• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bẵng đi khoảng một tháng, cả hai người Lục Thiên Ngôn và Giang Thùy Dương đều không có thêm bất kì một lần gặp mặt nào nữa dù cho cả hai vẫn đang cùng sống chung trong một thành phố.

Dẫu vậy nhưng mỗi người lại đang có những tính toán riêng dành cho đối phương.

- Sao rồi? – Lục Thiên Ngôn lãnh đạm hỏi trợ lí.

- Cô Giang Thùy Dương vẫn âm thầm điều tra lại chuyện năm đó. Không giống với lúc trước, bây giờ có vẻ điều tra gắt gao hơn rồi. Tôi đoán là phải có lí do gì đó nên cô ấy mới tìm kiếm gắt gao như thế nhưng lí do thật sự là gì thì... – Trợ lí không tự tin nói ra suy đoán của mình.

- Cô ấy tìm ra được những gì rồi?

- Không nhiều, đều là những bằng chứng nổi không đủ căn cứ để biết được sự thật đằng sau đó.

- Tốt. Cậu tuyệt đối không được để lộ ra bất cứ thông tin gì biết chưa?

- Rõ thưa sếp. – trợ lí kính cẩn cúi đầu chuẩn bị rời đi.

Nhưng còn chưa kịp đi ra đến cửa thì anh ta đã lại quay lại. Vẻ mặt có phần nghiêm trọng.



- Sếp à, lão Lục nói muốn gặp mặt anh. Nói là anh hãy đến đó vào buổi trưa.

- Ông nội muốn gặp tôi? Tại sao không cho người gọi điện trực tiếp cho tôi mà phải nói qua cậu? – Lục Thiên Ngôn thoáng có chút bất ngờ xong liền thắc mắc hỏi lại.

Lại nói, kể từ cái đêm hôm Giang Thùy Dương bỏ đi đó, Lục lão gia vậy mà lại may mắn vượt qua cơn nguy kịch. Nhưng cũng sau lần đó, ông ấy đã quyết định từ mặt thằng cháu trai duy nhất của mình là anh, đã hơn năm năm nay cả hai ông cháu chưa từng gặp mặt nhau dù chỉ là một lần.

Không chỉ có ông nội mà ngay cả bà Lục, mẹ ruột của Lục Thiên Ngôn cũng vì việc này mà giận anh tới giờ. Mấy năm nay tuy bà vẫn phải gặp mặt anh trong vài lần hiếm hoi nhưng sự quan tâm của bà đã chẳng còn dành cho anh nữa. Đồ anh mua tặng bà ấy hàng năm tất thảy đều được trả lại toàn bộ.

Cái tức giận của bà còn nhiều hơn cả ông nội bởi lẽ bà ấy không chỉ mất đi một người con dâu bà ấy luôn xem như con gái mà bà ấy còn mất đi người bạn thân nhất, người đã đi cùng bà qua mấy chục năm trời mà tất cả lại đều do một tay đứa con trai của bà gây ra, thành thử bà ấy dù có yêu thương con trai thế nào thì cũng không tha thứ được cho anh.

Người trong nhà họ Lục bây giờ duy nhất chỉ còn có ông Lục là chịu nói chuyện với anh, xem anh như người trong gia đình thực sự nhưng ông ấy cũng vì sợ bà Lục giận lây lên mình nên mấy năm gần đây cả hai cha con nhà họ nói chuyện với nhau không có nhiều.

Có thể nói, Giang Thùy Dương rời đi thì cả nhà họ Lục cũng bỏ rơi anh, mấy năm nay anh đều là chỉ có một mình...

- Lão gia nói là ông đã từ mặt cậu rồi nên không thể tùy tiện gặp cậu giống như trước đây được. – Trợ lí e ngại nói.

Anh ta đi theo Lục Thiên Ngôn đã lâu. Việc năm đó Lục Thiên Ngôn bị ông nội từ mặt tuy chỉ có người trong gia đình mới biết nhưng việc này cũng đã ít nhiều ảnh hưởng đến anh. Khiến anh ngày càng trở lên lạnh lùng và vô tình hơn...

- Bảo lại với ông là trưa nay tôi sẽ tới gặp ông.

- Vâng.

Lục Thiên Ngôn nhìn vào tấm ảnh của Giang Thùy Dương đặt ở trên bàn. Không nói cũng biết. Ông nội đã hơn năm năm từ mặt không gặp anh bây giờ lại chủ động muốn gặp lại anh chắc hẳn phải có lí do gì đó, mà lí do đó, ngoài Giang Thùy Dương mới trở về ra thì còn có thể là gì được kia cơ chứ?

[...]



- Người của Lục Thiên Ngôn đã chặn hết các nguồn điều tra của chúng ta, điều đó chứng tỏ năm đó có vẫn còn gì đó mà tôi chưa biết, anh ta càng như thế tôi lại càng phải tìm cho bằng được. – Giang Thùy Dương tức giận xiết chặt tay nói.

- Tôi cũng đoán thế. Ban đầu tôi nghĩ việc này đã xong rồi nhưng mà sau khi điều tra lại tôi cảm thấy phía của Lục Thiên Ngôn chắc chắn có bất thường. – Văn Hạo nhàn nhã ngồi xuống ghế sofa, vừa uống trà vừa nói chuyện với Giang Thùy Dương, có thể thấy giữa cả hai không hề có khoảng cách cấp trên cấp dưới.

Giang Thùy Dương lại lần nữa rơi vào trầm tư. Hiện tại cô phải nghĩ ra cách để tìm được manh mối của những việc đã xảy ra năm năm trước nhưng mà Lục Thiên Ngôn dường như đã liệu trước được việc cô sẽ điều tra lại việc này và xóa sạch mọi bằng chứng khiến cô có muốn cũng khó lòng tìm hiểu được gì đó.

Rốt cuộc năm đó còn chuyện gì mà cô không biết? Còn chuyện gì có thể khiến có Lục Thiên Ngôn phải hao tổn tâm sức để giấu cô như vậy?

- Mà bên phía Tử Song sao rồi? Anh ta đã điều tra được điều gì từ phía của Nhã Tình chưa? – Giang Thùy Dương nhìn Văn Hạo hỏi.

- Tử Song anh ấy đã tạo được mối quan hệ tốt đẹp với Nhã Tình rồi nhưng tất cả những gì cô ta nói với anh ấy tất cả đều không có gì đáng chú ý hết. Hầu hết đều là kể về cuộc sống của cô ta trước kia, hoàn toàn không có nhắc đến Lục Thiên Ngôn dù cho Tử Song đã nhiều lần chủ động nhắc đến anh ta.

- Cuộc sống trước kia của Nhã Tình sao? Tôi nhớ năm đó khi cô ta tán tỉnh Lục Thiên Ngôn cô ta vẫn còn là sinh viên đại học chưa ra trường, lí lịch cũng không có gì đáng chú ý... nhưng mà cô ta có bố mẹ ở quê đúng chứ? – Giang Thùy DƯơng, chau mày, cố nhớ lại những chuyện về Nhã Tình.

- Cô ta còn bố mẹ sao? Sao Tử Song lại bảo cô ta kể rằng cô ta từ nhỏ không có bố mẹ? – Văn Hạo kinh ngạc nói.

Cả hai người ngay lập tức nhìn nhau. Dường như đã tìm được điểm để bắt đầu điều tra lại mọi thứ lên cả hai đã rất vội vàng.

- Cô ta chắc chắn nói láo. Tôi nghe nói bố mẹ cô ta sống ở dưới quê, cuộc sống tuy không giàu có gì nhưng cũng gọi là khá giả, không thể có chuyện cô ta từ nhỏ không có bố mẹ được. – Giang Thùy Dương vừa nói vừa đi đến mở ra ngăn kéo thứ ba trên bàn làm việc của mình.

Lấy ra một tập tài liệu đã cũ về Nhã Tình mà cô đã điều tra năm đó. Trong đó có ghi cô ta còn bố mẹ.

- Khi đó tôi chưa biết Trầm Nhất đã theo phe cô ta nên đã nhờ anh ta tìm hiểu thì nhận được kết quả là cô ta không có bố mẹ từ nhỏ nhưng vì tôi nghi ngờ tính xác thực của chuyện này nên đã cho người đi điều tra lại thì nhận được cái hồ sơ như thế này. Khi đó vì quá hận Lục Thiên Ngôn lại thêm chuyện của bố mẹ nên tôi đã không để ý đến chi tiết này nữa...



- Nhưng mà bây giờ chi tiết này dường như lại rất quan trọng với chúng ta rồi đây. – Văn Hạo tiếp lời của Giang Thùy Dương.

- Anh âm thầm đi xuống nhà của cô ta điều tra, tôi sẽ lấy lí do là anh đi nước ngoài công tác để Lục Thiên Ngôn không chặn thông tin của chúng ta nữa. Truyện Đoản Văn

- Tôi hiểu rồi. – Văn Hạo gần đầu đồng ý với kế hoạch này của Giang Thùy Dương.

Cùng lúc đó Văn Hạo lại nhận thêm được một cuộc gọi nữa từ cấp dưới.

- Có chuyện gì thế? – Văn Hạo nghe máy, vẻ không mấy để tâm vì nghĩ bọn họ sẽ lại gọi và thông báo cho anh những chuyện vớ vẩn như mấy lần trước.

Nhưng mà lần này đã không giống với những lần trước. Đám cấp dưới kia không hề cung cấp thông tin dư thừa nữa.

- Đã tìm thấy một trong số những tên trong nhóm côn đồ năm năm trước có mặt trong đoạn video làm nhục Nhã Tình. – tên cấp dưới nói.

Văn Hạo mở to mắt kinh ngạc.

- Mau, mau bắt hắn trước những kẻ khác. Tuyệt đối không được để ra sai sót gì.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK