"Dư tiên sinh để quên thứ gì lại đây sao?"
"Vừa nãy quên mất chưa mua sách," Dư Chu nói,
"Trở lại mua một quyển."
Hai tháng qua hắn không chỉ chép sách mà còn bán thoại bản cho bên tiệm sách nữa, nhưng đây chính là lần đầu tiên muốn tới để mua sách, hỏa kế nghe vậy liền ngẩn người trong chốc lát, có điều rất nhanh đã phản ứng lại, vội hỏi:
"Ngài muốn mua sách gì ạ, để ta đi lấy cho ngài."
Dư Chu nói: "Muốn một quyển 'Luận ngữ'."
Hỏa kế bật thốt lên: "Sao ngài lại cần mua quyền sách này cơ chứ?"
"Có vấn đề gì sao?" Dư Chu thấy sự ngạc nhiên trong giọng nói của hắn cũng có chút khó hiểu.
"Là như vậy," hỏa kế mỉm cười giải thích,
"Phàm là thư sinh đọc sách sau khi dâng lục lễ nhận sư thường thì tiên sinh đều sẽ tặng lại một quyển 'Luận ngữ' do bản thân tự chép tay làm quà đáp lễ, vậy nên có rất ít người sẽ đến tiệm sách của chúng ta mua cuốn 'Luận ngữ' này."
Nói xong mới xoay người đi tìm sách cho Dư Chu.
Dư Chu suy nghĩ một chút liền gọi người trở lại:
"Chờ một chút, đổi thành cuốn 'Mạnh tử' đi."
"Vâng ạ." Hỏa kế không nhiều lời, đổi sang một hướng khác lấy cuốn 'Mạnh tử' cho Dư Chu.
Sau khi hai người rời khỏi tiệm sách lại đi mua thêm một số thứ khác nữa, trên đường trở về đợi không có người nào xung quanh nữa Cẩm Xuyên mới không kiềm được hỏi:
"Sau này mỗi ngày phu quân đều cần tới thị trấn học tập cùng với tiên sinh hả?"
"Vẫn chưa xác định đâu." Dư Chu lắc đầu nói, theo cách nói của Trần Phong và người trong thôn thì đúng là nguyên thân đã có vài năm đọc sách ở trấn trên này, nhưng hôm nay sau khi hắn được nghe hỏa kế nói tới chuyện phàm là những học trò đã bái tiên sinh thì đều được tiên sinh tặng lại một cuốn 'Luận ngữ' làm quà đáp lễ lại không khỏi nghĩ tại sao bên trong nhà hắn lại không có nó.
Còn một nguyên nhân nữa chính là hắn không có được kí ức của nguyên thân, vậy nên cũng không biết được tiên sinh của mình họ gì tên gì, nhà ở đâu, nên tìm người như thế nào.
Hơn nữa cho dù có thể tìm thấy được đi chăng nữa thì hắn cũng không dám đi tới đó, bởi vì vị tiên sinh nọ khẳng định đã từng thấy được chữ mà nguyên thân từng viết, thể chữ hiện tại hắn đang dùng là học được trước khi xuyên tới đây, vậy nên sẽ không có khả năng giống với nét chữ của nguyên thân, đến lúc đó thì biết giải thích như thế nào đây?
Dư Chu cau mày suy nghĩ hết nửa ngày, trong đầu thầm nghĩ không biết nơi đây có thể đổi một tiên sinh khác giống như chuyện chuyển trường ở thế giới kia của hắn hay không nhỉ.
Nếu như không thể thì đây đúng là một chuyện phiền phức mà.
Vậy nên phải mất một lúc lâu hắn mới nói tiếp:
"Đợi về đến nhà ta lại đi tìm lý chính thảo luận một chút xem sao."
Cẩm Xuyên nhỏ giọng "ừ" một tiếng, ngoan ngoãn gật đầu đồng ý.
Sau khi Dư Chu nghĩ ra cách giải quyết vấn đề liên quan đến chuyện nhận tiên sinh xong mới phát hiện sự khác thường của Cẩm Xuyên, chưa kể tới biểu cảm hiện giờ của cậu, ngay cả câu phu quân vừa nãy mấy ngày nay Cẩm Xuyên cũng hiếm khi gọi hắn như vậy vào ban ngày.
Thấy vậy hắn liền trêu đùa nói:
"Không nỡ để ta lên trấn hả?"
"Ừm," Cẩm Xuyên khá là thành thật trả lời, mặc dù trên mặt có nét ngượng ngùng xấu hổ nhưng cũng không trốn tránh ánh nhìn của hắn,
"Thôn chúng ta cách thị trấn quá xa, nguyên thời gian đi đi về về đã mất ít nhất một canh giờ rồi, mỗi ngày huynh đọc sách viết chữ cũng đã đủ vất vả, nếu còn phải đi cả một quãng đường dài như vậy nữa sẽ càng mệt mỏi hơn."
Dư Chu lắc đầu không nhịn được bật cười, hắn còn chưa bắt đầu đi học thì Cẩm Xuyên đã dùng hai chữ vất vả lên trên người hắn rồi.
Buổi chiều hai người đi tới tìm lý chính thương lượng, sau khi lý chính biết được Dư Chu muốn tham gia kì thi huyện vào tháng hai hai năm sau thì vẻ mặt tràn đầy niềm vui.
Lại nghe Dư Chu nhắc tới vấn đề tiên sinh liền lập tức nói:
"Tiên sinh trước đây của ngươi đã qua đời vào năm trước, đúng là cần tìm một vị tiên sinh khác mới được."
Dư Chu sửng sốt thật lâu, trước đó hắn còn nghĩ cách làm sao mới có thể được đổi tiên sinh, nào ngờ lúc này lại nghe được tin tức tiên sinh trước đây của mình đã qua đời vào năm trước rồi, mặc dù nghĩ như này không được tốt lắm nhưng thật sự với hắn mà nói, đây đúng là bớt đi được khá nhiều phiền toái.
Vậy nên hắn lại nói:
"Vậy lý chính có đề cử nào thích hợp giới thiệu cho ta không."
Lý chính nâng mí mắt nhìn chằm chằm Dư Chu một hồi, trong đầu lướt qua hết một lượt các ứng viên đáng để đề cử rồi mới nói:
"Đúng là có một người để chọn, chỉ là không biết ngươi có nguyện ý hay không thôi?"
"Là ai?"
"Văn tiên sinh ở phía đông của thôn," Lý chính nói,
"Trước đây ông ấy cũng từng làm tiên sinh dạy học ở trên thị trấn, nghe nói học vấn cũng không tệ, có điều bây giờ tuổi tác đã lớn rồi nên mới quay trở lại sinh sống ở trong thôn, ngoài việc dạy học cho tôn tử trong nhà ra thì cũng có nhận hai đứa nhỏ khác trong thôn đang học nhận biết chữ ở chỗ ông ấy, thêm một người là ngươi chắc vẫn có thời gian để dạy."
"Tại sao ta lại không nguyện ý chứ?" Dư Chu hỏi ngược lại ông, trước đó hắn đã đi tìm hiểu qua, những trường học chính thức do triều đình thành lập và quản hạt chỉ có những người sau khi đạt được công danh tú tài mới có thể tiến vào, trước đó nếu muốn đọc sách thì phần lớn mọi người đều tìm đến những thư viện do người có công danh tú tài mở, hoặc là trực tiếp bái nhận một vị tú tài nào đó thành tiên sinh của mình để học, bình thường sẽ được đến học ở trong nhà vị tiên sinh mình đã bái.
Nếu như ngay bên trong thôn có người có thể dạy hắn, vả lại lý chính cũng nói học vấn của Văn tiên sinh không tồi thì hắn hà tất phải bỏ gần tìm xa làm cái gì, dùng khoảng thời gian hai tiếng đồng hồ đi lên thị trấn đó cho việc học tập cũng có thể học được không ít thứ đâu.
Lý chính có chút ngượng ngùng nói:
"Trước đây lúc ngươi đi bái tiên sinh thì bà nội ngươi cảm thấy một vị tú tài khác trên trấn có trình độ học vấn tốt hơn một chút, cho nên..."
Không cần phải nói thì vị tú tài khác trong lời lý chính chắc chắn là vị tiên sinh ban đầu của hắn kia rồi, Dư Chu nghi hoặc nói:
"Nếu đã nói vậy thì nên lo lắng chuyện Văn tiên sinh không muốn nhận ta mới đúng chứ?"
Lý chính cười nói:
"Theo sự hiểu biết của ta với Văn tiên sinh thì ông ấy không phải là người sẽ để ý đến mấy chuyện đó, đều là người cùng một thôn, nếu ngươi thật tâm muốn bái sư cầu học thức thì ông ấy nhất định sẽ vui vẻ đồng ý."
Ngừng một chút ông mới bổ sung thêm:
"Nếu ngươi không yên tâm thì ta có thể đi hỏi lão nhân gia một tiếng trước xem sao."
"Vẫn là làm phiền ngài hỏi trước một tiếng giùm ta." Dư Chu nói.
Tốc độ của lý chính cực nhanh, ngay buổi sáng ngày hôm sau ông đã truyền tin tức lại cho Dư Chu nói phía bên Văn tiên sinh đã gật đầu đồng ý, bảo Dư Chu nhanh chóng đi chuẩn bị lễ vật nhận tiên sinh.
Dư Chu không quá hiểu rõ về những lễ vật cần chuẩn bị lúc bái sư ở thế giới này, còn may trước kia Cẩm Xuyên từng được nghe người ta nói tới mới không đến nỗi phải đi hỏi người xung quanh.
Hai người vội vàng chạy lên trấn trên mua cho đủ lục lễ nhận sư xong mới đi tới nhà của Văn tiên sinh dưới sự dẫn dắt của lý chính.
Nhà Văn tiên sinh gần giống với nhà của lý chính, đều có dáng vẻ gần giống với tứ hợp viện, có điều bên ngoài cổng ngoài một hàng rào trúc ra còn trồng thêm một dãy trúc xanh cực kì khí thế, có loại cảm giác người sống bên trong thực là thích trúc.
Dư Chu tiến lên phía trước gõ vài tiếng lên cánh cửa cổng.
Một lúc sau có một nam hài khoảng chừng mười hai mười ba tuổi đi ra mở cửa chào hỏi nói:
"Hỉ thúc đến rồi ạ, mọi người vào bên trong ngồi chờ một chút, ông nội đang dạy mấy người tiểu Viễn biết chữ, chắc phải mất một lúc nữa mới xong được."
Nói xong cậu ta lại gật đầu với Dư Chu một cái.
Dư Chu đoán đây có lẽ chính là tiểu tôn tử tên là Dư Ôn Lương nhà Văn tiên sinh.
Lúc ba người đi vào trong sân vừa khéo đúng lúc cánh cửa phòng bên cạnh được mở ra, một người râu trắng bạc phơ dáng vẻ thư sinh đi ra bên ngoài trước, theo sau bên người ông còn có hai tiểu nam hài, một đứa có dáng vẻ khoảng bảy; tám tuổi, đứa còn lại là khoảng chín; mười tuổi gì đó.
Người già kia không cần hỏi cũng có thể đoán được chính là Văn tiên sinh rồi, Dư Chu vội vàng hành lễ với ông.
Văn tiên sinh lại chỉ thản nhiên gật đầu nói:
"Vào trong sảnh ngồi trước đi."
Nói xong lại quay qua dặn dò hai đứa nhỏ kia một tiếng,
"Sau khi các ngươi về nhà cũng nên luyện tập nhiều hơn."
"Vâng ạ."
Hai đứa nhỏ cung kính đáp lời ông, lúc đi ra khỏi cửa phòng lại hành lễ với lý chính và Dư Chu một cái, đứa lớn thì gọi Dư Chu một tiếng thúc thúc, đứa nhỏ lại gọi hắn là Dư Chu ca ca.
Sau khi hai đứa nhỏ đều đã rời đi thì Dư Chu và lý chính mới đi theo sau Văn tiên sinh vào bên trong sảnh chính, Dư Ôn Lương cũng theo bên người Văn tiên sinh.
Mấy người vừa ngồi xuống Văn tiên sinh liền hỏi Dư Chu:
"Tứ thư ngũ kinh có từng đọc qua chưa, có thể nhớ được bao nhiêu?"
"Chỉ học được một chút, cũng không nhớ được bao nhiêu ạ." Dư Chu thành thật trả lời, kể cả nội dung cuốn 'Luận ngữ' cơ sở nhất, những thứ mà hắn từng đọc và ghi nhớ được tới hiện tại cũng đều là những phần có nhắc tới trong sách ngữ văn thời đi học.
Ngược lại cuốn 'Mạnh tử' từ sau hôm mua sách về hắn cũng từng đọc qua hai lượt.
Văn tiên sinh không chút ngạc nhiên gật đầu xem như đã hiểu, lại xoay đầu qua nói với Dư Ôn Lương:
"Đi lấy bút và mực mang tới đây."
Tiếp đó lại nói với Dư Chu:
"Ngươi tùy ý viết một đoạn mà bản thân còn nhớ ra giấy, ta lại xem thử chữ viết của ngươi như thế nào."
Đối với việc viết chữ thì Dư Chu khá có lòng tin, dù sao cũng không phải chỉ có mình hắn cảm thấy mình viết chữ đẹp, ngay cả trưởng quầy Tiền của tiệm sách và Tần Ngọc Thanh cũng đều khen hắn viết rất được, thậm chí còn nguyện ý trả thêm tiền chép sách cho hắn nữa.
Cho nên lúc Dư Ôn Lương cầm bút và mực ra thì hắn không hề có chút do dự sợ hãi nào, chỉ có điều khi lựa chọn đoạn nào để viết thì hắn lại lựa chọn câu mà tất cả mọi người đều biết tới kia.
Khổng tử nói: 'Học đi đôi với hành, chẳng cũng thích sao?..., chẳng phải người quân tử ư?'
"Chữ hỉ trong lễ thành thân là do chính ngươi tự viết hả?" Văn tiên sinh đợi hắn buông bút rồi mới hỏi.
"Vâng."
Văn tiên sinh gật đầu nói: "Chữ viết khá đẹp, còn về kiến thức thì..."
Nói tới đây ông hơi dừng một chút, nâng mắt liếc nhìn Dư Chu một cái, ý tứ trong đó rất rõ ràng.
Dư Chu biết ông có thể nhìn ra được những thứ hắn còn nhớ đúng là rất ít, cũng chỉ đành giữ vững nụ cười không nói gì hết.
Một lúc sau Văn tiên sinh mới trở về chỗ ngồi của mình, gật đầu nói:
"Ta sẽ thu ngươi làm học trò."
"Cảm tạ Văn tiên sinh." Dư Chu nói xong liền đem lục lễ nhận sư đưa từng thứ qua một.
Một nắm cần tây, hạt sen; đậu đỏ; táo đỏ; nhãn khô mỗi thứ một gói, còn có mười miếng thịt hun khói nữa.
Cần tây ngụ ý chăm chỉ tinh thông, hạt sen là thay lời cảm ơn với những vất vả dạy dỗ của tiên sinh, đậu đỏ đại biểu cho tiền đồ rộng mở, táo đỏ lại là sớm ngày thành đạt, nhãn khô là có ý nghĩa công đức vẹn toàn.
Còn về phần mười miếng thịt hun khói là dùng để tạ công ơn của thầy.
Mấy thứ này Dư Chu và Cẩm Xuyên đều lựa chọn những thứ tốt nhất mới mua, chỉ tính mười miếng thịt hun khói thôi mỗi miếng tầm nửa cân cũng đã tiêu hết khoảng hơn bốn trăm văn tiền rồi.
Sau khi đưa lễ nhận sư rồi hành lễ bái sư, dâng trà thì Dư Chu có thể sửa miệng gọi ông bằng tiên sinh.
Văn tiên sinh thấy hắn chuẩn bị đầy đủ, thái độ lại thành khẩn nên sau khi uống xong chén trà liền để Dư Ôn Lương đem quà tặng bản thân đã chuẩn bị sẵn bưng ra.
Trừ quyển 'Luận ngữ' mà Dư Chu biết được từ trước thì còn có một nắm cần tây và một nắm hành lá còn nguyên rễ đất.
Sau khi tặng quà đáp lễ cho Dư Chu xong Văn tiên sinh lại dặn dò thêm:
"Học vấn tinh thâm tại cần mẫn, hoang phế bởi ham vui, nếu như đã là học trò của ta thì không được phép vô học kém cỏi giống như trước đây nữa."
"Học sinh lấy mục tiêu là tham gia kì thi huyện hai năm sau để cố gắng." Dư Chu nói.
Mới đầu Văn tiên sinh không khỏi ngạc nhiên một lúc, tiếp đó mới gật đầu nói:
"Có chí ắt làm nên, nếu ngươi có được mục tiêu của chính mình dĩ nhiên sẽ càng tốt hơn nhiều."
Nói xong ông hơi cụp mắt suy nghĩ cân nhắc một lát mới nói tiếp:
"Chữ viết của ngươi ta cũng không cần chỉ dạy gì thêm, còn phần đọc sách nhận biết chữ thì cũng đã có được cơ sở nhất định, văn chương thì có thể tự mình học thuộc lòng, bây giờ như thế này đi, giờ ngọ buổi sáng mỗi ngày ngươi qua đây nghe ta giảng giảng một canh giờ về nội dung của tứ thư ngũ kinh, buổi chiều giờ mùi đến học thêm một canh giờ về cách làm thơ, thời gian khác thì có thể tự mình chăm chỉ ôn luyện tại nhà, nếu như có chỗ nào không hiểu cũng có thể tới tìm ta để hỏi, còn về sách luận thì đợi bao giờ ngươi thuộc lòng hiểu rõ quyển tứ thư ngũ kinh kia rồi mới học tiếp."
Đây quả thực là sắp xếp tốt nhất đối với cả hai bên, dù sao ngoài hắn ra thì Văn tiên sinh còn cần dành thời gian ra dạy cho tôn tử của chính mình và hai học sinh khác nữa, mà nhiệm vụ chủ yếu của Dư Chu lúc này chính là cần phải học thuộc lòng được hết những cuốn sách kia.
Mà cái vấn đề học thuộc lòng kiểu này thì dù có tiên sinh thời thời khắc khắc canh giữ bên người cũng không giúp được gì nhiều, còn với những nội dung bản thân không hiểu được hay những chữ mà mình không nhận biết thì trừ một canh giờ mỗi buổi sáng và chiều ra nếu hắn muốn hỏi cũng có thể trực tiếp chạy qua bên đó để hỏi, dù sao hai nhà đều ở trong cùng một thôn, cách nhau cũng chẳng bao xa nên việc đi lại cực kì thuận tiện.
Mấy người lại ngồi nói chuyện thêm một lúc thì Văn tiên sinh mới tiễn Dư Chu và lý chính đi về.
Một tay Dư Chu cầm sách, tay còn lại cầm nắm hành lá với cần tay, còn chưa đi về tới nhà thì đã có thể thấy được bóng dáng Cẩm Xuyên đang đứng đợi hắn ngoài cổng từ xa.
Vừa bước qua cổng Cẩm Xuyên thấy được hai nắm xanh mướt trên tay Dư Chu liền hỏi:
"Đây là cái gì?"
"Qùa đáp lễ mà tiên sinh cho," Dư Chu giơ tay lên cho cậu nhìn,
"Hi vọng ta có thể vừa cần mẫn chăm chỉ học hành lại thông minh tài giỏi đi."
Cẩm Xuyên: "Vậy để ta mang nắm hành đó trồng xuống mảnh vườn cạnh sân kia."
Người dịch: Hana_Nguyen