Tô Bắc rất hiếu kỳ với người tên Tô Hưng Thành.
Cậu bức thiết muốn tìm hiểu cuộc đời ông.
Binh pháp cũng nói, biết người biết ta, còn cái vế ‘trăm trận trăm thắng’ gì đó thì cậu không đặt quá nhiều hy vọng.
Chỉ cần cho cậu thắng một lần, cậu liền mãn nguyện, Tô Bắc tràn ngập tinh thần AQ* suy nghĩ.
(*) AQ là viết tắt của Adversity Quotient (chỉ số biểu thị khả năng vượt qua nghịch cảnh, bất hạnh, lao đao… gọi tắt là chỉ số vượt khó).
Cậu cầm di động, ôm chân cẩn thận để lên giường.
Vì đang ở địa bàn biến thái, Tô Bắc vứt bỏ hoàn toàn ý niệm giấu diếm anh trong đầu.
Cậu minh mục trương đảm* gửi một phong bưu kiện tới địa chỉ nhà Lôi Thiên, đem mọi chuyện mơ mơ hồ hồ kể một lần, sau đó nhờ hắn điều tra hộ mình ‘người chú bà con xa Tô Hưng Thành’, tra được bao nhiêu thì gửi bấy nhiêu.
(*) Gan dạ, có dũng khí, không sợ hãi, dám làm.
Nếu biến thái cố tình đưa cậu tới mộ Tô Hưng Thành, thì anh đã sớm dự đoán được hành động kế tiếp của cậu.
Mặc kệ anh là cố tình hay vô tình — trên thực tế, Tô Bắc không tin biến thái lại làm ra loại cử chỉ vô tình như vầy, chứng tỏ anh có biểu hiện của sự đột phá vô cùng tốt.
Tục ngữ nói phải, muốn thấu hiểu tâm lý biến thái của một người, thì phải lội ngược dòng tuổi thơ của người đó.
Nếu đã vậy thì đừng trách cậu không khách khí.
Tô Bắc gọi điện thoại tới nhà cô chú dì thím.
Khiến cậu thất vọng là bọn họ cũng không biết gì nhiều.
Huyết thống Tô Hưng Thành cách bọn họ khá xa, việc tụ họp bây giờ không thể so sánh với dân tộc thời cổ đại, quan hệ thời rất xưa chặt chẽ, còn nay nhiều chi nhánh mới được sinh ra, gặp mặt không nhận thức là chuyện bình thường, ngẫu nhiên nhắc tới trong lúc rãnh, hoặc đàn cháu nghe được từ trưởng bối.
Vài ngày trôi qua, Tô Bắc rốt cuộc biết tin Tô Hưng Thành mười tám tuổi bị đuổi khỏi nhà, chưa từng trở về.
Về phần nguyên nhân bị đuổi? Chắc là thiếu niên trong thời kỳ trưởng thành bị kích thích nên hành động theo cảm tính.
Chuyện hai mươi mấy năm trước, vì không có ấn tượng sâu đậm, nên không thể nhớ rõ còn gì nữa không.
Cậu không gọi nữa, trực tiếp tắt máy.
Tô Bắc đem điện thoại sạc điện ở đầu giường, trong đầu tổng kết lại vấn đề một lần.
Trước mắt mà nói, nguyên nhân khiên Tô Hưng Thành rời nhà đi e rằng không đơn giản.
Một thiếu niên mười tám tuổi, bị đuổi ra khỏi nhà, nhất định đã làm chuyện khiến cha mẹ không thể tha thứ.
Hai mươi mấy năm trước, không khí xã hội lúc đó tương đối bảo thủ, cha Tô Hưng Thành làm lão gia của một gia tộc ở thị trấn nhỏ, nơi đó cho dù đang trong thế kỷ thứ hai mươi mốt, nhưng vẫn được xếp vào hàng lạc hậu.
Rốt cuộc vì nguyên nhân gì, Tô Bắc nằm trên giường trái lo phải nghĩ.
Cậu kiềm chế không được ngồi dậy, tay cầm điện thoại do dự một chút, vẫn bấm số gọi ba mình.
Tô Bắc không để ý tiếng ba cậu rít gào, trước tiên kể mình trong nghĩa trang thấy một cái mộ bia của Tô Hưng Thành.
Cậu cảm thấy mặt mũi người bên trong hơi quen mắt, tên cũng giống, cho nên gọi điện hỏi một chút.
Tô Bắc phát hiện cậu nói dối ngày càng thuần thục.
Ba cậu nghe xong, nhất thời im lặng, một lúc sau mới khàn khàn giọng bảo: “Lần tới dẫn ba tới mộ bia thăm hắn, năm đó hắn thực ngốc, vì một tên đàn ông mà phải chịu cảnh đuổi ra khỏi nhà.”
Đàn ông? Đuổi khỏi nhà?
Tô Bắc nghe tới trợn tròn mắt.
Không nghĩ tới a không nghĩ tới, thì ra là thế, ông cũng là… Tô Bắc bừng tỉnh đại ngộ.
Khó trách không có tin tức gì, loại chuyện này, người nhà giấu còn không kịp, sao có thể tuyên dương bốn phía cho được, nói không nên lời a, cho dù tới bây giờ, vẫn còn kì thị cơ mà.
Tô Bắc nhất thời cảm thấy người chú này quả thật là nhân vật tiên phong.
Mới nhiêu đó tuổi, dám đưa ra lựa chọn này, phải cần biết bao nhiêu dũng khí và quyết đoán?
Bỏ gia đình, bỏ hết tất cả, vì một đoạn tình cảm, vì một người đàn ông… Tô Bắc nghĩ nếu mình trong trường hợp đó liệu có chọn làm như vậy không?
Cậu cảm khái cúp điện thoại.
Một lúc sau, cậu lại nghĩ sau đó người chú này xảy ra chuyện gì?
Tô Bắc thấy mình như đang tìm chính mình. (?)
Cậu và ông giống như hợp lại thành một.
Đây là một cảm giác rất kỳ quái, trong quá trình điều tra, cậu thấy mình như đang trực tiếp tham dự vào cuộc sống của người kia, đồng dạng cảm nhận được hỉ nộ ái ố, loại miêu tả này nghe có vẻ huyền ảo, nhưng thực sự tồn tại.
Tô Bắc nhịn không được tưởng tượng một bức tranh trong đầu.
Trong bức tranh, một người có khuôn mặt thanh tú, dáng người trung đẳng, hai mắt trầm tĩnh nhìn phương xa, đầy vẻ chấp nhất kiên định.
Phía sau y, hoặc kế bên, là một người đàn ông hình dáng mơ hồ.
Hai người đi qua nhiều nơi, trải qua nhiều chuyện, nói chuyện hợp ý, tương trợ lẫn nhau trong lúc hoạn nạn.
Nguyên bản cứ tưởng cả đời đều như vậy, không nghĩ tới thế sự vô thường, không thể tiếp tục đi chung một đường.
Kết cục cuối cùng là từ bỏ giang hồ.
Tô Hưng Thành cô độc chết ở bệnh viện, người còn lại thì không rõ tung tích.
Ngay cả đứa nhỏ sống nương tựa lẫn nhau với mình, y cũng đuổi đi.
Tô Bắc càng nghĩ, lại càng bị một loại cảm xúc khó hiểu bao trùm.
Không phải bi ai, mà là hư không.
Mọi thứ đều trống rỗng, không có cảm giác nào khác.
Trên đời này không có gì gọi là vĩnh hằng, tình cảm nồng liệt bao nhiêu cũng bị chai mòn đi theo thời gian.
Ngay lúc đó, cửa phòng bị mở ra.
Biến thái đi tới.
Tô Bắc thẫn thờ nhìn anh.
Tiêu Tịnh cảm thấy bộ dáng ngốc ngốc của cậu rất đáng yêu, anh liền đi qua, thuận tay sờ mặt cậu.
“Làm sao vậy?” Chính anh cũng không biết thanh âm mình cũng có lúc nhu hòa đến vậy.
“… Anh biết rõ, tôi không phải chú…” Tô Bắc nuốt nước miếng, gian nan nói.
“Em đương nhiên không phải.” Tiêu Tịnh nheo nheo mắt nhìn cậu.
Tô Bắc sửng sốt, không ngờ anh lại trả lời như vậy, xem ra Tiêu Tịnh chỉ đang nói sự thật mà thôi.
Thế vì sao còn muốn quấn quít cậu không thôi? Tô Bắc chỉ là một học sinh trung học bình thường, trừ bỏ có chút huyết thống với Tô Hưng Thành, Tô Bắc không còn gì đáng giá khiến Tiêu Tịnh chú ý.
“Vậy tại sao?” Tô Bắc hỏi tiếp.
Khóe miệng Tiêu Tịnh hướng lên tạo thành một đường cong duyên dáng: “Từ từ em sẽ biết.”
Gạt người! Sao lại trả lời một câu sâu xa mơ hồ như vậy!
Trán Tô Bắc nổi lên mấy cái gân xanh.
Cậu nhẫn lại nhẫn, cuối cùng không thể nhịn được nữa, vươn tay nắm áo biến thái, kéo anh sát lại gần mình.
“Nói rõ ràng.” Tô Bắc nhìn chằm chằm biến thái.
Ánh mắt Tiêu Tịnh thâm thúy như muốn đem cậu hút vào.
Tô Bắc không dám đối diện lâu với anh, sợ lòng mình mắc công dao động theo.
Ngón tay biến thái kéo ngón tay đang nắm áo của cậu ra: “Chưa phải lúc.”
“Tôi muốn biết! Anh đùa giỡn tôi suốt cũng đủ rồi!” Tô Bắc căm giận nói.
Chỉ là khi nói biến thái nghe những lời này, Tô Bắc liền cảm thấy dự cảm bất an phô thiên địa cái*.
(*) ùn ùn kéo đến, trút xuống mọi nơi.
Cậu dám khẳng định, biến thái quyệt đối không có hảo tâm! Tiếp theo nhất định có trá! Cậu tuyệt đối sẽ bị lột sạch gân cốt!
“Đợi tới ngày khai giảng chỗ bị thương của em cũng gần khỏi hẳn đi?” Tiêu Tịnh không để ý Tô Bắc nghiến răng nghiến lợi nổi trận lôi đình, vẻ mặt lạnh nhạt khiến người ta không khỏi ngứa ngáy (muốn đánh).
“Ừ, đúng vậy, có chuyện gì sao?” Tay cậu sớm bị anh dùng lực bỏ xuống.
“Em cứ ở đây đợi tới khai giảng.” Tiêu Tịnh cầm tay cậu, nói một câu.
“Tại sao? Tôi không muốn!” Tô Bắc vừa nghe, liền nhảy dựng lên.
“Chu Bàn Thạch vẫn đang tìm em.” Tiêu Tịnh chậm rãi nói.
Tô Bắc lập tức suy yếu.. Cậu xoa xoa đầu, được rồi, lại nói chỗ ở biến thái có lẽ mới là nơi an toàn nhất.
Ngay cả chỗ Lôi Thiên cũng không an toàn, huống chi nơi khác, cậu cũng không muốn bỏ mạng tại thiên nhai [chân trời].
Mãi tới khi Tiêu Tịnh rời phòng, Tô Bắc mới nện một quyền trên nệm.
“Dựa vào, lại bị anh ta dắt mũi.”
Danh Sách Chương: