• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


"Phùng Lãng!"Lúc này Khúc Thành Thành biết rằng nếu mình còn không ra tay, có thể Phùng Lãng sẽ gặp nguy hiểm đến tính mạng.Mười tấm thủy phù đã bắt đầu vây quanh Khúc Thành Thành, sau đó nhanh chóng xoay tròn, linh uy màu lam lập tức hiện ra rồi ngưng đọng lại là thực chất, chợt hóa thành một con Giao Long, gầm thét lao về phía phong hỏa long quyển.“ Bạch Giao.”Thủy Giao và Hỏa Long đụng nhau lập tức sinh ra lượng lớn nhiệt khí, sau đó ba tấm phong phù thổi tan khí sóng, Khúc Thành Thành nôn nóng tìm kiếm Phùng Lãng.Chỉ thấy một cánh tay vươn ra từ dưới đất, Khúc Thành Thành không để ý sức nóng, nắm chặt cái tay này rồi ra sức kéo lên, Phùng Lãng bị chôn ở dưới mượn lực dùng sức, khoảnh khắc chui được ra ngoài, bởi vì dùng sức quá lớn mà đã kéo Khúc Thành Thành ngã ngược vào người mình, theo bản năng Phùng Lãng ôm lấy Khúc Thành Thành.Khúc Thành Thành thấy Phùng Lãng còn không buông tay vừa định bùng phát, lại phát hiện vẻ mặt hắn nôn nóng tìm kiếm xung quanh, thì ra là Hạ Nam Bắc đã tranh thủ tìm người nhân khoảng thời gian này.Phùng Lãng chán nản ngồi dưới đất, Khúc Thành Thành thấy mà có phần đau lòng, năm ấy coi như là lúc Phùng Lãng bị người đứng đầu Thập Kiệt nghiền ép, thì cũng chưa bao giờ có vẻ mặt mất mát như thế.Bỗng nhiên Phùng Lãng ngẩng đầu nhìn về phía Khúc Thành Thành, Khúc Thành Thành vốn đang đỏ mặt chợt thấy lòng đầy hoảng hốt."Tên Hạ Nam Bắc nà là đệ tử Trường Bạch môn các ngươi, ngươi không có lời gì muốn nói ư?""Ta cũng không biết chuyện gì đã xảy ra, lúc trước hắn vẫn giống như những đệ tử bình thường khác, không có gì bất thường cả.


.

."Phùng Lãng khoát tay nói: "Chờ chút nữa hỏi trưởng lão của các ngươi đi, Thạch Sơn môn chúng ta tuyệt sẽ không để cho người ta cứ thể bắt đi đệ tử của mình."Chuyện này phát sinh ở Trường Bạch môn, lại là đệ tử Trường Bạch môn bắt Tô Dạ đi, nói như thế nào cũng là trách nhiệm của Trường Bạch môn, chẳng qua thái độ lạnh như băng của Phùng Lãng làm cho Khúc Thành Thành cảm giác rất tủi thân."Thành Thành."Người tới chính là một trong bảy đại trưởng lão của Bạch Sơn môn - Khúc Khánh Lai, cũng là một trong bảy cường giả cảnh giới Hóa Tinh của Trường Bạch môn.Nhìn Phùng Lãng quần áo rách nát người ngợm đen xì, Khánh Lai có phần áy náy nói: "Phùng Lãng sư điệt, chuyện này phát sinh ở Trường Bạch sơn ta, tất nhiên là Trường Bạch sơn chúng ta sẽ cho Thạch Sơn môn một câu trả lời thỏa đáng!"Phùng Lãng cũng chỉ có thể gật đầu, mặc dù trong lòng hắn nôn nóng như đốt, nhưng hắn lại chỉ có thể tạm thời đè phần xao động này, cùng mọi người trở lại Trường Bạch môn trước, sau đó lại bàn bạc kỹ hơn.Lúc Phùng Lãng được đưa đi tắm rửa, Khúc Thành Thành bị Khánh Lai gọi vào phòng của mình."Phụ thân.""Thành Thành, nếu chuyện ngày hôm nay đã đến mức này rồi, vậy thì ta liền nói rõ với con."Khúc Thành Thành có phần không giải thích được, không rõ Khánh Lai muốn nói tới chuyện gì."Con là nữ giả nam trang để tu luyện, con luôn nói rằng nữ tử nhất định.

.


.""Vốn chính là thế mà, những cái thùng cơm kia có nổi mấy người có thể mạnh hơn con.""Con cũng trưởng thành rồi, thế nên ta đã định hôn ước cho con.""Phụ thân!""Yên tâm, vị hôn phu tương lai của con tuyệt không phải kẻ đầu đường xó chợ.""Phụ thân, nếu ngài để con kết làm chim liền cành với một tên nam nhân mà con chưa từng gặp, thì con phải khiến ngài thất vọng về chuyện này rồi.""Con biết.""Là ai?""Phùng Lãng."Khúc Thành Thành trợn mắt há hốc mồm.Sau đó lớn tiếng giận dỗi nói: "Con gả cho ai cũng sẽ không gả cho hắn!"Khánh Lai đầy ẩn ý cười nói: "Vì sao gả cho ai chứ không thể gả cho Phùng Lãng?"Khúc Thành Thành lại không có lời nào để nói, chỉ có thể đỏ mặt chạy trối chết.Khánh Lai trường lão thấy Khúc Thành Thành bối rối rời đi, nhẹ nhàng lắc đầu.Ông cũng chỉ báo trước cho Khúc Thành Thành, bởi vì bây giờ có chuyện càng thêm quan trọng cần ông đi xử lý, lỡ đâu xử lý không xong, có thể sẽ gián tiếp ảnh hưởng đến tương lai của hai người sau này.Tắm rửa xong Phùng Lãng được dẫn tới đại đường hội nghị của trưởng lão Trường Bạch môn, sáu vị trưởng lão và chưởng môn của Trường Bạch môn đã sớm có mặt, Phùng Lãng hành lễ với các vị tiền bối xong liền yên lặng chờ ở một bên." Vì sao Hạ Nam Bắc giấu diếm tu vi nhiều năm như vậy mà không bị phát hiện?""Thời điểm Đột phá cảnh giới Hóa Tinh, hẳn là thiên địa có dị tượng, hắn đã che dấu như thế nào?""Cái tên Hạ Nam Bắc này thật đúng là.

.


."Thấy các vị trưởng lão không hề nhắc tới Tô Dạ, toàn bộ trọng điểm đều đặt ở trên người Hạ Nam Bắc, rốt cuộc Phùng Lãng đã mất hết kiên nhẫn, nhưng vẫn giữ đủ lễ tiết nói: "Các vị tiền bối, bây giờ quan trọng nhất là sư đệ của ta - Tô Dạ bị Hạ Nam Bắc bắt đi."Hình như các trưởng lão đều không thèm để ý Tô Dạ, nhưng mà Khánh Lai trường lão lại không thể không để ý, suy cho cùng hôn ước giữa Khúc Thành Thành và Phùng Lãng đã định, mặc dù có khả năng là Phùng Lãng còn không biết chuyện.Dĩ nhiên còn có một người cũng không thể coi thường chuyện này, đó chính là chưởng môn Trường Bạch môn, chuyện như vậy phát sinh, liên quan đến vinh nhục của môn phái, dĩ nhiên chưởng môn sẽ cho Phùng Lãng, hoặc là nói là cho Thạch Sơn môn một câu trả lời thỏa đáng."La trưởng lão, ta nhớ rằng thời điểm Hạ Nam Bắc nhập môn là ở môn hạ của người, đúng không?"Trưởng lão bị điểm tên gật đầu đáp: "Lúc ấy lão phu thấy hắn thiên phú không tồi, cũng chịu được khổ, thế nên cũng coi trọng, đạt tới cảnh giới Ngưng Dịch từ rất sớm, thế nhưng hắn vẫn không đột phá được bình cảnh, dần dà cũng đành phải mặc kệ.".

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK