coi như đền đáp công ơn nuôi dưỡng.

Tiêu Tịnh cảm thấy chủ ý này rất tốt.

Công tác báo thù chuẩn bị vụn vặt mà dài dòng, nhưng Tiêu Tịnh lại rất bình tĩnh.

Anh không vội, anh muốn hưởng thụ quá trình theo đuổi tiếp cận mục tiêu của mình.

Giết Thẩm Băng Quyền, là chuyện rất đơn giản, nhưng muốn khiến ông mất đi tất cả rồi giết, thì cần rất nhiều kế hoạch, may mắn, thứ anh không thiếu chính là thời gian.

Năm đó mười bảy tuổi, Tiêu Tịnh bắt đầu tiến hành kế hoạch này.

Trong lúc tiến hành kế hoạch, anh phát hiện thế lực của mình càng lúc càng lớn, người tụ tập kế bên ngày càng nhiều, đây là kết quả ngoài dự liệu, hoặc nên nói cũng là trong dự kiến.

Mãi đến một ngày nào đó, khi kế hoạch thực hiện được một nửa, thời điểm sắp kết thúc, Tiêu Tịnh đột nhiên cảm thấy, đây là chuyện liên quan đến cha nuôi Tô Hưng Thành, nếu ông không tham dự, sẽ mất đi ý nghĩa và lạc thú nguyên bản của nó.

Loại chuyện báo thù này, vốn là cảm giác tuyệt vời khi tự tay hoàn thành.

Nhưng Tô Hưng Thành đã chết, yêu cầu đó vô luận thế nào cũng không đạt được.

Nếu đã nghi tới một vấn đề, thì nhất định phải tìm cách giải quyết, đây là phong cách làm việc của Tiêu Tịnh.

Anh nghĩ nếu Tô Hưng Thành không thể trình diện, vậy tìm một người chung dòng máu với ông đến trình diện, thế thì cũng giống nhau.

Nếu huyết mạch đã có truyền thừa, vậy cừu hận cũng nên như thế.

Ngay lúc đó, một người xuất hiện trong tầm mắt Tiêu Tịnh.

Giống như chú vịt con ngây thơ không biết giống chết là gì, kêu cạc cạc, khiến cho ác ma chú ý.

Tô Bắc chính là chú vịt chui đầu vào bẫy.

Tiêu Tịnh có tham gia vào diễn đàn kia, thậm chí còn trở thành nhân vật “già đời” trong đó.

Lúc anh chơi diễn đàn, chỉ xuất phát từ một loại “Tình thú”.

Tiêu Tịnh tuy không thích chơi mấy thứ SM, nhưng ngẫu nhiên chơi một chút, cũng không sai, kỹ thuật của anh trong vòng luẩn quẩn kia nổi danh rất tốt, Tiêu Tịnh ngày càng thích việc nô lệ mang tinh thần phục tòng chủ nhân.

Nói trắng ra, Tiêu Tịnh chính là kẻ khống chế cuồng.

Bình thường đám “già đời” trong diễn đàn, thường ngẫu nhiên nhắc tới một tiểu nô lệ.

Trong đó có người nhắc tới con cá chạch trơn trượt là Tô Bắc.

Ngây thơ như vậy, kỹ xảo và chút kinh nghiệm tình trường khắp nơi toàn là sơ hở, dễ dàng bị người nhìn thấu.

Chủ nhân Sin của Tô Bắc không ngốc, anh ta biết tiểu nô lệ của mình vẫn duy trì giới tuyến cảnh giác cuối cùng, cho nên anh ta định chậm rãi tiếp cận, từng bước xâm nhập tiếp cận cậu, cuối cùng khiến hai người trở thành “Quan hệ nô lệ” chân chính ngoài đời, trong trò chơi này, anh ta muốn chơi một hai lần, nhiều lần để đáp ứng được mong muốn.

Sin tin tưởng, lần này không ngoại lệ.

Nhưng mà, cá chạch chính là cá chạch.

Tô Bắc theo bản năng nhận ra nguy hiểm, cậu lập tức bỏ con mồi thơm ngào ngạt trước mặt, xoay người dùng tư thế kiên quyết rời khỏi vòng luẩn quẩn, khiến Sin trở thành trò cười.

Sin thẹn quá hóa giận đem ảnh chụp và video của cậu công bố lên mạng, muốn cùng chết chung.

Mà tên mỗi ngày đều nhàm chán – Tiêu Tịnh đúng lúc đang online.

Vì thế, nghiệt duyên bắt đầu.

Tiêu Tịnh nhìn thiếu niên hoạt sắc sinh hương* trong ảnh chụp và video sống động.

(*) hình dung vẻ đẹp.

Thân thể ngây ngô, mê người, đủ khiến bất cứ người đàn ông nào dấy lên dục vọng, nghĩ muốn đặt cậu dưới thân thể của mình chà đạp, nghĩ muốn dùng cơ thể này chỉnh sữa thành nhiều tư thế khác nhau để thỏa mãn dục vọng tối đa của mình, nghĩ muốn lưu lại dấu vết *** trên là da trắng nõn, nghĩ muốn…

Bất quá, thứ hấp dẫn Tiêu Tịnh nhất, không phải điều đó, mà là nửa khuôn mặt của thiếu niên.

Hình dáng khuôn miệng phi thường giống với với cha nuôi Tô Hưng Thành.

Tiêu Tịnh đột nhiên có cảm giác quái dị, trong lòng giống như bị tạt một chậu nước bẩn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK