Vợ bác Trương ôm đồm lấy việc nấu ăn ba bữa một ngày, năm đứa bé nay đã lớn, có thể phụ giúp rửa chén bát, còn giặt quần áo là phần Chu Bắc Sơn, đương nhiên là dùng dị năng mà giặt.
Từ khi vợ chồng bác Trương được sử dụng nhẫn không gian, Tô Chu hai người đã không còn cố ý giấu diếm hai bác, việc sử dụng dị năng cũng thoải mái hơn nhiều.
Gia đình đông dân cư nên việc nhà rất nhiều, có dị năng cũng giảm bớt rất nhiều thời gian và công sức. Sau bao nhiêu năm luyện tập, bây giờ Chu Bắc Sơn đã rất thuần thục dùng dị năng cho việc rửa chén hay giặt đồ, không còn lo lắng việc chén vở hay quần áo bị rách nát như trước kia.
Trời lúc này đã vào đông, bên ngoài tuyết đã rơi đầy, từ cửa sổ nhìn ra chỉ thấy một mảng trắng xoá.
Năm nay quần áo mùa đông Tô Mãn đã chuẩn bị sẵn từ trước, áo bông quần bông đều lót một lớp thật dày, chăn cũng làm loại tám chín cân một cái, lại thêm tường ấm xây lên, củi lửa dốt hai mươi bốn giờ, cả gia đình ấm ấm áp áp mà vượt qua.
Ba anh em Lập Quốc cũng nối bước các anh, từng ngày lớn nhanh như thổi, vừa ra khỏi tháng liền vứt bỏ vẻ ngoài nhăn nheo đỏ hỏn mà trở thành những cậu bé trắng trẻo mập mạp.
Đêm trước ngày đầy tháng, Chu Bắc Sơn mời hai vợ chồng bác Trương qua phòng khách nói chuyện mấy giờ liền, từ tám chín giờ tối đến tận một hai giờ khuya mới về phòng nghỉ.
Sáng hôm sau anh qua nhà Đại đội trưởng, nhà Tống Cường, nhà Trương Thụ để mời cả ba gia đình qua ăn tiệc đầy tháng và tiệc nhận thân.
Đúng vậy! Sau bao nhiêu ngày quan sát, Tô Mãn và Chu Bắc Sơn muốn nhận hai vợ chồng bác Trương làm cha mẹ nuôi, sau này sẽ ở chung một nhà, cho hai bác dưỡng lão.
Tối hôm qua Chu Bắc Sơn tìm hai bác nói chuyện cũng là vì vậy. Lúc đấy vợ bác Trương nghe được liền kích động mà rớt nước mắt, bác Trương đôi mắt cũng đỏ hoe. Lúc này nhận thân, hái bác không chỉ có con trai và con dâu mà còn có được tám đứa cháu nội xinh xắn đáng yêu, làm sao mà không kích động cho được.
Bác Trương tối đó liền mất ngủ. Thật ra ý nhận con nuôi thì bác Trương đã có từ lâu rồi, nhưng chần chừ mãi mà khó có thể mở miệng. Bởi bác biết vợ chồng Tô Chu bây giờ cái gì cũng không thiếu, nếu làm con nuôi của bác cũng không được ích lợi gì, sau này hai bác già cả lại phải bỏ công chăm nom. Bác không ngờ Tô Mãn và Chu Bắc Sơn vậy mà không ngại, như vậy bác còn lo lắng cái gì.
Đại đội trưởng nghe nói việc này, lúc qua nhà Tô Mãn ăn tiệc thì nhìn bác Trương rất là hâm mộ. Chưa nói đến hai vợ chồng Tô Chu là người có bản lĩnh, bản thân ăn cơm nhà nước, chỉ nói đến nếu mà nhận thân thì ngay lập tức có con trai con dâu lại thêm tám đứa chái nội, không hâm mộ không được a.
Ở cùng thôn nhiều năm cũng biết, Tô Mãn và Chu Bắc Sơn không phải kiểu người được cá quên nơm, rất là nhớ tình cũ, như vậy nếu nhận làm cha mẹ nuôi sẽ chăm sóc hai ông bà đến cuối đời, cuộc sống này không lo về vật chất, con cháu vờn quanh thì còn đòi hỏi gì nữa.
Bữa tiệc nhỏ vượt qua trong tiếng chúc phúc của mọi người, sự vui mừng của bác
Trương và những lời cười đùa của trẻ nhỏ.
Ra tháng, Tô Mãn được cho ra khỏi phòng. Mỗi ngày sáng sớm cô đều ôm ba bé được bao bọc kĩ lưỡng, đặt lên chiếc xe đẩy huyền thoại, đẩy ra phòng khách.
Phòng khách cũng được xây tường ấm nên không sợ lạnh, hai vợ chồng bác Trương đã chờ sẵn đấy, bây giờ việc trông nom bọn nhỏ đã là thú vui của hai bác. Hai người già nhìn bọn nhỏ mà cười không khép lại miệng được, bác Trương còn nói đùa rằng bản thân cảm thấy đã trẻ ra vài tuổi, còn có thể sống lâu thêm vài năm.
Đây không phải là bác cảm thấy mà thôi. Dù bận sinh con và ở cữ nhưng Tô Mãn vẫn giám sát Ái Quốc Vệ Quốc mỗi ngày thúc giục lương thực và dùng dị năng giúp ông nội bà nội dưỡng cơ thể. Cho nên mặc dù năm nay thời tiết có lạnh hơn năm vừa rồi thì hai vợ chồng bác Trương cũng không cảm thấy đau nhức xương khớp nữa. Hai bác chỉ nghĩ do môi trường sống được cải thiện nên không chú ý nhiều.
Một ngày này, khi tất cả mọi người điều ngủ say, Chu Bắc Sơn ôm vợ định làm chuyện không thể nói thì phát hiện các hạt năng lượng chuyển động bất thường. Hai vợ chồng bất đắc dĩ dừng lại, mặc vào quần áo mà tra xét.
Năng lượng gợn sóng xung quanh căn phòng của ba anh em Gia Quốc.
Đã là dị năng giả nên Ái Quốc Vệ Quốc cũng phát hiện được điều bất thường, hai anh em mở cửa phòng đi ra thì thấy cha mẹ đứng trước cửa phòng từ bao giờ.
Đây là dấu hiệu của thức tỉnh dị năng nha!
Tô Mãn mừng rõ trong lòng, mặc dù cô đã đoán được các con của mình đều sẽ thức tỉnh dị năng, nhưng một khi chưa có kết quả chính xác thì trái tim vẫn còn treo lơ lửng.
Năng lượng d.a.o động càng lúc càng lớn, rõ ràng biểu hiện rằng đây không phải chỉ một người thức tỉnh, có thể là hai, hoặc là ba.
Chu Bắc Sơn vung tay, một đạo kết giới vô hình ngăn cách phòng của ba anh em Gia Quốc, anh sợ bọn chúng gây ra động tĩnh quá lớn khiến ông bà nội và ba đứa em mới sinh đều thức dậy.
Sự việc giằng co đến mãi bốn giờ sáng mới kết thúc. Khi tất cả đã quay trở về bình tĩnh, mọi người mở cửa phòng ra xem thì thấy ba anh em Gia Quốc ngơ ngác ngồi trên giường. Nếu nhìn rõ sẽ thấy các hạt năng lượng kích động vây quanh bọn họ.
Cả ba đều thức tỉnh!
Mới trở thành dị năng giả sẽ khó thu phóng dị năng, nên việc kiểm tra diễn ra rất dễ dàng.
Còn đừng nói, chắc có lẽ là vì cả ba sinh cùng nhau nên dị năng của chúng cũng giống nhau, từ đây nhà họ Chu lại thêm ba vị không gian dị năng giả, ân, mặc dù mới một cấp sơ giai.
Gia Quốc mắt thèm dị năng của hai anh từ lâu, nay bản thân cũng thức tỉnh liền vui quá mà ở trên giường lớn đánh lăn ba vòng, nháo đến Tô Mãn nhìn rất là bất đắc dĩ:
- Mấy đứa về phòng ngủ đi nào, có chuyện gì mai tính tiếp, cả đêm chưa ngủ rồi.
Vừa nói cô vừa ngáp, mấy năm nay sinh hoạt quá mức hài lòng nên cô cũng trở nên nũng nịu rồi, chứ như ở mạt thế, lúc chiến đấu với tang thi thì hai ba ngày không ngủ cũng là chuyện bình thường. Bây giờ chỉ mới một đêm mà hai mắt đã mở không lên.
Thôi kệ, chồng cô sủng cô như vậy, nũng nịu một chút chắc cũng không sao đâu.
Nghĩ nghĩ liền kéo tay chồng về phòng, mặc kệ mấy đứa trẻ mắt lớn mắt nhỏ nhìn nhau, ôm Chu Bắc Sơn mà ngã lăn ra ngủ. Buồn ngủ quá nha.
Thời gian trôi qua trong sự bình đạm mà ấm áp và hạnh phúc.
Trước tết, Chu Bắc Sơn lại đi một chuyến thị trấn, một phần là vì bán đi hàng hóa đang chứa đựng trong không gian, sẵn tiện báo cho Tống Hoành về việc Gia Quốc Kiến Quốc Bảo Quốc đã trở thành không gian dị năng giả.
Heo trong không gian đã có thể bán, thêm trứng gà và lương thực cũng chất thành đống, anh qua tay chi Đặc dị cục các thành viên, đổi về một xấp tiền dày.
Tất cả đặc dị cục nghe nói nhà họ Chu lại thêm ba dị năng giả thì hâm mộ vô cùng, thời buổi này một nhà hai dị năng giả đã rất là khó tìm, vậy mà nhà Chu Bắc Sơn đã có bảy. Người so với người có thể tức chết.
Tống Hoành nghĩ tới nghĩ lui:
- Cậu nghĩ sao nếu tôi xin ngài lãnh đạo xây một trường học cho dị năng giả?
Ở mạt thế cũng có các trường học như thế, bên trong chỉ dạy các tri thức liên quan đến dị năng nên Chu Bắc Sơn cũng không cảm thấy xa lạ.
- Cháu nghĩ việc này có thể thực hiện, nhưng rất nhiều người khi thức tỉnh dị năng thì tuổi đã thành niên rồi, nên nếu xây lên thì tốt nhất nên xây trường đại học.
Tống Hoành nghĩ lại cũng đúng, thật nhiều người qua mười tám tuổi mới thức tỉnh dị năng, như mấy đứa bé nhà Tô Chu, chỉ mới vài tuổi mà thức tỉnh thì rất là hiếm có.
- Như vậy cũng đúng, tiểu học trung học có thể để bọn họ học tri thức bình thường, đến khi lên đại học thì chỉ học những gì liên quan đến dị năng mà thôi. Để tôi gửi báo cáo lên ngài lãnh đạo.
Có điều Tống Hoành chưa nói, việc xin là một chuyện nhưng đợi phê chuẩn thì không biết đến khi nào đâu. Trường học xây lên cũng yêu cầu số lượng giáo viên nhất định, mà ở cái trường học đặc biệt này, giáo viên phải là dị năng giả cấp cao, đến lúc đó không biết đi đâu mà tìm.
Nghĩ đến đây, Tống Hoành khẽ meo meo ngó sang Chu Bắc Sơn, trong lòng nói thầm:
- Không phải trước mắt đã có hai vị dị năng giả cấp cao hay sao, mặc dù hai người bọn họ hơi lười một chút, nhưng dạy học sinh chắc không có vấn đề.
Chu Bắc Sơn không biết hai vợ chồng anh đang bị Tống cục trưởng tính kế ở trong lòng, anh nhanh chóng bán đi hàng hóa trong không gian, vội vàng giao nhận nhiệm vụ rồi nhanh chân bước qua Cung Tiêu Xã để mua hàng tết cho thôn.
Mấy năm nay vì không muốn đi xa vợ nên anh đều nhận nhiệm vụ gần nhà, ngoài mỗi năm ba cái nhiệm vụ theo yêu cầu của quốc gia và nhiệm vụ bắt buộc, hầu như anh đều không bước chân ra khỏi Chu gia thôn. Chứ đừng nói đến Tô Mãn, gần mười năm trời cô chỉ đi thị trấn được hai lần, cả hai lần đều là họp bắt buộc.
Vậy nên, hai vợ chồng anh mặc dù tài giỏi lại có tiếng lười biếng, không dễ dàng di chuyển. Thời buổi này làm ăn khó khăn, thành viên khác của đặc dị cục đều muốn tiếp thêm nhiều nhiệm vụ bởi mỗi nhiệm vụ tiền thưởng đều không ít, chỉ có hai vợ chồng là dị loại khiến cho người biết chuyện nghĩ mãi chẳng ra.