• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Chiêu hút máu thứ nhất – "Đoạn chi"
 
Thiết kiếm của Tô Dạ bắt đầu tỏa ra ánh đỏ diễm lệ, không đợi quái vật thu tay về, đã chặt vào chỗ khuỷu tay mà mười tám đã cắt đứt.

Dòng máu màu xanh lục còn chưa kịp phun ra, cánh tay đã bị Tô Dạ cắt đứt, chỉ để lại một vết thương nhìn như mặt kính, rồi mới bắt đầu chầm chậm chảy máu.
 
Mười tám và Tô Dạ muốn thừa thắng xông lên giết chết quái vật, nhưng khi khói lửa mịt mù đã triệt để tiêu tan, bọn họ nhận ra sự việc bắt đầu trở nên khó giải quyết.

Con quái vật này lại còn có cánh, hơn nữa đôi cánh màu xanh lục của nó đủ to để bảo vệ được những chỗ quan trọng trên người, có thể nói rằng trong trận nổ của hỏa phù vừa rồi con quái vật không bị thương tổn tí nào!
 
Nhưng dù sao thì nó cũng đã bị chặt đứt nửa cánh tay, điều này chứng minh nó không phải là bất khả chiến bại, toàn bộ những người còn lại xông ra chi viện, muốn bao vây công kích con quái vật.
 
Đến người phàm cũng biết con thú bị thương mới là nguy hiểm nhất, mà giới tu hành càng hiểu được dã thú trong lúc khốn đốn mới là đáng sợ nhất, mọi người còn chưa kịp đánh đến nó, đã bị nó giang rộng đôi cánh, đập bay tứ tung.
 
"Làm sao đây?"
 
Lúc này ai cũng hoang mang, con quái vật nhìn giống như cả người đầy vết thương, đó đều là do thú một sừng làm bị thương, một nửa cánh tay bị đứt của nó cũng đã phải đổi bằng mạng sống của ba mươi sáu, vụ đánh đổi này quá lỗ.

 
Lúc đánh nhau với thú một sừng, cũng không thấy nó giang cánh ra, e rằng đây chính là con bài chưa lật để bảo vệ tính mạng của nó.

Tuy rằng bây giờ bị ép lấy ra, nhưng đây không phải là kết quả mà mọi người dự tính trước.
 
Mười tám hít mạnh một hơi đè lại cảm xúc phẫn nỗ trong lòng, hắn nói: "Để ta giữ chân nó, các ngươi tìm cơ hội, giờ chúng ta đã không còn đường lui nữa rồi!"
 
"Một mình ngươi làm sao giữ chân được nó?"
 
Tô Dạ biết mười tám rất mạnh, nhưng vẫn không chưa đủ sức một mình kiềm chế được quái vật.

Cho dù bây giờ quái vật bị thương, nhưng suy cho cùng chỉ sợ rằng, sự xuất hiện của đôi cánh này đã tăng sức phòng ngự của quái vật lên rất nhiều!
 
"Giết!"
 
Mười tám nhắm chặt đôi mắt, không để ý đến Tô Dạ, nhưng Tô Dạ đã nhận ra sự thay đổi của mười tám, trên trán của mười tám bỗng xuất hiện một con mắt màu xanh thăm thẳm.
 
"Đây là con mắt nhìn thấu của mười tám, có thể nhìn thấy tất cả chỗ trống của thế gian, tuy rằng chưa đạt thành, nhưng đủ để kìm chân quái vật."
 
Hai mươi bảy tranh thủ giải thích cho Tô Dạ và bốn mươi ba, dù gì Tô Dạ và bốn mươi ba vẫn chưa thân quen với mười tám, cũng là để Tô Dạ và bốn mươi ba phối hợp tốt với mười tám.
 
Mọi người dốc toàn tự công kích quái vật, mười tám hãm chân nó trực diện, hai mươi bảy và bốn mươi ba dùng hỏa phù không ngừng công kích vào mắt nó, làm giới hạn tầm nhìn của quái vật.

Trong khi đó Tô Dạ, năm mươi mốt, ba mươi chín bắt đầu đánh vào những nơi bị thương của quái vật, chỉ có đánh vào những vết thương bị thú một sừng đâm trước đó, mới có thể thật sự đả thương quái vật.
 
Lúc bắt đầu, đôi cánh của quái vật trở thành mối cản trở lớn với Tô Dạ và mọi người.

"Đoạn chi" được thi triển với tu vi của Tô Dạ chỉ có thể để lại một vết máu trên cánh của quái vật.

Tô Dạ cũng rất lo lắng, hắn biết mười tám đối mặt trực tiếp cầm chân quái áp lực vô cùng lớn, nhưng năm mươi mốt và ba mươi chín cũng không thể đánh bại được đôi cánh như bức tường sắt này.
 

"Cẩn thận!"
 
Mười tám hét lớn, quái vật mạnh mẽ chống chọi được thiền côn của mười tám, đột nhiên nó quay người bắt về phía năm mươi mốt.

Tô Dạ thấy tình hình không ổn, lập tức chém trường kiếm đang lóe sáng trong tay về phía móng vuốt của con quái vật, nhưng vẫn chậm một chút, năm mươi mốt bị móng vuốt quái vật đâm thủng bụng, ngã dưới đất khổ sở lùi ra sau, dường như mất hết sức chiến đấu.
 
"Mẹ nó, thứ tạp chủng xảo quyệt này!"
 
Mười tám vốn dĩ đã hoàn toàn kìm chân được con quái vật, nhưng con quái vật cũng biết cứ tiếp tục thế này rất nguy hiểm, thế nên nó cố gắng chống chọi để giữ mạng, kết quả giống như nó mong muốn.

Bây giờ chỉ còn lại mười tám, hai mươi bảy, ba mươi chín, bốn mươi ba và Tô Dạ thôi.
 
Thiết kiếm trong tay Tô Dạ không chịu được nữa, bắt đầu vỡ vụn.

Tô Dạ rút thanh trường kiếm màu đen ở sau lưng ra, phi thân lên một lần nữa, dùng "đoạn chi" bắt đầu chém về phía con quái vật, quái vật giơ móng ra đỡ theo bản năng, lại không ngờ bị chặt đứt nửa bàn tay!
 
Tô Dạ cũng ngây người, không ngờ trường kiếm màu đen này lại sắc như vậy, thầm tức giận trong lòng.

Bởi vì kiếm hồn ở trong nó, nên hắn vốn không muốn dùng đến, nếu không vừa nãy ba mươi chín sẽ không bị thương.
 
Chỉ có thể dùng hành động thực tế để bù đắp hối hận, Tô Dạ bắt đầu dốc sức thi triển "đoạn chi", không ngừng để lại vết thương mắt nhìn thấy đươc trên thân con quái vật.


Mười tám thấy Tô Dạ tay cầm trường kiếm màu đen phát huy sức mạnh thần kỳ, càng ra sức kìm chân con quái vật.

Hỏa phù trên tay hai mươi bảy và bốn mươi ba cũng không ngừng bắn về phía con quái vật, linh phù dự trữ năm năm như đã dùng hết một nửa, nếu bỏ mạng ở đây thì đống phù đó chẳng còn tác dụng gì, nên cũng chẳng tiếc.
 
Tô Dạ biết lúc này có thể dùng chiêu thức thứ hai của "Bảy chiêu hút máu" rồi, đây cũng là cực hạn của hắn, nếu như vậy vẫn không thể giết chết quái vật, chỉ sợ tất cả mọi người sẽ bỏ mạng hết ở đây.
 
Chiêu thứ hai: "Hút máu"
 
"Những ai bị thương thì tránh xa một chút!"
 
Ba mươi chín nghe tiếng hô của Tô Dạ, không chậm trễ nghi ngờ mà ôm lấy năm mươi mốt ở đằng xa, nhanh chóng lùi về sau, sau đó lo lắng nhìn về bốn người còn lại.
 
Tô Dạ tay cầm trường kiếm đen vung lên "vù vù", cơ thể của con quái vật bắt đầu không ngừng run lên, hào quang màu đỏ trên thân kiếm đen đã bị thay thế bởi một màu xanh, bởi chiêu nay có thể hút máu từ trong miệng vết thương trên người con quái vật ra.

Con quái vật bỗng chốc cảm nhận được nguy hiểm trăm bề, chuyển hết lực chú ý sang Tô Dạ.
 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK