Giờ thìn ngày hôm sau Dư Chu bưng giỏ sách tới nhà tiên sinh học thì đã thấy anh ta đeo một sọt hồng lớn từ trên núi trở về, hắn không khỏi ngạc nhiên nói:
"Ngươi lên núi từ lúc nào thế hả?"
"Trời vừa sáng thì đi rồi." Trần Phong nói, "Lúc ta đi còn nghe thấy tiếng đi lại quanh sân đọc sách của ngươi nữa."
Dư Chu:...
Hắn đi vòng ra phía sau lưng Trần Phong nhìn số hồng bên trong sọt, sau khi xác nhận số hồng bên trong chỉ chọn hái những quả chưa chín hẳn mà còn khá cứng, với cả mỗi quả sau khi hái xuống đều có giữ lại phần cuống như những gì hắn đã dặn vào hôm qua thì mới nói:
"Đệ ấy còn đang ăn cơm sáng nên phải một chút nữa mới có thể đi qua nhà ngươi được, ngươi đem số hồng này về rửa sạch rồi lau khô trước đã, đợi chút nữa là có thể trực tiếp gọt vỏ được rồi."
"Không gấp." Trần Phong phất tay nói.
Nếu như thật sự không gấp thì ngươi sẽ chạy lên núi hái hồng từ lúc trời còn chưa sáng hay sao. Thế nhưng Dư Chu cũng không bóc mẽ anh ta mà chỉ xoay người đi trở vào trong nhà nói với Cẩm Xuyên một tiếng chuyện Trần Phong đã đi hái hồng về rồi.
Lúc đến nhà Văn tiên sinh học tập thì Văn tiên sinh cũng không giống với ngày thường ngồi bên trong thư phòng mà đang đứng ngay tại cửa đợi hắn.
Dư Chu thấy ông đứng đó liền chạy bước nhỏ qua,
"Hôm nay tiên sinh có chuyện gì hay sao?"
"Không có chuyện gì thì ta không được đứng trước cửa cổng đợi ngươi chắc?" Văn tiên sinh chắp một tay sau lưng quay ngoắt người đi về phía thư phòng trước.
Dư Chu bĩu môi đi theo sau lưng ông, ánh mắt lại quét về phía Dư Ôn Lương đang ngồi đọc sách ở một bên, thấy Dư Ôn Lương làm động tác yên tâm không có chuyện gì với mình thì mới dám ưỡn thẳng lưng đi theo tiên sinh vào bên trong thư phòng.
Văn tiên sinh ngồi xuống trước bàn đọc sách rồi mới hắng giọng nói:
"Ta nghe Ôn Lương nói lại chuyện hôm qua của các ngươi tại núi Thanh Nham."
Dư Chu vừa nghe tới đây lập tức đổi sang thái độ nghiêm trang nói,
"Tiên sinh có chỗ nào muốn uốn nắn cho học sinh sao?"
"Ngươi làm rất tốt." Văn tiên sinh nói, "Khi bản thân nhận phải sự khiêu khích lỗ mãng, nếu như có đủ năng lực phản kích thì không cần thiết phải nhẫn nhịn, làm như vậy chỉ khiến cho đối phương càng thêm được nước lấn tới mà thôi."
Ngừng một chút ông lại bổ sung thêm: "Tất nhiên, tiền đề để làm ra những hành động đó là bản thân bắt buộc phải có được lòng tin bản thân viết thơ có thể thắng được đối phương giống như ngươi ngày hôm qua vậy, nếu không những tranh chấp của ngươi với đối phương trước đó sẽ chỉ được coi là già mồm cãi láo mà thôi."
Dư Chu sửng sốt một hồi, tiếp đó thật lòng nói:
"Tiên sinh anh minh."
Dù trước đó đã được Dư Ôn Lương ra hiệu có thể yên tâm, nhưng lúc nghe tiên sinh nhắc đến chuyện ngày hôm qua hắn vẫn cho rằng tiên sinh sẽ khiển trách hắn nhanh mồm nhanh miệng, không nghĩ tới vậy mà còn khen chuyện hắn làm bẽ mặt người khác là làm đúng nữa chứ.
Sau lần này Dư Chu càng thêm khâm phục và ngưỡng mộ trước sự văn minh tiến bộ của tiên sinh nhà mình.
Hắn cảm thấy tiên sinh nhà mình trừ một số lúc sẽ không được tự nhiên ngạo kiều ra thì có thể xứng với danh hiệu tiên sinh hoàn mĩ rồi.
Tất nhiên cái tính không tự nhiên hay ngạo kiều kia cũng không được coi là một cái tật xấu.
Vừa nghĩ tới thì nó đã đến luôn rồi, Văn tiên sinh gõ gõ thước bản trong tay,
"Ồ, ngươi nói xem ta anh minh như thế nào nào?"
Dư Chu mặt không biến sắc nói: "Tiên sinh am hiểu đạo tu thân, hiểu rõ không nên nhẫn nhịn nhất thời, tránh cho càng nhịn càng thêm tức."
"Ăn nói linh tinh." Văn tiên sinh giơ thước gõ vài cái trước mặt Dư Chu, tiếp đó chuyển rời ánh mắt về hướng bóng lưng ngồi đọc sách của Dư Ôn Lương bên ngoài cửa sổ, giọng nói trở nên xa xăm,
"Có điều con người lại chính là như vậy, nếu như không thể sống cuộc sống theo ý muốn của mình thì dù có quyền cao chức trọng, bổng lộc hậu hĩnh cũng chẳng bằng con cháu quanh gối, sống tự do tự tại."
Dư Chu không cần đoán cũng biết tiên sinh đang nhớ về chuyện cũ của bản thân, nên chỉ im lặng không nói.
Một lúc sau Văn tiên sinh mới tỉnh táo lại, dường như có chút hối hận vì những lời bản thân mới nói ra liền gõ thước, có chút mất tự nhiên nói:
"Những lời ta vừa nói bất quá chỉ là cảm nhận cá nhân mà thôi, ngươi vẫn còn trẻ, theo lý thì nên cố gắng tiến về phía trước mới phải, huống hồ nếu như không có công danh trên người dù có muốn hưởng thụ loại cuộc sống non xanh nước biếc này thì cũng khó mà có được cuộc sống an nhàn tự do.
Dư Chu gật đầu nói, "Học sinh hiểu rõ."
Văn tiên sinh "Ừ" một tiếng rồi mới chuyển đề tài nói:
"Phương diện viết thơ của ngươi về cơ bản cũng khá ổn rồi, về sau chỉ cần chăm chỉ luyện tập thêm nữa là được, để thông qua được ba đợt thi trong kỳ thi đồng sinh hẳn là không thành vấn đề cho nên từ ngày hôm nay trở đi ta sẽ bắt đầu dạy ngươi viết luận như thế nào."
Dư Chu cũng đã tính toán thời gian cho bản thân mình từ trước, đoán chừng trong khoảng thời gian mấy tháng này Văn tiên sinh sẽ bắt đầu dạy hắn những thứ liên quan đến thi vấn đáp viết luận cho nên sau khi nghe tiên sinh nói thì hắn cũng không quá ngạc nhiên, chỉ nghiêm túc nói:
"Học sinh sẽ nỗ lực học tập."
Văn tiên sinh phất phất tay tỏ ý bản thân rất yên tâm với hắn.
Bài học sáng nay vẫn giống như thường ngày, chỉ là sau khi kết thúc thì Văn tiên sinh lại nói thêm một câu với hắn,
"Ôn Lương cũng phiền ngươi phải chiếu cố rồi."
Dư Chu biết ông đang nói tới chuyện liên quan đến Hạ Vân Kỳ và Đào Khương, liền cười nói:
"Nào có chuyện đó, Ôn Lương là dựa vào bản lĩnh của chính mình để kết giao bằng hữu đó chứ."
Văn tiên sinh ngơ người một lát, tiếp đó mới lắc đầu nói,
"Người khác làm được chút chuyện đều vội vàng đem ra khoe khoang nhận lấy lòng biết ơn của người ta, chỉ có mình ngươi là làm gì cũng không chịu nhận, cẩn thận không về sau tự mình nhận thua thiệt về thân biết không."
"Chẳng phải tiên sinh chưa từng khiến ta chịu thiệt sao?" Dư Chu nhún nhún vai nói.
Hắn cũng đâu phải thực sự mới chỉ có mười chín tuổi đầu, trước khi xuyên tới đây bởi vì nguyên nhân hoàn cảnh gia đình mà hắn phải bước chân vào xã hội từ sớm, cho nên hắn khá tự tin với con mắt nhìn người của mình.
Đối với những người ngươi kính ta ba thước đối phương liền hận không thể đáp trả về một trượng như Văn tiên sinh và Trần gia cách vách thì tất nhiên là không cần chuyện gì cũng đem ra để nói, để so sánh thiệt hơn, bởi vì hai người họ đều sẽ nhớ kĩ trong lòng những chuyện ngươi đã đối tốt với họ.
Còn đối với đám người không biết tự nhớ kĩ kia thì hắn cũng sẽ không để mình chịu thiệt đâu.
Lúc Dư Chu về đến nhà thì Cẩm Xuyên vẫn còn đang ở bên nhà họ Trần giúp đỡ gọt vỏ hồng.
Hắn cất đồ vào nhà xong cũng liền đi qua nhà cách vách.
Lúc này bên trong sân của Trần gia đã bày đến vài sọt hồng rồi, có một số sau khi gọt vỏ xong đã được treo lên, cũng có những quả vẫn chưa được gọt vỏ, một nhóm người tụ tập lại đây vừa làm việc vừa nói chuyện rôm rả.
Thấy Dư Chu tiến vào Trần đại nương liền chào hỏi hắn trước:
"Chu tiểu tử về rồi đấy à, qua đây nếm thử miếng hồng đi, vừa nãy Trần Phong đi hái thêm một chút hồng chín mang về, ngọt lắm đó."
Lúc Dư Chu tiến vào đã thấy được một sọt hồng nhỏ không giống với những sọt hồng khác rồi, những quả hồng đỏ au bóng loáng cực kì mê hoặc người nhìn, vậy nên vừa nghe Trần đại nương nói xong thì hắn cũng cầm một quả lên ăn luôn.
Đúng là ngon ngọt mọng nước, nhưng vì chưa ăn gì nên hắn cũng chỉ dám ăn đến quả thứ hai liền ngừng lại.
Trần đại nương thấy hắn vẫn còn thòm thèm bèn nói: "Chút nữa các ngươi đem sọt đó về mà ăn, buổi chiều nếu chúng ta mà muốn ăn thì lại kêu Trần Phong đi hái một ít mang về là được rồi."
Dư Chu cũng không từ chối, dù sao thì hiện giờ bên Trần gia còn đang làm bánh hồng khô, mỗi ngày Trần Phong đều cần phải lên núi hái hồng đem về, nhà họ muốn ăn thì đúng là rất thuận tiện.
Nếu như đã tới đây rồi thì hắn cũng không vội về, đi qua chỗ Cẩm Xuyên ngồi xuống giúp Trần gia gọt vỏ hồng thêm một lúc.
Đến gần trưa hai người mới trở về nhà làm cơm.
Hai người ở lại giúp đỡ nguyên một buổi sáng, Trần thẩm thấy hai người vừa muốn rời đi liền vội vàng nói:
"Trưa nay ở lại nhà ta ăn cơm luôn đi."
"Để lần sau đi," Dư Chu nhìn mấy sọt hồng vẫn chưa được gọt vỏ xong nói, "Đợi mọi người qua hết đợt bận rộn mấy ngày nay đã, đến lúc đó giữ chúng ta ở lại ăn cơm thì chúng ta tuyệt đối sẽ không khách sáo đâu."
"Cũng được," Trần đại nương nói, "Đám vịt thẩm ngươi nuôi gần đây cũng đã bắt đầu đổi lông rồi, qua thêm mười ngày nữa đem đi thịt thì chắc đã không còn khó làm lông nữa, đến lúc đó ta bảo thẩm ngươi làm thịt hai con rồi làm món mì vịt tiềm sở trường của ta cho mọi người cùng ăn."
"Vậy thì ta nhất định sẽ không bỏ qua được đâu." Lúc này Dư Chu có thể thoái mái đồng ý với lời mời của bà.
Về tới nhà Dư Chu liền đẩy Cẩm Xuyên đến bên cạnh bếp lò nói:
"Buổi sáng hôm nay vất vả cho đệ rồi, cơm trưa cứ để ta làm đi, đệ giúp ta nhóm lửa là được."
Mặc dù có thể ngồi trên ghế đẩu để gọt vỏ hồng thế nhưng cũng phải khom người thì mới có thể gọt nhanh được, vả lại giữa chừng mọi người nhà Trần thẩm đều không nghỉ ngơi chút nào nên Cẩm Xuyên cũng ngượng ngùng không dám cứ khoảng nửa canh giờ là đứng lên đi lại giống như lúc còn thêu thùa ở nhà mình, vậy nên lúc này đúng là hai vai cùng với cái cổ của cậu không được thoải mái cho lắm.
Nhưng cậu cũng không phải loại người sợ vất vả, những chuyện còn mệt nhọc vất vả hơn thế này cậu cũng đều từng làm qua không biết bao nhiêu lần, chỉ là từ sau khi vào ở trong nhà của Dư gia mà đặc biệt là sau khi thành thân với Dư Chu thì cậu mới bắt đầu với cuộc sống cái này bị cấm, cái kia quá vất vả hay làm việc gì cũng không được làm quá lâu mà phải nghỉ ngơi giữa chừng như hiện tại.
Thế nhưng bản tính chịu thương chịu khó của cậu vẫn không thay đổi, vừa nghe Dư Chu nói vậy liền cười nhẹ nói:. truyen bac chien
"Ta nào có yếu nhược đến vậy chứ."
Dư Chu cũng không nói chuyện, chỉ nhân lúc Cẩm Xuyên không chú ý liền dùng sức bóp lên vai Cẩm Xuyên một cái.
Đúng như dự đoán nghe được Cẩm Xuyên nặng nề rít lên một tiếng, tiếp đó lại thoải mái thở dài một hơi.
Vì vậy hắn mới hừ nhẹ một tiếng nói: "Thế nào hả?"
Lần này Cẩm Xuyên không nói lại nữa, mặc cho Dư Chu xoa bóp hai vai cùng với cổ mình một lát.
Đợi xoa bóp đã đủ rồi mới ngừng lại, mặc dù biết là không có khả năng nhưng Dư Chu vẫn cố hỏi, "Vậy buổi chiều đệ có còn đi qua gọt vỏ hồng giúp Trần gia nữa không?"
Quả nhiên Cẩm Xuyên không chút suy nghĩ đáp: "Đi chứ."
Bất kể sau này hai người họ đã báo đáp cho Trần gia nhiều như thế nào cậu đều vĩnh viễn nhớ kĩ cân gạo mớ rau mà Trần thẩm đã đưa qua khi cậu cùng với Dư Chu không có lương thực mà ăn, hay là ngay cả lúc Dư Chu không có phát hiện ra cậu không có y phục để thay đổi thì chính là Trần đại nương đã đưa xấp vải đó cho cậu, một xấp vải phải cần đến hai trăm văn tiền mới có thể mua được đối với cậu và Dư Chu lúc đó mà nói chính là thứ mà ngay cả nghĩ cũng không dám nghĩ tới.
Dừng một chút cậu như nhớ tới chuyện gì lại nói tiếp:
"Có điều sẽ chỉ đi qua giúp đỡ trong ngày hôm nay với ngày mai thôi, ngày kia ta sẽ không đi nữa, không phải huynh hẹn với mấy người Hạ công tử tới nhà hắn tụ hội hay sao, ta tính làm vài loại điểm tâm để huynh mang theo."
Nguyên bản Dư Chu còn nghĩ đi lên trên trấn mua ít đồ mang theo làm quà, nhưng nếu Cẩm Xuyên có thể tự mình làm điểm tâm để tặng thì đúng là sẽ càng có lòng hơn một chút, đặc biệt là Hạ Vân Kỳ từng nói tổ mẫu của cậu ta thật sự rất thích điểm tâm mà Cẩm Xuyên làm.
Vì vậy hắn cúi thấp đầu ghé sát vào bên tai Cẩm Xuyên thủ thỉ nói:
"Sao phu lang nhà ta lại có thể hiền thục như vậy cơ chứ."
Bên tai bị ghé sát của Cẩm Xuyên đỏ ửng lên một cách nhanh chóng.
Ăn cơm trưa xong thì cả hai nghỉ ngơi thêm một lúc, sau đó Dư Chu thì đi tới nhà tiên sinh học tập mà Cẩm Xuyên lại tiếp tục đi qua nhà Trần gia cách vách giúp đỡ gọt vỏ hồng.
Dư Chu sợ Cẩm Xuyên lại khom người cúi đầu làm việc nguyên một buổi chiều không biết đường tự mình đi nghỉ ngơi nên trước khi Cẩm Xuyên tiến vào trong nhà Trần gia thì cố ý nói lớn:
"Ta phơi mấy quyển sách ở bên ngoài, cứ tầm nửa canh giờ đệ nhớ trở về giúp ta lật sách một chút nhé."
Cẩm Xuyên không cần nghĩ cũng hiểu được suy nghĩ trong lòng hắn, quay đầu qua bất đắc dĩ nhìn Dư Chu một cái, thế nhưng giọng điệu lại nghiêm túc hệt như hắn nói:
"Huynh yên tâm đi ta sẽ không quên đâu."
Còn về mấy quyển sách phơi nắng ấy hả, chỉ cần hai người đều biết đó là cái cớ là được rồi, về nhà cũng chỉ là lật không khí mà thôi.
Chớp mắt đã tới ngày ước hẹn tới nhà Hạ Vân Kỳ tụ họp của mấy người họ.
Tổng cộng Cẩm Xuyên làm bốn loại điểm tâm để Dư Chu mang đi, trong đó có hai loại điểm tâm để càng lâu một chút thì mới càng thơm được Cẩm Xuyên làm từ một ngày trước, còn hai loại điểm tâm khác thì được cậu dậy sớm để làm.
Lúc Dư Chu đứng trước cổng làng đợi Dư Ôn Lương thì đối phương cũng đang mang theo một ít lễ vật nhỏ đi tới.
Hai người đều khá quen thuộc với đường lên thị trấn nên đi rất nhanh, sau khi tới trấn trên thì tìm Hạ gia cũng không mất bao nhiêu thời gian cả, phố Đào Khê thuộc trấn Đông vừa hỏi một cái liền tìm thấy được.
Lúc đến trước cửa cổng Hạ gia thì Tiểu Trúc đã đứng đợi ở bên ngoài từ lâu, vừa thấy hai người họ vội vàng tiến lên phía trước tiếp đón:
"Hai vị Dư công tử tới rồi ạ."
Tuổi tác của Dư Ôn Lương không khác mấy so với Tiểu Trúc, bị cậu ta gọi như vậy liền có chút không được tự nhiên nhỏ giọng nói:
"Lần trước ở trên núi không phải đã nói cứ gọi thẳng tên của ta là được rồi hay sao?"
Tiểu Trúc le lưỡi nói, "Không phải là vì đang ở trong phủ hay sao."
Sau khi hai người đi theo Tiểu Trúc vào bên trong thì Tiểu Trúc lại nói:
"Để ta dẫn hai vị tới viện Triêu Hà nơi ở của công tử, biểu công tử cũng đang ở bên đó."
Mặc dù ngoại trừ hậu viện của tiệm sách Thường Ninh ra thì Dư Chu chưa từng đi tới phủ đệ của người có tiền nào trong thời đại này, nhưng hắn vẫn hiểu được thường thì người ta sẽ không tiếp khách bên trong viện tử mà bản thân ở.
Hạ Vân Kỳ là người ôn văn hữu lễ nên sẽ càng không có khả năng làm ra loại chuyện này.
Dư Chu do dự một chút, sau đó như nghĩ tới điều gì liền hỏi:
"Hạ huynh có cái gì bất tiện sao?"
"Sao Dư công tử lại biết?" Tiểu Trúc ngạc nhiên tới mức trợn tròn hai mắt, tiếp đó vẻ mặt buồn rầu nói:
"Sau khi từ núi Thanh Nham trở về thì xảy ra chút chuyện làm công tử nhà ta lại bị ngã bệnh một hồi, đến hôm nay cảm lạnh vẫn chưa lui, đại phu nói tốt nhất là không nên ra ngoài cho nên mới để ta mời hai vị trới viện Triêu Hà nơi công tử đang ở."
Người dịch: Hana_Nguyen