Mục lục
Thất Giới Hậu Truyện
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Công Dương Thiên Tung không nói thêm câu nào, dẫn Cơ Tuyết Ny và Tiết Phong mới lành thương thế đi tìm Hoàng Kiệt. Ba người đi rồi, Đằng Long phủ lập tức trống vắng không ít.

Lúc này, Mã Vũ Đào mở miệng nói:

- Các vị, ta suy xét cả đêm, thấy tình hình hiện nay nghiêm trọng vượt xa tưởng tượng của chúng ta. Để ứng phó tình huống này, ta dự tính sai tiểu đồ Hạ Kiến Quốc đi tìm Thiên Mục Phong, bảo hắn quay về đây hỗ trợ chúng ta.

Sở Văn Tân lên tiếng:

- Suy nghĩ này của tông chủ rất tốt, nhưng Thiên Mục Phong đi đứng không có tung tích, muốn tìm thấy huynh ấy sợ là không dễ dàng chút nào.

Mã Vũ Đào nói:

- Chuyện này ta đã nghĩ qua, lúc này tiểu đồ ở đây cũng không giúp được gì, chi bằng sai hắn đi tìm sư huynh của hắn. Nếu như không tìm thấy thì do vận khí của hắn không tốt. Nếu như tìm được thì cũng tính là có công đức đối với Băng Nguyên.

Giang Thanh Tuyết tán đồng:

- Tông chủ suy tính này rất có lý.

Triệu Ngọc Thanh lên tiếng:

- Suy nghĩ này ta thấy cũng được, đáng để thử qua.

Mã Vũ Đào nói:

- Nếu như mọi người thấy được thế thì để ta sai tiểu đồ xuất phát.

Phất tay, Mã Vũ Đào gọi Hạ Kiến Quốc lại, dặn dò mấy câu:

- Chuyện này cát hung chưa biết, con phải vô cùng cẩn thận, cần phải tìm cho được sư huynh của con, bảo nó đến đây hỗ trợ.

Hạ Kiến Quốc chần chừ:

- Sư phụ, đệ tử muốn ở lại, cùng mọi người chống lại địch nhân.

Mã Vũ Đào nói:

- Con có suy nghĩ này thì vi sư rất vui mừng. Nhưng hiện nay Băng Nguyên cao thủ như mây, với tu vi của con cũng không hỗ trợ được gì lớn, hay là con đi tìm sư huynh của con quan trọng hơn, chỉ có hắn mới là hy vọng của bản phái.

Hạ Kiến Quốc do dự một lúc, cuối cùng gật đầu, chào tạm biệt mọi người rồi bỏ đi không nói thêm câu nào. Thời khắc này, bóng dáng hắn rất cô đơn, lại có mấy phần đau thương, dùng phương thức âm thầm thể hiện rõ ràng trước mắt mọi người.

Đưa mắt tiễn Hạ Kiến Quốc đi rồi, Mã Vũ Đào lập tức phiền muộn đứng lên, một sự thất vọng rõ ràng bao trùm cả người ông.

Đông Quan Thành dường như hiểu được tâm trạng của ông, an ủi:

- Tông chủ không cần phải đau thương. Hắn rời đi lúc này biết đâu lại tốt hơn ở lại.

Mã Vũ Đào bật cười khổ sở, khẽ than:

- Chỉ sợ không có ngày gặp lại. Được rồi, không nói những chuyện này, lại khiến mọi người chê cười mất.

Mọi người nghe vậy vẻ mặt trầm ngâm, đa phần đều ít nhiều hiểu được ý nghĩ của Mã Vũ Đào, nhưng cũng không có ai chỉ trích ông ta cả. Dù sao trong hoàn cảnh như vậy, thân là tông chủ của Thiên Tà tông, ông ta phải suy nghĩ cho Thiên Tà tông, đó cũng là chuyện vô cùng bình thường. Đổi lại là người khác, có lẽ cũng sẽ làm như vậy.

Yên lặng làm cho mọi người đau thương, Phương Mộng Như khẽ nói:

- Nhớ lại hai mươi năm trước, trọng trách của Trừ Ma liên minh đặt trên vai Trần Ngọc Loan bất quá mới mười tám tuổi, nhưng vẫn ngoan cường chống đỡ, cuối cùng đã tiêu diệt Ma vực, loại trừ được đại bộ phận tàn dư của Quỷ vực, mang lại hoà bình cho nhân gian. Hiện nay, chúng ta ở đây có thế lực vượt xa Trừ Ma liên minh năm xưa, mọi người phải nên tin tưởng, dùng niềm tin kiên định để đối mặt, thế chúng ta mới có thể chiến thắng được.

Sở Văn Tân nghe vậy có phần kích động nói:

- Lời của tiền bối không sai, thực lực nơi này vượt qua Trừ Ma liên minh, chúng ta phải điều chỉnh lại trạng thái, dùng niềm tin vô cùng kiên định để đối mặt với khốn nạn.

Giang Thanh Tuyết lên tiếng:

- Chúng ta hãy tỉnh táo lại, thể hiện dũng khí của mình để khiến cho hạng quỷ mị âm hiểm được thấy, sức mạnh chính đạo của nhân gian mạnh mẽ như thế nào.

Câu nói này tràn đầy niềm tin, tràn đầy sức mạnh, chớp mắt đã tạo nên sự cộng hưởng trong lòng mọi người, khiến cho không khí trong Đằng Long phủ thoáng cái đã tăng hẳn lên.

Thấy mọi người bỏ hết đau thương quá khứ để tỉnh táo trở lại, Triệu Ngọc Thanh vô cùng vui mừng, đứng lên nói:

- Đến đây đi, chúng ta hãy hóa đau thương thành sức mạnh, quyết một trận cao thấp với Ngũ Sắc Thiên Vực và những thế lực tà ác khác.

Lập tức, mọi người đáp lời, đồng thanh hưởng ứng, trong Đằng Long phủ tràn ngập sự tự tin.

Vừa hay, lúc này Thiên Lân từ ngoài tiến vào, vừa thấy tình hình như vậy, không khỏi kinh ngạc nói:

- Chuyện gì vui vẻ khiến mọi người hưng phấn như vậy.

Giang Thanh Tuyết đáp:

- Không phải chuyện gì vui vẻ cả mà chúng ta đồng tâm quyết định, phải thể hiện dũng khí, đối kháng với thế lực tà ác đến cùng.

Thiên Lân cười đáp:

- Được, đệ cũng tính như vậy.

Theo bóng đêm nghỉ ngơi trùm xuống, không khí Đằng Long phủ cũng thư giãn trở lại, mấy thanh niên tuổi trẻ cùng chạy ào đến trò chuyện với Thiên Lân, Phỉ Vân thì trực tiếp kéo tay Thiên Lân, không để hắn đi đâu cả.

Hàn huyên một lúc, Triệu Ngọc Thanh hỏi:

- Thiên Lân, nghe nói mẹ con đã trở về, sao không mời bà ấy đến làm khách.

Thiên Lân mất đi nụ cười, khổ sở nói:

- Mẹ con hôm nay đã sớm đi rồi. Mẹ con nói nếu ở lại thì con sẽ bị ỷ lại, vì thế đi khỏi hay hơn, để một mình con đối mặt mọi chuyện.

Triệu Ngọc Thanh cười đáp:

- Mẹ con kỳ vọng rất cao ở con, bà ấy làm vậy cũng tốt cho con thôi.

Thiên Lân cười khổ đáp:

- Cho dù là như vậy, cũng không nhất định phải dùng phương thức giống vậy.

Phỉ Vân mắng:

- Huynh này, đã lớn tướng như vậy rồi, lẽ nào cả ngày cứ quấn quít với mẹ.

Thiên Lân phản bác:

- Huynh đi đi, ta chỉ không an lòng cho mẹ ta thôi.

Giang Thanh Tuyết cười lên tiếng:

- Không cần lo lắng, tu vi của mẹ đệ vô cùng kinh người, ngay cả Tuyết Ẩn Cuồng Đao cũng không phải là đối thủ của bà ấy, trên thế gian này người có thể uy hiếp được bà ấy không nhiều.

Thiên Lân nói:

- Cho dù tu vi của mẹ đệ thế nào, đệ cũng quan tâm đến mẹ không ít được.

Tân Nguyệt nói:

- Ý tốt này của chàng là đủ rồi, bây giờ chúng ta hay là bàn về tình hình trước mắt. Ngày hôm qua ở hồ nước ta đã gặp Ứng Thiên Cừu, khi đó Thiên Tàm, Tứ Dực thần sứ và Cửu U nhất mạch Phong U cũng ở đó. Sau đó Xà Thần xuất hiện, ta phát hiện một chuyện, Phong U dường như biết Xà Thần, vô cùng kiêng dè Xà Thần.

Thiên Lân kinh ngạc nói:

- Phong U xuất thân từ Cửu U nhất mạch, lẽ nào Xà Thần và Cửu U Minh Giới có liên quan?

Phỉ Vân lên tiếng:

- Theo gia sư cho biết, sức mạnh của Xà Thần nguồn gốc vô cùng quỷ quái, phỏng chừng có quan hệ đến Cửu U Minh Giới.

Tuyết Hồ cũng nói:

- Theo ta biết được, tộc Xà Thần chính là một tộc hưng thịnh tương đối vào thời thượng cổ hồng hoang, nghe nói khi Hoàng Đế đại chiến với Xi Vưu, tộc Xà Thần đã từng sắm vai trò trọng yếu. Hiện nay tộc Xà thần đành cư ngụ ở biên hoang, bên trong chắc có nguyên do mà ta còn chưa biết được.

Sở Văn Tân nghe đến đây liền nghi hoặc nói:

- Ta vẫn luôn có một nghi hoặc, Băng Nguyên và biên hoang theo lý thuyết thì người ở thưa thớt, hà cớ gì lại có nhiều môn phái thần bí khó dò, thật ra những môn phái này đều truyền đời như thế nào đây?

Câu này vừa nói ra, mọi người đều im lặng đưa mắt nhìn Triệu Ngọc Thanh.

Trầm ngâm một chút, Triệu Ngọc Thanh lên tiếng:

- Liên quan đến chuyện này, Đằng Long cốc đúng là biết được một ít. Nhưng nói ra sợ là ảnh hưởng đến tâm tình của mọi người.

Mã Vũ Đào hiếu kỳ nói:

- Nếu như cốc chủ đã biết, sao không nói ra để mọi người thêm kiến thức, cũng tránh việc chúng ta luôn không biết rõ tình hình cụ thể ra sao.

Triệu Ngọc Thanh lắc đầu đáp:

- Có một số chuyện thật ra không biết thì tốt hơn là biết. Ta có thể cho mọi người biết một điểm, Băng Nguyên và biên hoang là nơi tồn giữ từ thời đại thần thoại cuối cùng còn lại, vì thế hai nơi này có rất nhiều thần thoại thượng cổ. Nếu như có một ngày những thần thoại này biến thành thật, thế thì chính là lúc Băng Nguyên đi đến chỗ hủy diệt.

Nghe ra những lo lắng trong giọng nói của Triệu Ngọc Thanh, mọi người tuy nghi hoặc nhưng lại không tiện hỏi nhiều, trong phủ thoáng cái đã yên lặng hẳn.

Đột nhiên, Thiên Lân xoay người nhìn, miệng thất thanh la lên:

- Không hay, có ngoại địch xâm nhập, mọi người cẩn thận.

Mã Vũ Đào kinh ngạc nói:

- Người nào mà lớn gan như vậy, không ngờ dám xông thẳng vào Đằng Long cốc?

Thiên Lân cau chặt mày, vừa thăm dò tình hình của Đằng Long cốc, vừa trả lời:

- Con cũng không biết rõ, vừa rồi con chỉ cảm ứng được một luồng khí tức kỳ dị, đáng tiếc lóe qua đã biến mất, hiện giờ con đang nghĩ cách dò tìm ra nó.

Triệu Ngọc Thanh vẻ mặt phức tạp, mơ hồ có vài phần đau thương, khẽ nói:

- Hai vị sư đệ, lập tức dẫn người đi tìm kiếm các nơi, nhất định không cho địch nhân được tự nhiên tiến vào.

Hàn Hạc và Điền Lỗi vâng một tiếng, lập tức dẫn Đinh Vân Nham, Lâm Phàm, Linh Hoa, Tân Nguyệt rời khỏi Đằng Long phủ. Sở Văn Tân và Giang Thanh Tuyết thấy vậy cũng nhận lệnh dẫn Đàm Thanh Ngưu, Trần Phong hỗ trợ Đằng Long cốc. Từ đó, ở lại chỉ còn Triệu Ngọc Thanh, Phương Mộng Như, Mã Vũ Đào, Thiên Lân, Vũ Điệp, Phỉ Vân, Tuyết Hồ, Đông Quan Thành tám người.

Nhìn vẻ mặt của Thiên Lân, Vũ Điệp khẽ hỏi:

- Có phát hiện chăng?

Thiên Lân cau chặt đôi mày, ảo não trả lời:

- Rất kỳ quái, Băng Thần quyết của ta nơi này lại không cảm ứng được bất kỳ khác thường nào.

Triệu Ngọc Thanh trả lời:

- Đằng Long cốc không có băng tuyết, con tự nhiên không cách gì nhờ vào sức của băng tuyết để thăm dò hành tung địch nhân.

Thiên Lân nghĩ thấy cũng đúng, vội vàng chuyển phương thức khác, phát xuất ra vài trăm sóng thăm dò, nhưng kết quả lại cũng không thu hoạch được gì. Lẽ nào vừa rồi chính mình đã lầm lẫn?

Có nghi hoặc như vậy, Thiên Lân lập tức ngồi xếp bằng xuống mặt đất, bắt đầu cuộc truy tìm mới. Lần này, Thiên Lân nghĩ đến luồng sức mạnh thần kỳ mới vừa thu được đêm hôm qua, dự tính thử qua xem có hiệu quả hay không.

Trước hết, Thiên Lân ngưng thần tĩnh tâm, để tâm trạng của mình bình tĩnh trở lại. Sau đó, ý thức của Thiên Lân tiến vào trạng thái không linh, vận dụng phép nội thị, quan sát tình hình của nơi thâm sâu trong linh hồn. Nhớ lại tối hôm qua, luồng sức mạnh đó ngưng tụ thành một điểm, tiềm ẩn nơi sâu thẳm của linh hồn Thiên Lân. Hiện nay, Thiên Lân lại bất ngờ phát hiện, điểm sáng nhỏ bé không thể thấy đó bây giờ không ngờ đã lớn lên vài trăm lần, nhìn như một viên ngọc châu bảy màu to chừng bằng hạt gạo, đang chuyển động chậm rãi nơi sâu thẳm linh hồn của hắn, chung quanh vây phủ một tầng sương sáng.

Quan sát cẩn thận, Thiên Lân kinh ngạc vô cùng.

Ý thức ở trạng thái không linh của hắn, theo ý niệm trong lòng vừa nghĩ ra, thì khu vực linh hồn mà người tu đạo vốn không dám nhìn trộm lúc này đang co duỗi nhanh chóng với tần suất vài ngàn lần mỗi chớp mắt, khiến nơi bí ẩn vốn không thể thấy được theo một hiệu ứng phóng đại thể hiện trước mắt ý thức của Thiên Lân.

Đến lúc này, Thiên Lân có thể nhìn rõ ràng tình hình nơi thâm sâu trong linh hồn của hắn. Viên ngọc châu bảy màu đang động đó cũng có phát hiện mới. Vừa rồi, Thiên Lân sau khi sử dụng phép nội thị, hắn chỉ thấy viên ngọc bảy màu đó đang xoay tròn chậm rãi. Hiện nay, Thiên Lân lại kinh ngạc phát hiện, tốc độ chậm rãi thấy trước đó thực tế tần suất chuyển động mỗi chớp mắt nhanh đến khiến người ta cho rằng đó là yên lặng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK