• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Dựa trên sự tham lam, các tu sĩ tinh anh có thể nói là đồng tâm hiệp lực, sức mạnh như thành đồng.

Vương Mỹ Lệ dẫn đầu một tay điên cuồng oanh tạc, so với Thái Nguyên trước đó cũng không thua kém bao nhiêu, quả thực khiến nhiều tu sĩ phải thay đổi cái nhìn với hắn, tuy da mặt rất dày nhưng quả nhiên cũng có chút năng lực.
 
Tuy người đá Hư Không mạnh mẽ cứng cáp, có lẽ cảnh giới Ngưng Dịch ở trong mắt nó không đáng chú ý, nhưng trên trăm tên cảnh giới Ngưng Dịch cùng truy đuổi thì không thể không nhìn được, nếu không cũng chẳng quyết định chạy trốn nhanh như vậy.
 
Đúng là dù bị tu sĩ bao vây thành công, sức mạnh của người đá Hư Không vẫn cực kỳ lớn, thậm chí lực tấn công đơn thuần còn vượt qua Long Tích, nhưng người đá Hư Không cồng kềnh quá mức, nếu có độ linh hoạt của Long Tích thì đã sớm chạy không còn bóng dáng hoặc có thể lên một giết một đám tu sĩ hơn trăm người kia.
 
Có thể tới bí cảnh này đều là tinh anh của môn phái, đao tu vừa mới chết kia coi như có đóng góp, trải qua mấy lần tấn công thử, các tu sĩ đã thăm dò được nhược điểm của người đá Hư Không, chỉ cần tìm được sơ hở, người đá Hư Không cũng chỉ là một cái bia đá mà thôi.
 
Qủa nhiên dưới sự tấn công dài, trên người đá Hư Không đã bắt đầu có vết nứt, sau đó dần dần lan rộng.

Ánh mắt các tu sĩ sáng ngời, càng thêm ra sức tiếp tục tấn công, muốn một đòn đánh vỡ thân thể vô cùng cứng rắn này xem xem bên trong tới cùng là có thứ gì kỳ diệu.
 
Người đá Hư Không có lẽ đã biết vận mệnh của mình, bắt đầu nổi điên, từng đòn tấn công đều thất bại, chỉ có thể chờ đợi bị thua vỡ vụn.
 
Một gã tu thánh thấy người đá Hư Không đã sắp vỡ vụn đến nơi, để khích lệ sĩ khí, vội vàng la lớn: "Thêm chút sức nữa, nó lập tức.

.

."
 

Bỗng nhiên lại phát sinh dị biến, người đá Hư Không đột nhiên phát nổ, đất đá bay ra giống như vô số ám khí, bay tán loạn vào người các tu sĩ cận chiến, phần lớn tu sĩ vội vàng trốn tránh hoặc cầm vũ khí đỡ lấy, nhưng biến cố đột nhiên xuất hiện cũng gây tổn thương không nhẹ cho các tu sĩ, rất nhiều tu sĩ đều bị đánh xuyên qua, có lỗ máu trên người.
 
Mười tám không bao giờ phát hiện ra vẻ mặt của mình có thể biến hóa đa dạng như vậy, đương nhiên nhóm người hai mươi bảy cũng như thế, có thể khiến bọn họ thực sự kinh ngạc không phải là cuộc tấn công bất ngờ này mà chính là sau khi đá vỡ, người đá Hư Không không còn tồn tại mà xuất hiện trước mặt mọi người là.

.

.
 
Một củ nhân sâm, một Nhân Sâm Sống, một Nhân Sâm Sống hình đứa trẻ mười tuổi nhỏ bé!
 
Mười tám lẩm bẩm một mình: "Rốt cuộc đây là bí cảnh gì, là quái vật gì vậy?"
 
Phần lớn tu sĩ dừng lại không tiến, đều ngây người kinh ngạc nhìn trước mắt, ngay cả tu sĩ bị thương cũng cảm thấy đại não bỗng nhiên mê muội, cái này.

.

.
 
Sao lại sinh ra một Nhân Sâm Sống?
 
Tất cả mọi người đều từng gặp Nhân Sâm Sống, nhưng Nhân Sâm Sống hình người to ngoài dự đoán này thật đúng là chưa từng nghe thấy.

Một Nhân Sâm Sống to chừng bàn tay cũng có thể tăng tuổi thọ thêm 50 năm, chẳng phải ăn thứ này là được trường sinh bất lão sao, cho dù bây giờ mình không dùng đến, cắt hai sợi râu dâng lên cho chưởng môn cũng là một công lao lớn!
 
Đám lão già cảnh giới Hóa Tinh này đều hơn trăm tuổi rồi, nhất là lại có cơ hội phi thăng, giá trị của Nhân Sâm Sống đối với bọn họ không thể lường được, một thứ bảo bối giá trị liên thành gần như làm tất cả mọi người đánh mất lý trí.
 
Nhân Sâm Sống như không có tính uy hiếp gì, có lẽ được sinh ra với trí tuệ tuyệt thế, biết dùng đá Hư Không che giấu cho bản thân, sau một lần cam chịu liều mạng, chỉ sợ cũng phải bó tay chịu trói rồi.
 
Đám tu sĩ còn có thể cầm binh khí lên giống như một đám ong ngửi hương hoa, gào thét không có quy tắc gì, thậm chí bọn họ còn cảm nhận được cảm xúc bất lực tuyệt vọng của Nhân Sâm Sống, nhưng người nào thèm để ý đâu.
 
Có một người rất để ý, đó chính là Tô Dạ, Tô Dạ cảm nhận được tình cảnh này chập chờn giả dối, Nhân Sâm Sống này đang diễn trò, thật đáng sợ.

.

.
 
Nhân Sâm Sống gần trong gang tấc, trong đầu mọi người đã tháo Nhân Sâm Sống ra thành tám miếng rồi, nhưng mà.

.


.
 
Nhân Sâm Sống thét lên một tiếng to, thân thể giống như một thân cây, nhưng sợi râu trên dưới cả người trở nên dài ra, cứng hơn, bắn ra bốn phía nhanh chóng và mạnh liệt, lúc này mọi người không may mắn bị đá vụn xuyên qua như lúc trước nữa.
 
Không chỉ có cơ thể bị xuyên qua, sợi râu của Nhân Sâm Sống còn không ngừng đâm tua tủa trong người, cho dù bị cắt đứt vẫn ngọ nguậy sinh trưởng.

Hơn ba mươi tên tu sĩ vừa rồi còn hăng hái, tất cả đều giống như một con nhím nhuốm máu nằm thoi thóp.
 
Lần này không chỉ ngạc nhiên mà còn là một loại rung động, thậm chí tăng lên thành một sự uy hiếp áp đảo toàn cuộc.
 
Lúc này ý nghĩ bị sự tham lam làm cho hôn mê đã thật sự tỉnh lại, mọi người không một mực tiến lên tấn công mạnh mẽ nữa, họ phải dừng lại để chữa trị cho sư huynh đệ bị thương hoặc bắt đầu cân nhắc biện pháp đối phó.
 
Hai mươi ba nhếch miệng cười khà khà: "Tinh anh của thế giới Tiểu Thiên? Cũng có mấy kẻ thông minh vẫn tránh mặt tới cùng nhưng hầu hết đều là kẻ ngu ngốc, những quái vật này có thể bị giết chết dễ dàng vậy sao?"
 
Nhân sâm sống hiếm thấy này có thể xem như là một tộc người ư? Hai mươi ba không biết, dù sao hắn cũng từ bỏ thứ thiên tài địa bảo rồi.
 
"Đi thôi!"
 
Hai mươi ba đã từ bỏ Nhân Sâm Sống này, nhưng các tu sĩ vẫn không cam lòng, đặc biệt là đã mất nhiều người như vậy.

Nghĩ tới đây bỗng nhiều kẻ nhìn những tu sĩ bị Nhân Sâm Sống đâm bị thương với ánh mắt xấu xa.
 
Nhân Sâm Sống này kỳ quái và mạnh như vậy, chỉ sợ là khó có thể bắt được hay thậm chí đánh chết, nhưng những sợi râu trong cơ thể mấy người này.

.

.
 

Nhân Sâm Sống lại rít gào một tiếng bén nhọn, đám tu sĩ có ý đồ xấu nhất thời kinh sợ, vội vàng nắm chặt binh khí trong tay rút lui về phía sau phòng ngừa ngộ nhỡ.
 
Nhưng mà.

.

.
 
Nhân Sâm Sống này chạy mất, hơn nữa lại giống như lâm vào đường cùng phải nhảy xuống vách núi.
 
Nhưng phía dưới vách núi lại đúng là nơi đám người mười tám đang ẩn náu.
 
Nhìn Nhân Sâm Sống trùng hợp nhảy vào giữa, biểu cảm của đám người mười tám đều vô cùng phấn khích.
 
Đặc biệt là Tô Dạ còn chào hỏi một tiếng.
 
"Xin chào.

.

."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK