Âu Nam Diệp cũng nhận ra điều đó, kêu tài xế taxi dừng lại trước một con hẻm nhỏ, sau đó dặn dò tài xế chuyển đồ cô mua về khu biệt thự “Lam Uyển”, còn bản thân thì xuống xe đi vào trong con hẻm gần đó.
Rất nhanh đám người trong chiếc BMW bám đuôi cũng dừng lại, theo sau cô đi vào bên trong con hẻm vắng người, chúng không ngần ngại mà tiến về phía Âu Nam Diệp đang đứng ở cuối con hẻm.
Đáy mắt cô trở nên sắc bén đến lạ thường, không còn dáng vẻ ôn nhu như ngày thường, đứng trước mặt kẻ địch cô hoàn toàn biến thành một con người khác. Chính xác là thành một sát thủ chuyên nghiệp của tổ chức “Saf” khét tiếng.
“Hừ, có vẻ như lão già nhà các người không đợi được rồi nhỉ? Trực tiếp hành động một cách lộ liễu như vậy sao?”
Âu Nam Diệp khẽ nhếch khóe miệng, giương đôi mắt sắc bén liếc nhìn về phía bốn tên áo đen trước mặt, một mặt vẫn ung dung vân vê chiếc phi tiêu trên tay, vẻ mặt không có gì gọi là sợ hãi. Nếu đổi lại là cô gái khác, e là lúc này đây đang run rẩy sợ hãi mà co rúm vào một góc tường rồi, nhưng tiếc thật cô không phải là họ.
“Phí lời, hôm nay cô đừng hòng thoát khỏi đây!”
Một tên áo đen đứng đầu gằn giọng nói, ánh mắt hắn ta tràn đầy tia sát khí, phất tay cho đám người phía sau xông lên. Chúng bắt đầu lao về phía cô một cách điên cuồng, xuất ra những đòn chí mạng, thật may thân thủ của Âu Nam Diệp cũng khá tốt nên đã thành công tránh khỏi những đòn hiểm kia.
Chỉ thấy cô lao nhanh về phía một tên đầu đinh, giáng một cú đá mạnh mẽ vào hạ bộ hắn ta khiến hắn ta đau đớn gục xuống đất, sau đó xoay một vòng đẹp mắt thành công vật ngã tên còn lại.
Hai mắt cô trở nên đỏ ngầu, nâng cao tinh thần chiến đấu, lạnh lẽo nhìn về phía tên đầu hói đang cầm cây gậy muốn đánh lén cô, xoay người giáng cho hắn ta một cú đá vào mặt, thành công khiến hắn ta gục ngã.
Tên đứng đầu khi nãy chỉ biết đứng đó há hốc miệng ra nhìn cô gái trước mặt, thầm cảm thán quá là trâu bò, đây làm gì còn là cô tiểu thư yếu đuối như những gì mà Tô đường chủ đã nói với hắn ta nữa. Là đại ác ma thì có, từng đòn của cô đều khiến hắn ta phải mở rộng tầm mắt, tất cả đều là những chiêu thức kinh điển của môn võ thuật Taekwondo.
“Một đám phế vật!”
Hắn ta khẽ rít từng chữ qua kẽ răng, tỏ rõ thái độ khinh thường ba tên đàn em đang lăn lốc dưới đất đầy đau đớn, ánh mắt trở nên lạnh lẽo nhìn về phía Âu Nam Diệp.
Dẫu sao thì cũng chỉ là một con nhóc mà thôi, hắn ta làm gì mà phải sợ hãi cơ chứ, đường đường là một trong những sát thủ mạnh nhất, không có gì mà phải sợ hãi cả.
“Sợ rồi sao? Sao còn đứng đó bất động vậy, lên nốt đi, tôi không có thời gian chơi đùa với các người.”
Âu Nam Diệp nhếch khóe miệng, giương đôi mắt tràn đầy khiêu khích nhìn về phía hắn ta, bộ mặt không mấy kiên nhẫn. Cô còn phải về nấu ăn cho bạn trai nha, không có nhiều thời gian ở đây chơi đùa với chúng, với thân thủ của đám người này chỉ khiến cô tốn thêm thời gian mà thôi.
“Chết tiệt, con nhỏ đáng ghét! Cô dám khinh thường ông đây sao?! Không biết tự lượng sức!” Hắn ta tức giận quát lên.
Không đôi co nhiều hướng thẳng về phía cô mà ra đòn, từng chiêu thức của hắn ta thật khiến người khác mở rộng tầm mắt, không hổ là sát thủ đặc nhiệm của Tô đường chủ, rất có bản lĩnh.
Âu Nam Diệp bắt đầu né tránh từng chiêu thức của hắn ta, mày cô nhíu lại, người trước mặt này cũng có chút bản lĩnh, đòn đánh của hắn toàn là đòn hiểm. Nếu như không có thân thủ tốt e là cô đã bị hạ gục rồi, cô phải nhanh chóng kết thúc tại đây thôi, nghĩ như vậy, cô rút chiếc phi tiêu ra ghim thẳng vào vai hắn ta.
Máu tươi từ từ chảy ra, thấm ướt cả một mảng lớn, hắn ta đau đớn gục xuống đất, hai hàm răng cắn chặt vào nhau, dùng ánh mắt chết chóc nhìn cô. Không nghĩ con nhóc này lại có tài dùng ám khí, hơn nữa trên phi tiêu có độc, hắn ta chỉ cảm thấy dường như sức lực của bản thân đang dần bị rút cạn kiệt.
Tầm mắt của hắn ta đều trở nên mù mịt, gắng gượng mở cánh môi khô khốc ra, lầu bầu vài tiếng:
“Cô…cô dám hạ độc…”
Chỉ thấy Âu Nam Diệp khẽ nở một nụ cười, tiến lại gần phía hắn ta, dùng ánh mắt lạnh lẽo của một sát thủ nhìn xuống, nhìn cô hiện tại giống như vị thần chết tối cao đang chuẩn bị phán xét tội nhân.
“Không có gì là không thể cả. Hãy nhớ, nếu muốn hạ gục tôi…các người nên huấn luyện thêm đi, thật làm tôi thất vọng đấy. Tần gia hình như nuôi phải đám phế vật rồi…” Cô khẽ mở miệng châm biếm.
Đôi đồng tử của hắn ta không ngừng co rút, ánh mắt trở nên đỏ ngầu, chỉ hận không thể một chiêu giết chết con nhóc miệng còn hôi sữa trước mặt này.
“À đúng rồi, chuyển lời đến Tần lão gia…
lần sau nếu muốn hạ gục tôi, hãy chọn người có năng lực một chút…”
Nói đoạn, Âu Nam Diệp phủi phủi tay, sau đó hiên ngang rời đi trước ánh mắt căm phẫn của bốn tên kia.
Căn hộ cao cấp thuộc trung tâm Thành Đô, Tần Mặc Sâm vừa từ ngoài cửa bước vào phòng khách, mùi thơm phức của thức ăn đã lan tỏa khắp nơi. Khóe môi anh khẽ giương lên, nở một nụ cười hạnh phúc, thật tốt khi mỗi ngày trở về nhà đều được thấy vẻ bận rộn của cô trong căn bếp nhỏ ấm cúng.
Tần Mặc Sâm cởi bỏ Vest ngoài, trên người anh chỉ còn lại chiếc áo sơ mi trắng đơn giản, nhưng ở trên người anh lại tạo nên một kiệt tác hoàn hảo. Anh nhẹ nhàng tiến về phía căn bếp bên cạnh, mùi thức ăn càng nồng đậm hơn, nhìn bóng lưng bận rộn của cô gái nhỏ khiến anh càng ngày càng si mê.
Không kìm lòng được tiến lại gần ôm lấy cô từ phía sau, Tần Tố Ân bị ôm bất ngờ có chút giật mình nhưng khi ngửi thấy mùi hương quen thuộc thì trong lòng trở nên vui vẻ. Vươn cánh tay không cầm đũa lên nắm lấy tay anh đang đặt ở eo mình, khẽ mỉm cười, cất giọng ngọt ngào.
“A Sâm, anh về rồi sao? Mau rửa tay ăn tối đi, em nấu xong rồi, có món sườn xào chua ngọt anh thích đó.”
“Ừ. Tuân lệnh bà xã.” Tần Mặc Sâm khẽ hôn lên vành tai cô, nhẹ nhàng cất giọng.
“Ai là bà xã của anh chứ…”
Tần Tố Ân đỏ mặt nhỏ giọng phản bác, sao càng ngày anh càng lưu manh vậy, thật là…
hết nói nổi anh rồi, nhưng mà hình như cô cũng rất thích những lời ngọt ngào thân mật từ anh.
Càng ngày cô càng yêu anh nhiều hơn, thật muốn mãi mãi có thể cùng anh sống một cuộc sống an nhiên tự tại như bây giờ, nhưng giữa họ còn có một Tần gia ngăn cách.
Cho dù cô hiện tại bị Tần gia vứt bỏ nhưng trên danh nghĩa vẫn là con gái của Tần Lôi, và hiển nhiên ông nội cô sẽ không bao giờ chấp nhận mối quan hệ của cô và anh.
“Ân Ân, chúng ta kết hôn đi. Anh muốn có thể quang minh chính đại được ở bên cạnh em, bảo vệ em…anh thật sự không thể sống thiếu em.”
Đang mông lung trong dòng suy nghĩ, bất ngờ được anh cầu hôn khiến cô ngây người trong giây lát, đáy mắt xẹt qua tia kinh hoàng, nhưng rất nhanh đã biến mất.
“A Sâm, em…chúng ta…”
Vốn dĩ muốn lên tiếng nói gì đó, nhưng lại bị Tần Mặc Sâm chặn lại, anh dường như hiểu cô đang nghĩ gì, anh biết cô sợ Tần gia.
Nhưng hiện tại hai người họ đã không còn liên quan đến Tần gia thối nát kia nữa, anh cũng đủ mạnh để có thể bảo vệ cô rồi, hai người họ có thể ở bên cạnh nhau mà không cần để ý đến đám người kia.
“Ân Ân, anh biết em lo lắng điều gì, nhưng anh muốn em hãy tin ở anh. Chúng ta hiện tại đã không liên quan đến Tần gia nữa, em không cần phải sợ họ, là họ đã bỏ rơi em trước. Từ nay, anh sẽ bảo vệ em.”
Tần Mặc Sâm xoay người cô lại, nhìn thẳng vào đôi mắt đang mông lung của cô, chân thành nói ra hết những lời trong lòng.
Họ thật sự không cần để tâm đến Tần Gia, hiện tại ngoài mang họ Tần ra, hai người họ đều không liên quan đến Tần gia. Nếu được lựa chọn anh tuyệt đối sẽ không chọn sinh ra là người của Tần gia, dù có là gia tộc hùng mạnh thì đã sao, dù giàu có thì sao?
Tất cả cũng chỉ là vẻ xa hoa, hào nhoáng bên ngoài mà thôi, sâu bên trong rỗng tuếch chẳng có gì cả. Đến cả tình người còn chẳng có, anh đã từ lâu không nuôi hy vọng với đám người kia rồi, tình thương đối với đám người đó ngay cả một hạt cát cũng không bằng.
“A Sâm, em tin anh.”
Vành mắt cô trở nên ươn ướt, vô cùng xúc động nhìn anh, cô không ngần ngại kiễng chân đặt lên môi anh một nụ hôn. Tần Mặc Sâm không ngần ngại mà đáp lại, cứ thể cả hai hôn nhau thắm thiết trong căn bếp nhỏ đầy hơi ấm gia đình.
Rất lâu sau đó anh mới thỏa mãn buông cô ra, rồi luyến tiếc đi rửa tay để ăn tối, cuối cùng cả hai có một bữa tối tràn ngập hạnh phúc. Dù chỉ là một bữa tối đơn giản nhưng cũng đủ để hai người họ thỏa mãn, cuộc sống thường nhật chỉ cần có vậy, miễn sao có nhau là được.
Sau khi ăn tối xong, cả hai cùng nhau xem phim, sau đó mới lên giường đi ngủ, ôm cả thế giới trong lòng, Tần Mặc Sâm cảm thấy rất hạnh phúc. Từ trước đến nay anh chưa bao giờ cảm nhận được tình thương từ gia đình, nhưng khi được ở cùng cô, mọi thứ đã dần thay đổi.
Cuộc sống tối tăm không có ánh sáng của anh trước đây, cuối cùng thì nó cũng đã biến mất, thật may thượng đế đã mang cô đến với anh, cô giống như ánh sáng chiếu rọi cuộc đời anh vậy.
Đời này, không bỏ lỡ cô là điều may mắn nhất của anh…
“Ân Ân, sắp tới anh phải trở về nước T một chuyến, em có muốn trở về không?”
Tần Mặc Sâm suy nghĩ một chút, sau đó vẫn quyết định nói chuyện này với cô, dù cô có quyết định như thế nào anh vẫn sẽ luôn ủng hộ.
“Vâng, em muốn trở về ạ. A Sâm, em sẽ cùng anh đối mặt với tất cả mọi chuyện.” Tần Tố Ân ôm lấy thắt lưng anh, nhẹ nhàng đáp.
Cô sẽ không trốn tránh nữa, bắt đầu từ hôm nay cô sẽ đấu tranh giành lại những gì cô đã mất, sẽ khiến cho Tần Linh Lan phải trả giá đắt khi đã hãm hại cô.
“Được.” Anh khẽ đáp, sau đó hôn lên trán một nụ hôn.
Sau đó cả căn phòng ngủ trở nên im lặng, chỉ còn lại tiếng thở đều đều của cả hai, phía ngoài cửa sổ, ánh trăng nhẹ chiếu qua rèm cửa, xuyên vào bên trong phòng chiếu lên thân thể hai người. Tạo nên một bức tranh tuyệt mỹ giữa bầu không khí ấm áp đến lạ thường, vừa bình yên, vừa tuyệt đẹp…