“Chị dâu họ, không nghĩ tới hai người nhanh như vậy đã ở bên nhau, hai người định bao giờ kết hôn vậy?”
Tần Tố Ân vừa nhai ngấu nghiến đống hạt dẻ trong đĩa, vừa ngẩng đầu hỏi Âu Nam Diệp, cô rất thích Âu Nam Diệp, nếu như chị ấy trở thành chị dâu họ của cô thì thật tốt.
Nhưng mà khoan, nếu như cô kết hôn với Tần Mặc Sâm, vậy không phải cô lên chức thành “Thím” sao?! Ôi trời ơi! Cô không muốn lên chức như vậy đâu…huhu…cô còn rất trẻ mà.
Càng nghĩ càng rối rắm, cái mối quan hệ phức tạp này thật là ảo não mà, thôi thì việc chính sự trước mắt là điều tra xem anh họ của cô tiến triển đến đâu rồi.
Thấy Âu Nam Diệp vẫn im lặng không trả lời câu hỏi của mình, Tần Tố Ân lại bắt đầu bật chế độ truy hỏi, tiếp tục thao thao bất tuyệt.
“Chị dâu họ à…nói đi mà, bật mí cho em một chút chút thôi, nha nha…”
Âu Nam Diệp ngồi bên cạnh cũng phải cạn ngôn với biểu cảm thái quá của Tần Tố Ân, hễ mở miệng ra là gọi cô một tiếng “Chị dâu họ”, hai tiếng cũng “Chị dâu họ”. Thật là ngại chết đi được mà, bộ con bé không biết nếu hai người họ thật sự thành đôi, con bé cũng thành đôi với Tần Mặc Sâm thì cô phải gọi con bé là “Thím” không?
“Khụ khụ…cái này chị cũng không rõ, tạm thời chị chưa nghĩ đến vấn đề đó. Huống chi chị cũng không biết Kỳ nghĩ sao nữa, dẫu sao thì hai bọn chị cũng đều rất bận mà.” Âu Nam Diệp ho khan, đáp.
Hai má cô lại vô thức ửng hồng lên, thật sự cô chưa nghĩ đến vấn đề này, bởi hiện tại cô còn quá nhiều việc phải giải quyết, Mạc Thiên Kỳ cũng vậy. Hai người họ đều có mối thù chưa trả, thử hỏi làm sao mà sống thảnh thơi được, cô có thù gia tộc, anh có thù giết mẹ.
Vốn dĩ đi đến bước đường này đã là may mắn lắm rồi, chuyện sau này đợi sau này rồi tính sau, bởi lẽ sẽ chẳng một ai biết trước được tương lai sau này sẽ ra sao cả.
Trước mắt vẫn là sống cho hiện tại thôi, Âu Nam Diệp cô cũng không trông mong gì về tương lai tươi sáng cả, bởi cô biết trước mắt cô là hố sâu biển lửa, là một nơi sinh tử đáng sợ. Nếu may mắn sống sót thì mới có hy vọng nghĩ đến sau này, nghĩ đến đây, Âu Nam Diệp vô thức đưa tay lên sờ sợi dây chuyền trên cổ.
Cũng đã gần một năm thứ này theo cô, giữ một thứ khủng khiếp như vậy thật sự rất mệt mỏi, nhưng lại không thể vứt bỏ hay cho người khác, bởi đó chính là tâm huyết nghiên cứu cả đời của cha cô. Là thứ đánh đổi cả mạng sống của gia tộc cô để đổi lại, không thể để rơi vào tay kẻ khác, dù có mất mạng cô vẫn phải bảo vệ nó.
“Vậy sao? Hừm…thôi không nói vấn đề này nữa. À đúng rồi, em nghe A Sâm nói sắp tới sẽ có một yến tiệc lớn trên dù thuyền, do Tư Đồ gia cùng Tần gia hợp tác tổ chức, hẳn là hồng môn yến đi. Chị có dự định gì không?”
Tần Tố Ân nhấp một ngụm trà, ngước nhìn Âu Nam Diệp, bản thân cô rất nhạy cảm với vấn đề ân oán giữa Âu Nam Diệp, Mạc Thiên Kỳ và Tần gia. Cô tin chắc rằng đây sẽ là cơ hội hiếm có để anh họ cô ra tay, còn có A Sâm cũng rất để ý đến vấn đề này.
Hơn 3 năm sống ở nơi đất khách quê người, cô cũng biết được kha khá tin tức liên quan đến Tần gia, mặc dù không nhiều nhưng chút ít cũng có lợi với A Sâm. Dù không rõ họ định dùng cách nào để trả thù nhưng bản thân Tần Tố Ân cũng đủ thông minh để hiểu, cô không có năng lực can thiệp hay làm bất cứ điều gì.
Điều duy nhất cô có thể làm là ở bên cạnh họ an ủi, giúp đỡ những chuyện vặt vãnh mà thôi, với khả năng của cô không ngáng chân họ đã là điều may mắn lắm rồi, chứ đừng nói là tham gia vào.
“Chuyện này sao? Chị đương nhiên phải tham gia rồi, còn em? Không định đối mặt với Tần gia sao?”
Âu Nam Diệp thu tay khỏi sợi dây chuyền, chuyển tầm mắt qua nhìn Tần Tố Ân, con bé này hẳn là rất muốn trả lại những thứ mà Tần gia nợ con bé.
Theo như những gì cô được biết qua lời kể của Mạc Thiên Kỳ, cuộc sống của Tần Tố Ân ở Tần gia không mấy tốt, nhất là khi bị Tần Linh Lan hãm hại, một mình phải sống khổ cực ở nơi đất khách quê người. Ấy vậy mà lại chẳng có một ai trong Tần gia đoái hoài tới, dù có người thân cũng như không, Tần gia quả là rất tuyệt tình.
Trong ngoài Tần gia chẳng có lấy một người là con người, hẳn đều là cầm thú mới có thể làm ra nhiều chuyện tán tận lương tâm như vậy, họ đều coi sinh mạng người như cỏ rác. Sẵn sàng vứt bỏ cả máu mủ ruột thịt khi mà họ không còn giá trị lợi dụng, quả là những người không có lương tâm.
“Em…có lẽ có, nhưng em…có chút lo lắng.”
Giọng của Tần Tố Ân có chút run rẩy, ánh mắt trở nên ảm đạm, đâu đó phảng phất chút sợ hãi.
Thấy vậy, Âu Nam Diệp bèn lại gần nắm lấy tay Tần Tố Ân, an ủi:
“Em đừng lo lắng, không phải còn có A Sâm nhà em cùng bọn chị sao, chị sẵn sàng giúp đỡ em.” Cô mỉm cười thật tươi nhìn Tần Tố Ân.
Ngay lúc này đây, trái tim của Tần Tố Ân như được sưởi ấm, cô cảm giác Âu Nam Diệp như người thân ruột thịt của cô vậy, đã rất lâu rồi không có lấy một người quan tâm cô như vậy.
Thật ấm áp…
“Chị dâu họ, chị thật tốt. Em yêu chị quá đi mất!”
Tần Tố Ân như được sưởi ấm khắp cơ thể, kích động nói lớn, còn không quên nhào vào lòng Âu Nam Diệp mà nũng nịu. Mà hình ảnh này cùng câu nói khi nãy đồng thời lọt vào tai hai nam nhân của họ bên cạnh, cả hai đều đứng hóa đá, không thể tìn vào trước mắt.
Dường như hai người họ còn cảm nhận được có gì đó sai sai ở đây, mùi giấm chua chua còn bay thoang thoảng đâu đó, dư vị trong lòng trở nên phức tạp.
“Tố Ân, bỏ móng vuốt của em ra khỏi người bạn gái anh ngay!”
Mạc Thiên Kỳ lạnh giọng quát, anh không chấp nhận được người khác thân mật với cô, ngay cả nữ nhân cũng không được, bởi anh thấy rất khó chịu trong lòng.
“Ân Ân, em vừa nói yêu ai vậy?!”
Đồng thời Tần Mặc Sâm từ ngoài cửa đi vào, mặt mày tối sầm đi lại về phía bảo bối nhà anh, khẽ hỏi han. Nhưng nghe kĩ ngữ điệu rất không bình thường, đâu đó phảng phất một luồng sức mạnh áp bức đến khó tả.
Cả hai cô gái đều rùng mình trước khí thế bức người của hai chú cháu nào đó, khóe miệng giật giật không thốt nên lời, đây có xem như là ghen tuông vô độ không.
“Anh Thiên Kỳ…A Sâm, haha em đâu có làm gì đâu, cũng không có nói gì mà.”
Tần Tố Ân chột dạ lắp bắp nói, ánh mắt liếc qua liếc lại nhìn hai chú cháu nào đó, lúc này khuôn mặt đen kịt của hai người kia mới giảm đi. Cô vội vã rời khỏi người của Âu Nam Diệp, đứng dậy đi về phía Tần Mặc Sâm, nhẹ giọng hỏi.
“A Sâm, anh về rồi sao? Mọi chuyện giải quyết sao rồi ạ?”
Vốn dĩ muốn trừng phạt Tần Tố Ân, nhưng nhìn biểu cảm dễ thương trên khuôn mặt ai đó anh lại không nỡ, vẫn là thở dài một hơi, nắm lấy tay cô kéo vào lòng, cưng chiều nói.
“Chúng ta về nhà thôi, đừng ở đây quấy rầy người khác.”
Không đợi Tần Tố Ân phản bác, Tần Mặc Sâm đã kéo cô rời đi, bỏ lại sau lưng hai người kia đang không biết chuyện gì vừa xảy ra, nhất là Âu Nam Diệp, cô vẫn ngây ngô ngồi kia, mà không hề hay biết móng vuốt của con sói nào đó đã vươn tới.
Cho tới khi nhận ra thì đã muộn, cô đã bị cả người anh phủ xuống, dùng đôi môi dịu dàng khóa chặt đôi môi anh đào của cô lại mà hôn.
“Ưm…ân…”
Âu Nam Diệp khó khăn phát ra nhưng âm thanh rên rỉ mất hồn, vụng về đáp trả lại nụ hôn mãnh liệt từ Mạc Thiên Kỳ, cả hai cứ như vậy mà hôn môi, đến khi thỏa mãn mới thôi.
“Lần sau còn dám thân mật với người khác, sẽ không chỉ là hôn môi đâu…”
Mạc Thiên Kỳ nhếch khóe miệng cười tà mị nhìn cô nói, hơi thở ấm nóng của anh phả vào mặt cô khiến nó đỏ ửng lên, cô vội vã xoay mặt đi chỗ khác, ngại ngùng đáp.
“Con bé là em họ anh mà, huống chi còn là nữ nhân…”
“Nữ nhân cũng không được.” Anh đáp.
Cô khẽ bĩu môi trước câu trả lời của anh, trong lòng thầm suy nghĩ anh quả là chiếm hữu thật đó, ngay cả nữ nhân khác cũng ghen tuông, haizz…cô chịu thua anh rồi.
Thành Đô, tại tiểu khu thuộc quản lí của Tony, Hồ Điệp ngáp ngắn ngáp dài bước xuống cầu thang, ánh mắt mông lung nhìn phía trước. Trên mặt trông thiếu ngủ vô cùng, chẳng còn sức sống như mọi khi, vì tối qua có cuộc họp khẩn cấp từ Dạ Bắc Đình nên cô mới thiếu ngủ như vậy.
“Định ra ngoài sao?” Tony từ bên ngoài đi vào, thấy Hồ Điệp thì có chút ngạc nhiên, hỏi.
“Ừ, tôi đến cửa hàng hoa một chút, tiện thể xin nghỉ phép. Tối nay xuất phát đến nước T sao?” Hồ Điệp khẽ xoa xoa hai má cho tỉnh táo lại, nhìn Tony khẽ hỏi.
“Phải, chủ nhân nói càng nhanh càng tốt. Phía bên kia hình như có biến động so với dự tính, Trình Giai Liễu nói sẽ nội ứng cho chúng ta.”
Tony dừng lại, tiêu xái tựa lưng vào lan can cầu thang, ánh mắt trở nên tối đi vài phần, chỉ cần chuyện liên quan đến Âu Nam Diệp, Tony anh tuyệt đối không để yên. Cho dù anh biết bản thân đã hết cơ hội với cô nhưng với tư cách là một người bạn, anh sẵn sàng giúp đỡ cô đến cùng, huống chi chủ nhân của anh cũng muốn họ làm như vậy.
“Ừm…vậy tối gặp nhau ở sân bay, tôi đi trước đây.” Hồ Điệp vội vã từ biệt, sau đó rời đi, Tony cũng trở lại căn hộ của mình để sắp xếp đồ đạc một chút.
Ngồi trên xe, trong lòng Hồ Điệp có chút buồn, bởi lẽ cô vừa xác định mối quan hệ với Dạ Kiêu xong đã phải xa cách rồi, thật không muốn một chút nào.
Cô nhớ lần trước anh nói sẽ quay lại Thành Đô sớm nhất có thể khi giải quyết xong công việc ở nước H, nhưng với tình hình hiện tại xem ra cô phải thông báo với anh một tiếng rồi, tránh anh mất công đến Thành Đô tìm cô.
Hồ Điệp khẽ thở dài, vươn tầm mắt ra bên ngoài cửa kính xe, nhìn ngắm khung cảnh vừa quen thuộc vừa xa lạ trước mặt, tâm trạng trở nên phiền muộn.