• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nghe vậy Tống Hoành không nản lòng mà còn không ngừng cố gắng lên:

- Chúng tôi tuyệt đối tự do, chỉ cần mỗi năm hoàn thành ba nhiệm vụ liền được, còn lại nếu thích thì tiếp không thích thì từ chối cũng không sao.

Nghe vậy Chu Tô hai người nhìn nhau:

- Ngài không sợ chúng tôi là người xấu sao?

Tống Hoành liền cười lên ha hả:

- Nói gì đâu, hai ngươi đồng ý rồi cũng phải qua thẩm tra chính trị rồi mới vào được Đặc dị cục, bởi lẽ nơi đây trực thuộc Ngài lãnh đạo, là một trong những bộ môn quan trọng nhất.

Tô Mãn liền thở phào, như vậy mới đúng sao.

- Mộc hệ dị năng không có công kích tính, sẽ được an bài nhiệm vụ gì?

Tống Hoành nghe đến đây thì biết Tô Mãn là mộc hệ dị năng, mộc hệ mà không có công kích tính?

- Thúc giục sinh trưởng?

- Dạ.

- Như vậy nhiệm vụ cũng sẽ nằm trong phạm vi đó, mỗi khi giao nộp lên thực vật, quốc gia sẽ đối chiếu giá hàng để quy ra thành tiền, quốc gia sẽ không chiếm tiện nghi.

Tô Mãn nghe đến đây thì mắt sáng lên, Chu Bắc Sơn lại hỏi:

- Lúc này vào đồng ý và không đồng ý có gì khác nhau?

Tô Hoành nghe thì mừng rỡ, đây là hấp dẫn nha.

- Đương nhiên là đồng ý thì cùng các thành viên khác hoàn thành nhiệm vụ, sau đó tiền thưởng sẽ được hưởng một phần, còn không đồng ý thì cũng được mời hỗ trợ, nhưng không được chia tiền.

Nghe lên giống như lính đánh thuê thời mạt thế, mỗi lần tiếp nhiệm vụ sẽ được định giá, hoàn thành sẽ có tiền, giống nhau tương đối tự do, chỉ cần hoàn thành số định mức liền được.

- Chúng tôi sẽ không bị bắt kiểm tra sức khoẻ hay hợp tác thí nghiệm gì đi?

- Không có nha, vì đa số người có dị năng đều rất phản cảm vấn đề này nên vấn đề này được liệt vào tự nguyện, ngoài ra nhân viên trong đặc dị cục cũng được bảo mật hồ sơ cũng như bảo đảm thân nhân và bản thân an toàn.

Bảo hộ cũng là giám thị, cái này bọn họ có thể hiểu. nói đến đây thì đã mười phần đồng ý rồi, Chu Thanh Bách dứt khoát:

- Tôi là không gian hệ và tinh thần hệ song dị năng, không gian hệ có thể có một cái tuỳ thân không gian, nhưng không thể chứa vật còn sống, ngoài ra khi đủ bảy cấp có thể chế tạo nút không gian để gửi vật, kỹ năng thì có lưỡi d.a.o không gian, không gian gió lốc và không gian treo cổ có sức sát thương, tinh thần hệ thì có lục soát ký ức, tinh thần công kích và thăm dò thuộc tính.

Nếu đã nói thì nói cho rõ ràng, khỏi phải Tống Hoành lại hỏi lần thứ hai, đương nhiên anh cũng có đề phòng một chút nên không gian có thể gửi vật sống, anh và Tô Mãn linh hồn khế ước, Tô Mãn cũng có không gian dị năng và Tô Mãn mộc hệ dị năng có chữa khỏi thuộc tính, những điều này đều được anh giấu đi.

Nếu nói Tô Mãn dị năng thực dụng vì người thời đại này thức ăn và cây thuốc khan hiếm thì Chu Bắc Sơn không gian hệ có thể tạo ra nút không gian và tinh thần hệ có thể lục soát ký ức thì càng thực dụng hơn, thời này rất nhiều quốc gia tiến hành huấn luyện đặc vụ phái đến đây làm gián điệp, những người này miệng rất khó cạy, Tô Hoành cười híp mắt, vui vẻ vô cùng.

Ông quay lại hỏi Chu Bắc Sơn:

- Từ đây cậu có thể dùng dị năng điều tra Nhện đen toa tàu mà không bị phát hiện hay không?

- Có thể! Nếu bị phát hiện chỉ có hai loại khả năng, một là bọn họ cũng có tinh thần hệ dị năng có thể cảm ứng, hoặc là bản thân hắn đã có thực lực đạt cấp mười.

- Không thể nào, tinh thần hệ dị năng tới đây mới chỉ phát hiện có một mình cậu mà thôi. Đạt tới cấp mười càng không thể, anh ta chỉ là một cái tiểu lâu la. Bắt đầu đi.

Đúng như lời Tống Hoành, Chu Bắc Sơn phóng thích dị năng điều tra toàn bộ khu nhà, tên dị năng giả kia còn đang ngủ nướng đâu, cho nên hoàn toàn không có vật cản.

- Một tên dị năng giả cấp bốn, hai mươi hai tên người thường, trong toa tàu có mười cái rương, mỗi cái rương là một đứa bé từ ba đến năm tuổi.

- Súc sinh!

Tô Mãn phẫn nộ rồi, cái bọn bắt cóc trẻ em này phải chịu hình phạt nặng nề nhất.

Tống Hoành lại hỏi:

- Có thể lặng yên không tiếng động giải quyết bọn chúng sao? Tên kia là hỏa hệ dị năng, nếu làm hắn bắt con tin uy h.i.ế.p hay thiêu đoàn tàu đều không tốt.

- Có thể, tinh thần công kích có thể làm tên dị năng giả ngất đi, nhưng mà những tên còn lại đều là người thường, bọn họ chịu không nổi, tỉnh lại sẽ bị điên. 

Tống Hoành con ngươi hiện lên một mạt vừa lòng, lặng yên không tiếng động giải quyết hơn hai mươi người trong đó có dị năng giả đã chứng minh Chu Bắc Sơn thực lực.

Tô Mãn cười như không cười nhìn Tống Hoành:

- Tống cục trưởng có cần nhìn tôi thúc giục sinh trưởng thực vật không.

Tống Hoành cười khan:

- Cũng không cần..

Tô Mãn liền không chọc ông ấy, trước khi có thành viên mới gia nhập, tìm hiểu thực lực cũng là một quá trình bình thường mà cô tin rằng ai cũng phải trải qua.

Có điều:

- Như vậy một bọn lâu la cũng cần Tống cục trưởng tự mình đi bắt?

Lần này thì Tống Hoành hết nói nổi rồi, cô gái nhỏ có cần thông minh đến như vậy không. Đúng thật là bọn nhãi nhép tôm tép như vậy không cần ông ra ngựa, nhưng ai bảo lúc chuẩn bị thi hành nhiệm vụ, ông lại có dự cảm đâu.

Đúng vậy, Tống Hoành dị năng là dự cảm, nhờ vào dị năng này mà ông đã giúp lãnh đạo tránh thoát nhiều vụ ám sát, kéo vào rất nhiều thành viên cho Đặc dị cục. Ông dự cảm nếu không đi theo sẽ hối hận và bỏ lỡ thứ rất quan trọng.

Nhưng điều này ông có thể nói sao? Ông có thể nói ông mưu đồ hai vợ chồng bọn họ về làm công cho Đặc dị cục sao...

Bên này hai người vừa trò chuyện vừa trêu chọc, bên kia Chu Bắc Sơn đã điều khiển tinh thần dị năng chia làm hơn hai mươi sợ tơ, một sợi to nhất nhắm ngay còn đang ngủ dị năng giả, hơn hai mươi sợi còn lại nhắm ngay bọn thủ hạ, chỉ trong chớp nhoáng bọn chúng đều ngã nhào trên mặt đất.

Chu Bắc Sơn liền dùng tinh thần dị năng mở cửa từ bên trong, hoàn mỹ hoàn thành nhiệm vụ.

Từ lúc Tống Hoành kêu bắt đầu cũng chỉ một phút mà thôi, Tống Hoành cũng phân ra tinh thần lực chú ý, bởi vì không phải tinh thần hệ dị năng nên không dám đến gần sợ bị phát hiện, khi Chu Bắc Sơn mở cửa thì cười ha ha đứng lên, triệt tiêu cách âm vòng, đi nhanh ra ngoài, chắc là đi gọi người giải quyết hậu quả.

Nhìn Chu Bắc Sơn công kích nhẹ nhàng, đừng quên anh mới chỉ là cấp ba cao giai, anh thắng được toàn nhờ vào quân địch sơ ý, cộng thêm dù sao kiếp trước cũng là đại lão nên vượt cấp gì đó cũng bình thường, nhưng người khác lại không làm được như vậy, cho dù có giống nhau tinh thần hệ dị năng cũng không làm được.

Chu Tô hai người cứ ngỡ là Tống Hoành đi rất lâu sau mới trở về nhưng không, bọn họ vừa ăn cơm xong thì Tống Hoành lại đến rồi. Lần này là ông kêu Chu Bắc Sơn đi thẩm vấn. 

Cái người này nha, muốn vào Đặc dị cục của ông còn phải "phá tam quan, trảm sáu tướng" mới vào được, thật là, may mắn là cô báo chỉ có mộc hệ và kỹ năng giục sinh, nếu mà báo lên có thuộc tính chữa khỏi có phải ông cũng đi tìm một người bị thương hoặc bị bệnh lại đây không?

Tô Mãn khóa trái cửa, cho bọn nhỏ uống sữa, chơi với bọn hắn một chút thì cả ba đều buồn ngủ, Tô Mãn liền biên ngủ gà ngủ gật biên chờ Chu Bắc Sơn.

Chu Bắc Sơn đi cũng không lâu, lục soát ký ức đối với anh quá dễ dàng, thuật lại những gì đặc dị cục cần biết liền nhanh chóng về toa tàu với Tô Mãn, dạo này vì có thai nên cô hay ngủ trưa, nếu mà anh không về thì cô cũng không yên tâm ngủ.

Quả đúng như thế, anh về tới thì Tô Mãn mắt nhắm mắt mở mà mở cửa. Chu Bắc Sơn liền thuận tay khóa cửa lại, ôm Tô Mãn vào lòng rồi bước nhanh đến giường.

Tô Mãn nghe được Chu Bắc Sơn hương vị thì ngủ càng sâu. Anh đặt cô vào trong lòng mình, chiếc giường bé lăng là làm hai người nằm vừa vặn.

Cả toa tàu giường trên giường dưới có tổng cộng bốn giường, Ái Quốc Vệ Quốc nằm một giường, theo lý còn trống tận ba giường nhưng Chu Bắc Sơn không muốn nằm giường khác, anh không muốn ngủ khác giường với cô, anh cũng cẩn thận để mình không chạm vào bụng cô, ôm cô cũng là một loại hạnh phúc...

Buổi chiều hôm đó Tống Hoành lại tìm đến, lần này ông lại chào từ biệt:

- Ngày mai tàu sẽ ngừng ở trạm, tôi sẽ xuống theo để áp giải tù nhân, sẵn tiện đi làm thẩm tra chính trị cho hai cô cậu, bảo đảm khi hai người về đến thị trấn thì đã trở thành thành viên của đặc dị cục.

Tô Mãn thấy ông chắc chắn như vậy thì không nhịn được mà trêu đùa:

- Bác không sợ thẩm tra chính trị không qua được à?

Dù sao sắp trở thành cộng sự với nhau, ông cũng không giấu giếm:

- Tôi tin vào dự cảm của mình.

Đến lúc này Tô Chu hai người mới biết dị năng của ông là dự cảm. Tô Mãn trợn tròn con ngươi tràn đầy hâm mộ. Kiếp trước ở mạt thế cô cũng đã từng gặp người mang dự cảm dị năng, dị năng này không có sức sát thương nhưng rất thực dụng, có thể dự cảm nơi nào có mục tiêu, hoặc dự cảm nơi nào có nguy hiểm, nhiều lần giúp đoàn đội tìm thấy vật tư và tránh đi nguy hiểm, nói chung rất là tuyệt.

Chu Bắc Sơn cũng kinh ngạc, bởi vì dự cảm dị năng quá ít người có được, nhưng một khi phát hiện sẽ trở thành đối tượng mượn sức hàng đầu, chỉ có người tiếp xúc với họ mới biết họ cường đại đến nhường nào, mặc dù dị năng của họ không thể công kích.

Cuối cùng anh cũng biết tại sao ông lại phải đi làm nhiệm vụ lần này rồi, có lẽ ông dự cảm được anh và Tô Mãn, không phải là anh tự đại mà sự thật như thế, anh và Tô Mãn đều từng đứng ở đỉnh, dị năng cái loại này chỉ cần từng một lần đứng ở đỉnh thì cho dù tu vi tan hết, lúc sau trùng tu sự cũng là một chuyện dễ dàng, lần thứ hai đứng ở đỉnh chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi. 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK