Tuy rằng Ngõa Thú không mạnh, nhưng số lượng nhiều, hơn nữa lại cực kỳ âm hiểm giả giối, không lúc nào là không phải phòng bị mai phục của bọn chúng, một kích không trúng thì Ngõa Thú lập tức bỏ chạy, cũng không đuổi tận giết tuyệt đám hạt giống, giống như là săn giết những con thú bình thường bị nhốt.
Vết thương nhìn qua thì nhỏ bé không đáng kể, nhưng chậm rãi tích lũy đến một mức độ nhất định thì hậu quả sẽ càng lớn, tra tấn sự kiên nhẫn của bọn họ, tàn phá tinh thần của bọn họ.
Mà thiên phú của ba mươi tư lại không có lợi khi chiến đấu, tuy rằng loại chênh lệch này có thể bỏ qua, nhưng giường như Ngõa Thú có thể ngửi thấy cảm xúc lo âu tràn ngập trên người ba mươi tư, sau nửa đêm bắt đầu công kích hắn, cuối cùng hai mươi ba đọc ác bỏ lại ba mươi tư, trong lúc ba mươi tư không cam lòng hi sinh mang theo những người khác trốn ra khỏi sa mạc.
Mọi người đều có cảm giác thể xác và tinh thần mệt rã, chỉ có thể tìm một nới bí ẩn nghỉ ngơi điều chỉnh lại, nếu không ai cũng không biết ở phía trước đang có quái vật gì chờ đón bọn họ.
Không nhóm lửa, cũng không có âm thanh, từ lúc tiến vào đến giờ, giống như là cuộc chiến bắt đầu nhanh chóng, mà cũng kết thúc nhanh chóng, Nhị Thập Tam ngẩng đầu nhìn ánh sáng mỏng manh như sợi chỉ trong khe sâu, khuôn mặt u sầu, có thu hoạch không?
Tất nhiên là có, nhưng thu hoạch lần này không phải ở trên người mình, mà là ở trên người bọn họ, những hạt giống tới đây đều là chất dinh dưỡng, đều là quân cờ, thực ra hai mười ba cũng không ngoại lệ.
Chỉ có điều hắn thỏa hiệp, trùng hợp hắn có thể lấy được năng lực từ trong bàn cờ, cho nên hắn trở thành một phần tử trong bọn họ, mà lần đi bí cảnh này cho thấy sự quyết tâm và thực lực thí luyện.
Cơn buồn ngủ cứ lởn vởn trong đầu mọi người, một đường khốn đốn khiến cho tinh thần khẩn trương quá độ, tuy rằng lúc này không phải là lúc để thả lỏng, nhưng giống như lúc bình thường bị thôi miên, mí mắt mọi người đều nặng trĩu xuống.
.
.
Bắt đầu chậm rãi khép lại.
Phụt phụt.
Máu còn chưa văng đến nhưng đám người hai mươi ba đã ngửi thấy mùi máu tanh, nháy mắt tỉnh táo lại, bắt đầu cầm binh khí lên công kích bốn phía, tuy rằng ánh sáng le lói không thể soi rõ nhưng bọn họ vẫn cảm nhận được kẻ địch là ai, bởi vì luồng hơi thở độc nhất vô nhị này rất quen thuộc, dù sao cũng đã ở với nhau năm năm.
Tô Dạ thu hồi trường kiếm màu đen về, thấy vẻ mặt Tô Dạ nghiêm trọng, hơn nữa nhìn sắc mặt này mà nói, chắc là cuộc đánh lén này không đạt được kết quả mong muốn, dù sao nơi này là khe sâu, thật sự không phải là nơi thích hợp để đánh lén, Tô Dạ đã trải nghiệm cảm giác lợi dụng hồn phách nhiều, nhưng chỉ để lại trên ngực hai mươi chín một vết thương không sâu lắm.
"Hai mươi chín phản ứng rất nhanh, chỉ bị thương nhẹ thôi.
.
.
"
Mục tiêu của Tô Dạ tất nhiên là chủ tinh phù tu hai mươi chín, nhưng hắn không ngờ hai mươi chín phản xạ rất nhanh, mũi kiếm vừa mới chạm đến người đã thấy đối phương lui về phía sau né ra.
Nếu đã bị lộ, mười tám dứt khoát nện chùy xuống đất, phát ra tiếng kim loại nặng nề, đây là lời tuyên chiến cũng như khiêu khích, không thể bỏ cuộc chỉ có sống và chết.
Cuộc chiến sinh tử vô cùng căng thẳng, mười tám và năm mươi mốt làm tiên phong dẫn đầu xông ra ngoài, hai mươi bảy và bốn mươi ba ở hậu phương trợ giúp, Tô Dạ tay cầm Hắc Kiếm đứng bên cạnh như hổ rình mồi, tìm kiếm sơ hở, dáng đứng tưởng như lười biếng thả lỏng thật ra là đang chờ thời cơ ra tay.
Ánh sáng lạnh bắn tới trước, theo sau đó là tia sáng rực rỡ tản khắp bốn phía, khó lòng nhìn thẳng.
"Lôi Long Xuất Vân"
Cả người hai mươi ba bị tia sét quấn lấy nổ "bốp bốp", trong nháy mắt tia sáng đã chiếu rọi toàn bộ khe núi, ánh sáng của hỏa phù bên cạnh trông thật buồn cười, giống như đom đóm lại muốn đấu với mặt trăng.
Với tính cách của hai mươi ba, vậy mà lại xung phong đi đầu, dùng sức của một người cứng đối cứng nghênh chiến với mười tám và năm mươi mốt.
Trong lúc ánh sáng tia chớp, mười tám nắm chặt thiền trượng, không hề né tránh đón lấy trường thương sấm sét của hai mươi ba.
"Trọng Thổ"
Mười tám tăng thêm sức lực ở hai tay, thiền trượng càng trở nên nặng nề gấp mấy lần, hai mươi ba công kích quyết đoán và sắc bén, mười tám định lợi dụng phương pháp dùng một phần đánh mười phần để ứng đối.
Chỉ cần có thể đối chiến ngang tay với hai mươi ba, sau đó một kiếm của năm mươi mốt cũng theo sau mà đến, như vậy là có thể khiến hai mươi ba không thể ứng đối, cho dù không thể khiến hắn trọng thương, nhưng chỉ cần có thể lưu lại một vết tích cũng đã có thể tăng thêm ưu thế giành thắng lợi.
"Hỏa Trung Thủ Lật"
Trường đao thoát khỏi vùng sáng đỏ rực như lửa, lợi dụng sự bùng nổ của ngọn lửa để giúp tốc độ hạ đao nhanh hơn, loại nhịp độ công kích lộn xộn này thường có thể tạo được hiệu quả thần kỳ khi đánh bất ngờ.
Lúc này, hai mắt của mười tám bỗng tỏa sáng, quay lại la lớn: "Cẩn thận!"
Bởi vì cả người hai mươi ba bị tia sét bao phủ, rất khó để nhìn thấy bản thể, nhưng mà đối với "Động Sát" của mười tám, dường như không hề có vật gì che chắn, từng động tác nhỏ của hai mươi ba đều bị hắn nhìn thấy rõ ràng, tay trái vẫn luôn giấu ở phía sau lưng của hai mươi ba lấy ra một cây nỏ?
Loại binh khí chỉ áp dụng cho việc tập kích bất ngờ này vốn không tác dụng gì, uy lực to lớn nhưng độ chính xác và cự ly có hạn, lắp tên lại quá mất thời gian, hơn nữa không thể bảo vệ bản thân khi cận chiến, sớm đã bị Cung tu vứt bỏ, chỉ có ở thế giới của người phàm loại binh khí này mới có thể dùng một kích lấy mạng kẻ mạnh hơn mình.
Nhưng mười tám đã bỏ qua một điểm, ngoại trừ Cung tu Nhân tộc giỏi công kích tầm xa còn có Tinh Linh tộc, hơn nữa Tinh Linh tộc cũng chưa từng vứt bỏ nỏ, cộng thêm thiên phú chủng tộc, Tinh Linh tộc khống chế loại đồ chơi nhỏ như nỏ này còn đơn giản hơn cung.
"Lôi Thiểm"
Danh Sách Chương: