• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Kouga.(InuYasha).full.1034395
Bên trong Tuyệt Bích La Cốc, dưới ánh hoàng hôn đỏ rực, hai bóng người đang tranh chấp nhau.
“Chó ngu, Kagome sẽ do ta cứu, ngươi mau cút về đi!”
“Ngươi nói cái gì? Chó gầy, ngươi mới nên cút về. Chuyện của Kagome không phiền ngươi quan tâm, ta tự nhiên sẽ đem cô ta cứu ra.”
“Hừ! Cho tới bây giờ ngươi còn mạnh miệng? Chó ngu! Kagome không phải ở cạnh ngươi mà bị bắt đó sao? Nếu là ta, ta sẽ không để chuyện này xảy ra!”
“Hừ….” Inu Yasha nhất thời không nói thành lời “Không đường???”
Đây là con đường cuối của cốc, không còn đường để đi, Kouga và Inu Yasha cùng nhau dừng chân.
“Rõ ràng thấy bọn họ đi tới đây mà, sao lại…”
“Mùi hương biến mất ở đây, không đúng, không phải biến mất mà đột nhiên không còn, giống như gặp phải kết giới của Naraku….” Kết giới của Naraku? Trong đầu Kouga như nghĩ ra cái gì đó “Không lẽ đây là….”
“Kết giới!”
“Kết giới!”

Hai người liếc mắt nhìn nhau, cuối cùng xác định trước mắt họ không phải cái cốc gì hết mà là kết giới của đám yêu mèo.
“A! Nếu là kết giới thì tốt rồi!” Inu Yasha nở nụ cười đắc ý, tay rút cây Thiết Toái Nha ra.
“Ngươi muốn làm gì?”
“Chó gầy, ngươi đứng ở một bên nhìn đi!” Inu Yasha tăng yêu lực lên, cây kiếm màu trắng chậm rãi biến thành màu đỏ như máu, dùng hết sức vung lên, con đường không có tự dưng xuất hiện một đoạn đường mới.
Inu Yasha thu lại Thiết Toái Nha, hắn và Kouga cùng nhau đi vào bên trong.
“Ô, thiết toái nha mà đỏ có thể đánh vỡ kết giới sao?” Lúc kết giới biến mất, một kết giới nhỏ chậm rãi biến mất, bên trong xuất hiện ba người. Một là cô gái mười sáu, mười bảy tuổi, một cô gái khoảng bảy tám tuổi và một con yêu thú.
“Fuyuki neesan, chúng ta tự đi theo có được không? Sesshoumaru sama bảo chúng ta phải đứng chờ ở bờ sông.” Cô gái nhỏ ngồi trên yêu thú, bất an hỏi.
“Không sao, không sao, chị sẽ bảo vệ Rin, đừng lo!” Fuyuki mỉm cười, đi theo hướng Inu Yasha biến mất.
Thật ra không tính đi theo, bản chất nó đâu có liên quan tới cô, nhưng mà cùng Rin đi chơi một buổi sáng, ăn vặt đến mức ăn không nổi, trong đầu nhớ lại cảnh Sesshoumaru và cô gái mái tóc màu lam nhạt gặp nhau. Đúng là kì diệu, vì sao lại để ý chuyện đó? Vì vậy cô theo mùi của Sesshoumaru mà đi tới, ai dè nghe được tiếng của tên Inu Yasha ngu xuẩn kia, cảm thấy chuyện không đơn giản.
Chuyện không đơn giản tức là có hướng phức tạp… Ây, các cô đi theo không ngắn rồi, tại sao vẫn còn trong rừng vậy? Hơn nữa cảnh vật ở đây nhìn thật sự rất quen! A! Cánh rừng này đâu có lớn như thế đâu? Đường ở chỗ này phức tạp vậy à? Đã lâu như vậy, cho dù là mê cung cũng phải ra rồi chứ?
“Fuyuki neesan, hình như chúng ta đã đi qua chỗ này rồi.”
Ừ, đã đi qua rồi! Dấu chân phía trước không phải của Ah- Un sao? Fuyuki liếc mắt, tầm mắt nhìn về Ah- Un, “Này bò, ngươi cố ý mang chúng ta đi loạn ở khu rừng này phải không?”
“Ụm bò….” Ah- Un sợ hãi phe phẩy cái đầu, nhìn khóe miệng nhếch lên của Fuyuki, tự giác lùi về sau hai bước.
“Hử? Ngươi sợ cái gì vậy?”
“Ụm bò….”
“Không phải? Không phải ngươi làm thì lùi về sao làm chi? Không phải ngươi làm thì đổ mồ hôi lạnh làm gì? Đừng tưởng rằng khuôn mặt của ngươi không biến đổi thì ta không biết ngươi đang chột dạ đấy nhé! Nói, có phải Sesshoumaru ra lệnh cho ngươi làm vậy hay không?” Fuyuki túm lỗ tai của Ah- Un, vẻ mặt rất chi là nghiêm túc kiểu bức cung.
“Ụm bò….”
“A, Fuyuki neesan, chị không được ăn hiếp Ah- Un chứ”
“Ai bảo nó dẫn chúng ta đi sai làm gì?” Fuyuki không buông tay, nụ cười trở nên dữ tợn.
“Hahaha… Hai người các ngươi lại bị Ah- Un kia đem đi sai đường, chúng ta cũng bị bí ở đây lâu rồi” Một thanh âm sang sang vang lên.
Là một yêu quái, tên này cùng vào với Inu Yasha thì phải?

“Tôi là Kouga, thiếu chủ của lang tộc” Kouga nhảy từ trên cây xuống, đánh giá Fuyuki “Này, các ngươi là con người phỉa không? Sao lại xuất hiện ở đây? Con đem yêu quái làm đồ cưỡi nữa? Không lẽ các ngươi tới đây trừ yêu?”
“…Ừ, cứ xem vậy đi, người trừ yêu…” Fuyuki hàm hồ đáp, “Kouga san có biết đường đi ra khỏi đây không?”
“Nếu biết cách đi ra ngoài thì ai mà ngu ở lại chỗ này?”
“… Phải không? Ừ?” Fuyuki hơi nghiêng đầu, nhìn Rin đang ngồi trên Ah- Un cầm tay áo của cô, trên mặt Rin lộ rõ vẻ mặt sợ hãi. Vì sợ hãi nên Rin cắn chặt môi dưới, bên dưới đã xuất hiện vết máu, “Rin, em sao thế?”
“….” Rin không trả lời, chỉ cố gắng né ở sau Fuyuki, cố gắng tránh tầm mắt của Kouga.
“Này này, đem theo cô bé này sao mà trừ yêu được? Hơn nữa hình như cô bé rất sợ yêu quái.” Kouga nhìn xong lại lại.
Rin không sợ mấy thứ gọi là yêu quái, nếu không làm sao dám đi theo Sesshoumaru? Cô bé sợ Kouga, việc đó Fuyuki biết rõ. Kouga vừa mới nói hắn là thiếu chủ của lang tộc, hẳn là nguyên nhân đó đi. Cô nhớ thôn của Rin vì gặp sói công kích, mà Rin cũng bị sói cắn chết, cái sợ hãi này hẳn đã khắc sâu vào trong tiềm thức của con bé, cho dù bản thân không sợ yêu quái nhưng vẫn sợ sói.
“Kouga san hiểu nhầm, Rin sao có thể sợ yêu quái được? Ngươi không thấy cô bé đang ngồi trên lưng yêu quái sao?”
“Vậy sao lại…”
“Do thân thể không thoải mái.” Fuyuki sờ đầu trấn an Rin, nói với Kouga.
“Ngươi vẫn không nên tới chỗ đó.”
“Ai?”
“Mang theo một đứa trẻ có bệnh, lại không có vũ khí, mặc dù có ủy thác gì đi chăng nữa thì mạng đứa trẻ vẫn quan trọng nhất.”
Fuyuki có chút ngoài ý muốn, không nghĩ tới một yêu quái như Kouga lại quan tâm đến mạng của hai con người như các cô.
“Này – Kouga –“
“A, Hakkaku, Ginta, các ngươi đã trở về? Sao rồi? Tìm được đường chứ?”
Hakkaku và Ginta thở phì phò trước mặt Kouga, một lát sau, con yêu sói tên là Hakkaku mới mở miệng nói, “Không có, cho dù đi thế nào cũng trở lại nơi này, không thể tìm được đường ra”
“Phiền phức thật!” Hắn còn muốn đi cứu Kagome đó! Giao toàn bộ cho con chó thối kia thật sự không yên tâm.
“Cái đó…”
“Ừ?” Mọi người đều nhìn về chỗ bụi cỏ, bên trong có một con lang yêu chui ra.

Nhìn bộ dạng tròn vo nhưng mắt ngập nước, tuy rằng là yêu quái nhưng lại khiến người ta cảm thấy đáng yêu vô cùng. Nhưng mà nó thật sự là sói à? Tuy rằng nhìn rất giống sói nhưng mà sói có vẻ ngu thế sao? Fuyuki rối rắm đánh giá con yêu quái mới xuất hiên.
“Là sói hoang làm à? Ngươi ở nơi này làm gì?” Kouga nói với con sói ngu ngốc kia.
Suy nghĩ nửa ngày thế mà nó lại thuộc chủng sói, Fuyuki thất vọng thở dài.Nếu là sói thì phải có bộ dạng khôn khéo chút chứ? Cái loại ngu ngốc này là sao thế?
“Các ngươi tới giúp Sesshoumaru điện hạ đấu với đám mèo rừng sao?” Con sói ngốc kia hỏi.
“Hả? Sesshoumaru? Đó là ai?” Kouga ngoáy tai, thuận miệng hỏi
“Sess…A!” Rin vừa định nói quen Sesshoumaru thì bị Fuyuki bịt miệng.
Con sói có chút mất mát, “Thì ra không phải thuộc Sesshoumaru sama, a, các ngươi…”
“Chúng ta trùng hợp đi ngang qua đây, lại không biết đường đi ra, ngươi biết không?” Fuyuki buông tay ôm Rin ra, ý bảo cô bé không nên nói lung tung, mở miệng nói.
“Nơi này chỉ sợ bị mèo rừng làm ảo thuật, không phải muốn ra ngoài là ra ngoài được, trước kia chúng ta và Sesshoumaru điện hạ đã cùng nhau đánh với họ, cái đám đó không dễ đối phó như vậy!”
Ảo thuật à? Fuyuki nghĩ nghĩ một lát mở miệng hỏi “Ảo thuật mà ngươi nói chính là phải bắt được kẻ làm ra ảo thuật chứ không được phá phải không?”
“Nói thì đơn giản, nhưng mà trong tình huống này khó mà tìm được người tạo ra ảo thuật”
“Kẻ đó có thể triển khai ảo thuật vây khốn kẻ địch, người có thể tạo ra ảo thuật đó nhất định phải nắm chắc hướng đi của kẻ địch, nói cách khác, hắn ở nơi có thể thấy được hành động của chúng ta, như vậy, có thể nói, chỗ của kẻ đó chính là…”
“Trên không!”
“Đúng thế, bây giờ chỉ cần bắt lấy kẻ đó.”
“A! Không ngờ ngươi lại là một người trừ yêu lợi hại!” Kouga khen ngợi Fuyuki, “Chuyện đó giao cho ta đi!”
Kouga vừa nói thì cả người dùng tốc độ nhanh nhất, nhảy lên trời. Người ở trên không chưa kịp phản ứng thì đã bị ném xuống bên dưới, ảo thuật trong rừng cũng vì vậy mà biến mất.


Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK