- Hôm qua bác có việc không ở nhà, đến tận khuya mới về, chuyện hôm qua bác rất là xin lỗi…
Tô Mãn không cho bác nói tiếp, việc đó vốn dĩ không phải lỗi của bác, có chăng chỉ là vợ bác muốn áp Chu Bắc Sơn một chút mà thôi, cô cũng không phải là loại người ngang ngược, nên ôn tồn:
- Bác đừng nói vậy, chuyện hôm qua không phải lỗi của bác, với lại cháu đã dạy cho cô ta một bài học rồi.
Chu Bắc Sơn lo sợ một đêm, trong bụng một bụng tức đang lo không có ai nói đâu:
- Muốn nói cháu với cô ta có quan hệ gì, lúc trước cháu đi làm nhiệm vụ, gặp cô ta bị nước lũ cuốn trôi thì bơi ra cứu, lúc đó đổi thành bà cụ tám mươi tuổi hay đứa bé ba tuổi cháu cũng làm vậy, ai ngờ cô ta cứ làm phiền, cháu đã bảo có gia đình rồi mà còn không chịu buông tha.
Đây cũng là gián tiếp giải thích với Tô Mãn đầu đuôi câu chuyện, hôm qua một người lo giận, một người lo dỗ, đều không có thời gian nói tỉ mỉ.
Đại đội trưởng xấu hổ vô cùng, người phụ nữ lớn tuổi hôm qua là chị vợ của bác, chàng trai và cô gái đều là cháu vợ. Chị vợ lúc trước gả đến thành phố lớn nên trước giờ xem thường nhà bác, làm việc không cần mặt cũng không phải lần đầu.
Bác càng tức là vợ bác o bế chị mình quá mức mà không xem Tô Mãn và Chu Bắc Sơn là ai, mấy năm nay trong nhà sinh hoạt dần dần tốt lên khiến bà ta bắt đầu bành trướng. Càng nghĩ bác càng thở dài trong lòng. Nhưng vợ chồng mấy chục năm đầu, vợ có sai thì làm chồng phải biết giáo dục, tuyệt đối không thể để chuyện như vậy xảy ra lần thứ hai.
Nghĩ nghĩ, bác lại nghĩ đến nguyên nhân khiến vợ bác như vậy:
- Các cháu hãy cẩn thận, hôm qua chị vợ bác nói nhà bọn họ đã dời hộ khẩu về thị trấn, Tống Đạt và Tống Linh đều được nhận vào đội dân binh...
Đều là người thông minh, không cần bác đại đội trưởng nói hết câu thì Tô Chu hai người đã hiểu. Đây là vợ bác cảm thấy sau lưng có người chống lưng nên xem thường bọn họ đâu, cũng đúng thôi, mấy lần Tô Mãn và Chu Bắc Sơn qua tìm bác để bàn công việc, đa số thời gian vợ bác đều không có mặt, không hiểu biết bọn họ cũng là điều đương nhiên.
Đội dân binh bây giờ đã là làng trên xóm dưới vừa chán ghét vừa kính sợ đội ngũ.
Những nơi có dính dáng đến bọn hắn thì không phải xét nhà đó là bị bắt giữ, ngặt nỗi dân chúng đều thấp cổ bé họng, chỉ biết xa xa mà tránh đi, dù căm ghét cũng không dám làm gì, khiến cho bọn họ rất là ngang ngược.
Dù bậy, mặc dù đã thành lập mấy năm nhưng tuyệt nhiên không thấy bọn họ đến Chu gia thôn tìm phiền toái, Tô Mãn cũng không ra khỏi thôn nên tạm thời quên mất còn một cái thế lực như vậy tồn tại.
Tô Chu hai người không biết, có "uy danh" kéo xuống Cơ Quốc Đống phía trước, Tô Chu hai người trong mắt đội dân binh chính là phiền toái trong phiền toái, cho bọn họ mười cái lá gan cũng không dám đến trước mặt hai người lắc lư, tạo thành
Chu gia thôn hoàn cảnh an bình hơn nơi khác rất nhiều.
Nếu mà mấy năm trước, Tô Mãn còn có thể lo sợ, nhưng theo thời gian dần trôi, cô và Chu Bắc Sơn cống hiến cho quốc gia càng nhiều, bằng khen chiến công treo đầy phòng khách, thêm lên hai vợ chồng không làm bất cứ điều gì để người khác bắt lấy điểm yếu, Tô Mãn có thể tự tin rằng nếu đu.ng độ với đội dân binh, gia đình cô cũng có thể bình an không có việc gì.
Thấy đại đội trưởng thật sự lo lắng cho bọn họ, Tô Mãn nhìn Chu Bắc Sơn một cái, an ủi ngược lại bác:
- Bác yên tâm, bọn cháu dù gì cũng là nhân viên chính phủ, hồ sơ còn ở phía trên đâu, bọn họ cũng không dám lại đây tìm việc.
Bác đại đội trưởng cũng cảm thấy có lý, Tô Chu hai người trước giờ bản lĩnh rất lớn, nghe bọn họ sẽ không sai.
Nhưng cuộc sống này, đừng ai nói trước điều gì, giống như Tô Mãn, cách hai ngày sau khi tiễn đi đại đội trưởng thì hôm nay, lúc cả gia đình đang chuẩn bị ngủ trưa, thì có một cậu nhóc nhỏ chạy lại báo tin rằng đội dân binh đã đến đầu thôn,
Tô Mãn chỉ cảm thấy mặt mình đau thật sự, hiện thực vả mặt rất là nhanh chóng a.
Lúc này thành viên trong nhà đều có mặt, bác Trương thông qua vài ngày quan sát cũng đã biết chuyện từ đầu đến đuôi, rất là giận dữ, nổi giận đùng đùng mà về phòng thay quần áo, chuẩn bị "tiếp khách".
Tô Mãn và Chu Bắc Sơn nhanh chóng dạo một vòng căn nhà, đem nhưng đồ vật "không hợp lệ" đều quăng vào không gian, những thứ có giá trị cũng không để bên ngoài, Tô Mãn còn có ý xấu mang giấy chứng nhận liệt sĩ ra phòng khách, dán chung chỗ với các loại bằng khen.
Từ đầu thôn đến nhà bọn họ, bình thường chỉ mất hai mươi phút, nhưng hôm nay có lẽ đại đội trưởng cố ý kéo dài thời gian, phải hơn một tiếng sau khi được thông báo, đội dân binh mới đến được trước cửa nhà Tô Mãn.
Giữa trưa trời nắng chang chang, đây là thời gian nghỉ ngơi nên thôn dân đa số ở nhà, thấy đội dân binh ăn mặc đồng phục, tay cầm thống nhất vũ khí, vậy là cả thôn tò mò đi theo.
Mặc dù nhiều năm thôn dân ít đi ra ngoài nhưng tin tức vẫn còn rất nhanh nhạy, chủ yếu là mỗi lần có biến động Chu Bắc Sơn đều phổ cập cho mọi người, đều phòng bọn họ điều gì cũng không biết mà gây hoạ.
Cách ăn mặc này, quần áo này, gậy trên tay,... không một thứ không nói cho thôn dân biết đây là cực kỳ nối danh đội dân binh nha. Có thôn dân nói thầm trong lòng không biết thôn bọn họ ai lại xui xẻo bị mấy người này để ý đến.
Nhưng theo đoàn người từ đầu thôn đến giữa thôn, từ giữa thôn đến cuối thôn, cả thôn đều ngửi được mùi vị không thích hợp. Đây, đây, đây... Đừng nói bọn họ là hướng tới nhà Tô Mãn và Chu Bắc Sơn nha.
Chuyện lớn!
Đội dân binh đi chưa đến cửa nhà Tô Mãn đã cảm giác được các thôn dân biến hoá. Khi bọn họ đứng trước nhà Tô Mãn, chưa kịp đập cửa thì hoảng sợ cảm xúc quần chúng phẫn nộ mười phần, thậm chí có thôn dân bắt đầu tìm kiếm vũ khí, đôi mắt đăm đăm nhìn bọn họ.
Đội dân binh da đầu tê dại!
Và khi cửa mở, bác Trương từ bên trong bước ra, trên người ăn mặc quân trang quần áo, trên vai huy loè sáng dưới ánh nắng mặt trời, cấp bậc trung tướng như đ.â.m thẳng vào con mắt của đội dân binh khiến mặt bọn hắn trở nên méo mó.
Bác Trương ở mặt ngoài là hưởng ứng quốc gia kêu gọi đi "tham gia xây dựng nông thôn", nhưng chức vụ, cấp bậc mọi thứ đều không hề bị bãi bỏ, chỉ là thực quyền bị tạm thời giao ra mà thôi. Nhưng dùng để áp trường hợp này thì dư dả.
Còn đừng nói bác Trương trong lòng đang nóng giận, tim gan phèo phổi đang sôi trào, đôi mắt trừng như chuông đồng mà nhìn đội trưởng đội dân binh - Lý Tùng, không khí một khắc này giống như đóng băng tại đây.
Vậy còn chưa đủ, dường như cảm thấy trái tim của Lý Tùng còn rất kiên cường, Tô Chu hai người từ sau cửa bước ra.
Chỉ thấy Tô Mãn mang bầu vượt mặt, cô cùng Chu Bắc Sơn đều mặc đồ thường, bình dị gần gũi mười phần mà hướng Lý Tùng cười một cái.
Lý Tùng chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, sấm sét ầm ầm tạc thắng vào đầu óc.
Hắn ta hận c.h.ế.t kẻ nào làm đội dân binh qua đây. Hai cái sát thần này ở đây cho hắn mười cái lá gan hắn cũng không dám tìm chuyện a.
Lý Tùng có khổ trong lòng không thể nói, càng không thể không đưa ra một nụ cười còn khó coi hơn khóc, hướng Tô Mãn và Chu Bắc Sơn:
- Thì ra hai vị ở đây nha, tôi là Lý Tùng, đội trưởng đội dân binh, đây là hiểu lầm, là hiểu lầm...
Nói đến vị tên là Lý Tùng này cũng đủ xui xẻo, hôm nay việc này là đột xuất, lãnh đạo chỉ làm hắn ta dẫn theo người đi theo thành viên mới, nghe nói được cử báo là sử dụng trái phép vũ khí quân dụng, nhà bị cáo cũng nổi tiếng giàu có, có thể từ giữa mò không ít chỗ tốt.
Lúc nãy vào Chu gia thôn hắn đã có cảm giác không tốt rồi nhưng đã đến đây thì đã không thể quyết định lập tức quay đầu trở về. Trong lòng hắn cũng nghĩ nhỡ đâu nhà khác thì sao.
Lý Tùng lúc này hận không thể một cái tát đánh c.h.ế.t chính mình, ở cái thôn trong núi sâu rừng già này, có thể được cho là giàu có còn có thể là ai? Nhiên hắn không nghĩ cẩn thận, bây giờ nói là hiểu lầm không biết hai người này bỏ qua hay không. Hai vị này cấp bậc nhưng kéo hắn xuống cũng chỉ là phủi tay một cái a.
Đừng nói là Lý Tùng, các đội viên khác của đội dân binh đều sợ xanh mặt, "chiến tích" của Tô Chu hai người quá nổi danh, trong đội dân binh không ai không biết nha.
Nhưng, trên đời này nhiều người thông minh thì đương nhiên cũng có kẻ ngu dại.
Tống Đạt Tống Linh thản nhiên tự đắc, đôi mắt hả hê nhìn Tô Mãn, hoàn toàn bỏ qua sắc mặt của những người khác. Hai anh em thậm chí nghĩ đến một chút nữa
Tô Mãn thê thảm xin tha, trong lòng vừa lòng vô cùng.
Thấy đội trưởng đang định chuyện lớn hóa nhỏ thì làm sao Tống Linh chịu được, cô ta nhảy ra, lớn tiếng:
- Đại đội trưởng, làm sao mà có hiểu lầm, chúng ta được đơn cử báo là Tô Mãn sử dụng trái phép vũ khí quân dụng nha.
Lý Tùng hận c.h.ế.t Tống Linh, theo cô ta nhảy ra hắn ta mới nhớ đến ngọn nguồn của sự việc đều là hai anh em họ dựng lên nha, quát:
- Câm miệng! Cô thì biết cái gì?
Tống Linh vênh váo đã quen, dù cho Lý Tùng là đội trưởng thì cô ta cũng không chịu phục:
- Tôi nói có sai sao? Đơn cử báo rõ ràng là nói cô ta sử dụng và tàng trữ trái phép vũ khí quân dụng!
Đám người xôn xao, là Chu gia thôn thôn dân thì đều biết, Tô Mãn và Chu Bắc Sơn trong nhà có súng, hai người cũng không chỉ một lần dùng s.ú.n.g cứu thôn dân. Nhưng việc này nhiều năm nay đã là công khai bí mật a.