Mục lục
Trồng Trọt Làm Giàu Tại Dị Giới
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vừa ngồi lên xe ngựa Cẩm Xuyên liền túm chặt lấy tay áo của Dư Chu, dùng vẻ mặt căng thẳng lo lắng nhìn về phía Lý Hạo Lâm ngồi đối diện.

"Đi thôi, nhanh lên." Lý Hạo Lâm phân phó thư đồng ngồi ngoài đánh xe ngựa xong mới nhìn về phía Dư Chu và Cẩm Xuyên gật đầu xác nhận, "Hôm nay nữ nhân kia nói ra không ít chuyện."

"Dùng phương pháp gì ép cho bà ta mở miệng hay sao?" Dư Chu bình tĩnh hỏi, hắn hiểu rõ với loại người có xuất thân như mẫu thân của Cẩm Lương thì dù có không chịu được di mẫu ngáng chân chắc hẳn bà ta cũng sẽ cắn răng tiếp tục nhẫn nại mới đúng. Dù gì trong mắt một nhà đó thì tất cả những việc mà chúng làm bây giờ đều vì muốn Cẩm Lương lấy được trạch viện và cửa hàng từ trong tay của ngoại tổ mẫu cả. Sau khi lấy được rồi chỉ cần chuyển về sống bên trong trạch viện của chính mình thì dù cho thân phận của mẫu thân gã ở bên ngoài vẫn là thiếp thất, ở trong nhà không phải vẫn là đương gia chủ mẫu như thường hay sao, về cơ bản là sau này cũng không cần phải chịu đựng chuyện Chương Uyển Như sẽ cố tình khó dễ với mình nữa, bởi vậy bà ta không nên bị kích động tới mức không nhẫn nhịn được vào lúc này mới đúng.

Lý Hạo Lâm mỉm cười nói: "Lúc ăn bữa sáng ngày hôm nay mẫu thân ta đề nghị giới thiệu một người vợ kế cho phụ thân của gã Cẩm Lương kia, tránh cho trong nhà bọn họ không có nữ nhân quản lý mọi bề, mà Cẩm Lương cũng không có người chăm sóc chiếu cố."

Dư Chu:...

Lúc này hắn không biết là mình nên khen ngợi di mẫu thông minh tài trí hay nói đúng là chỉ có nữ nhân mới hiểu rõ được lòng của nữ nhân đây.

Cẩm Xuyên ngạc nhiên tới sững người trong chốc lát, sau đó cậu cũng lắc đầu buồn cười nói, "Khẳng định bà ta sẽ không chịu nổi chuyện này." Người nữ nhân kia cũng giống như cậu vậy, cực kì hiểu rõ tính cách phụ thân của cậu và Cẩm Lương, Cẩm Tiếu Vũ và Cẩm Lương đều là loại người thích a dua nịnh nọt, vào thời khắc quan trọng khả năng lớn là sẽ đồng ý với sự sắp đặt của di mẫu, tìm về một người vợ kế cho Cẩm Tiếu Vũ.

Đối với Cẩm Tiếu Vũ mà nói, vợ kế đồng nghĩa với sắc đẹp, mê hoặc với ông ta càng thêm lớn.

Một khi có người mới tiến vào cửa thì một nữ nhân ngay cả con đẻ của mình cũng không dám nhận như bà ta sẽ có ngày tháng ra sao không cần nói cũng đều biết.

Khó trách bà ta có thể kích động tới nói hết mọi chuyện ra ngoài.

Cẩm Xuyên suy tư một lúc lại hỏi: "Chắc không phải là nói trước mặt mọi người đúng chứ?"

"Tất nhiên là không phải," Lý Hạo Lâm nói, "Là nói với nha hoàn của bà ta ở sau hậu viện."

Nói tới đây anh ta dừng lại một lúc, gian xảo chớp chớp mắt với Dư Chu và Cẩm Xuyên một cái, "Trùng hợp là hôm nay phụ thân ta mời vài vị bằng hữu tới nhà làm khách, trên đường đi tới hoa viên vừa vặn nghe được tất cả."

Dư Chu và Cẩm Xuyên thở phào nhẹ nhõm, trong lòng đều tự hiểu rõ sao có chuyện trùng hợp như vậy được cơ chứ.

Xe ngựa dừng lại trước cổng Lý phủ, Lý Hạo Lâm nhắc nhở hai người Dư Chu và Cẩm Xuyên một tiếng liền vội vàng nhảy xuống xe, ba người vừa mới bước chân qua cánh cửa cổng liền nghe được từ phía sảnh chính truyền tới tiếng kêu gào khóc lóc của Cẩm Lương:

"Ngoại tổ mẫu à, người với ngoại tổ phụ không nên tin vào lời nói điên dại của nữ nhân kia, bà ta đang cố tình ly gián tình cảm bà cháu của hai chúng ta mà thôi."



Vài năm không gặp vừa nghe thấy giọng nói này Cẩm Xuyên vẫn không kiềm chế được hơi dừng bước chân, đầu lông mày cậu nhíu chặt.

Dư Chu phát giác ra cũng liền chậm bước đi bên cạnh, một tay bế Thần Thần, tay còn lại thuận thế nắm lấy bàn tay Cẩm Xuyên đang đứng bên cạnh.

Nhiệt độ truyền tới từ lòng bàn tay làm Cẩm Xuyên hồi thần tỉnh lại, rõ ràng chỉ là một cái nắm tay đơn giản, ngay cả một lời cùng chưa từng nói lại có thể khiến cho cậu cảm nhận được thân thể như được truyển tới nguồn sức mạnh dồi dào vô tận, vậy nên cậu quay đầu qua nhìn về phía Dư Chu nở nụ cười ôn nhu mà ấm áp với hắn.

Hai người tiếp tục đi về phía trước liền nghe thấy được lời chất vấn của lão gia tử: "Theo cách nói của ngươi thì bất quá ả ta cũng chỉ là một người thiếp thất mà thôi, vài ngày trước vẫn còn qua lại vui vẻ sao tự dưng hôm nay lại muốn hắt nước bẩn vào ngươi rồi?"

Dư Chu và Cẩm Xuyên trao đổi ánh mắt, Lý Hạo Lâm đi phía trước cũng dừng bước không đi tiếp nữa, quay đầu nháy mắt với hai người, sau đó ba người cực kì ăn ý xoay gót chân không đi thẳng tới sảnh chính nữa mà đi chếch về một phía khác.

Lý Hạo Lâm tìm một góc vừa có thể khiến ba người họ có thể thông qua khe cửa nhìn rõ tình huống bên trong vừa có thể nghe được cuộc đối thoại một cách rõ ràng.

Cẩm Lương trầm mặc thật lâu mới như đưa ra được quyết định nào đó nhỏ giọng nói, "Bởi vì chuyện mẫu thân tạ thế là có liên quan tới bà ta."

Cẩm Xuyên nghe tới đây liền nhịn không được thở phào một tiếng, thậm chí cậu còn không kiềm chế được mà khẽ bật cười, bởi vì cậu hiểu rõ lúc này Cẩm Lương đã thực sự rối loạn rồi, chỉ có như vậy gã ta mới có thể bật thốt ra những lời nói không có đầu óc như thế kia. Nếu không sao gã không biết nghĩ tới với thân phận gã giả danh hiện tại, nếu như thật sự biết rõ mẫu thân ruột thịt của mình chính là bị di nương hại chết sao lại có thể chung sống hòa bình với bà ta trong khoảng thời gian dài như vậy được chứ."

Quả nhiên, giây tiếp theo lão thái thái liền nghiêm giọng chất vấn: "Ả đã làm ra chuyện gì? Tại sao ngươi không nói sớm?"

"Bà ta cho hạ nhân đổi thuốc mẫu thân dùng," Cẩm Lương dường như xác định nương gã sẽ không thú nhận chuyện này nên mới giải thích nói: "Con không có chứng cứ nên không dám nói ra."

Lão thái thái vẫn thuận theo lời nói của gã hỏi tiếp, có điều người bị hỏi lại chính là Cẩm Tiếu Vũ, "Ngươi có biết chuyện này hay không?"

"Ta không biết." Cẩm Tiếu Vũ vội vàng lắc đầu phủ nhận.

Lão thái thái đanh giọng nói, "Ả là thiếp thất của ngươi, thiếp thất mưu hại đương gia chủ mẫu nên xử lý như thế nào, ngươi tự mình nói đi."

"Luận tội... phải chết." Cẩm Tiếu Vũ chậm rãi nói, trong giọng nói lạnh như băng không chứa chút tình cảm nào.

Sự ác liệt trong mắt hắn đều không chút giả dối, người nữ nhân này đã theo gã bao nhiêu năm nay sao còn không hiểu rõ tính cách của lão ta chứ, bà ta hiểu rõ lần này gã thực sự muốn ép mình tới chỗ chết nên sắc mặt ả ta trắng bệch trong nháy mắt, trợn ngược đôi mắt thù hằn nhìn chằm chằm về phía Cẩm Tiếu Vũ trong chốc lát, sau đó liền bật cười nói, "Lão gia tính ép ta tới chỗ chết như vậy có từng hỏi thử xem ta có nguyện hay không sao?"

Cẩm Tiếu Vũ nhíu mày nói, "Ngươi cái con đàn bà điên cuồng bệnh hoạn này, lại muốn ăn nói linh cái gì đấy hả!"

Nữ nhân vén phần tóc mai xõa xuống ra sau tai, nở nụ cười khinh thường nói, "Tất nhiên là chuyện lão gia cùng đổi thuốc của Chương Uyển Hề với ta rồi."

Cẩm Xuyên nghe thấy những lời này hô hấp của cậu trở nên dồn dập trong tức khắc, cậu đứng thẳng thân người, rời khỏi khe hở mấy người họ đang cùng nhau nhìn trộm.

Dư Chu cảm thấy lo lắng không thôi, vuốt nhẹ bàn tay mà mình đang nắm chặt đồng thời lo lắng nhìn về phía Cẩm Xuyên, lại bởi vì sợ người bên trong phòng phát hiện ra mấy người họ mà không dám phát ra tiếng động.

Qua một lúc lâu Cẩm Xuyên mới khôi phục cảm xúc vốn có, cậu quay qua vuốt nhẹ bàn tay Dư Chu một cái rồi mới lắc lắc đầu tỏ ý bản thân không có chuyện gì.

Lúc hai người chuyển sự chú ý trở lại về phía sảnh chính thì tình huống bên trong đã gần tới hồi kết, Cẩm Lương đáng thương đau khổ quỳ xuống bên cạnh lão thái thái, nước mắt lưng tròng nói:

"Ngoại tổ mẫu ơi, người nhất định phải đứng ra làm chủ cho ta và mẫu thân với ạ."

Lão thái thái không trả lời gã là được hay không.

Còn nữ nhân kia lại dùng ánh mắt oán độc nhìn về phía lão phu nhân, ả ta căm hận nói: "Điều khiến ta hối hận nhất chính là bản thân đã không giết chết đứa nhi tử của nữ nhân Chương Uyển Hề kia, khiến nó theo cùng với nàng ta."

Cẩm Lương cực kì phối hợp, nghe tới đây thân thể liền khẽ run lên một cái, giữ nguyên tư thế quỳ gối dưới đất nhích lại gần về phía lão thái thái thêm một chút.



Cẩm Xuyên thực sự không đứng nhìn thêm nổi nữa rồi, huống hồ dù hiện giờ cậu có xuất hiện thì cũng không tạo thành ảnh hưởng gì với cục diện đã rồi này hết, bởi vậy cậu quay qua gật đầu ra hiệu với Lý Hạo Lâm một cái mới dẫn đầu đi về phía khu vực đại sảnh, trầm giọng nói:

"Đúng là thực đáng tiếc nha."

Cậu vừa cất tiếng nói thì Cẩm Tiếu Vũ; Cẩm Lương cùng với ả nữ nhân kia đều dùng vẻ mặt ngạc nhiên hoảng sợ nhìn về phía này, tiếp đó lại đồng thanh nói:

"Ngươi vậy mà vẫn chưa chết?"

"Đúng vậy." Cẩm Xuyên đi tới đứng bên cạnh người lão thái thái,

"Các ngươi đối đãi với ta như vậy mà ta còn chưa chết được, thực làm cho mấy vị ở đây cảm thấy thất vọng rồi nhỉ."

Thấy phía sau Cẩm Xuyên chính là Lý Hạo Lâm thì ba người họ sao còn không hiểu rõ lão gia tử với lão thái thái đã biết hết mọi chuyện từ lâu cơ chứ, sắc mặt của cả ba người đều trở lên trắng bệch trong nháy mắt.

Khoảng cách giữa Cẩm Lương cùng với Cẩm Xuyên và lão thái thái cách nhau quá gần làm Dư Chu cảm thấy không yên tâm cho lắm, hắn chuyển Thần Thần qua cho Cẩm Xuyên bế rồi bước lên phía trước đứng chắn trước mặt của Cẩm Xuyên, như vậy thì dù có xảy ra chuyện gì hắn cũng có thể kịp thời che trở cho hai cha con cậu.

Ánh mắt lão thái gia; lão thái thái thậm chí là phu thê Chương Uyển Như nhìn về phía Cẩm Xuyên đều chứa vài phần thương xót, ánh mắt của mọi người khác biệt hoàn toàn khi nhìn cảnh tranh chấp cãi cọ của đám Cẩm Lương trước đó

Cẩm Lương cúi thấp đầu một lúc lâu mới dùng ánh mắt tràn đầy thù hận nhìn về phía lão thái thái,

"Cho nên ngay từ lúc bắt đầu bà đã biết hết tất cả, sau đó còn cố tình giỡn chơi với ta lâu như vậy."

"Ta nhổ vào," Lý Hạo Lâm không nhịn được phỉ nhổ gã, "Rõ ràng là đám người táng tận lương tâm các ngươi tới lừa gạt ngoại tổ phụ cùng với ngoại tổ mẫu nhà ta trước, nếu không phải phu quân nhà biểu đệ ta trùng hợp tới phủ thành tham gia thi viện thì chúng ta nào có thể nhìn thấu được lòng dạ độc ác của một nhà các ngươi cơ chứ."

"Tham gia thi viện..." Cẩm Lương ha ha cười lớn, ánh mắt nhìn về phía Cẩm Xuyên càng thêm ác độc, tiếp đó lại nhìn về phía phụ mẫu gã lầm bầm nói:

"Tại sao lúc đó chúng ta không giết chết anh ta rồi hẵng vứt nhỉ, bằng không làm sao có thể phát sinh một đống chuyện rắc rối rác rưởi như thế này cơ chứ."

Dư Chu nhíu chặt hàng lông mày.

Phụ thân Lý Hạo Lâm cũng không nghe tiếp nổi nữa, ông nhìn về phía hai vị đồng liêu vẫn luôn đứng bên cạnh mình chắp tay nói:

"Tội ác của ba kẻ này hai vị nhân huynh cũng đã được nghe thấy hết, ta trên danh nghĩa là người nhà nên không cách nào nhúng tay vào chuyện này, chỉ đành vất vả Liễu huynh và Chu huynh tới chấp hành công chính rồi."

Vị Chu đại nhân có bộ râu cằm thực dài nói, "Hành vi phạm tội đã quá rõ ràng, ta cùng mấy vị đồng liêu tất nhiên sẽ không thể để cho chúng nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật được rồi, Lý huynh cứ việc yên tâm."

Nói xong ông mới phất tay với những thuộc hạ đang canh giữ bên ngoài cổng, không bao lâu liền có người dẫn theo nha dịch đi vào đeo gông xiềng áp giải ba người Cẩm Tiếu Vũ rời đi.

Cẩm Xuyên không muốn thấy ba kẻ này thêm nữa nên cậu đứng im tại chỗ chứ không có đi theo, chỉ có ba người Lý Hạo Lâm và và phụ thân của anh ta, thêm cả Dư Chu là tiễn bước hai vị đại nhân ra bên ngoài, hai vị đại nhân cứ vậy mang theo ba người Cẩm Tiếu Vũ rời đi.

Lúc Dư Chu tiễn người quay trở lại liền thấy cảnh Cẩm Xuyên hai mắt đỏ ửng ngồi bệt cạnh chân của lão thái thái, Thần Thần được Chương Uyển Như bế trên tay, cả căn phòng lặng ngắt như tờ, không một ai cất tiếng nói chuyện, đến ngay cả Thần Thần cũng giống như bị không khí trong phòng ảnh hướng tới, nhóc con không khóc không nháo, đang ngoan ngoãn im lặng rúc sâu vào trong lồng ngực Chương Uyển Như.

Cuối cùng vẫn là lão gia tử phá vỡ bầu không khí lặng thinh này trước tiên, ông ngước mắt nhìn về phía Lý Hạo Lâm hỏi:

"Phụ thân của ngươi đâu rồi?"

"Phụ thân con cùng đi tới nha môn với Chu đại nhân và Liễu đại nhân luôn rồi ạ."



Lão gia tử gật đầu biểu thị đã biết, sau đó mới nhìn về phía Cẩm Xuyên an ủi nói, "Chuyện mẫu thân con cũng chẳng phải lỗi của con, hiện tại kẻ ác đã phải nhận sự trừng trị thích đáng, như vậy đã đủ rồi. Con cũng đừng có tự trách mình thêm nữa."

Cẩm Xuyên nghẹn ngào nói, "Con vậy mà không phát hiện ra chuyện thuốc của mẫu thân đã bị người khác tráo đổi mất."

Dư Chu khom người quỳ gối ôm trọn lấy bả vai Cẩm Xuyên khuyên nhủ, "Mẫu thân cũng sẽ không trách đệ đâu."

Cẩm Xuyên không kiềm nén thêm được nữa, những giọt nước mắt cậu chảy dài, tí tách rơi xuống nền đất.

Cậu vừa khóc thì lão thái thái cùng với Chương Uyển Như ở bên cạnh cũng không nén được bật khóc theo, Lý Hạo Lâm luống cuống chân tay chạy qua dỗ dành chỗ này vài câu lại chạy qua bên kia khuyên nhủ vài lời, kết quả là Thần Thần cũng bắt đầu náo loạn theo, hu hu khóc nấc lên không cách nào ngừng lại.

Trong phòng nhất thời chỉ còn lại tiếng khóc vang vọng, đợi đến lúc những tiếng khóc than đó tạm thời ngừng lại thì đám người Lý Hạo Lâm không khỏi cảm thấy thở phào may mắn. Sau khi khóc lớn một trận thì nỗi đè nén trong lòng mọi người mấy ngày nay cũng coi như được phát tiết ra bên ngoài hết một phần.

Có phụ thân của Lý Hạo Lâm coi chừng bên cạnh nên hành vi phạm tội của đám người Cẩm Tiếu Vũ được phán quyết cực kì nhanh gọn, Cẩm Tiếu Vũ sủng thiếp diệt thê, nhắm mắt để mặc cho thiếp thất mưu hại chính thê, sau đó còn liên kết với thứ tử mưu đồ hãm hại đích tử, theo luật pháp hiện hành cần xử tội lưu đày.

Cẩm Lương phạm tội mưu hại đích huynh, thêm tội giả mạo thân phận lừa gạt tài sản của người khác, bị xử tội lưu đày giống như trên.

Còn về mẫu thân của Cẩm Lương thì nàng ta là chủ mưu trong vụ mưu hại mẫu thân của Cẩm Xuyên, phạm tội thiếp thất mưu hại chính thê, bất kể là vị quan viên nào ở đây phán án cũng đều sẽ phán tội chết cho bản án này.

Cẩm Xuyên cùng với Dư Chu đều không cố ý tới nha môn xem quá trình thẩm tra cùng phán quyết, lúc Lý Hạo Lâm chạy tới báo tin thì hai người đang tưới nước cho vườn rau trước sân.

Cẩm Xuyên nghe xong cũng chỉ ngơ người trong chốc lát, chẳng bao lâu cậu đã khôi phục lại biểu cảm như cũ.

Dư Chu khá quen thuộc với luật pháp Đại Viêm hiện thời nên sau khi nghe nói Cẩm Lương cùng với Cẩm Tiếu Vũ bị phán tội hình lưu đày thì hắn liền biết là đối phương bị phán tội khá nặng.

Lý Hạo Lâm đợi thật lâu cũng không thấy hai người nói lời nào liền thăm dò hỏi Cẩm Xuyên:

"Buổi sáng ngày mai sẽ áp giải người đi lưu đày, ngươi.. có tính tới đó nhìn một cái hay không."

"Không đi," Cẩm Xuyên chẳng cần suy nghĩ gì nhiều trực tiếp nói, "Mai là ngày công bố kết quả thi viện, ta còn bận đi xem dánh sách trúng cử cùng với phu quân nhà mình."

Người dịch: Hana_Nguyen

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK