"Sao có khả năng," Đào Khương dùng ngón tay cái với ngón trỏ bên tay phải làm thành thủ thế khoảng cách ngắn, giơ lên cao đối diện với tầm mắt nói, "Phải dùng chút thủ đoạn nho nhỏ thì mới lấy được đấy."
Hạ Vân Kỳ nghe cậu ta nói vậy cũng chỉ khẽ cười chứ không tiếp lời, hiển nhiên là đang muốn để cậu ta tự mình nói ra phương pháp mà bản thân đã dùng.
Dư Chu nhìn dáng vẻ chờ đợi khen ngợi biểu dương của Đào Khương mới không đành lòng lựa chọn phối hợp với vẻ mặt của cậu ta hỏi, "A Khương đã dùng phương pháp gì thế hả?"
Đào Khương lập tức vui vẻ cười lớn, ngẩng cao cổ kiêu ngạo nói:
"Ta bỏ tiền mua một căn nhà tốt hơn một chút tại khu vực quanh đây sau đó tìm chủ nhân của căn nhà đó hỏi đổi. Trước đây ta đã từng tìm hiểu qua, nhà họ mua căn nhà ở đối diện kia vốn không phải là để chuyển vào ở luôn, mà là chuẩn bị sẵn cho vãn bối trong nhà tới thư viện đọc sách thì sử dụng, cũng bởi vậy nên chủ nhân cũ của căn nhà đó mới không từ chối với lời đề nghị đổi nhà của ta."
Trước khi tới phủ thành thì Hạ Vân Kỳ và Châu Ninh đã từng thương lượng với nhau, căn nhà kia của hai người đủ lớn nên nếu như Đào Khương đồng ý thì có thể chuyển tới sống cùng với hai người bọn họ.
Bây giờ Đào Khương đã tự có sắp xếp của riêng mình mà trực tiếp mua luôn căn nhà bên cạnh nhà họ thế này. Hiện tại cũng có thể coi như mọi người đều đã sống gần kề với nhau, lại không cần lo lắng chuyện xảy ra ma sát mâu thuẫn khi phải sống chung cùng một chỗ, cảm giác thân thiết cũng sẽ không bị giảm bớt, thực ra thì tình huống hiện tại còn ổn thỏa hơn so với dự tính trước đó của Hạ Vân Kỳ nữa.
Chỉ là lúc thấy bộ dáng vui vẻ đắc ý của Đào Khương thì cậu ta vẫn không nhịn được giễu cợt nói:
"Không thèm thương lượng trước với chúng ta đã tự mình quyết định xong mọi chuyện rồi, chẳng lẽ ngươi không sợ nhỡ đâu không có ai trong số chúng ta muốn làm hàng xóm với ngươi hay sao?"
"Tại sao lại không muốn cơ chứ?" Đào Khương sửng sốt hỏi, "Công tử nho nhã lễ độ, xuất chúng như ta có gì không tốt...."
Hạ Vân Kỳ không đợi cậu ta nói xong liền lắc đầu cắt đứt, "Làm gì có công tử xuất chúng nhà nào có bộ dáng nhoi nhoi của một con khỉ như ngươi cơ chứ, Dư huynh còn chưa chuyển vào ở thì ngươi đã nhớ nhung số đào trong sân nhà người ta rồi, về sau còn có thể tới mức nào nữa chứ."
Đào Khương trợn mắt há hốc mồm nửa ngày mới như nhớ tới chuyện gì đó, chọn một quả đào đẹp nhất từ trong rổ ra lắc lư trước mặt của Thần Thần, "Thần Thần muốn làm hàng xóm với ta có đúng không nào?"
Ở độ tuổi này của Thần Thần vừa vặn là lúc yêu thích những thứ có màu sắc tươi tắn nổi bật, huống hồ trên quãng đường đi tới phủ thành trước đó Dư Chu đã từng dùng thìa nhỏ dằm nát thịt đào múc cho nhóc con nếm thử, vậy nên cậu nhóc biết rõ thứ này có thể ăn được, vừa liếc thấy được liền ê a mở lớn tay về phía Đào Khương.
Trước khi mang vào đây Đào Khương đã đem quả đào tới bên giếng nước rửa sạch đám lông tơ bên trên, nhận được cái gật đầu đồng ý của Dư Chu cậu ta mới nhét thẳng quả đào nọ vào trong lồng ngực của Thần Thần, sau đó mới vỗ tay nói:
"Thần Thần đồng ý trở thành hàng xóm của ta rồi."
Đến lúc này thì không chỉ có Hạ Vân Kỳ với Dư Chu, mà ngay cả Cẩm Xuyên với Châu Ninh đang ngồi bên cạnh nghe mấy người bọn họ nói chuyện phiếm đều không khỏi nở nụ cười bất đắc dĩ.
Châu Ninh là ca tẩu của cậu ta nên lúc nói chuyện có thể tùy ý hơn một chút, cậu lắc lắc đầu nói với Đào Khương:
"Trông Ôn Lương người ta còn có dáng vẻ thành thục ổn trọng hơn ngươi một chút đấy."
Đào Khương tùy ý nói: "Đó là lẽ tất nhiên, dù gì mọi người cũng đều biết rõ hai chữ 'tăng động' chính là điểm nổi bật nhất trong tính cách của ta mà."
Mọi người mỗi người một câu vui vẻ nói chuyện phiếm, hoàn cảnh nguyên bản có chút xa lạ rất nhanh đã trở nên thân thuộc hơn nhiều.
Buổi chiều ngày hôm đó Dư Chu và Cẩm Xuyên nhờ vả Châu Ninh trông giữ Thần Thần hộ mình, còn phu phu hai người thì bận rộn chuẩn bị sắp xếp những thứ cần sử dụng bên trong nhà mới. Mấy thứ gia cụ như tủ y phục, bàn ghế và giường ngủ thì trong nhà đã có sẵn, thế nhưng mấy thứ chăn; màn; khăn trải giường thì đều cần mua mới cả.
May mắn thời tiết bây giờ vẫn đang là cuối hạ, dù buổi tối cũng cần đắp chăn nhưng chỉ cần đắp một lớp chăn mỏng là được rồi, vậy nên rất nhanh thì hai người đã chuẩn bị đầy đủ tất cả, mà cũng không cần phải tiêu tốn bao nhiêu tiền bạc cả.
Trừ phòng ngủ chính hai người ở ra thì Dư Chu và Cẩm Xuyên cũng thu dọn sắp xếp cả đồ đặc trong mấy gian sương phòng nữa. Nhà trong phủ thành bọn họ cũng đã mua xong rồi, trong nhà lại có nhiều phòng trống nên tất nhiên là không có lý nào để cho Văn tiên sinh và Dư Ôn Lương sống bên ngoài nhà trọ cả.
Bất kể là trên mặt tình nghĩa đồng tông đồng tộc hay trên phương diện Văn tiên sinh là thầy dạy của Dư Chu thì hắn đều nên mời ông về ở bên trong nhà mình.
Văn tiên sinh tất nhiên cũng sẽ không từ chối lời mời của Dư Chu.
Bởi vì nhà mới còn cần bố trí chỉnh sửa lại một vài chỗ nên thời gian chuyển nhà của hai người bọn họ được quyết định vào buổi sáng ngày hôm sau.
Bầu trời mới vừa sáng rõ thì cả nhà Dư Chu đã từ bên nhà trọ ngồi trên xe ngựa xuất phát đi về phía nhà mới, càng đi lâu bầu trời lại càng sáng, lúc đến nhà mới thì ông mặt trời đã bắt đầu mọc lên tới trên đỉnh đầu, chiếu sáng tới mọi ngóc ngách bên trong hiên nhà, ánh sáng vàng chiếu khắp trong sân nhà.
Buổi sáng Văn tiên sinh mang theo đám người Hạ Vân Kỳ cùng đi qua chúc mừng, quà mừng cũng đều lựa chọn những thứ như gạo; mì; dầu ăn; lương thực hoặc thịt dùng để tượng trưng cho sự phong phú sung túc.
Bữa trưa do Cẩm Xuyên tự mình xuống bếp làm một bàn ăn cực kì phong phú mời mọi người dùng, lúc này nghi thức đưa lửa về nhà mới của bọn họ mới được coi là đã hoàn thành.
Buổi chiều mọi người tụ tập cùng một chỗ nói chuyện phiếm một lúc thì Đào Khương và Hạ Vân Kỳ mới cáo từ trở về nhà của chính mình, Dư Chu và Cẩm Xuyên tiễn họ trở về đồng thời qua nhà Đào Khương đi dạo một vòng.
Căn nhà Đào Khương đổi lấy rộng hơn so với nhà hai người mới mua một chút, đằng sau hậu viện còn có một cái ao nhỏ, bên trong thả nuôi vài con cá chép đuôi vàng.
Cẩm Xuyên quan sát sắc mặt của Dư Chu đoán được hắn có lời muốn nói riêng với Đào Khương, vậy nên cậu liền bế theo Thần Thần đi tới bên cạnh bờ ao ngắm nhìn cá chép bơi lội.
Ngược lại Dư Chu thì gật đầu ra hiệu với Đào Khương một cái, hai người đi qua một chỗ khác nói chuyện, "Ngươi có nhớ trước đây từng nói mình có một vị bằng hữu giống với phu lang nhà ta vài phần hay không?"
Lần trước tới đây không gặp được người nên hắn cũng không quá chú ý tới chuyện này nữa, chỉ là không biết vì sao mà lần này mang theo Cẩm Xuyên và Thần Thần cùng tới hắn lại bắt đầu nhớ tới nó, còn là kiểu nhớ kĩ ở trong lòng nữa chứ, luôn có cảm giác phải gặp mặt người này một lần thì hắn mới cảm thấy yên tâm được.
Đào Khương nhún nhún vai bất đắc dĩ nói: "Lần trước sau khi trở lại thì ta cũng nhắc tới chuyện này với hắn rồi, kết quả mấy ngày trước đó không biết lại xảy chuyện gì mà hắn tiếp tục xin nghỉ phép nữa, nghe nói vẫn là bên đằng ngoại xảy ra chút chuyện, ước chừng tới lúc các ngươi thi viện xong thì mới quay trở lại được."
Dư Chu:...
Nếu không phải Cẩm Xuyên từng xác nhận với hắn rằng bên trong phủ thành cậu không có thân thích nào họ Lý cả thì hắn thực muốn hoài nghi người này là cố ý tránh gặp mặt hai người bọn họ.
Bằng không sao mỗi lần tới phủ thành thì người này đều vừa vặn có việc cần rời đi, thời gian rời đi ít nhất cũng vào khoảng gần nửa tháng nữa chứ.
Đào Khương liếc mắt nhìn về phía Cẩm Xuyên một cái nói, "Lần này Thần Thần với cha nhóc đều tới đây, thi viện xong các ngươi cũng có thể ở lại đây thêm một khoảng thời gian nữa, đến lúc đó chắc chắn có thể gặp được vị bằng hữu kia của ta."
"Ta chỉ thuận miệng hỏi một chút thôi." Dư Chu lắc đầu nói.
Khi biết người kia sẽ không trở lại phủ thành trong khoảng thời gian ngắn thì quãng thời gian sau đó Dư Chu cũng không còn nhắc tới chuyện này với Đào Khương nữa. Hàng ngày trừ việc đi ra bên ngoài mua đồ ăn ra thì hắn đều chỉ yên tâm ở lại trong nhà học tập.
Một nhà ba người bọn họ ở cùng một chỗ mặc dù không cần chịu nỗi xa cách tương tư như lần trước, thế nhưng ba người đều không quá quen thuộc với cuộc sống nơi phủ thành.
Người chịu ảnh hưởng ít nhất chính là Thần Thần, khi còn ở nhà nhóc con có thể đòi phụ thân cùng cha thân mang mình đi dạo vòng quanh trong sân nhà cùng với Trần gia, hiện tại vẫn có thể làm ầm ĩ đòi ra bên ngoài chơi đùa như cũ.
Căn nhà của Đào Khương và Hạ Vân Kỳ ở ngay sát bên, tất nhiên cũng trở thành một trong những chỗ đi dạo hóng mát của nhóc con rồi.
Cẩm Xuyên lại có chút không quá quen thuộc với những ngày tháng thứ gì cũng phải dùng tiền mua của nơi này, trước đây rau cải thìa chỉ cần ra ruộng là có thể hái cả nắm lớn, củi đun có thể lên núi nhặt, tới đây rồi thì cọng rau cành củi đều cần dùng tiền để mua cả.
Có điều cậu cũng hiểu rõ, nếu như sau này phu quân chỉ dừng lại với cái công danh tú tài thì không có gì để nói, nhưng nếu vẫn muốn thi lên cao hoặc sau này có đỗ đạt cử nhân thì cuộc sống của họ sẽ không cách nào trở về giống như lúc trước được nữa, tất cả mọi thứ đều đòi hỏi họ phải tự mình nỗ lực giành về.
Cho nên cậu không thể hiện bất cứ sự khác thường nào ra ngoài mà chỉ cố gắng làm cho bản thân học cách thích ứng với hoàn cảnh hiện tại, nhưng vẫn không không chế được mà trồng đầy hành lá với rau cải thìa vào bên trong vườn rau nhỏ phía trước gian sương phòng phía tây.
Chớp mắt đã tới sáng sớm ngày mùng tám tháng tám, qua hơn nửa năm rốt cuộc thì Cẩm Xuyên lại có cơ hội đồng hành bên cạnh Dư Chu tham gia thi cử, hiện tại số tháng của Thần Thần đã lớn hơn nhiều, buổi tối chỉ cần được cho ăn no thì rất ít khi tỉnh giấc vào giữa đêm, vậy nên dù có không chia phòng để ngủ thì cũng không làm ảnh hưởng tới thời gian nghỉ ngơi của Dư Chu.
Bắt đầu từ ngày tới được phủ thành thì ba người cần tham gia thi cử bọn họ đã bắt đầu điều chỉnh tập làm quen với giờ giấc làm việc nghỉ ngơi mới.
Sáng sớm ngày mùng tám vừa mới qua giờ sửu thì Dư Chu đã thức giấc trong tiếng gà gáy vang dội, hắn vừa mới ngồi dậy chuẩn bị xuống giường thì Cẩm Xuyên cũng dậy theo cùng.
Hiểu rõ tính cách của Cẩm Xuyên nên hắn không có ngăn cản cậu, chỉ tiếp tục thả chậm tốc độ, động tác nhẹ nhàng tránh làm Thần Thần thức giấc.
Hai người cực kì ăn ý không phát ra bất cứ âm thanh nào, im lặng mặc y phục vào người dưới ánh nến mờ ảo, sau đó Cẩm Xuyên đẩy Dư Chu tới phía trước tấm gương đồng để hắn ngồi xuống, thì thầm:
"Để ta búi tóc giúp phu quân."
"Được." Dư Chu gật đầu đồng ý, lại nói, "Có điều cần phải nhanh một chút, hai người Ôn Lương cùng tiên sinh bên sương phòng phía đông cũng đã thức giấc rồi."
"Phu quân yên tâm đi."
Cẩm Xuyên nói xong liền cầm lược nhanh chóng chải vuốt mái tóc của Dư Chu lên trên đỉnh đầu, tiếp đó lại dùng cài tóc linh hoạt cố định thật tốt búi tóc lại.
Chẳng mấy chốc Cẩm Xuyên đã búi gọn mái tóc cho Dư Chu xong xuôi, cậu buông lược xuống nói: "Ta đi rửa mặt trước rồi làm bữa sáng cho mọi người, phu quân qua chỗ Ôn Lương xem mọi người đã chuẩn bị tới đâu rồi đi."
Tay chân Cẩm Xuyên nhanh nhẹn, lúc bên phía Dư Ôn Lương chuẩn bị ổn thỏa hết mọi chuyện đi qua đây thì cậu cũng đã nấu xong bữa sáng ngày hôm nay.
Ba bát mì chân giò thơm nức mũi, bên trong bát mì còn có vài cọng hành lá với rau cải thìa xanh mướt, chỉ mới ngửi mùi thôi đã làm người ta cảm thấy thèm ăn rồi.
Sợ Văn tiên sinh cảm thấy thứ này ngấy nên Cẩm Xuyên vội giải thích thêm: "Cách làm chân giò này trước đây ta đã thử nghiệm rất nhiều lần, chân giò được hầm từ tối hôm qua, dầu mỡ bên trong thịt đều đã bị hầm ra hết rồi, không cần lo lắng ăn xong sẽ bị ngấy đến khó chịu đâu ạ."
Dư Ôn Lương vẫn còn đang trong thời kì tuổi ăn tuổi lớn, vừa thấy mì liền cảm thấy đói bụng, sau khi nói lời cảm ơn với Cẩm Xuyên xong liền cầm đũa lên bắt đầu ăn.
Nhân khoảng thời gian mọi người ăn bữa sáng Cẩm Xuyên liền châm đèn kiểm tra một lượt những thứ Dư Chu cần mang theo thêm một lần nữa.
Thi viện chỉ thi hai đợt, đợt một thi hai văn một thơ, thi xong trong ngày nên thí sinh không cần qua đêm tại trường thi, bởi vậy những thứ Dư Chu cần mang tới trường thi trong lần này cũng không nhiều.
Ăn sáng xong Cẩm Xuyên lại tiễn mấy người Dư Chu ra tới trước cổng nhà hội hợp với Đào Khương ở nhà đối diện.
Khác với những lần thi trước, thi viện ngoài chuyện cần sáu người trong thôn đứng gia kí giấy đảm bảo cho thì còn cần tới hai vị tú tài đứng ra đảm bảo.
Lúc mới bái Văn tiên sinh làm thầy và biết được quy định này Dư Chu còn cảm thấy lo lắng vì sợ không tìm được người đảm bảo thích hợp.
Bây giờ thì chẳng cần lo lắng chuyện đó nữa, đã có thêm Đào Khương sẵn bên cạnh. Mặc dù tính cách cậu ta có chút tăng động nhưng vẫn là người đã lấy được công danh tú tài từ lâu, còn thuộc tốp học trò có thành tích xuất sắc nhất nữa chứ.
Xe ngựa đã đỗ sẵn trước cổng, Đào Khương ngồi bên trên chờ đợi, sau khi Văn tiên sinh và Dư Ôn Lương đã leo lên xe ngựa xong thì Dư Chu mới ôm thật nhanh Cẩm Xuyên một cái nói:
"Trời còn chưa sáng hẳn, chút nữa đệ khóa chặt cổng rồi vào trong ngủ thêm một lát đi nhé."
"Ta biết rồi." Cẩm Xuyên gật đầu đồng ý, hiện tại mới là giờ mão, mặc dù mùa hè trời sáng từ rất sớm nhưng cũng phải qua hơn một canh giờ nữa thì mới sáng hẳn, dù cậu có không ngủ lại được thì cũng không thể ngồi đơ người trên ghế chờ tới khi trời sáng được.
Dư Chu phất tay với cậu nói, "Mau đi vào nhà đi, chút nữa Thần Thần thức giấc không tìm được người thể nào cũng khóc nháo cho mà xem."
"Ừm," Cẩm Xuyên gật đầu, ngước nhìn Dư Chu một cái nói: "Buổi tối ta với Thần Thần tới trước cổng trường thi đón huynh."
Người dịch: Hana_Nguyen