Khi khoai lang đã thu hoạch xong rồi, thôn dân chuyển qua giai đoạn nông nhàn thì nhà đại đội trưởng có khách từ phương xa đến.
Sau khi ăn xong bữa cơm trưa, Tô Mãn kêu Chu Bắc Sơn cầm nồi gà hầm nấm qua biếu đại đội trưởng, bên trong có một con gà cô để sẵn, vẫn còn nóng hổi.
Chu Bắc Sơn đi mãi chẳng thấy về, Tô Mãn thấy lạ bên bước chân ra cửa xem.
Trên đường cô cũng không nghĩ nhiều, chỉ nghĩ anh có chuyện gì vướng chân, đi theo đến nhà thôn trưởng mới gặp được.
Lúc này, trong nhà đại đội trưởng đang có khách, một bà cô tuổi chừng năm mươi, một thanh niên tầm hai mươi hai mươi ba tuổi, một cô gái trẻ chạc tuổi đôi mươi.
Cả ba đều ăn mặc gọn gàng sang trọng, vợ đại đội trưởng đang tiếp khách, đại đội trưởng không biết đã đi đâu.
Điều đó cũng không có gì, điều quan trọng là cô gái kia chặn đường Chu Bắc Sơn, mãi mà không cho anh về, miệng líu ríu:
- Thì ra anh ở nơi này nha, sao hôm đó em bảo anh đợi em về chung với mà anh không đợi, anh có biết là em tìm anh rất cực khổ hay không?
Tô Mãn nghe mà trong lòng ứa hỏa, nhưng con người cô là như vậy, càng tức giận trên mặt cười càng tươi. Cô không để ý đến hai người họ mà đi thẳng vài bàn, gật đầu chào hỏi những người trong bàn sau đó tự nhiên mà kéo ghế ngồi, rất có hứng thú nhìn đôi trẻ kia.
Mặt Chu Bắc Sơn tái xanh, anh nhìn thấy Tô Mãn vào là biết có điều không lành, sự bực tức nhân lên gấp đôi, anh quát:
- Tôi làm sao phải đợi cô, cô là ai? Tôi quen biết cô sao? Tự dưng cô muốn tìm tôi thì có liên quan gì đến tôi chứ, cô có thể tự trọng chút không?
Cô gái nghe Chu Bắc Sơn quát như vậy thì nước mắt lưng tròng, mếu máo:
- Nhưng, nhưng mà em thích anh mà...
Trời đất, Tô Mãn nghe tới đây thì không chịu nối nữa, ai bảo con gái thời này rất rụt rè giữ phép, nhìn người ngay trước mắt thật sự không nói nối. Quả nhiên, Chu Bắc Sơn không đợi cô ta nói xong liền quát lên:
- Cô biết tôi là người đã có gia đình mà còn như vậy, tôi có thể đi cáo cô đó cô tin không? Đây chính là suy đồi đạo đức, cha mẹ cô không có dạy cô sao?
Người phụ nữ lớn tuổi nghe thấy những lời này thì tức giận, mặt lạnh xuống:
- Này cậu thanh niên, sao cậu có thể nói chuyện như vậy, con gái tôi nó chỉ là thích cậu mà thôi, cậu phải biết con gái tôi thích cậu là cậu có phúc, sao cậu còn lỗ mãng?
Chu Bắc Sơn nghe vậy thì càng không hài lòng, thì ra nhà dột từ nóc:
- Tôi mà biết cứu phải con người như vậy, lúc trước tôi thà thấy c.h.ế.t không cứu, cứu người rồi mang phiền toái vào người!
- Anh!
- Bắc Sơn!
Cả người phụ nữ kia và vợ đại đội trưởng đều hét lên, Tô Mãn khó chịu cực kỳ, liếc nhìn vợ đại đội trưởng một cái khiến bà ta kinh hoàng mà cúi người xuống.
Lúc này, cô thong thả ung dung đứng lên:
- Xin lỗi vì đã gián đoạn, tôi xin tự giới thiệu một chút, tên tôi là Tô Mãn, là vợ của Chu Bắc Sơn, nghe nói mấy người đối với chồng tôi rất là hài lòng?
Tô Mãn lúc trước ở mạt thế nhiều năm đứng ở vị trí cao, khí thế có đủ, một khi toàn bộ phóng xuất thì làm sao những người này có thể chịu được, tất cả đều chấn động không nói một lời.
Cô gái kia nãy giờ chỉ lo ngăn lại Chu Bắc Sơn, không có để ý đến Tô Mãn, bây giờ nhìn thấy cô lên tiếng mới nhìn qua, trên dưới đánh giá Tô Mãn một chút rồi mới giấu đi sự ghen ghét oán hận trong đáy mắt:
- Chị..
"Chát!"
Một cái tát tay vô cùng chuẩn xác vào má phải cô ta, Tô Mãn không nhanh không chậm, hỏi:
- Tỉnh chưa?
Cô ta bụm mặt, nước mắt đảo quanh con ngươi, chực chờ rơi xuống. Tất cả mọi người ở trong nhà đều đứng lên, anh trai cô ta thấy em mình bị đánh liền xông lên muốn tát Tô Mãn. Mẹ anh ta cũng đứng đó nhìn xem, như muốn đợi con trai giáo huấn một chút người phụ nữ không biết trời cao đất dày mà đánh con gái yêu của bà. Vợ đại đội trưởng im thin thít.
Chu Bắc Sơn muốn hành động liền bị Tô Mãn liếc một cái, cứng đờ người.
Chỉ thấy, khi gã thanh niên kia chạy đến gần Tô Mãn, chỉ vừa kịp giơ tay lên thì lại lấy một cái tốc độ không tưởng được mà bay về phía sau, ngã nhào lên bàn, quật đổ cả những cái ghế phía trước được đặt ở đó.
"Ầm!"
Cả phòng người im lặng như tờ. Cô gái trẻ và người phụ nữ đều trừng lớn đôi mắt, nhìn Tô Mãn thong thả từ trong túi áo lấy ra một cái khăn, lau nhẹ bàn tay rồi vứt xuống đất. Hai người thậm chí cảm giác chân của bọn họ đang run rẩy, quá con mẹ nó khủng bố rồi.
Tô Mãn thậm chí còn quay lại hỏi:
- Còn vừa ý chồng tôi sao?
Giọng nói đặc biệt nhỏ nhẹ dịu dàng, nhưng những người khác trừ Chu Bắc Sơn đều nghe như tiếng của ma quỷ, cả đám kể cả vợ đại đội trưởng đều lắc đầu liên tục.
- Không, không dám, không dám nữa!
Lúc này Tô Mãn mới hài lòng mà bước thẳng ra ngoài, Chu Bắc Sơn cẩn thận chạy tới đỡ cô, thấy Tô Mãn không hất tay ra liền lén lút thở dài một hơi.
Tô Mãn thừa nhận từ lúc cô mang thai, cô rất hay xúc động, tính tình cũng nóng hơn lúc trước rất nhiều. Nhưng ai gặp trường hợp như vậy thì không nóng chứ,
Tô Mãn thậm chí cảm giác cả đoàn lửa đang đốt tim gan phèo phổi của cô, táo bạo thật sự.
Bất chợt cô ngừng lại, quay qua nhìn thẳng vào mặt Chu Bắc Sơn, gằn từng chữ:
- Con người em xưa nay ghét nhất phản bội, nếu anh đã hết yêu hoặc đã yêu người khác, hãy nói với em, em sẽ buông tay và chúc phúc cho anh, chứ đừng để em phát hiện anh có gì đó sau lưng em...
Chu Bắc Sơn sợ hết hồn, anh bất chấp xung quanh vẫn còn có người đi lại, hấp tấp ôm chặt lấy cô, thấp giọng năn nỉ, thanh âm run run:
- Em, em đừng nói như vậy, anh làm sao có thể hết yêu em chứ, sao có thể như vậy được, tình cảm của anh em biết mà...
Tô Mãn chỉ gật đầu, cũng không nói nhiều, tâm trạng không tốt mà bước về nhà.
Chu Bắc Sơn mím môi theo sau.
Cả buổi chiều hôm đấy ai cũng cảm nhận được trong nhà rất là áp lực, bọn nhỏ cảm thấy đã xảy ra chuyện gì, cả đám nhất trí cho rằng là cha làm sai, không thấy cả buổi chiều cha đều nịnh nọt ân cần quá mức với mẹ hay sao.
Buổi tối hôm đấy Tô Mãn không thể nào ngủ được, cảm thấy hô hấp của Chu Bắc Sơn đã đều đều liền cởi bỏ vòng tay của anh, đứng dậy thuấn di đi ra ngoài.
Cô ngồi ôm chân ngồi ở gốc đa ngoài bờ ruộng. Chuyện hôm nay cô biết không phải lỗi do anh, nhưng cô không thể khống chế được tính tình của mình, có phải cô đã quá xem trọng anh hay không? Nếu mà, nếu mà cô thử đặt vị trí của anh xa một chút, như vậy sẽ an toàn hơn?
Hai người yêu nhau, người nào yêu nhiều người đó thiệt thòi nhiều, cô không sợ thiệt thòi, cô chỉ sợ có một ngày...
Ngồi suy nghĩ vẩn vơ cho tâm trạng bình tĩnh đôi chút, Tô Mãn đứng lên chuẩn bị về thì cảm nhận được năng lượng d.a.o động, trong chớp mắt Chu Bắc Sơn đã xuất hiện ở ngay trước mặt cô.
Thấy cô, anh vội vàng ôm chặt lấy, hai cánh tay run rẩy, vành mắt đỏ hoe, nghẹn ngào:
- Em đi đâu vậy?
Tô Mãn mặc anh ôm chặt, cô co lại ngón tay:
- Em muốn đi dạo một chút...
- Đi đâu cũng nói anh chứ!
Có lẽ cảm nhận được giọng mình hơi gay gắt, anh siết chặt lấy người cô, thấp giọng năn nỉ:
- Lần sau, lần sau nếu em muốn đi đâu thì hãy nói với anh, anh sẽ đưa em đi.
- Anh đang ngủ mà, anh yên tâm, em chỉ đi dạo một lát rồi về...
- Anh không yên tâm, chỉ có anh đi cùng anh mới yên tâm được!
Tô Mãn thấy anh lo lắng như vậy thì cảm thấy bản thân rất là lỗ mãng, cô cũng thấp giọng:
- Lần sau em sẽ nói với anh.
Chu Bắc Sơn lúc này mới hài lòng, anh nắm tay cô, dẫn cô thuấn di về nhà. Có lẽ suy nghĩ cẩn thận chuyện trong lòng, Tô Mãn rất nhanh chìm vào giấc ngủ.
Nhưng Chu Bắc Sơn lại không ngủ được. Anh cẩn thận ôm cô vào lòng, một bên vuốt ve mái tóc của cô, một bên suy nghĩ, chuyện hôm nay không thể xảy ra một lần nào nữa, khi nãy, lúc vừa tìm được cô, anh đã loáng thoáng cảm nhận được chút ít xa cách từ phía cô, điều này khiến cho anh chịu không nổi.
Từ lúc mang thai đến giờ, cô đã trở nên rất dễ xúc động và mẫn cảm, là anh không tốt, để cô thấy cảnh tượng như vậy, nghĩ đến đây thì anh căm ghét bốn người lúc chiều vô cùng, nếu không phải bọn họ dây dưa thì anh đã sớm về nhà, Tô Mãn cũng sẽ không khó chịu như vậy.
Kiếp trước khi theo đuổi cô, anh đã rất là vất vả mới có thể xua đuổi hết bọn đàn ông xung quanh cô và giành chiến thắng. Kiếp này, anh cũng mất gần mười năm mới có thể khiến cô yêu anh hơn tất cả, làm sao anh có thể để tất cả sự cố gắng đều đổ sông đổ biển được chứ.
Vậy là, ngày hôm sau khi tỉnh dậy, Tô Mãn cảm giác Chu Bắc Sơn thay đổi rất nhiều. Anh bắt đầu quấn lấy cô, cô đi đâu anh đi theo đó, những gì cô muốn làm đều không cần mở miệng, anh đã có thể hiểu ý mà giúp cô làm trước rồi.
Tô Mãn biết ngày hôm qua đã dọa đến anh, cô âm thầm cảnh tỉnh trong lòng, nói với bản thân không cần tùy hứng như vậy, như vậy đối với anh rất không công bằng.
Nghĩ việc này tất cả do lỗi của mình, nên suốt một thời gian dài sau đó Tô Mãn đều mặc kệ Chu Bắc Sơn, khiến anh muốn làm gì thì làm, chọc cho hai vợ chồng bác Trương và năm đứa bé cười trộm không thôi.
Và đương nhiên, trước sự ân cần có phần hơi quá mức của Chu Bắc Sơn, cái vết nứt giữa bọn họ vừa xuất hiện đã bị anh làm cho biến mất, không một chút dấu vết. Đã vậy, tình cảm bọn họ còn mặn nồng hơn trước rất nhiều.