• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Hamilblue.full.1730549
Sáng sớm, lúc mặt trời còn chưa lên, Anh đã đi theo Lạc Phi Li tới bãi cỏ trống trải.
Lúc ánh mặt trời rọi xuống, một pháp trận màu đỏ xuất hiện, lúc mặt trời nhô đầu thì màu đỏ chói mắt kia mới lùi xuống, Fuyuki đứng ở nơi xuất hiện pháp trận.
Anh mở to hai mắt đánh giá ‘Con của thần’ trong truyền thuyết lúc linh lực dung hợp hoàn toàn. Nhìn bề ngoài thì không thay đổi gì cả, không lẽ là vì chọn làm người? Anh nghi ngờ nhìn chăm chăm.
“Con bé chọn làm yêu quái đấy!” Lạc Phi Li cười nói.
“Hở? Cơ mà bề ngoài của Fuyuki….” Một chút cũng không thấy giống yêu quái!
“Tập trung tinh thần, cảm nhận được hơi thở thay đổi không?”
Qủa thật, tuy rằng kết giới xung quanh Fuyuki khiến không ai cảm nhận được yêu khí nhưng nếu cẩn thận mà cảm nhận thì hơi thở trên người Fuyuki không giống.
“Biến thành nguyên hình cho ta xem với!” Anh chạy tới, hưng phấn lôi kéo Fuyuki, vẻ mặt vô cùng mong chờ.
“Cái đó…” Fuyuki tránh mặt, mặt chôn vào trong bóng ma, khiến người ta không thể thấy được biểu cảm.
“Sao thế?”

“Có thể không đổi chứ?”
“Tại sao?” Anh khó hiểu hỏi.
“… Fuyuki, ngươi không phải sẽ không thay đổi chứ?” Lạc Phi Li suy nghĩ một chút rồi nhìn cô nói.
“…” Fuyuki đem mặt chôn vào trong bóng ma, trên người lộ ra sự tối tăm.
Anh ngốc nghếch nhìn Fuyuki một hồi rồi cười “Phốc – haha…. Rõ ràng là yêu quái mà không thể biến thành nguyên hình, buồn cười quá đi”
“Ừ, Fuyuki quả thật là một kì tài!” Lạc Phi Li gật đầu đồng ý.
Fuyuki tức giận trừng mắt liếc nhìn Lạc Phi Li, hóa thành một cơn gió thoát khỏi cái trường hợp khiến cô quẫn bách.
“Nhưng – đại nhân, vì sao Fuyuki không thể trở về nguyên hình?” Thấy Fuyuki chạy biến đi, Anh mới ngừng cười hỏi Lạc Phi Li.
“Chắc là do đạo lý giữa yêu quái từ nhỏ và người biến thành yêu quái đấy. Fuyuki duy trì thân phận là ‘Người’ quá lâu nên bây giờ con bé không thể tiếp nhận thân phận mới được, vì vậy chưa thể hóa thành nguyên hình!” Đôi mắt màu xanh của Lạc Phi Li lóe sáng khiến Anh lùi về sau, đại nhân như vậy có nghĩa là đang nghĩ chuyện gì xấu xa, “Xem ra Fuyuki không thể biến thành hình dạng yêu quái được, phải dạy dỗ rất nhiều rồi!”
“…. Này, đại nhân, phong ấn của tộc nhân….” Ngươi không nên vì chơi đùa mà quên việc chính đó!
“Haha, chờ sau khi Fuyuki có thể làm được cái này ta sẽ đem con bé về tộc.”
“….” Anh có dự cảm không tốt.
Sau khi biến thành yêu quái, cảm thấy thân thể nhẹ nhàng hơn trước không ít, sức mạnh trong cơ thể cũng trở về trạng thái yên ổn, cảm quan cũng sâu sắc hơn lúc làm người, nhưng mà tại sao không thể biến hóa, thậm chí không thể hóa thành yêu quái. Ai – cho dù làm yêu quái hay người cô đều thất bại như nhau.
Fuyuki ngồi trên mây, từ xa đã thấy Toutousai đang đứng ở vách núi, sờ thanh đao phong ma vỡ vụn trong lòng, lao xuống chỗ Toutousai.
“A a, đây không phải là nha đầu Fuyuki mất tích sao?”
“…” Này này, cái gì gọi là mất tích hả?
“Lúc ngươi không ở đây, một tháng trước lúc ta giúp Sesshoumaru luyện Thiên Sinh Nha bị dọa không ít, thật sự chỉ sợ không chú ý sẽ trở thành vong hồn dưới đao của hắn.” Toutousai thở dài, giống như vẫn còn sợ hãi khoảng thời gian đó.
“Rèn Thiên Sinh Nha? Không lẽ nó thức tỉnh rồi?” Fuyuki lộ vẻ kinh dị, tại thời gian ngắn như vậy mà Sesshoumaru đã đạt tới tình trạng đó rồi sao?
“A, thức tỉnh. Nhưng –” Toutousai do dự nói, “Vất vả lắm mới luyện thành minh Nguyệt Tàn Phá, vậy mà bị Inu Yasha cướp đi, cho nên Thiên Sinh Nha lại trở thành thanh đao chữa bệnh.”
“Ôi chao – ngươi nói cái gì?” Fuyuki thô bạo kéo vạt áo Toutousai, dùng sức lay hắn, “Vì sao? Vì sao lại thế?”
“Bình tĩnh chút đi, chiêu đó nguyên bản là của Thiết Toái Nha, chỉ là Inu Yasha là bán yêu không thể luyện được nên….”

“Nên lợi dụng yêu quái là Sesshoumaru sao?” Fuyuki lạnh lẽo nhìn Toutousai, bàn tay cầm vạt áo hiện lên lôi ti màu tím, đem vạt áo kia biến thành tro tàn, Toutousai cũng sợ hãi té lên mặt đất, “Hơn nữa đây là ý tứ của Inu no Taishou mà. Ta nói, Sesshoumaru có phải con ruột của hắn không vậy? Cái gì tốt cũng lưu lại cho tên bán yêu kia, thế còn chưa đủ sao? Vì sao đem Sesshoumaru thành cục đá cho tên bán yêu đó dẫm lên?”
Toutousai trốn sau tọa kỵ của mình, mồ hôi lạnh nhìn Fuyuki đang nổi bão. Nha đầu này nổi giận đáng sợ vậy sao? Trước kia nha đầu này đâu có giúp Sesshoumaru như vậy? Tại sao cô bé này bắt đầu kì thị hận thù bán yêu như Sesshoumaru rồi?
“Ngươi có nói lời này với ta cũng vô dụng, không phải là lỗi của ta.”
“A, đều là lỗi của Inu no Taishou.” Fuyuki miệt thị nhìn Toutousai.
“Mặc dù Minh Nguyệt Tàn Phá bị Inu Yasha cướp đi nhưng ta không thấy Sesshoumaru tức giận nhiều.”
“A, đó là vì tính tình của Sesshoumaru rất tốt.”
Đừng dùng từ đó nói về tính cách của tên đó chứ? Cô bé này có phải tức đến mức óc nhũn rồi không? “Hơn nữa đao của Sesshoumaru cũng đã xuất hiện, cũng có thể chém đứt tay như Thiêt Toái Nha, tên hình như là Bạo Toái Nha thì phải…”
Fuyuki hơi kinh ngạc, mặt hòa hoãn. Thật chứ? Có phải mạnh như Inu no Taishou không?
Thấy Fuyuki không còn tức giận Toutousai mới đi ra từ con trâu, một lần nữa ngồi đối diện Fuyuki, “Vậy ngươi tìm ta làm gì?”
Nghe Toutousai nói vậy, Fuyuki mới nhớ mục đích cô tìm Toutousai, lấy mảnh nhỏ thanh đao phong ma trong lòng đưa ra trước mặt Toutousai, “Nó có thể chữa trị được chứ?”
Toutousai bốc một mảnh nhỏ cẩn thận đánh giá, cuối cùng sợ hãi than, “A a! Đây không phải là thanh đao phong ma của bộ tộc Ngự Môn sao? Là trân phẩm khó gặp đó! Nhưng vỡ như vậy cho dù là ta cũng….” Có thể đem thanh đao phong ma của bộ tộc Ngự Môn làm vỡ như vậy là thần thánh phương nào? Thật sự là sức mạnh khiến người khác sợ hãi.
“Vậy sao….”
“A! Đúng rồi, có cái này cho ngươi.” Toutousai đi tới tọa kị của mình, đào trong cái túi lấy ra một cây đao nhỏ đưa tới trước mặt Fuyuki.
“Đây là….”
“Thanh đao tạo ra từ răng nanh của Sesshoumaru, gọi là Xuân Vũ.”
Răng nanh của Sesshoumaru? Fuyuki nhận thanh đao nhỏ, Toutousai nghĩ lấy lại, sau đó nắm chặt thanh đao bị sức mẻ, “Toutousai?”
“Khó được khi Sesshoumaru cho phép tạo ra bảo đao lớn vậy, không nghĩ tới lại cho loài người ngươi dùng, đúng là lãng phí, lãng phí!” Toutousai tiếc hận lắc đầu, tuy nói là Sesshoumaru cho Fuyuki nhưng tay không có ý buông ra.
“Bây giờ ta là yêu quái, ngươi buông ta ra được chưa?” Fuyuki dùng sức kéo bả đao qua, nhưng mà Toutousai nắm nó như dính trên tay, không động chút nào.
“Tốt nhất là quý trọng cây Xuân Vũ này, yêu lực không yếu so với Thiêt Toái Nha đấy!”
“Ồ — ta biết rồi, cho nên…. Ngươi, thả, tay, ra, được, chưa?” Đây không phải là Sesshoumaru cho cô sao? Hắn cầm chặt vậy làm gì? Fuyuki tức giận, trên đao xuất hiện một tầng kết giới, Toutousai ăn đau mới chịu thả ra.
Nhìn Fuyuki thành công cướp Xuân Vũ, Toutousai quỳ rạp xuống đưa lưng về phía Fuyuki, gào khóc trên mặt đất. Là răng nanh của Sesshoumaru đó, trăm năm, không, ngàn năm khó gặp! Vì sao nhất định phải đưa cho Fuyuki không thể dùng hết giá trị của nó chứ? Nếu Sesshoumaru đồng ý cho hắn thêm một cái răng thì tốt biết bao, hắn không đau lòng như bây giờ rồi.

Không thèm để ý tới Toutousai, Fuyuki cầm Xuân Vũ, rút đao khỏi võ. Dài khoảng bảy thước ba, thân đao màu bạc, bên trên đao khắc hai chữ Xuân Vũ. Ở chỗ nắm bả đao rất nhẹ nhàng mà tràn ngập cảm giác yên ổn, có thể tùy ý mà động, không ảnh hưởng tới tính linh hoạt của cơ thể.
Là đao được tạo ra từ răng Sesshoumaru… Nắm nó cứ như Sesshoumaru ở cạnh, rất an tâm…
“Này, Toutousai, đừng khóc, cảm ơn ngươi đã tạo ra đao cho ta.”
“Ngươi không biết nỗi đau của ta.”
Fuyuki giật giật khóe miệng, người kia là trẻ con à? Rõ ràng đã già muốn chết rồi.
“Này, coi như đây là thù lao cho ngươi đi!”
“Hử? Đây là cái gì?” Toutousai ngơ ngác nhìn hòn đá nhỏ giống như thạch anh trên tay Fuyuki.
“Mảnh nhỏ ngọc tứ hồn, đang ở trạng thái bị phong ấn.” Fuyuki vừa nói vừa cởi bỏ phong ấn, “Xem đi, rất tốt đó!”
“Thì ra là bị phong ấn, hèn gì đám Inu Yasha không tìm được mảnh nhỏ cuối cùng của ngọc tứ hồn. Nhưng – ta cầm nó làm cái gì? Ta muốn răng của Sesshoumaru!”
“Được được, biết rồi, sẽ hỏi giúp ngươi” Về phần hắn có cho hay không thì không liên quan tới cô “Nếu đám Inu Yasha tìm thì đưa cho bọn hắn.”
Totuousai nhìn mảnh nhỏ, ngẩng đầu nhìn Fuyuki, “Ngươi muốn đi tìm Sesshoumaru à?”
“Không, trước đó ta phải làm một chuyện đã.” Cầm thanh đao đi ra phía xa, trong nháy mắt Toutousai bị khí thế sắc bén dọa sợ.
Cái gì thế kia? Hơi thở thay đổi, không như loài người bình thường. A, đúng rồi, Fuyuki nói cô bé trở thành yêu quái, nhưng lại không giống yêu quái bình thường. Thôi, vẫn nên đưa mảnh nhỏ cho đám Inu Yasha trước, suy nghĩ chuyện của nhóc con đó chỉ thêm đau đầu.
Trong gió truyền tới mùi vị quen thuộc, Sesshoumaru nhìn trời. Cô ấy… đã trở về rồi ư? Bây giờ đang đi về phía của Naraku, quả nhiên là muốn giải quyết chuyện của Mochi sao? Vậy hắn cũng phải giải quyết Naraku nhanh mới được.
“Jaken, đi thôi!”
“Ôi chao? Ôi chao? Ta cũng phải tới chỗ con nhện lớn đó sao?” Jaken sợ hãi lùi mấy bước, thấy Sesshoumaru càng lúc càng xa, đành chạy theo.


Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK