Mục lục
Thất Giới Hậu Truyện
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Một chiêu thất bại, Bá Thiên thú hoàn toàn không nổi giận, thân hình khổng lồ từ từ tiến đến gần, miệng gầm gào:

- Ngươi tên là gì, có thân phận gì trong tộc Bác Phụ?

Xích Viêm đáp:

- Ta chính là tộc trưởng Xích Viêm của tộc Bác Phụ.

Bá Thiên thú ánh mắt khẽ biến, đầu người trong ba đầu lâu phát ra tiếng kêu quái lạ chói tai, kinh ngạc nói:

- Tộc trưởng? Nói như vậy chỉ cần giết chết ngươi, những người khổng lồ Bác Phụ khác cũng không đáng để lo?

Xích Viêm điềm nhiên trả lời:

- Ngươi nói không sai, chỉ sợ ngươi không có được bản lĩnh này.

Bá Thiên thú bật cười như điên, nói:

- Ta không có bản lĩnh này? Ngươi quả thật có mắt mà không thấy Thái Sơn. Nhớ lại năm xưa, ta ở trên vùng đất này đã tung hoành vài ngàn năm không một địch thủ, ai dám không tôn kính ta đây?

Xích Viêm hơi hoài nghi, cất tiếng hỏi:

- Nếu như ngươi có năng lực như vậy, vì sao lại bị phong ấn dưới tầng băng?

Bá Thiên Thú dừng ngay tiếng cười, dường như nghĩ đến chuyện nào đó, vẻ mặt hơi trầm buồn hừ giọng nói:

- Đó chỉ là tai bay vạ gió, chúng ta cũng chỉ là con cá xui xẻo trong hồ nước hư thúi.

Xích Viêm trong lòng chấn động, thử thăm dò:

- Nghe nói năm xưa có nhân loại tham dự vào trong đó, không biết là nhằm vào người nào?

Bá Thiên thú ánh mắt kỳ lạ, dường như có lo lắng, mãi vẫn chần chừ không đáp.

Xích Viêm hừ khẽ nói:

- Sao vậy, ngươi không dám đề cập đến người đó bởi vì ngươi sợ hắn?

Bá Thiên Thú vẻ mặt hơi biến, có phần tức giận trả lời:

- Ta không phải sợ, ta chỉ không muốn đề cập đến chuyện năm xưa khiến khơi gợi lại hồi ức năm xưa.

Xích Viêm cười lạnh đáp:

- Như vậy, ngươi năm xưa chắc chắn đã trải qua rất nhiều chuyện mất thể diện không nói ra được.

Bá Thiên Thú giận dữ la lên:

- Nói bậy! Nhớ lại năm xưa ta cũng là bá chủ một phương, được liệt vào một trong năm kẻ mạnh mẽ nhất. Nếu như Thái Huyền Hỏa Quy đó không quá tàn nhẫn chọc giận đến những con người đó, thì làm sao chúng ta lại bị phong ấn mất vài ngàn năm, mãi đến hôm nay mới thấy lại được mặt trời?

Xích Viêm nghe vậy sắc mặt thất kinh, vọt miệng nói:

- Thì ra là hắn!

Bá Thiên thú hừ giọng nói:

- Tự nhiên là hắn, nếu không thì còn có ai nữa? Năm xưa hắn ỷ bản thân mình là thân thể thần thú, không coi chúng ta vào đâu cả, tự ý hoành hành ý đồ tranh đấu với ông trời, cuối cùng khiến cho nhân loại chú ý đến, sau vài chục lần giao tranh rồi, nhân loại dùng một loại phương pháp đặc thù phong ấn toàn bộ chúng ta trong đêm tối.

Khẽ gật đầu, Xích Viêm hỏi lại:

- Ngươi vừa mới nhắc đến năm kẻ mạnh nhất, có cả Thái Huyền Hỏa Quy trong đó chăng?

Bá Thiên thú hừ khẽ nói:

- Thái Huyền Hỏa Quy do thân phận được xếp hàng đầu, Thanh Ảnh Xà Thần đứng hàng thứ hai. Thứ ba chính là Kim Sí Huyết Ảnh, thứ tư chính là Quỷ Ảnh Thất Nhãn quái, thứ năm chính là Bá Thiên thú ta.

Xích Viêm lạnh nhạt nói:

- Năm xưa nghe nói có gần trăm cao thủ bị phong ấn, không biết cụ thể nhân số ngươi có nắm không?

Bá Thiên Thú hừ giọng nói:

- Ngươi hỏi điều này để làm gì?

Xích Viêm trả lời:

- Tò mò thôi, muốn trước khi ngươi chết hỏi thêm một chút.

Bá Thiên thú giận dữ nói:

- Ta tại sao phải nói cho ngươi biết?

Xích Viêm lạnh lẽo đáp:

- Ngươi bây giờ không nói, sợ là không còn cơ hội nói.

Bá Thiên Thú cười giận nói:

- Muốn khích tướng sao? Được, ta nói cho ngươi biết. Năm xưa tổng cộng có ba mươi chín loại chủng tộc một trăm lẻ tám cao thủ, bao gồm cả Thái Huyền Hỏa Quy và Thanh Ảnh Xà Thần. Trong đó, chín mươi mốt cao thủ bị phong ấn ở nơi này, mười hai cao thủ may mắn chạy thoát, đến nay sống chết vẫn chưa rõ ràng.

Xích Viêm hơi trầm ngâm, tiếp tục hỏi:

- Nghe nói đây là vùng đất cuối cùng, câu này có thật chăng?

Bá Thiên thú nghe vậy thất kinh, ánh mắt quái dị nhìn Xích Viêm, trầm giọng đáp:

- Theo ta hiểu được, sau Thần Ma đại chiến, kẻ mạnh các vùng khắp mặt đất tập trung lại hai nơi, đây chính là một trong số đó.

Diễm Xích Mã kinh ngạc vô cùng, hỏi tới:

- Còn chỗ kia ở nơi nào?

Bá Thiên Thú vẻ mặt say đắm đáp:

- Thần sơn Tu Di, không phải kẻ nào cũng có thể đến được.

Diễm Xích Mã trong mắt toát ra vẻ mong mỏi, rõ ràng sinh mạng đối với nó là rất đáng quý trọng.

Xích Viêm nghe xong liền chìm vào trầm tư, sau khi suy tính một lúc, liền chuyển sang chuyện khác:

- Đêm đã khuya, khí lạnh bức người, giữa chúng ta cuối cùng có một phe phải lưu lại nơi này. Ta cho ngươi một cơ hội giao chiến công bằng, hy vọng ngươi phát huy cho tốt, chớ đến chết mới hối hận.

Bá Thiên thú nghe vậy chấn động, nhìn hình dáng so ra còn to lớn hơn mình của Xích Viêm, âm lạnh nói:

- Ngươi sao có tự tin như vậy?

Trong tiếng chất vấn, thân hình khổng lồ của Bá Thiên Thú đột nhiên phồng lên gấp ba lần, sáu cánh tay múa lên rất nhanh phát động tập kích bất ngờ.

Xích Viêm ngạo nghễ bất động, vẻ mặt bình thản, đợi cho thế công của Bá Thiên thú đến gần mới đảo cổ tay, búa bửa củi bằng đá trong tay gào thét chuyển động bộc phát một luồng sáng hoa mỹ tuôn ra, hội tụ thành sáu lưỡi đao ánh sáng đỏ rực đón lấy công kích của Bá Thiên thú.

Ánh sáng mạnh mẽ lóe lên, tiếng sấm rung trời.

Sức mạnh to lớn giữa hai bên lập tức kích phát, hất lùi cả hai người lại. Giữ thăng bằng lùi lại, Xích Viêm vẻ mặt lạnh lẽo, con mắt đỏ rực như lửa ẩn chứa một sức mạnh nào đó khiến người ta phải khiếp sợ.

Bá Tiên thú hô khẽ một tiếng, rõ ràng có phần kinh hãi, thân thể lắc lư lùi lại hai bước, cái đầu rắn đột nhiên bắn ra một luồng sương độc màu xanh lục bắn thẳng đến miệng mũi của Xích Viêm.

Đồng thời, cái đầu hổ của Bá Thiên thú có ánh xanh tập trung lại ở miệng, phát xuất một chùm cột sáng đường kính ba trượng nhắm thẳng vào tim của Xích Viêm.

Nhìn thấy thế công của địch nhân, Xích Viêm ánh mắt không đổi, mở miệng nói với Diễm Xích Mã bên cạnh:

- Ngươi trước tiên hãy lùi lại, chăm lo bản thân cho tốt.

Diễm Xích Mã thấy kinh ngạc, ánh mắt kỳ quái nhìn Xích Viêm, sau đó tung mình lùi lại.

Trong thung lũng, sáu người khổng lồ Bác Phụ và mười hai con thú lạ thời thượng cổ giao chiến kịch liệt, sau khi đã giao chiến liên tục, Xích Địa, Xích Vân, Xích Hà dần dần nắm vững được chi tiết của địch nhân, tính toán ra bộ phương án đối phó với tộc loại dung hợp thể, nhanh chóng chiếm được thượng phong, từng bước từng bước nuốt dần sinh mạng của địch nhân, khiến nó càng lúc càng yếu ớt, cuối cùng tiêu diệt ba địch nhân.

So với tình trạng của Xích Địa, Xích Vân, Xích Hà thì tình hình của Xích Kim, Xích Thủy và Xích Quang rõ ràng có phần khó khăn gian khổ, địch nhân gặp phải phản kích đáng sợ, ai nấy bị thương không nhẹ.

Trong đó, Xích Thủy bị thương nặng nhất, toàn thân nhiều chỗ bị thương, ảnh hưởng nghiêm trọng đến thể năng và phát huy chiêu thức. Khi Xích Địa, Xích Vân, Xích Hà ba người tham gia vào cuộc chiến, tình hình hai phe lập tức có thay đổi to lớn, hóa giải được áp lực cho Xích Kim, Xích Thủy, Xích Quang hữu hiệu.

Phát hiện thấy tình hình này, chín con thú lạ ai nấy nhanh chóng phát xuất tin tức, nhanh chóng điều chỉnh phương án tác chiến, phân ra ba con có thực lực tương đối mạnh mẽ ngăn cản ba người Xích Địa, còn lại sáu con thì liên hợp từng đôi một để tăng cường công kích Xích Kim, Xích Thủy, Xích Quang.

Trong đó, hai con thú lạ vây công Xích Thủy chính là con chim ưng hai đầu và con thú đầu người thân chim đuôi rắn, đây chính là hai nhân tài kiệt xuất, tâm cơ thâm trầm, nhìn thấy thực lực Xích Thủy tương đối yếu, vì thế dùng bà ta để làm điểm đột phá, phát động công kích mãnh liệt.

Thân là nữ nhân trong tộc Bác Phụ, Xích Thủy và Xích Hà có nhiệm vụ chủ yếu chính là nối dõi tông đường, kéo dài chủng tộc. Đối với việc săn thú các loại các cô rất ít khi tham dự, về phương diện tác chiến tỏ ra kinh nghiệm không đủ, không cách gì so sánh với những người khác. Nhưng cho dù như vậy, Xích Thủy là một người tộc khổng lồ nên vẫn có được thực lực mạnh mẽ, tuy kinh nghiệm có phần khiếm khuyết nhưng muốn thu thập nàng ta cũng không phải là chuyện dễ dàng.

Lúc này, chim ưng hai đầu và con thú đầu người thân chim đuôi rắn giáp kích hai mặt, chiêu thức của nó kỳ quái lạ lùng, hoàn toàn không phải là phản ứng bản năng của thú vật, không giống với chiêu thức hoa mỹ của con người. Luận về chiêu thức hoa mỹ, những con thú thượng cổ này không bằng nhân loại. Nhưng luận về uy lực thực dụng, tiến công trong có vẻ xấu xí của bọn chúng lại có uy thế như phá núi đào sông, nhân loại tầm thường tuyệt đối không thể nào chịu đựng được.

Đối mặt với công kích như vậy, Xích Thủy bình tĩnh lạnh lùng, nàng biết được nhược điểm bản thân, vì thế chọn hết sức phòng thủ, chỉ đang cố kéo dài thời gian với địch nhân, chờ đợi người trong tộc rảnh rỗi hỗ trợ bản thân. Biện pháp của Xích Thủy vô cùng chính xác, nàng căn cứ vào sức công kích của bản thân không đủ, phòng thủ lại có dư, đặt hy vọng vào những người khác trong tộc. Điều này khiến cho chim ưng hai đầu và con thú đầu người thân chim đuôi rắn không tìm được lổ hổng, hai bên chìm vào cục thế giằng co.

Quanh đó, Xích Quang khi phát hiện được Xích Thủy gặp nguy, lớn giọng nói:

- Xích Vân, nhanh chóng hỗ trợ Xích Thủy, cô ấy đang gặp nguy hiểm.

Câu này vừa nói ra, Xích Địa, Xích Kim, Xích Vân lập tức chấn động tâm thần, ai nấy gào thét giận dữ, bộc phát thực lực kinh người. Các con thú lạ cũng gào thét đáp lại, mọi người trở thành tấn công điên cuồng, triển khai phản kích tương ứng để toàn lực ngăn cản Xích Vân đến gần được Xích Thủy.

Dời người né tránh một chiêu của Bá Thiên thú, Xích Viêm vẻ mặt thong dong bình tĩnh, giọng lạnh lẽo nói:

- Không cần phải che giấu, ta biết đây hoàn toàn không phải thực lực chân chính của ngươi.

Bá Thiên thú bật cười như điên cuồng đáp lại:

- Nếu như ngươi đã biết rồi, không nên đến đây.

Trong lúc đang nói, Bá Thiên Thú hai tay bốn vuốt múa lồng vào nhau, phát xuất sáu luồng sáng khác nhau tạo thành một vòng sáng xoay tròn bắn thẳng đến đỉnh đầu của Xích Viêm.

Tay phải múa lên, búa bửa củi bằng đá dựng đứng, ánh sáng đỏ rực rỡ phá không ập đến cùng với ngọn lửa cực nóng hóa thành một lưỡi đao sáng dễ dàng chém nát vòng sáng của Bá Thiên thú, tiếp tục phi thẳng vào ngực của Bá Thiên thú.

La lên một tiếng thất thanh, Bá Thiên thú hoang mang né tránh, rống lên giận dữ:

- Không có khả năng này.

Xích Viêm bắn mình ra xa ngạo nghễ trên trời, toàn thân lửa đỏ vây phủ, ngọn lửa tung bay nhanh chóng khuếch tán, chớp mắt đã phân bố khắp trên không trung của thung lũng băng, chiếu rọi mặt đất sáng như ban ngày. Đứng thẳng trong ngọn lửa, Xích Viêm vẻ mặt lạnh lùng, cây búa bửa củi bằng đá trong tay chói sáng màu máu, mơ hồ lấp lánh hào quang thần bí. Trên trời, mây gió hội tụ, cuồng phong nổi lên bốn phía, hoa tuyết rợp trời tự động tan ra, để lộ một khu vực rộng rãi sạch không bóng tuyết sương. Thời khắc đó, Xích Viêm khí thế ngập trời, bá khí uy nghiêm, toàn thân lửa đỏ bừng bừng hệt như có một con rồng lửa quấn quanh, giống như thiên thần giáng lâm xuống mặt đất.

Trong thung lũng băng, người khổng lồ Bác Phụ đang giao chiến cảm ứng được khí thế của Xích Viêm, lập tức đồng thanh rống to, tiếng kêu rung trời vang tận mây xanh khiến cho người ta có cảm giác chấn động run rẩy. Các con thú lạ tâm thần không an, ào ào phát ra tiếng kêu giận dữ để che giấu tâm tình bất an và kinh hoàng trong lòng.

Bá Thiên thú kinh hãi tức giận vô cùng, nhìn Xích Viêm trên trời gằn giọng nói:

- Cho dù ngươi thật sự là thần, ta cũng phải đánh bại ngươi!

Dứt lời, Bá Thiên thú toàn thân run rẩy không ngừng, thân hình khổng lồ bành trướng ra, nhanh chóng hóa thành một con quái vật ba mặt, một mặt là đầu người thân người, một mặt là đầu rắn thân rồng, một mặt là đầu hổ mình hổ, thể hình tăng gấp ba lần trước kia, cao đến trăm trượng, hệt như một ngọn núi nỏ đứng sừng sững ở nơi đó.

Xích Viêm nhìn địch nhân sau khi biến hình, cau mày nói:

- Ngươi đến từ Ma Ngục thiên lâm?

Bá Thiên Thú nghe vậy thất kinh, vọt miệng hỏi:

- Ngươi làm sao biết được?

Xích Viêm trả lời:

- Nghe nói Hoàng Họa, một trong Huyền Tàng Cửu Bí xuất thân từ Ma Ngục thiên lâm, đáng tiếc ngươi lại chỉ học được một chút bề ngoài của nó mà thôi.

Bá Thiên thú kinh hãi không cùng, không tin tưởng nói:

- Không! Không có khả năng! Ngươi tuyệt đối không thể biết được những điều này.

Xích Viêm bật cười phức tạp, có phần đau thương đáp:

- Người không biết chẳng âu lo, biết rồi không còn thú vị. Xuất chiêu đi, hãy cho ta thấy được thật ra ngươi học được bản lĩnh đến như thế nào.

Bá Thiên thú nghe vậy hơi bình tĩnh trở lại, hỏi ngược:

- Nếu ngươi đã biết được tên Hoàng Họa, lẽ nào lại không sợ?

Xích Viêm bật cười lớn, phản bác lại:

- Huyền Tàng Cửu Bí, ngươi biết được mấy phần?

Bá Thiên Thú vẻ mặt sửng sốt, lúng túng đáp lại:

- Huyền Tàng Cửu Bí nghe nói chia thành tứ kỳ ngũ hành, cụ thể chỉ những người nào thì ta lại không biết được.

Xích Viêm nói:

- Nếu như không biết, sao lại vội vàng ra kết luận?

Bá Thiên Thú có phần tức giận, nóng nảy nói:

- Có gì đặc biệt hơn người, đêm nay ta phải giết ngươi cho được.

Tung mình bay lên, Bá Thiên thú thẳng về phía Xích Viêm, ba đầu sáu tay đồng thời thu thế, khi đến gần thân hình chuyển động triển khai công kích liên miên không ngừng.

Xích Viêm hai mắt khép hờ, búa củi bằng đá trong tay múa lên như điên phát xuất lưỡi đao sáng đỏ rực, phối hợp với thân pháp linh xảo phiêu hốt bất định trong lửa đỏ rợp trời, chọn lựa sách lược đấu du kích.

Bá Thiên thú khí thế khiếp người, khi thấy Xích Viêm né tránh thì cơn giận trong lòng tăng mạnh, tận lực công kích. Đối với Bá Thiên thú, nó cho Xích Viêm chỉ được tốt mã xấu lòng, chỉ có hư danh, căn bản không dám đấu thẳng thắn với mình, các loại biểu hiện trước đây cũng chỉ là một loại thủ pháp làm kinh sợ để dọa bản thân nó mà thôi.

Trên thực tế, Xích Viêm hoàn toàn không sợ Bá Thiên thú mà chọn phương án quan sát trước đã rất lý trí, sau khi phân tích mới phản kích, hành sự vô cùng cẩn thận. Vì nguyên nhân như vậy, Xích Viêm không cố tình phản kích, giao chiến hai bên nhanh chóng chìm vào tình trạng giằng co.

Trên mặt đất, cuộc chiến giữa người khổng lồ Bác Phụ và thú lạ thời thượng cổ tiếp tục giằng co. Song phương tình trạng bất định, nhưng về tổng thể thì vẫn đang trong tình trạng giằng co tương đối bình ổn.

Đối mặt với người khổng lồ Bác Phụ, những con thú lạ này bỏ hết ân oán cá nhân, tập trung sức mạnh hướng về thành viên Bác Phụ, bởi vì bọn chúng cảm nhận được uy hiếp trí mạng của người khổng lồ.

Đối mặt với phản kích của tinh anh trăm tộc, người khổng lồ Bác Phụ hoàn toàn không kinh ngạc, bọn họ đều hiểu rõ sâu sắc được những con linh dị này khi gặp phải nguy hiểm, chúng sẽ có tâm tình giãy chết thế nào.

Vì hoàn thành được sứ mạng định sẵn, người khổng lồ Bác Phụ ra tay vô tình, khí giới bằng đá trong tay ánh đỏ rực rỡ như ngọc, trong màn đêm hệt như lưỡi đao máu của tử thần đang quét qua vùng đất này.

Thời gian, trôi qua theo giao chiến, theo thời gian tình hình chiến đấu có biến đổi. Khi Xích Địa đánh bay đối thủ trước mắt thì đã là lúc đêm khuya. Tung mình bay lên, Xích Địa không hề thừa thắng truy kích mà chọn lựa đi cứu Xích Thủy, đến bên cạnh nàng ta trước tiên, múa tay ngăn chim ưng hai đầu lại, chia sẽ lấy một nửa áp lực.

Được Xích Địa hỗ trợ, Xích Thủy áp lực giảm hẳn, miệng quát khẽ một tiếng, đem hết toàn bộ những ấm ức trong lòng trước kia đổ lên đầu của địch nhân, đánh cho con thú lạ đầu người thân chim đuôi rắn liên tục thối lui.

Tiếng quát khẽ của Xích Thủy truyền đạt tin tức an toàn, điều này khiến cho những người khổng lồ Bác Phụ khác thở phào nhẹ nhõm, bắt đầu toàn tâm toàn ý công kích.

Như vậy, theo thời gian trôi qua, người khổng lồ và quái thú nhấp nhô bất định, bóng đao sáng, ánh vuốt sáng tung hoành đan nhau triển khai một trận tranh đấu sinh tử.

Màn đêm yên tĩnh, lại có ý lạnh lẽo, hệt như một sứ giả của cõi âm mang theo khí tức tử vong.

Trong thung lũng băng, giao chiến kịch liệt kéo dài không ngừng, một lượng lớn thể lực tiêu hao, tu vi tổn thất đang từng bước thúc động cho kết cục đến.

Đêm hôm nay đã định sẵn không an bình.

Cho dù là Đằng Long cốc hay nơi này, đều không tránh khỏi một kết cục đang chờ đợi những người tham dự.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK