Bên trong căn phòng tối om, chỉ còn chút ánh sáng mờ ảo từ bên ngoài cửa sổ hắt vào, ngoài sự lạnh lẽo ra nơi đây không hề tồn tại chút ấm áp nào như trước kia. Bởi lẽ nơi đây đã thiếu đi sự hiện diện của Âu Nam Diệp, không có cô nơi này đã không còn có cảm giác như một ngôi nhà ấm áp nữa, tất cả mọi thứ đều trở nên lạnh lẽo.
Giống như lúc này đây, trong lòng anh cũng lạnh lẽo không kém, không có cô chuỗi ngày sống một mình với anh tựa như địa ngục vậy.
Khoảnh khắc anh lặng lẽ vuốt ve tấm hình của cô mà rơi lệ, anh mới biết hóa ra chuỗi ngày dài không có cô lại đau khổ đến như vậy. Giống như một miếng thịt trên người bị cắt đi, thậm chí còn hơn thế, trong thâm tâm luôn không ngừng đau âm ỉ.
Mạc Thiên Kỳ khẽ di chuyển bước chân nặng trĩu đi về phía giường, nặng nề ngồi xuống, đôi tay thon dài buông thõng. Cảm nhận lại một chút mùi hương thoang thoảng còn sót lại của cô, đáy lòng dâng lên một cỗ đau xót.
“Tiểu Diệp…rốt cuộc thì em ở đâu?”
Một âm thanh nghẹn ngào phát ra từ cổ họng anh, nhưng lại chẳng có câu trả lời, cứ thế căn phòng dần trở nên lạnh lẽo. Không có Âu Nam Diệp, mọi thứ đối với Mạc Thiên Kỳ đều trở nên vô nghĩa, mất đi cô cũng giống như lần anh tuyệt vọng nhìn mẹ mình ra đi không bao giờ trở lại. Đam Mỹ Hay
Nó khiến tinh thần anh trở nên bất ổn, đôi lúc sẽ không thể khống chế được cảm xúc, giống như lúc này đây anh thật sự rất muốn giết người.
“Tiểu Diệp…”
Giọng nói thê lương ấy lại một lần nữa vang lên, theo đó là hai hàng nước mắt chảy dài trên gò má của nam nhân, vừa mỹ lệ vừa đau thương khiến người khác phải đau lòng.
Rèm cửa khẽ lay động theo làn gió, ánh trăng bên ngoài lay lắt vào trong, hắt lên người nam nhân, càng khiến mọi thứ trở nên mờ ảo…
Tại một căn Homestay cách xa trung tâm thành phố D, nơi đây được biết đến thuộc sở hữu của Tư Đồ gia, chính xác hơn là thuộc sở hữu của Tư Đồ Hoằng. Vốn dĩ đây là một vùng đất hoang vu hẻo lánh, rất ít người biết đến, bởi lẽ xung quanh nơi đây đều được bao phủ bởi núi rừng bạt ngàn.
Sở dĩ một nơi hẻo lánh như vậy được Tư Đồ Hoằng nhìn trúng là bởi vì Âu Nam Diệp, trước kia cô đã từng nói với anh rằng sau này muốn có một khu nghỉ dưỡng riêng biệt ở nơi thiên nhiên hoang dã.
Chính vì lẽ đó, Homestay này đã được xây dựng vào hơn 1 năm trước, vốn dĩ anh định dành cho cô một bất ngờ lớn. Nhưng thật đáng tiếc họ lại phải xa nhau những hơn 1 năm trời, rồi khi gặp lại giữa họ ngay cả chút tình cảm bạn bè ít ỏi cũng khó khăn.
Bên trong tòa Homestay vẫn luôn sáng đèn, bên ngoài có rất nhiều vệ sĩ canh gác, phải nói nơi đây có lẽ được xem như khu căn cứ bí mật của Tư Đồ Hoằng.
Bên trong phòng ngủ, thân ảnh một bác sĩ hiện ra trước mắt với chiếc áo blouse trắng tinh, khuôn mặt điển trai, đôi lông mày lâu lâu nhíu lại một chút. Anh hoàn thành một lượt động tác kiểm tra người con gái đang nằm trên giường bệnh, hồi lâu sau mới thu hồi dụng cụ, sắp xếp ngăn nắp lại rồi quay sang nhìn Tư Đồ Hoằng đang đứng trầm tư ở bên cạnh.
“Tôi vừa kiểm tra tổng quát, đã qua cơn nguy kịch, nhưng muốn tỉnh lại sớm thì hơi khó.”
Vị bác sĩ điển trai kia khẽ liếc nhìn khuôn mặt lạnh băng của Tư Đồ Hoằng, lựa lời nói, phải biết khi anh được triệu tập đến đây đã rất sốc.
Khi nhìn thấy toàn thân Tư Đồ Hoằng ướt sũng, trên tay ôm cơ thể một cô gái với trước ngực là máu đỏ tươi, anh không khỏi cảm thấy kinh hoàng. Với một thân phận đặc biệt trong giới Hắc đạo, hiếm khi anh được Tư Đồ Hoằng triệu tập, chỉ khi bị thương nghiêm trọng anh mới bị gọi đến.
Nhưng lúc nhìn thấy cảnh tượng kia, anh đã hiểu được chút ít, có lẽ người con gái kia rất quan trọng với Tư Đồ Hoằng. Có thể khiến Tư Đồ Hoằng trở nên kinh sợ quả là hiếm có, còn có bộ dạng đau lòng kia, vẫn là lần đầu anh bác sĩ được thấy.
“Cần bao lâu?”
Tư Đồ Hoằng đi lại phía giường bệnh, nơi người con gái đang nằm, ánh mắt chứa đựng rất nhiều tâm tư, đau khổ, tuyệt vọng, xót xa,…tất cả đều có.
“Một tháng, cũng có thể hơn.” Anh bác sĩ suy nghĩ một chút, rồi đáp.
“Cái tôi cần là thời gian cụ thể.” Tư Đồ Hoằng lạnh giọng nói.
Ánh mắt luôn dán chặt lên người con gái đang nằm bất động trên giường, khuôn mặt xinh đẹp ngày nào giờ đã trở nên nhợt nhạt, không còn sức sống. Từng hơi thở đều trở nên khó khăn, anh không nghĩ tới sẽ có một ngày bản thân anh lại phải chứng kiến cảnh Âu Nam Diệp trở nên như hiện tại, nhìn cô bây giờ chỉ có thể hình dung với hai từ “đau lòng”.
“Cậu biết đó, trên đời này không có gì là tuyệt đối cả, tôi cũng vậy. Tôi chỉ là một bác sĩ bình thường mà thôi, có thể cứu cô ấy thoát khỏi quỷ môn quan đã là cố gắng lắm rồi, những thứ khác tôi không thể cho cậu một đáp án thỏa đáng.”
Anh bác sĩ không hề sợ hãi trước thái độ lạnh lùng của Tư Đồ Hoằng, vẫn trưng ra bộ mặt thản nhiên mà đáp lại. Không phải anh chê mình sống quá lâu, mà là từ lâu giữa anh và Tư Đồ Hoằng đã không còn cái gọi là khoảng cách chủ_tớ, hơn ai hết niềm tin giữa hai người họ luôn lớn hơn bất kì ai.
“Ừ. Cậu lui ra trước đi.”
Tư Đồ Hoằng không tiếp tục hỏi nữa, chỉ nhàn nhạt ra lệnh đuổi ai đó, anh bác sĩ khẽ bĩu môi một cái, rồi tiêu xái rời đi. Trong căn phòng ngủ chỉ còn lại hai người, tiếng máy đo nhịp tim không ngừng vang lên, khiến con người ta không khỏi cảm thấy não lòng.
“Diệp Diệp, đến khi nào em mới chịu tỉnh lại đây? Em biết không, em đã ngủ một tuần rồi đó, mau tỉnh lại đi…”
Tư Đồ Hoằng nghẹn ngào thì thầm bên tai cô, bàn tay có chút run rẩy của anh khẽ vươn lên sờ gò má gầy gò kia, đau lòng đến rơi lệ. Anh thật sự đã rất sợ hãi khi nghe tin cô bị rơi xuống sông, lúc đó anh dường như muốn phát điên lên, tự mình nhảy xuống tìm kiếm cô, thật may ông trời đã thương xót cho anh tìm được cô trước đám người Mạc Thiên Kỳ kia.
Lúc ấy anh đã thề rằng, nếu Mạc Thiên Kỳ đã không thể bảo vệ cô một cách chu toàn vậy thì từ nay về sau hãy để Tư Đồ Hoằng anh bảo vệ. Mặc kệ sau này có xảy ra bất cứ chuyện gì, Tư Đồ Hoằng anh sẽ không bao giờ buông tay cô thêm một lần nào nữa.
Bởi lẽ mất đi cô một lần đã quá đau khổ rồi…
Một tháng cứ thế lặng lẽ trôi qua, việc tìm kiếm Âu Nam Diệp vẫn diễn ra, hầu như tất cả đều mất hết hy vọng nhưng đối với Mạc Thiên Kỳ, không tìm thấy cô chính là họ vẫn còn cơ hội.
Trong một tháng này không những anh tìm kiếm cô, anh còn khiến cho Tần gia trở nên hỗn loạn từ trên xuống dưới, từ trong ra ngoài. Như lúc này đây, Mạc Thiên Kỳ đang ngồi nghiêm nghị ở thư phòng, trước mặt anh là chiếc laptop được kết nối với hai người bạn tốt của anh_Hoắc Dạ Diễm và Dạ Tiêu Phàm.
“Cậu còn cần tôi giúp gì nữa không? Phía Tần gia có cần tôi giải quyết không?”
Hoắc Dạ Diễm vươn tầm mắt liếc nhìn Mạc Thiên Kỳ và Dạ Tiêu Phàm, đôi tay thon dài khẽ gõ gõ trên mặt bàn, khuôn mặt trở nên suy tư.
“Không cần, tôi có thể giải quyết. Có điều tôi cần cậu giúp tôi điều tra hành tung gần đây của Tư Đồ Hoằng, tôi có chút nghi ngờ…”
Mạc Thiên Kỳ lạnh lùng cất giọng, trong một tháng này Tư Đồ Hoằng im lặng một cách thần bí, khiến anh có chút nghi ngờ. Với những gì anh biết về Tư Đồ Hoằng, nếu Âu Nam Diệp xảy ra chuyện chắc chắn hắn ta sẽ không ở yên, nhưng dạo gần đây hắn ta quá yên ắng.
Sở dĩ anh muốn nhờ Hoắc Dạ Diễm điều tra là bởi vì anh không muốn bứt dây động rừng, nên Hoắc Dạ Diễm là lựa chọn tốt nhất.
“Được.” Hoắc Dạ Diễm nhàn nhạt đáp.
“Vậy còn tôi thì sao? Kỳ, cậu muốn tôi làm gì không? Chẳng hạn như…vũ khí tiên tiến.”
Dạ Tiêu Phàm bên kia khẽ mỉm cười, thích thú nói ra ý tưởng, bộ dáng nghiêm túc của anh cũng thật thu hút. Khi rũ bỏ lớp trang bị ngả ngớn, nhìn kĩ Dạ Tiêu Phàm cũng là một cực phẩm hiếm có, tuy nhiên tính cách hay đùa của anh có chút không tốt lắm trong mắt hai người anh em tốt kia.
“Vũ khí sao?! Ừ…cậu chuẩn bị đi, có lẽ tôi sẽ cần dùng trên lũ người Tần gia.” Mạc Thiên Kỳ day day huyệt thái dương, đáp lại Dạ Tiêu Phàm.
“Vậy hẹn gặp lại vào dịp tới, tôi có chút chuyện cần giải quyết, tạm biệt.”
Dạ Tiêu Phàm khẽ mỉm cười vẫy tay chào tạm biệt hai người bạn, sau đó màn hình laptop trở nên tối thui, hiển nhiên đã bị ngắt kết nối.
Nhất thời chỉ còn lại Hoắc Dạ Diễm và Mạc Thiên Kỳ, hai người ngồi trao đổi một chút, sau đó cũng giải tán.
Mạc Thiên Kỳ khẽ gập laptop lại, đứng dậy đi đến quầy bar rót cho mình một ly rượu vang, sau đó tiêu xái đi đến bên cửa sổ sát đất, đứng đó hướng ánh mắt về phía xa xăm.
Trong đôi mắt chim ưng kia chất chứa muôn vàn tâm sự, có lẽ anh thật sự mệt mỏi sau tất cả mọi chuyện, phải chi có Âu Nam Diệp thì tốt…
Anh khẽ nâng ly rượu vang lên, nhấp một ngụm, thứ chất lỏng màu hổ phách khẽ trôi xuống cổ họng, mùi vị cay nồng lan tỏa toàn thân.
Mạc Thiên Kỳ anh thật sự rất muốn uống cho say để quên đi những chuyện không vui, nhưng dường như càng uống anh lại càng nhớ, những kỉ niệm bên cạnh cô như một thước phim tua chậm lại vậy.
Càng muốn quên đi thì nó càng hiện hữu, khiến trái tim anh không ngừng đau nhói, có nhiều lúc anh thật muốn bóp nát nó, để không còn phải đau nữa.
Nhưng thật tiếc anh không thể…