Tiếng khóc của cậu vang vào tai Tống Cảnh Nghi khiến hắn đau đến xé ruột xé gan, vành mắt cũng đỏ lên, chỉ biết ôm chặt cậu vào lòng.
"Tiên sinh, em đau lắm, hu hu hu...."
"Dạ Dạ ngoan, tiên sinh thổi thơm thơm sẽ không đau nữa." Vừa nói hắn vừa thổi phù phù lên tay cậu, còn hôn chụt chụt lên bàn tay cậu, dịu dàng an ủi cậu.
Bác sĩ nghe thây tiếng khóc đứt ruột cũng vội vàng đi ra xem, thấy cậu đang được một người đàn ông cao lớn ôm vào lòng dỗ dành thì sửng sốt.
Bà sống từng tuổi này đúng là cái gì cũng đã được nhìn thấy, tình cảm nam nam cũng không phải không biết, nhưng lại là lần đầu tiên chứng kiến cảnh thân mật âu yếm dịu dàng như vậy.
Cậu bé vừa rồi còn cười với bà nói không đau, mạnh mẽ đến như vậy. Giờ phút này lại tựa đầu vào lòng người đàn ông vừa khóc vừa kêu đau. Người đàn ông kia cũng âu yếm vỗ về cậu, dịu dàng thổi thổi cho cậu.
Tiêu Dạ Nguyệt tựa vào lòng Tống Cảnh Nghi khóc tức tưởi, nói tay đau, đau lắm. Tống Cảnh Nghi ôm cậu lên tính đưa cậu đến bệnh viện thì thấy có người đang đứng nhìn.
Bác sĩ mỉm cười đi đến, "Tôi đã tạm thời băng bó lại rồi, vết thương cũng rửa rồi, vẫn là nhanh chóng đưa cậu bé đến bệnh viện chụp xem có gãy xương không."
Tống Cảnh Nghi biết bà là bác sĩ ở đây, lịch sự cúi đầu cảm ơn bà rồi ôm Tiêu Dạ Nguyệt đi.
Bây giờ vẫn còn trong giờ lên lớp luyện tập lên xung quanh sân trường vô cùng yên tĩnh. Tống Cảnh Nghi một đường ôm Tiêu Dạ Nguyệt lên xe vừa quay đầu thì thấy Lâm Nghị và Cố Linh Lan từ trong trường chạy ra.
"Thằng bé thế nào rồi?"
"Bác sĩ đã tạm thời băng bó lại rồi. Em ấy liên tục kêu đau, bây giờ tôi đưa em ấy đến bệnh viện."
Lâm Nghị lo lắng đi đến xe cúi người xuống quan sát, lúc nhìn thấy gương mặt đẫm nước mắt của Tiêu Dạ Nguyệt thì sững người lại, ánh mắt hiện lên tia đau lòng khó mà diễn tả được.
Ông đưa tay lên xoa đầu cậu, "Tiểu Dạ Nguyệt là người mạnh mẽ nhất, sẽ không sao hết, qua một lúc sẽ hết đau."
Tiêu Dạ Nguyệt thút thít nhìn ông gật đầu, cũng không khóc nữa. Nhưng đến lúc chỉ còn lại Tống Cảnh Nghi cậu lại khóc như mưa.
Lâm Nghị nói với Tống Cảnh Nghi, "Chuyện lần này xảy ra đều không ai ngờ đến. Triệu Mẫn tôi cũng sẽ đề nghị nhà trường xử ở mức nặng nhất để răn đe."
Tống Cảnh Nghi lạnh lùng đáp lại, "Nếu trường không thể xử phạt xứng đáng với tội lỗi của cô ta thì tôi cũng sẽ tự tay xử lý."
Nói xong thì hắn quay người lên xe. Hắn bây giờ trong lòng rất hối hận, hối hận vì để cậu ra ngoài, để cậu kết bạn mới. Hắn rõ ràng hiểu được lòng người cạn sâu thế nào, nhưng lại để cậu một mình đối mặt, để cậu một mình bước đi. Hắn đáng ra nên cột cậu lại bên mình, đi đâu cũng mang theo cậu, như vậy mới có thể bảo vệ được cậu, sẽ không ai làm tổn thương cậu như bây giờ nữa.
Hắn chỉ muốn bé con của hắn là đứa trẻ không cần lớn, chỉ cần vui vẻ, mạnh khỏe, tất cả những giông tố bên ngoài hắn sẽ chịu hết.
Hắn cũng sẽ tuyệt không tha thứ cho những người làm tổn thương cậu.
...........
Sau khi chụp chiếu và có kết quả, bác sĩ chỉ vào hình chụp trên máy cho Tống Cảnh Nghi xem.
"Cậu nhìn những chỗ xương bị vỡ này. Tay phải vỡ xương ngón giữa và ngón áp út. Tay trái vỡ xương ngón giữa và ngón trỏ. Khớp nối giữa cái đốt ngón tay ở các ngón đều có dấu hiệu bị lệch. Tôi sẽ nẹp để cố định lại, khoảng 4 tuần thì đưa đến kiểm tra lại nhé."
Tống Cảnh Nghi cúi đầu nhìn Tiêu Dạ Nguyệt đã khóc mệt mà ngủ mất, "Bác sĩ, vậy sau khi lành em ấy có thể đánh đàn được nữa không? Còn có, hai ngày nữa em ấy phải tham gia một cuộc thi piano, em ấy đã dành rất nhiều tâm huyết cho cuộc thi này, hôm đó em ấy có thể biểu diễn được không?" .
||||| Truyện đề cử: Tổng Tài Thần Bí Chống Lưng Cho Tôi |||||
"Là nghệ sĩ piano sao? Sao lại để bị thương như vậy? Nếu là hai ngày nữa phải biểu diễn thì không biểu diễn được đâu. Khớp của các đốt ngón tay bị lệch, xương ngón tay bị vỡ, ngón tay không thể cong được, nếu cố gắng gượng ép sẽ thành gãy ngón tay, tình trạng lúc đó sẽ nghiêm trọng hơn bây giờ. Sau khi khỏi rồi thì yên tâm là vẫn có thể đánh đàn được nhé. Chỉ là muốn hồi phục hoàn toàn thì phải mất thêm mấy tháng để xương ổn định lại, thời gian này đừng cầm hay mang vác vật nặng."
Bác sĩ vừa nói vừa ra hiệu cho Tống Cảnh Nghi đưa Tiêu Dạ Nguyệt qua phòng bên cạnh để tiến hành nẹp xương.
Trong lúc nẹp Tiêu Dạ Nguyệt có tỉnh lại một lần, cậu tựa đầu lên bỡ vai vững chãi của Tống Cảnh Nghi kêu đau, thút thít như một con mèo nhỏ. Sau đó lại ngủ mất.
Sau khi nẹp xong cũng như lấy thuốc giảm đau, Tống Cảnh Nghi một tay đỡ mông Tiêu Dạ Nguyệt ôm lên để tay cậu vòng qua ôm cổ hắn, đầu tựa lên vai hắn, một tay khác thì cầm theo túi thuốc đi ra ngoài. Suốt đường đi mọi người đều quay lại nhìn hai người họ, có thể vì họ là hai người con trai, cũng có thể vì bộ dáng cưng chiều ôm người yêu của Tống Cảnh Nghi.
Tống Cảnh Nghi để Tiêu Dạ Nguyệt nằm ở ghế sau, đặt hai tay của cậu cẩn thận lên ghế, còn lấy chăn nhỏ luôn chuẩn bị sẵn ở trên xe để đắp lên cho cậu.
Trên đường trở về hắn có điện cho Lâm Nghị, một là thông báo tình hình của Tiêu Dạ Nguyệt, hai chính là báo với ông thời gian tới hắn sẽ không cho Tiêu Dạ Nguyệt đến trường nữa.
Lâm Nghị đã im lặng một lúc sau đó mới đáp lại, "Nói với Dạ Nguyệt, tôi vẫn luôn đợi em ấy, em ấy mãi là học trò duy nhất của tôi."
Tống Cảnh Nghi đã không đáp lại và đợi Lâm Nghị cúp máy trước. Ai nói hắn ích kỷ cũng được, giờ phút này hắn chỉ biết giữ cậu ở bên mình, che chở cậu, yêu thương cậu trong vòng tay của hắn.
Giống như kiếp trước, hắn bao bọc cậu trong nhà, mỗi giây mỗi phút đều có thể nhìn thấy cậu trong mắt. Chỉ là lần này khác ở thái độ của hắn, hắn không lạnh nhạt với cậu, không mặc kệ cậu tự làm tự ăn tự chơi đùa. Bây giờ mỗi việc cậu làm, mỗi nơi cậu đi đều sẽ có thêm đôi tay và bước chân của hắn.
Về đến nhà là hơn bảy giờ tối. Dì Trần đi ra nhìn thấy Tiêu Dạ Nguyệt bị thương thì lo lắng hỏi thăm, còn rơi nước mắt.
"Không phải ngày kia cậu chủ nhỏ có buổi biểu diễn sao, sai lại thành ra như vậy?"
Đến dì cũng nhìn ra được vì buổi biểu diễn lần này mà cậu đã cố gắng rất nhiều, tập trung cao độ tinh thần, chờ mong nó đến mức nào. Ông trời sao lại trêu đùa cậu như vậy.
Tống Cảnh Nghi ôm Tiêu Dạ Nguyệt đến bàn ăn gọi cậu dậy.
"Dạ Dạ, dậy ăn một chút đã nào."
Tiêu Dạ Nguyệt dụi đầu vào ngực hắn không chịu tỉnh.
"Dạ Dạ, em mau dậy xem, hôm nay dì Trần làm món sườn nướng em thích ăn nhất kìa. Em không ngửi thấy mùi thơm sao?" Vừa nói hắn vừa vơi tay ra cầm đĩa sườn nướng lên để trước mũi cậu.
Quả nhiên ngay sau đó cậu đã mở to mắt tủn dậy.
Tống Cảnh Nghi bật cười nhéo mũi cậu.
"Bé ham ăn."
Tiêu Dạ Nguyệt phụng phịu ngồi dậy, "Mới không có ham ăn, tiên sinh, muốn ăn sườn nướng."
Tống Cảnh Nghi để cậu ngồi xuống ghế bên cạnh đi vào bếp rửa sạch tay rồi đi ra cầm một miếng sườn nướng lên đút cho cậu.
Tiêu Dạ Nguyệt hai mắt vừa sưng vừa đỏ, má cũng đỏ, miệng lại phồng to nhai nhóp nhép nhóp nhép thịt trông đến mà đáng yêu.
Tống Cảnh Nghi cưng cậu muốn chết, đút hết miếng này đến miếng khác.
Tiêu Dạ Nguyệt nghiêng đầu né đi, "Tiên sinh mau ăn nữa đi, hôm nay dì nướng sườn ngon lắm."
Tống Cảnh Nghi trêu cậu, "Tiên sinh tưởng bé con ăn đến quên mất tiên sinh rồi."
"Tại tiên sinh cứ đút cho em ăn."