Nói đến Tiêu Dạ Nguyệt lúc bị bắt lên xe, cậu còn chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra đã bị người ta bịt một cái khăn vào mũi, hình ảnh trước mắt mờ dần rồi biến mất.
Lúc cậu tỉnh lại cũng thấy trước mắt tối om, tay lại bị trói chặt ở đằng sau, chân cũng trói chặt, miệng cũng bị dán lại. Cảm giác bị trói chặt lại như vậy khiến cậu thấy không thoải mái, có chút ngột ngạt khó thở.
Cậu loáng thoáng nghe thấy tiếng người nói chuyện ở bên trên, và tiếng bước chân đang đi xuống.
"Tỉnh lại rồi kìa."
Tiếng bước chân đi đến gần cậu, cậu càng không dám thở mạnh. Mất đi thị giác cậu càng trở nên nhạy cảm với âm thanh hơn, ngay cả tiếng thở của người đang đi đến cậu cũng nghe thấy một cách rõ ràng.
Đột nhiên một bàn tay chạm vào mặt cậu khiến cậu giật mình ngửa đầu ra sau, cổ họng phát ra một tiếng ưm sợ hãi.
Cậu nghe thấy người kia cười một tiếng, "Má mịn thật."
Đôi mắt dưới lớp vải của cậu mở trợn to, ngay cả má cũng đỏ lên vì tức giận.
Người kia cũng chỉ nhìn một lúc rồi rời đi, lúc này cậu mới có thể thở nhẹ một hơi, cơ thể đang căng cứng cũng thả lỏng ra.
Cậu lúc này cảm thấy vừa mệt vừa đói, chân thì tê, tay thì đau nhức, miệng thì khô khốc.
Cậu cảm thấy nhớ tiên sinh, tiên sinh còn định mua kem cho cậu, không biết tiên sinh có nhớ cất kem đi cho cậu không, nếu không cất đi nó tan hết thì sẽ không ngon nữa.
Tiêu Dạ Nguyệt cứ miên man suy nghĩ như vậy rồi dần thiếp đi.
Sau đó cậu lại bị cơn đói đánh thức, cái bụng của cậu đã bắt đầu hưởng ứng dữ dội kêu rột rột rồi.
Cậu đói quá, muốn ăn đùi gà nướng, còn có thịt bò,....
Lúc này có tiếng bước chân đi đến gần, người nọ mở cửa rồi bước đến gần cậu. Giây tiếp theo tháo bỏ khăn bịt mắt của cậu xuống, cũng xé băng dính ở miệng cậu ra.
Bất ngờ bị ánh sáng chiếu vào, đôi mắt to tròn của cậu nhắm chặt lại vì đau sót.
"Bé con....bé con..."
Nghe thấy giọng nói quen thuộc, Tiêu Dạ Nguyệt ngay lập tức mở mắt ra, nhưng vì trước đó bị kích thích vào đồng tử mắt nên lúc này cậu vẫn chỉ nhìn thấy mờ mờ trước mặt là điện thoại, gương mặt tiên sinh hiện lên trên đó, nhưng theo bản năng cậu vẫn đáp lại.
"Tiên sinh...." Vừa đáp lời cậu liền thấy cổ họng mình khô khốc, giọng cũng khàn đi.
Nhưng vừa mới đáp lại lời, còn không kịp để cậu nhìn thấy rõ tiên sinh điện thoại đã bị lấy đi.
"Tống Cảnh Nghi, cậu đã biết hậu quả của việc phản bội tôi chưa. À, không nên dùng từ phản bộ, cậu là ngay từ đầu đã tính kế tôi."
"Ôn Thường Thế, tôi đang trên đường đến đó, ông tuyệt đối không được làm tổn thương em ấy."
Ôn Thường Thế đứng trước mặt Tiêu Dạ Nguyệt, cúi đầu nhìn cậu, nhấc chân tức giận đạp vào ngực cậu.
"Vậy để xem biểu hiện của mày như nào đã."
Nói xong thì tắt máy ném điện thoại lại cho người đằng sau.
Tiêu Dạ Nguyệt đã hơn một ngày không một giọt nước, bị đá một cái vào ngực như muốn lấy đi nửa cái mạng của cậu.
Gương mặt cậu nhăn nhó lại vì đau đớn, tay chân bị trói chặt càng khiến cậu khó chịu, cậu chỉ biết nằm rạp trên đất thở ra những tiếng thở nặng nề.
Cậu lúc này đã có thể nhìn rõ cảnh vật trước mắt. Cậu đoán đây là một căn hầm, xung quanh không có đồ đạc gì hết, chỉ có rất nhiều người đang đứng nhìn chằm chằm vào cậu thôi.
Cậu nhận ra một người trong đó. Lần trước cậu đã đến nhà ông ta dự tiệc, tên là Ôn Thường Thế.
Ôn Thường Thế dặn dò đám đàn em của mình canh trừng cậu cho kĩ rồi đi lên.
Căn hầm phút chốc chỉ còn một mình cậu và một người thanh niên trẻ khác.
Anh ta đi ra ngoài một chốc rồi đi vào, trên tay cầm theo một cuộn băng dính.
Lúc anh ta dựng người cậu dậy định bị miệng cậu lại, cậu liền tủi thân gọi một tiếng, đối mắt to tròn rơm rớm nước mắt.
"Anh ơi...."
Người thanh niên trẻ đó khựng lại, gắt lên trả lời cậu, "Cái gì? Biết điều chút đi."
Tiêu Dạ Nguyệt ngửa đầu ra sau tránh cái băng dính định dán lên miệng cậu, lại tủi thân gọi một tiếng, "Anh ơi, em khát nước. Có thể cho em uống chút nước không, một chút thôi cũng được. Anh ơi...."
Người thanh niên bất ngờ đỏ mặt đứng bật dậy, ấp úng gằn giọng đáp lại, "Đợi ở đó đi."
A Bân nhanh chóng trở lại với một cốc nước.
Sau khi uống nước xong Tiêu Dạ Nguyệt lại xin thêm, "Có thể đừng bịt mắt và miệng em lại nữa có được không? Em sẽ không kêu lên, em thề đấy."
A Bân không hiểu mình tại sao lại đồng ý với yêu cầu này. Nói chung là anh ta đã không bịt mắt và miệng Tiêu Dạ Nguyệt lại nữa.
Tiêu Dạ Nguyệt được uống nước, tính các trước giờ lại vốn hoạt bát, vì vậy một tiếng sau A Bân đã thấy hối hận vì đã không bịt miệng cậu lại.
Tiểu Dạ Nguyệt hỏi, "Anh bao nhiêu tuổi rồi?"
"Anh kết hôn chưa?"
"Anh còn cha mẹ không?"
"Anh làm nghề này lâu chưa?"
"Anh làm công việc này được nhiều tiền không?"
Nói chung là rất lắm lời.
Thấy A Bân mấy câu trước còn kiên nhẫn trả lời, những câu sau lại chỉ im lặng giả điếc, cậu vẫn không chịu dừng lại.
"Bắt giữ người trái phép là phạm pháp đấy, sẽ bị đi tù đấy. Anh chưa cưới vợ, đi tù rồi sẽ khó cưới vợ lắm, anh..."
Cậu còn chưa nói xong A Bân đã thấy nhức đầu mà cắt lời, "Cậu còn nói nữa, khát nước thì không có nước cho cậu uống nữa đâu."
Nghe vậy Tiêu Dạ Nguyệt mới im lặng không nói nữa, cậu chuyển qua từ lẩm bẩm một mình.
Dây trói cậu là loại dây thừng nhiều mảnh nhỏ cuộn lại, sợi dây siết chặt vào cổ tay cậu khiến cậu vừa ngứa vào đau.
"Anh ơi..."
A Bân vừa nghe chữ anh ơi này liền giật mình đứng bật dậy chạy trối chết.
Tiêu Dạ Nguyệt khó hiểu dõi ánh mắt nhìn theo. Cậu chỉ muốn anh ta giúp cậu nới lỏng dây trói ra thôi.
Ngồi một lúc lại buồn ngủ, cậu lại tựa mình vào bức tường đằng sau ngủ thiếp đi.
Không biết qua bao lâu cậu bỗng nhiên bị lôi mạnh dậy, người kia cúi xuống cắt dây trói chân của cậu rồi kéo cậu đi.
Lúc bị kéo ra đến ngoài cậu mới biết cậu không phải bị nhốt ở trong hầm mà là một căn nhà nhỏ ở bến cảng.
Cậu bị kéo lên một chiếc xe, lại bị bịt mắt, nhưng lần này không có bị dán miệng nữa.
Cậu không biết chiếc xe đi đâu, nhưng đi rất lâu, tầm hai ba tiếng lận, đi lâu đến mức cậu buồn chán mà lăn ra ngủ luôn.
Tống Cảnh Nghi ở bên kia thì lòng nóng như lửa đốt, hắn dẫm mạnh chân ga vượt qua mấy cái đèn đỏ, nhưng lần này hắn cũng không thèm để ý xem có bị cảnh sát bắt nữa hay không. Điện thoại reo lên, hắn đeo tai nghe vào rồi ấn nghe, giọng Cảnh Tuyên từ đầu bên kia truyền đến.
"Tôi cùng xe của cảnh sát đã đến nơi rồi, anh sắp đến chưa."
Tống Cảnh Nghi rẽ vào một con đường nhỏ, "Nói cảnh sát đừng vội hành động, nơi là của Ôn Thường Thế, ông ta chắc chắn đã có kế hoạch rồi. Tôi đang đi đường tắt, sắp đến rồi."
Cảnh Tuyên quay ra nói lại với cảnh sát, vị cảnh sát cau mày có vẻ không đồng ý. Cảnh Tuyên tắt điện thoại gọi cho một người khác.
Người bên kia cũng rất nhanh bắt máy, "Thế nào rồi?" Giọng nói bên kia so với Cảnh Tuyên vừa lạnh lại vừa có uy nghiêm hơn.
Cảnh Tuyên đơn giản thuật lại rồi đưa điện thoại đến trước mặt cảnh sát.
Cố Cảnh Sâm gọi một tiếng, "Lưu đội trưởng."
Vị cảnh sát nhận ra giọng nói này, cười cười đáp lại.
Có Cố Cảnh Sâm lên tiếng, vị Lưu đội trưởng này cũng đồng ý không hành động vội, tỏ ý sẽ đợi Tống Cảnh Nghi đến.