• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tạo kích thích? Tống Cảnh Nghi nhíu mày hỏi lại, "Là như thế nào?"

"Ở nước các cậu gọi câu này là gì nhỉ? Cái gì mà độc...độc ý."

Tống Cảnh Nghi: "Lấy độc trị độc."

"Đúng đúng, là nó đấy. Lấy độc trị độc. Như câu nói, phương pháp tạo kích thích này cũng là một phương pháp độc, có thể bị phản tác dụng tạo ra một bóng ma tâm lý khác. Còn năm mươi phần trăm còn lại chính là kích thích cậu ấy phải nói, không nói không được."

Tống Cảnh Nghi không muốn mạo hiểm. Hắn không muốn bé con phải chịu thêm bất kì một tổn thương nào nữa.

"Cách đó không cần, cậu cũng đừng nhắc đến với Dạ Dạ."

"Tôi là ai chứ. Điều cơ bản là không nói những thứ tiêu cực trước mặt người bệnh. Tôi có bằng tiên sĩ vẫn được đóng khung đó."

Mắt Tống Cảnh Nghi giật một cái, nhớ lại cái khung treo tấm bằng tiến sĩ của Robert. Bằng vàng nguyên chất, xung quanh còn đính kim cương. Quả đúng với câu nói mang về trưng bày trong lồng kính.

Tống Cảnh Nghi quay đầu nhìn thỏ con Tiểu Dạ Nguyệt đang nằm say giấc trên giường, "Vậy chỉ cần cậu ấy buông bỏ quá khứ là được đúng không?"

Robert chậc một tiếng, "Nói thì dễ vậy đấy. Nhưng dù sao cũng là mẹ của người ta, đâu thể nói buông là buông được."

Đôi mắt Tống Cảnh Nghi đầy kiên định nhìn vào Tiêu Dạ Nguyệt.

"Không, cậu ấy nhất định sẽ buông được. Sẽ sớm thôi."

Ở một tòa nhà cao tầng to lớn ở trung tâm thành phố, trên tầng cao nhất, một người đàn ông trung niên vẫn ngồi trong căn phòng sáng đèn phê duyệt tài liệu. Lão Vương cần thẩn đi đến báo cáo.

"Tiêu gia, Tống tổng đã đưa bản phân tích đến chỗ Ôn Thường Thế. Thiệp mời của bên tổ chức buổi đấu thầu cũng đã được gửi đến, định vào sáng ngày thứ hai tuần sau."

Tiêu Bằng vẫn thỉnh thả ký giấy tờ, đóng dấu, chỉ "ừ" nhẹ một tiếng.

Lão Vương cẩn thận nhắc một câu.

"Ngài thật sự không muốn đấu thầu khu đất đấy sao?"

"Cứ nghe theo sắp xếp của Cảnh Nghi."

"Tiêu gia, ngài tin tưởng cậu ấy."

Lúc này tay cầm bút của Tiêu Bằng mới dừng lại, nhưng cũng chỉ trong vài giây, lại nhẹ nhàng đặt bút xuống ký một chữ Tiêu.

"Lúc trước thì không."

.........

Sáng hôm sau vẫn như thường lệ là Tiêu Dạ Nguyệt dậy trước. Nhưng hôm nay cậu lại giông đà điểu, ủn ủn trong chăn không chịu dậy.

Nhớ lại chuyện ngày hôm qua liền không muốn dậy nữa, xấu hổ chết đi được. Cậu không những bắn một lần, bắn rồi một chút sau đã bắn nữa, moi được có bao nhiêu thời gian đâu chứ. Mất mặt quá a.

Tiêu Dạ Nguyệt quay mặt lại nhìn gương mặt của tiên sinh gần trong gang tấc, lại nhìn đôi bàn tay to lớn của tiên sinh đang đặt trên eo cậu. Cậu quay người đưa lưng lại với tiên sinh, bắt đầu ủn ủn ủn đẩy tiên sinh ra phía rìa, ý định muốn đẩy ngã tiên sinh xuống giường.

Nhưng cậu đang làm cái máy ủn thì tiên sinh của cậu đã tỉnh dậy, còn lật người đổi chỗ ôm cậu nằm trên người mình.

"Bé hư không ngủ định làm gì vậy?"

Bị gọi là bé hư, Tiêu Dạ Nguyệt vừa ngượng vừa giận.

Tống Cảnh Nghi cũng không buông, vỗ một cái lên cái mông của cậu. Cậu mặc bộ đồ ngủ con thỏ nên thật ra cái đánh này cũng không đau, chỉ giống như gãi ngứa thôi.

Cố tình Tiêu Dạ Nguyệt nước mắt lại đảo quanh hốc mắt.

"Bé ngoan, không được khóc. Sáng dậy không tập thể dục, muốn đẩy ngã tiên sinh của em sao, hả?"

Tiêu Dạ Nguyệt quay mặt đi tỏ vẻ giận dỗi, nhưng tay vẫn thành thật làm thủ ngữ đáp lại.

"Chuyện ngày hôm qua...."

Tống Cảnh Nghi một tay ôm giữ eo cậu để cậu ngồi vững, một tay để ra sau đâu ánh mắt trêu chọc.

"Ngày hôm qua làm sao?"

Tiêu Dạ Nguyệt đỏ mặt, cậu không biết dùng từ gì để diễn tả lại.

"Vậy hôm qua bé con học được những gì rồi? Không phải đã xem hết vài cái rồi sao?"

Tiêu Dạ Nguyệt gật đầu như gà mổ thóc. Cậu với tay xuống gối của mình lôi tập vẽ tranh ra, đưa cho Tống Cảnh Nghi xem những tư thế mà mình đã vẽ ra.

Tổng cổng có hai mươi bảy tư thế được Tiêu Dạ Nguyệt phác thảo nhanh vẽ lại.

Tống Cảnh Nghi ngày hôm qua đã xem rồi, nhưng lúc này lại tỏ ra không niết, kinh ngạc nhìn Tiêu Dạ Nguyệt.

"Em vẽ lại mấy cái này sao?"

Tiêu Dạ Nguyệt gật đầu.

Tống Cảnh Nghi liền đè cậu xuống dưới.

"Vậy bé con nói cho tiên sinh biết. Em thích tư thế nào nhất."

Hai má núng nính của Tiêu Dạ Nguyệt vừa đỏ vừa nóng, tai cũng muốn tỏa khói.

Cậu ngượng ngùng né đi ánh mắt của Tống Cảnh Nghi không muốn đáp. Tống Cảnh Nghi lại đưa tay bóp nhẹ má cậu quay mặt cậu ra đối diện với mình.

"Bé con không nói làm sao tiên sinh biết mà phục vụ em được."

Tiêu Dạ Nguyệt rối rí lắc đầu. Không cần, không cần phục vụ đâu.

"Không được. Sau này chúng ta lấy nhau rồi cũng phải làm."

Cố tình Tống Cảnh Nghi lại còn dùng con hàng sáng sớm đã chào cờ của mình chào hỏi với Tiểu Dạ Dạ trong lớp đồ ngủ hình con thỏ.

Hôm qua Tống Cảnh Nghi tắm rửa cho cậu xong thì chỉ mặc mỗi bộ đồ ngủ vào, bên trong thì hoàn toàn chống trơn. Bộ đồ ngủ cũng là loại dành cho mùa hè, vải mỏng và bông cũng ít. Tống Cảnh Nghi chỉ cọ vài cái Tiểu Dạ Dạ cũng đứng dậy đáp lại rồi.

Tiêu Dạ Nguyệt thật muốn đánh cho con chym của mình vài cái, mắng nó không biết xấu hổ. Cậu đưa tay xuống muốn che đi, Tống Cảnh Nghi lại giữ tay cậu lại đặt lên đũng quần đã phồng to của mình.

"Dạ Dạ, có thể giúp tiên sinh không? Tiên sinh rất khó chịu, e sờ xem."

Và kết quả sau một buổi sáng náo loạn là Tiêu Dạ Nguyệt suýt nữa thì lên lớp muộn, và hai bàn tay mỏi rã rời.

Lúc ngồi vào trước đàn, cậu nhìn hai bàn tay đỏ ửng của mình, nhớ lại buổi sáng tiên sinh bắn đầy hai tay và mặt cậu, cậu lại ngượng ngùng giấu hai tay đi, còn lo hai tay và mặt chưa được rửa sạch.

Lâm Nghị bước xuống gõ lên mặt đàn nhắc nhở Tiêu Dạ Nguyệt.

Tiêu Dạ Nguyệt vội vàng lấy hai bản nhạc mình tự viết ra.

Lâm Nghị nhìn qua, vẻ mặt có hơi không hài lòng.

"Viết kém như vậy sao?"

Tiêu Dạ Nguyệt cúi đầu viết lên giấy nhớ.

"Em không có được cảm hứng viết, chỉ viết được hai đoạn nhỏ như vậy."

Lâm Nghị cũng nhìn ra, những nốt nhạc này rất đơn giản không có độ khó, tuy là lời nhạc rất hay, nhưng nếu đơn giản như vậy thì không đủ.

Lâm Nghị quay đầu gọi bạn học trước, "Cố Linh Lan."

Cố Linh Lan quay đầu lại rất nhanh giống như vốn dĩ cô đang nghe trộm vậy. Bắt gặp ánh mắt của Lâm Nghị, cô cúi đầu ngượng cười một tiếng gãi gãi má.

"Cố Linh Lan, em có muốn cùng với Tiêu Dạ Nguyệt hợp tác không?"

Cả Tiêu Dạ Nguyệt và Cố Linh Lan đầu kinh ngạc.

Cố Linh Lan nhấp môi hỏi lại.

"Ý thầy là??!"

Lâm Nghị đưa hai bản viết nhạc của tiêu Dạ Nguyệt cho Cố Linh Lan xem.

"Chính là hợp tác một người soạn nhạc và một người biểu diễn." Lâm Nghị nghiêng đầu nhìn Tiêu Dạ Nguyệt.

"Tiêu Dạ Nguyệt, em đánh đàn rất tốt, nhưng không thể cả đời chỉ đi đánh bản nhạc của người khác, em phải biết cố gắng nâng yếu điểm của mình lên, đánh đàn bằng chính bản nhạc mà em tự tay viết, phải có một tác phẩm để lại với chính cuộc đời em, cũng như trong lòng khán giả. Vừa hay Cố Linh Lan là một người soạn nhạc rất tốt nhưng lại không thể đánh hay chạm đến cảm xúc người nghe được. Hai em có thể hợp tác giúp đỡ yếu điểm của nhau, cùng nhau phát triển."

Tiếp đó ông lại quay qua nhìn Cố Linh Lan, "Nếu hai em đồng ý hợp tác với nhau, tôi sẽ nhận cả Cố Linh Lan làm học trò."

Cố Linh Lan kinh ngạc đứng bật dậy, hai mắt lấp lánh vừa kinh ngạc vừa mừng rỡ. Tay chân lóng ngóng không biết để như nào, ngồi xuống lại đứng lên. Sau đó chạy lại nắm chặt lấy tay Tiêu Dạ Nguyệt, ánh mắt nhìn cậu đầy súng bái.

"Học đệ à, chị rất thích em. Chị muốn hợp tác."

Tiêu Dạ Nguyệt đối diện với ánh mắt của cô, cũng kiên định gật đầu. Cậu cảm thấy Lâm lão sư nói rất đúng. Cậu muốn tự tay viết một bản nhạc, một bản nhạc tặng riêng cho tiên sinh của cậu, từ lâu rồi. Nhưng mỗi lần viết lên những nốt nhạc rồi đánh đàn lại cảm thấy không đủ, không có điểm nhấn. Cậu còn nghĩ sẽ xin Lâm lão sư dạy rèn cậu, không ngờ ông lại đưa ra yêu cầu như vậy. Thật quá tốt rồi.

Cố Linh Lan và Tiêu Dạ Nguyệt chào hỏi nhau. Lâm Nghị đứng bên cạnh nói vài câu, lại xem lại bản nhạc Tiêu Dạ Nguyệt viết.

Không khí xung quanh lại vô cùng quỷ dị. Có thờ ơ, có hâm mộ, có ghen tức, có sững sờ, có cả không cam tâm.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK