Cuối cùng cái ngày diễn ra yến tiệc cũng đã đến, trên chiếc du thuyền sang trọng cỡ lớn, hàng loạt khách mời máu mặt nối đuôi nhau lên trên du thuyền. Ai ai cũng phải ngưỡng mộ trước sự xa hoa của nó, còn không ngừng cảm thán trong lòng rằng Tần gia với Tư Đồ gia quả là giàu có, chắc hẳn lần yến tiệc này đã bỏ ra một số tiền không hề nhỏ.
Không chỉ được bày trí sang trọng, nơi đây còn được bảo vệ rất nghiêm ngặt bởi vệ sĩ, hễ không có thiệp mời sẽ không thể đi lên du thuyền.
Lúc này đây, đồng hồ đã điểm đúng 19h30 phút, báo hiệu đã đến lúc chiếc du thuyền khởi hành, nhưng những người quan trọng chưa xuất hiện khiến Tần lão gia cùng Tư Đồ lão gia có chút lo lắng.
Buổi yến tiệc này nói trắng ra là một buổi hồng môn yến, họ cố tình sắp đặt với mục đích giết chết Mạc Thiên Kỳ và Âu Nam Diệp, cướp đi con chip hiện đại kia. Không chỉ thế, họ còn muốn nhân cơ hội lần này thanh trừ luôn đám người vốn dĩ có thành kiến với họ, để tránh sau này gây hiểm họa.
“Thưa cha, đã đến giờ khởi hành. Có cần đợi thêm một chút nữa không?”
Tần Lôi bên cạnh liếc nhìn đồng hồ, sau đó điềm đạm hướng phía cha mình mà lên tiếng, ông có chút ngoài ý muốn khi chưa thấy đám người Mạc Thiên Kỳ đến.
“Đợi một chút.”
Tần lão gia nhíu mày thật chặt, trong lòng nổi lên tia giận dữ, không nghĩ tới tên nghiệt chủng kia lại có thể không coi ai ra gì mà đến muộn, há chẳng phải coi thường Tần gia ra mặt sao.
Không để Tần lão gia cùng đám người kia đợi lâu, đám đông bắt đầu xôn xao bàn tán khi Mạc Thiên Kỳ cùng Âu Nam Diệp xuất hiện, theo sau còn có Bạch Nam, Bắc Nhiễm và Tề Thiên. Trên người họ đều là những bộ lễ phục sang trọng, quý phái, không chỉ thế với những nhan sắc cực phẩm của họ thôi đã đủ để khiến các quan khách khác phải ngưỡng mộ thậm trí là ghen tị.
“Kia không phải là vị Thượng tướng Mạc nổi danh lừng lẫy Anh Quốc sao? Không nghĩ tới lại có thể gặp được một nhân vật máu mặt ở đây đó!”
“Còn phải nói sao?! Tần gia ở thành phố này là gia tộc hiển hách, việc mời một nhân vật lớn chẳng phải rất đơn giản à.”
“Đúng đó.”
Xung quanh các quan khách lớn tuổi không ngừng bàn tán về thân phận địa vị của Mạc Thiên Kỳ, ai nấy đều không hề biết rằng anh chính là đứa cháu, đứa con bị bỏ rơi của Tần gia.
Không chỉ có những lời bàn tán của những quan khách lớn tuổi, những tiểu thư, thiếu gia trẻ tuổi cũng không ngừng rôm rả trước dàn nhan sắc cực phẩm kia.
“Oa…không nghĩ tới buổi yến tiệc này lại có thể chiêm ngưỡng nhiều soái ca như vậy. Thật không uổng công hôm nay tôi ăn mặc đẹp mà, cô nói xem liệu tôi có thể lọt vào mắt xanh của vị Thượng tướng kia không?”
Một vị tiểu thư trẻ tuổi mặc bộ lễ phục màu trắng khẽ lên tiếng, còn không ngừng huých tay về phía cô tiểu thư bên cạnh, khuôn mặt háo sắc tràn đầy mơ mộng.
“Cô nằm mơ à, không thấy cô gái đi cùng anh ta sao?! Người ta còn xinh hơn cô gấp nghìn lần đó, cũng không xem lại bản thân mình đi, có bao nhiêu xấu.” Cô tiểu thư bên cạnh bĩu môi châm biếm nói.
“Hừ! Ít nhất tôi còn đỡ hơn cái bản mặt của cô!”
“Hứ!”
“Woa…thật đẹp trai!”
“Giá như có thể nói chuyện với mỹ nhân kia thì tốt biết bao…”
“Mấy người bớt ảo tưởng lại đi!”
“…”
Rất nhiều câu bàn tán nổi lên, khiến cho Tần lão gia có chút khó chịu, thật đúng là một đám nhà giàu ăn no rảnh mỡ mà, suốt ngày chỉ biết ríu rít nịnh hót.
“Cho khởi hành đi.”
Tần lão gia phất phất tay ra hiệu cho Tần Lôi, ánh mắt sắc bén liếc nhìn về phía Mạc Thiên Kỳ, ý hận thù trong đôi mắt không hề thuyên giảm, mà càng lúc càng lớn.
Mạc Thiên Kỳ cũng không ngần ngại nhìn về phía lão ta cùng Tần Dư Chí, khóe môi anh khẽ giương lên, nở một nụ cười tà mị, dường như ẩn giấu trong đó là một sự mỉa mai không hề nhỏ.
Dạ Bắc Đình thấy đám người Mạc Thiên Kỳ đến, cũng đi lại gần tụ họp, riêng Tư Đồ Hoằng chỉ biết đứng ở một góc xa dõi theo Âu Nam Diệp, hai bàn tay luôn siết chặt lại, tâm trạng tụt dốc không phanh.
Anh không cam tâm khi thấy Âu Nam Diệp ở bên người nam nhân khác cười cười, nói nói vui vẻ, nhưng đối với anh lại chỉ có một ánh mắt lạnh lùng, xa cách.
“Phía bên các cậu sắp xếp ổn chưa vậy?”
Tề Thiên cầm lấy ly rượu vang trên khay người phục vụ, khẽ lắc lắc sau đó đưa lên môi nhấp một ngụm, đưa mắt nhìn Bắc Nhiễm cùng Bạch Nam bên cạnh.
“Ừm…chỉ cần lão đại ra lệnh là đã có thể hành động.” Bạch Nam khẽ nói.
Định vươn tay cầm lấy ly rượu vang để uống thì bị Bắc Nhiễm chặn lại, đổi thành một ly nước trái cây, còn không quên lạnh giọng cảnh cáo.
“Em vừa khỏi bệnh, không được uống rượu.”
Bạch Nam cùng Tề Thiên đều đầu chạy đầy vạch hắc tuyến, Bắc Nhiễm này cũng quan tâm thái quá rồi, ngay cả rượu vang cũng không cho Bạch Nam đụng tới. Chẹp, từ khi nào mà Bắc Nhiễm lại trở nên như vậy nhỉ, quá cổ hủ rồi, Tề Thiên không ngừng bĩu môi khinh thường hai người trước mặt.
Mà một màn kia vừa đúng lúc rơi vào tầm mắt của Tần Linh Lan, trong lòng cô ta có chút khó chịu, mặc dù rất muốn tiến đến hỏi han Bạch Nam nhưng lại sợ bị người của Tần gia phát giác ra điều bất thường. Cho nên cô ta chỉ có thể đứng ở một chỗ nhìn về phía anh, không những vậy cô ta không ngờ lại có thể gặp lại Tần Tố Ân ở đây.
Sự xuất hiện của Tần Tố Ân cùng Tần Mặc Sâm khiến người trong Tần gia rất tức giận, nhất là Tần lão gia, bởi ông chưa cho phép Tần Tố Ân quay trở lại thành phố D, nhưng đứa cháu này lại không nghe lời. Còn có xem tình hình hiện tại dường như đứa con trai bất hiếu của ông đang cùng cô cháu gái kia ở bên nhau, nếu chuyện này truyền ra ngoài há chẳng phải là trò cười cho thiên hạ sao.
Thật là tức chết lão ta mà, không chỉ có lão ta tức giận mà còn có cả Vu Nhược Đồng nữa, năm xưa bà ta đã rắp tâm hãm hại Tần Tố Ân ấy vậy mà hiện tại con nhỏ đó vẫn bình an vô sự. Điều này khiến bà ta lo lắng không thôi, vừa sợ vị trí của con gái bà bị lung lay, vừa sợ sự thật năm xưa bị phơi bày ra ngoài ánh sáng thì bà ta sẽ mất tất cả.
Phải nói, trong buổi yến tiệc này rất thú vị, người nào người nấy vẻ ngoài đều tươi cười, nhưng trong nội tâm lại đang không ngừng nổi lên những sát ý muốn hãm hại người khác.
Quả là hồng môn yến?
Chiếc du thuyền sang trong cứ thế khởi hành khỏi bến đỗ, đi về phía dòng sông mênh mông, bữa tiệc cũng bắt đầu diễn ra. Xung quanh bắt đầu trở nên sôi nổi, trong khung cảnh tuyệt đẹp của buổi tối trăng thanh gió mát, hòa với điệu nhạc cổ điển du dương thật sự rất yên bình.
Nhưng lại không nghĩ tới, chỉ sau đó vài phút ngắn ngủi, bữa tiệc đã trở nên hỗn loạn bởi những tiếng súng liên thanh vang lên.
“Đoàng…đoàng…đoàng…”
Tất cả các quan khách bắt đầu trở nên hỗn loạn, hét ầm ĩ lên mà bỏ chạy, nhưng đây là trên du thuyền vốn dĩ không có đường lui, nếu ở lại sẽ có thể mất mạng, còn nếu không ở lại cũng mất mạng bởi sung quanh toàn là nước.
Đám người Mạc Thiên Kỳ cũng bắt đầu hành động, ai nấy đều nổ súng giải quyết người của Tần gia, tất cả đều trở nên vô cùng hỗn loạn. Một số người của Dạ Bắc Đình thì di rời đám quan khách vô tội kia, còn một số người thì theo chân anh đi tìm Tần lão gia tính sổ, còn có hủy đi lô hàng cấm kia.
Tất cả ai nấy đều bận rộn, Âu Nam Diệp cũng đã bắt đầu hành động, không ngừng hướng súng về phía đám người muốn ám sát cô mà bắn. Ánh mắt ảm đạm đã trở nên sắc lạnh, chìm trong lửa giận bùng bùng, từng cú bóp cò như muốn trút hết tất cả nỗi oán hận ra ngoài vậy.
“Tần gia chủ, đám người của bọn chúng quá đông, e là lô hàng không thể giữ lại được.”
Một tên thuộc hạ hớt hải chạy tới báo cáo tình hình bên chiếc du thuyền sang trọng kia, giờ đây đám người của Tần gia và Tư Đồ gia đã ở trên một chiếc du thuyền khác, lão ta tức giận đập bàn quát.
“Chết tiệt! Thêm người xử lý hết bọn chúng đi!”
Tên thuộc hạ kia vội vã đáp lời, sau đó chạy đi, ánh mắt Tần lão gia trở nên đỏ ngầu, hai bàn tay siết chặt lại. Mất đi lô hàng kia không quan trọng, điểm mấu chốt lão ta phải lấy được con chip trong tay Âu Nam Diệp, tuyệt đối không thể để rơi vào tay kẻ khác.
Lúc này đây, chiếc du thuyền đã cập bến, các quan khách lũ lượt chen lấn nhau chạy khỏi chiếc du thuyền, ai nấy đều sợ hãi vô cùng, chỉ sợ nếu chậm một chút sẽ mất mạng.
Trên du thuyền chỉ còn lại Mạc Thiên Kỳ, Âu Nam Diệp, Dạ Bắc Đình và người của hai bên, họ đang không ngừng đối phó với đám người của Tần gia. Hết đám này đến đám khác lũ lượt kéo đến, dường như hôm nay Tần lão gia muốn cho tất cả bọn họ đồng quy vu tận.
“Tiểu Nam, chỗ này rất nguy hiểm cậu đi trước đi!”
Dạ Bắc Đình vừa hủy xong lô hàng kia, chạy tới bên cạnh Âu Nam Diệp đang xuất những đòn hiểm với đám người áo đen xung quanh, chiếc súng trên tay cô đã hết đạn.
“Không được, tôi phải tìm tên Tô đường chủ báo thù!” Âu Nam Diệp quả quyết nói.
Ánh mắt tràn đầy sát khí nhìn về phía bóng đen lập lòe trên tầng hai du thuyền, không nhanh không chậm cô xử lý đám người xung quanh, sau đó lao vút lên trên.
“Tiểu Nam…”
Dạ Bắc Đình chỉ có thể trơ mắt nhìn Âu Nam Diệp liều lĩnh lao đi, anh không thể ngăn cản bởi bản thân cũng đang rất chật vật giải quyết những tên kia.
Còn về phía Mạc Thiên Kỳ cũng không kém là bao, anh trực tiếp tìm đến Tần lão gia tặng cho lão ta một phát súng, đáng tiếc vì lão ta có người yểm trợ nên đã trốn thoát.
Sau đó anh gấp rút quay lại tìm Âu Nam Diệp và những người khác, không nghĩ tới lại thấy một màn cô đơn thương độc mã chiến đấu với Tô đường chủ. Tô đường chủ không ngừng né những đòn tấn công mạnh mẽ từ cô, bởi súng của ông ta đã bị cô đá bay ra xa, chỉ có thể đánh bằng tay không.
Trên người Tô đường chủ xuất hiện khá nhiều vết thương, cho thấy Âu Nam Diệp ra tay không hề nhẹ, cô không ngừng đấm vào mặt ông ta, khiến nó rỉ máu. Đến khi Tô đường chủ bất động trên sàn cô mới dừng tay, khóe môi nở một nụ cười, nhưng nước mắt lại rơi đầy mặt.
Cuối cùng cô cũng giết chết kẻ đã giết cha mẹ cô…
“Ba mẹ…con đã báo thù cho hai người rồi…”
Bên này Mạc Thiên Kỳ không ngừng giải quyết nốt đám tàn dư còn lại, khi vừa quay mặt lại muốn chạy đến phía Âu Nam Diệp, thì một bóng đen vụt tới phía cô, theo đó tiếng súng “Đoàng!” xé tan bầu trời vang lên.
“Cẩn thận!”
Anh vừa kịp hét lên một tiếng, chỉ thấy cô đứng bất động ở kia, viên đạn bay tới ghim sâu vào ngực trái của cô. Hô hấp của anh như ngừng nghỉ, lao nhanh về phía thân thể đang lảo đảo kia, ánh mắt trở nên đỏ ngầu, trái tim co thắt từng cơn đau đớn.
Thân thể Âu Nam Diệp lảo đảo, ngã về phía lan can phía sau, ánh mắt cô mờ dần nhìn về phía bóng dáng anh chạy đến, khóe môi khẽ nở một nụ cười, sau đó cả cơ thể cô nhẹ bẫng rơi xuống dòng nước lạnh lẽo…