• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau khi Hạ Thanh Dương xuất viện thì phải đến sở cảnh sát cho lời khai. Dù sao cũng có sử dụng súng trái phép, là nạn nhân cũng không trốn được.

Bỏi vì Tạ Đình lúc còn ở bệnh viện luôn làm loạn đòi gặp Hạ Thanh Dương nên cảnh sát cũng lưu tâm, lúc này hỏi Hạ Thanh Dương là anh và hắn ta có quan hệ gì.

Hạ Thanh Dương đã đơ ra một lúc không trả lời. Cảnh Tuyên đã phải nhéo tay anh để anh phản ứng lại.

"Không có quan hệ gì."

Cảnh sát tiếp tục hỏi, "Vậy anh có biết tại sao Tạ Đình cứ luôn muốn gặp anh không?"

"Không biết."

Sau khi lấy lời khai xong trở về, Cảnh Tuyên để ý Hạ Thanh Dương luôn thất thần.

"Có muốn đến gặp Tạ Đình một lát không?"

Ngau lập tức Hạ Thanh Dương đã giãy nảy lên, "Tôi đi gặp hắn làm gì."

Cảnh Tuyên vẫn đánh tay lái đi đến nơi đang giam giữ Tạ Đình, "Dù sao hắn ta cũng truyền cho anh chút máu, tôi cũng muốn đến cảm ơn."

"Không phải chỉ chút máu thôi sao." Hạ Thanh Dương nép thân hình to con của mình về một bên phụng phịu nói nhỏ.

Vào gặp nghi phạm chỉ được phép một người vào nên Cảnh Tuyên đã đẩy Hạ Thanh Dương vào.

Tạ Đình gặp được Hạ Thanh Dương thì rất kích động, phải có cảnh sát ở đó đi đến giữ hắn hắn mới ngồi im lại.

Hạ Thanh Dương cứ nhìn Tạ Đình chằm chằm ấp úng mãi không nói ra lời. Cảnh sát lên tiếng nhắc nhở họ chỉ còn năm phút.

Rồi lại từng giây từng phút trôi qua, năm phút còn lại ba, rồi hai, và một.

Đến lúc cảnh sát đi đến kéo Tạ Đình đứng dậy hắn mới nói, "Xin lôi."

Hạ Thanh Dương lúc này cũng mới nói, "Cải tạo cho tốt."

Đến khi Tạ Đình được đưa đi rồi Hạ Thanh Dương mới lững thững đi ra ngoài.

Tạ Đình nhiều tội, không cần xử nhiều cũng biết sẽ chịu khung hình phạt cao nhất. Một câu, "Cải tạo cho tốt" cũng là một lời tạm biệt.

Đã nhiều năm trôi qua, hơn hai chục năm, có phải ruột thì hay không cũng không nói lên được gì. Hạ Thanh Dương lớn lên ở cô nhi viện, anh nhớ như vậy là được rồi.

Hai người cùng trở về căn hộ của Hạ Thanh Dương.

Căn hộ tuy không to nhưng vừa đủ cho một người như Hạ Thanh Dương ở. Chỉ là rất bừa bộn, thật sự bừa bộn.

Cảnh Tuyên đã chẳng giữ nổi nét mắt lạnh lùng mà nhìn đống quần áo lót vứt bừa trên ghế và đống vỏ bánh, kẹo, lon bia bừa trên bàn và sàn nhà.

"Anh để nhà của anh như vậy sao?"

Hạ Thanh Dương xấu hổ mà tức giận quát lên, "Nhà tôi, tôi muốn ở sao là quyền của tôi."

Sau đó vơ vội đống đồ ló lót mang về phòng.

Cảnh Tuyên cũng đi theo vào phòng ngủ.

Vào xong liền kinh ngạc mà dừng lại bước chân.

Phòng khách với phòng ngủ như hai khung cảnh trái ngược nhau hoàn toàn. Một bên bừa bộn rác, một bên lại sạch sẽ như chẳng dính một hạt bụt. Còn kinh ngạc hơn nữa là khi Cảnh Tuyên phát hiện trong phòng Hạ Thanh Dương toàn là gấu bông và mô hình hoạt hình.

Hạ Thanh Dương từ phòng tắm đi ra thấy Cảnh Tuyên đứng ở cửa, mặt tức khắc đỏ như mông khỉ chạy đến đẩy cậu ra ngoài.

Cảnh Tuyên bắt lấy cổ tay của Hạ Thanh Dương, nghiêng đầu cười nhìn anh.

"Không ngờ tâm hồn anh lại thiếu nữ như vậy."

"Thiếu nữ cái m* cậu. Ai cho phép cậu vào đây, đi ra ngoài, đi ra ngoài...."

Cảnh Tuyên xoay tay kéo Hạ Thanh Dương vào phòng, còn dùng ánh mắt mà thưởng thức từng con gấu bông từ to đến nhỏ.

Hạ Thanh Dương đã xấu hổ đến mức muốn chui xuống đất rồi.

"Cậu...cậu đừng cười...." Gần như mếu máo mà nói.

Vốn Cảnh Tuyên không cười, nhưng bởi vì Hạ Thanh Dương dùng thân hình cao to với vẻ mặt mếu máo giống như sắp khóc nói vậy Cảnh Tuyên lại bật cười.

Cười xong lại đen mặt, ánh mắt tối đi như nhớ đến cái gì đó. Gương mặt tà tà mà nhìn Hạ Thanh Dương.

"Em không cười."

"Cậu vừa rồi mới cười."

Cảnh Tuyên tuy không cao to như Hạ Thanh Dương, nhưng là người luyện võ, thân thể vẫn là hơn Hạ Thanh Dương nhiều. Vì vậy chỉ dùng chút sức là có thể đè Hạ Thanh Dương lên giường.

Cậu vuốt ve gương mặt của Hạ Thanh Dương, một tay giữ chân đang đạp loạn của người kia, "Anh đừng khóc, nếu anh khóc em càng muốn bắt nạt anh hơn."

Hạ Thanh Dương nghe xong chỉ thấy lòng run rẩy, đầu óc xoay chuyển nhớ đến buổi tối ngày hôm đó, tâm càng bấn loạn.

"Cậu...cậu đừng có đùa. Tôi...tôi đi tắm." Run đến nói lắp luôn rồi.

Cảnh Tuyên nhướng mày không hài lòng, "Em không nói đùa." Còn đua tay xuống bóp cái mông bóng mẩy đằng sau lớp quần âu.

"Lúc anh cúi người xuống, anh biết em đã nghĩ gì không?"

Cậu nghĩ cái gì, cậu có cái gì mà không dám nghĩ? Đồ dê non háo sắc.

Dù nội tâm Hạ Thanh Dương có chửi bới cỡ nào, nhưng là người đàn ông tự biết lượng sức mình, ngoài mặt vẫn tươi cười lấy lòng.

"Cậu nhất định đã nghĩ yêu tôi say đắm."

"Sai rồi. Em muốn thao anh." Cảnh Tuyên chưa bao giờ là người thích vòng vo, tức khắc khiến cho Hạ Thanh Dương đỏ từ đầu đến chân.

"Cậu...cậu đi xuống đi. Đi nấu cơm đi, tôi đói rồi."

Véo nhẹ cái cằm của Hạ Thanh Dương, Cảnh Tuyên cũng ngồi dậy, "Sai em thành thạo đến vậy sao?"

Hạ Thanh Dương chỉ tay vào mặt mình, "Cậu muốn để tôi nấu?"

Cành Tuyên chỉ cười khinh bỉ rồi đi ra ngoài.

Kì thực Hạ Thanh Dương không phải không biết nấu ăn, tuy không đến mức làm nổ bếp như Tống Cảnh Nghi, nhưng so với Tống Cảnh Nghi thì cũng kẻ tám lạng người nửa cân. Điều này Cảnh Tuyên đã được nếm thử lúc còn ở nhà Tống Cảnh Nghi rồi. Cậu dù có dễ tính thế nào cũng nuốt không nổi.

Nói là đi nấu cơm, Cảnh Tuyên lại phải quay ra dọn nhà, bởi vì nhà bẩn thật sự quá mức chịu đựng của cậu. Dọn nhiều quá đâm ra bực tức, Cảnh Tuyên ném cái lau xuống rồi đùng đùng tức giận đi vào phòng ngủ.

Hạ Thanh Dương lúc này đang tắm, còn là vừa tắm vừa hắn nên không để ý đến cửa phòng tắm đang bị cạy mở, hơn nữa vòi hoa sen còn đối diện với cửa ra vào, lúc này Hạ Thanh Dương đang đứng quay lưng lại với nó.

Đến khi Hạ Thanh Dương nhận ra có người đột nhập vào thì đã quá muộn, bỏi vì anh là bị ôm nên mới nhận ra là có người vào.

Hạ Thanh Dương xấu hổ đến mặt đỏ bừng bừng, "Cậu làm cái gì vậy? Sao cậu vào được đây? Bỏ cái tay của cậu ra."

"Em mệt nhọc ở bên ngoài dọn dẹp, anh lại ở trong đây hưởng thụ vừa tắm vừa hát, không thấy nên bồi thường cho em một chút sao?"

"Tôi cần cậu dọn dẹp hộ tôi lúc nào? Tôi là muốn cậu đi nấu cơm. Mau ra ngoài, bỏ cái tay của cậu ra."

Cảnh Tuyên dùng một tay là có thể cởi áo, cởi quần.

"Em muốn tắm với anh."

Hạ Thanh Dương bị buộc quay người lại, bị ép phải nhìn cơ ngực rắn chắc của đối phương, "Ai dạy cậu lưu manh như vậy hả?"

Không nói ra thì thôi, nói ra Cảnh Tuyên liền làm lưu mạnh thật.

Hạ Thanh Dương bị đè ở trên nền đá hoa văn nổi của phòng tắm, hai tay bị đối phương kéo ra sau, đầu v* màu sậm bị đối phương liên tục bóp véo cho sưng đỏ, đầu liên tục va chạm tiến về trước, môi bị hôn sưng lên, miệng liên tục rên rỉ, "A....a...nhẹ....nhẹ một chút.....a....Cảnh Tuyên.... ha....ưm...."

"Đợi một chút.....a....tôi....a....anh chịu hết nổi rồi....ưm...."

"Không phải gọi em là lưu manh sao? Hửm." Cảnh Tuyên vẫn chằng chịu dừng lại, miệng ghé sát vào tay anh khàn khàn nói, còn cố ý liếm vành tai đỏ ửng của anh.

Từ phòng tắm đến giường ngủ. Thể lực của Cảnh Tuyên rất tốt, điều này không thể nghi ngờ được. Cả người Hạ Thanh Dương chỗ xanh chỗ tím, gương mặt tèm lem nước mắt, miệng nhỏ vẫn đang xin tha. Nhưng Cảnh Tuyên hết lật ngửa lại lật ngược rồi chuyển sang bắt quỳ. Đến ga giường cũng bị họ làm cho nhăn nheo và dính đầy thứ dịch không thể nói thành lời.

Phải đến tận nửa đêm Cảnh Tuyên mới ăn no dừng lại, lúc này thì Hạ Thanh Dương đã mệt mà thiếp đi từ lúc nào.

Dùng sức bế anh lên đưa vào phòng tắm tẩy rửa cho sạch, lại ra trải lại ga giường mới, bế anh trở lại giường, lúc này Cảnh Tuyên cũng mệt mà nằm xuống bên cạnh ôm anh ngủ thiếp đi.

Một đêm no không mộng mị.

Sáng hôm sau Hạ Thanh Dương tỉnh lại, lòng cảm nhận sâu sắc từng cơn đau từ trong ra đến ngoài mà lòng chửi Cảnh Tuyên từ thằng ranh con vắt mũi chưa sạch đến loại dê non háo sắc. Không chửi ra miệng được là bởi vì giọng đã khàn, nuốt nước bọt thôi cũng đau rồi.

Nhìn thấy bát tô được đạy để trên đầu giường cùng một cốc nước, Hạ Thanh Dương chỉ với tay uống cốc nước, đoán chắc kia là cháo nhưng không ăn mà lăn ra ngủ tiếp đến tận chiều.

Đến chiều tỉnh lại thấy căn nhà yên tĩnh, bát cháo vẫn được đạy ở đầu giường, lúc này Hạ Thanh Dương mới nhận ra có gì đó không đúng. Mọi quần áo của Cảnh Tuyên ngày hôm qua đã không còn, mà Cảnh Tuyên cũng không thấy bóng dáng đâu, gọi điện thì liên tục thuê bao.

Cả đêm đó không ai có thể ngờ rằng là Hạ Thanh Dương đã ôm gối khóc cả đêm. Khóc đến mệt thì ngủ thiếp đi, đến lúc tỉnh lại cũng ngay lập tức gọi cho Cảnh Tuyên, nhưng bên kia vẫn yên lặng giống như đã bốc hơi vậy.

Nhìn lại tấm thân tàn tạ của mình bị đối phương bắt nạt cả đêm, Hạ Thanh Dương vừa tủi thân vừa ấm ức lại chửi Cảnh Tuyên cả đêm.

Đến khi gặp lại ở công ty, nhìn thấy Cảnh Tuyên vẫn gương mặt lạnh như ngày nào, còn bận một bộ vest sang trọng, bên tai đã không đeo tai phone liên lạc, ngược lại người đi theo cung kính gọi một tiếng Cảnh tổng. Hạ Thanh Dương não bổ nghĩ đối phương đã vớ được một phú bà giàu có nào rồi.

Vì vậy lúc gặp lại đối phương ở nhà vệ sinh, Hạ Thanh Dương – chiến binh nghìn máu bị một thanh niên nhỏ hơn năm tuổi đè thao cả đêm xong xách quần bỏ chạy đã lao vào đấm đá đối phương túi bụi, vừa đấm còn vừa khóc, nói phú bà mông có to như anh không, có cao như anh không, có đẹp trai được như anh không, ngoài cái nhiều tiền hơn ra thì cái gì cũng không bằng anh được, đặc biệt chính là không chịu được một đêm.

Cảnh Tuyên để mặc anh đánh một cái sau đó một ôm chặt anh giữ anh lại, giọng điệu cũng dịu đi.

"Em không có bỏ rơi anh."

"Cậu nói dối, cậu đã bỏ rơi tôi rồi. Có phải cậu thấy tôi giống thằng to xác vừa ngu vừa nát hay không. Cậu vốn chỉ muốn ăn một lần, cảm thấy nếm được mùi vị rồi thì bỏ. Cậu thấy tôi bị bỏ rơi quen rồi nên mới dễ dàng bỏ đi như vậy có phải không?" Hạ Thanh Dương vừa nói vừa khóc, nước mắt nước mũi tùm lum bôi đầy nêm áo vest đắt tiền của Cảnh Tuyên.

"Em không có nghĩ như vậy, em chỉ muốn cho anh một cuộc sống tốt hơn. Vốn muốn nói với anh lúc đã bàn xong, nhưng lão Vương đã thu giữ điện thoại, muốn em tập trung bài kiểm tra trước, em hoàn thành mới có thể giao công việc khác cho em. Em không muốn làm vệ sĩ cho cậu chủ nữa, muốn có một việc ổn định và an toàn, muốn cho anh một cuộc sống không phải đi thuê nhà, không phải vất vả ngày đêm chạy theo Tống Cảnh Nghi. Em xin lỗi, lần sau nhất định sẽ không rời đi như vậy nữa."

Hạ Thanh Dương khóc sụt sùi, "Cậu nói thật."

Cảnh Tuyên đưa tay đảm bảo, "Em không phạt đại diện cho Tiêu thị đến đây bàn việc sao? Bây giờ em đã được giao cho tiếp quản một công ty, sau này sẽ còn phát triển hơn, anh có thể không cần dậy sớm, không cần thức khuya, anh không đi làm em vẫn có thể nuôi anh."

Hạ Thanh Dương lòng thì vui nhưng vẫn phải tỏ ra giận dỗi, "Tôi có tay chân đầy đủ không cần cậu nuôi."

Cảnh Tuyên kéo anh ra ngoài, "Em đã mua cho anh một chiếc xe, đang để ở nhà của chúng ta, anh muốn đi xem luôn không?"

"Cài gì mà nhà của chúng ta chứ." Miệng Hạ Thanh Dương tuy nói vậy nhưng vẫn đi theo bước chân của đối phương.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK