Mục lục
Thất Giới Hậu Truyện
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Như vậy, hai phe kiên quyết đối lập, trận chiến đánh đến không tiếc gì cả. Đồng thời, thân là kẻ mạnh trong thiên nhiên rộng lớn, tộc Thiên Tàm và tộc Ma Long có thể nói là cừu địch nhiều đời. Thiên Tàm có năng lực tái sinh khác thường, Ma Long có nguyên thần bất diệt, hai bên đối chọi gay gắt, ai mạnh ai yếu hoàn toàn không thể nói rõ ràng chỉ trong một vài câu được. Lúc này, Thiên Tàm và Ma Long tự thi triển tuyệt kỹ, hai bên đều vô cùng thiện nghệ công kích tinh thần, song phương có thể nói là thế lực ngang nhau.

Trước đây, Dao Quang về phương diện công kích tinh thần còn thua Thiên Tàm. Hiện nay, Ma Long lại có sức mạnh tương đương, nguyên nhân của nó chỉ vì Dao Quang là con người, trên một số phương diện cũng có thiếu sót trời sinh.

Di động rất nhanh, múa chưởng phản kích. Thiên Tàm chiêu thức tinh diệu, tốc độ kinh người.

Ma Long hình dạng khổng lồ, hồn phách hư ảo, căn bản không để ý đến công kích thực thể của Thiên Tàm, tập trung tinh lực vào phương diện tinh thần dị lực, triển khai giao chiến có tính giằng co với Thiên Tàm.

Thân là một sinh vật bất diệt của Ma vực, Ma Long về phương diện tinh thần dị lực có tu vi kinh người.

Là kẻ nối dõi của tộc Thiên Tàm, về phương diện này thì Thiên Tàm cũng được trời phú bẩm sinh khác thường, hai bên đối kháng đã lâu, không ngờ chỉ ở mức ngang tài ngang sức. Chăm chú nhìn Ma Long, Thiên Tàm tức giận vô cùng, thực lực bản thân mạnh mẽ hơn đối phương nhưng lại không làm gì được.

Nghĩ đến đây, Thiên Tàm bắt đầu chuyển biến sách lược, vừa tiếp tục chống lại công kích tinh thần của Ma Long, vừa ngầm thu lấy khí băng lạnh, chỉ giây lát sau đã phát động băng lạnh địa cực, lập tức đóng băng sương đen quanh mình, hạn chế khu vực hoạt động của Ma Long. Sau đó, Thiên Tàm khôi phục lại bản thể, thân thể thịt nhung nhúc phát ra ánh sáng trắng khắp nơi, vô số tơ tằm trùm cả trời đất, hệt như một cái kén trắng như tuyết, bành trướng đến to chừng vài chục trượng, lập tức bọc lấy Ma Long vào trong đó. Sau đó, kén tằm bắt đầu thu nhỏ lại, tơ tằm trắng toát có ánh sáng lấp lánh, phát ra một mùi thơm không biết tên.

Bát Bảo thấy tình hình như vậy, miệng gầm nhẹ một tiếng, hơn nữa còn nhanh chóng bay xuống dưới của Thiên Tàm, tám con mắt và tám cái lổ nhỏ đồng thời bắn ra ánh sáng, tạo thành mười sáu cột sáng nở ra như những cánh hoa, trước hết khuếch tán hướng lên trên, bao bọc lấy thân thể của Thiên Tàm, sau lại nhanh chóng tụ lại, hình thành một kết giới ánh sáng đóng kín.

Đồng thời, Dao Quang trên trời khi nhận được tín hiệu của Bát Bảo, thân thể đột nhiên hạ xuống, toàn thân ánh Phật nhanh chóng hội tụ lại, tạo thành một kết giới Phật màu vàng kim, cùng với kết giới ánh sáng do Bát Bảo phát ra kết hợp hoàn mỹ với nhau. Sau đó, Dao Quang chuyển biến thế tay, thúc động chân lực, ánh vàng kim toàn thân bắt đầu tản ra chung quanh, quanh người hiện lên một tầng ánh sáng màu xám nâu, nhanh chóng ngưng kết lại trước ngực thành một hạt châu to nhỏ chừng ngón tay cái, lấp lánh ánh sáng quái dị.

Cảnh tượng này kéo dài một lúc, sau đó hạt châu màu nâu xám lóe lên biến mất, chốc lát sau đã từ trên trời giáng xuống bắn vào trong kết giới ánh sáng hướng thẳng đến Thiên Tàm.

Thời khắc đó, Bát Bảo, Dao Quang, Nại Hà châu, cả ba cùng tập trung lại, ba loại sức mạnh khác nhau lập tức dung hợp lại, tác dụng lên người của Thiên Tàm như thiên lôi giáng thẳng xuống, đánh cho Thiên Tàm run rẩy toàn thân, miệng phát ra tiếng kêu thảm thê lương.

Ánh trắng lóe lên, Thiên Tàm lập tức khôi phục lại hình người, buông lỏng nguyên thần của Ma Long. Bốn phía, kết giới ánh sáng rực rỡ nhanh chóng thu lại, dung hợp ánh vàng kim thần thánh của Phật môn, áp chế nguyên thần của Ma Long thành một vầng mây đen, cơ hồ mất đi năng lực tranh đấu, chỉ có thể cố gắng chống đỡ mà thôi.

Nại Hà châu xoay tròn trên đầu của Thiên Tàm, ý thức khóa chặt lấy Thiên Tàm, hơn nữa còn phát ra một chùm ánh sáng kỳ dị kết nối thẳng đến người của Thiên Tàm. Đối mặt với tình hình này, Thiên Tàm vẻ mặt khiếp hãi, kêu lên thê lương, hai mắt trợn trừng nhìn Nại Hà châu trên đầu, gằn giọng nói:

- Ta sẽ không thua ngươi, sẽ không!

Theo tiếng rống giận dữ này, Thiên Tàm bắt đầu phản kích toàn lực, quanh người ánh trắng hiện lên, hội tụ vào hai cánh tay. Sau đó, Thiên Tàm giơ cao hai tay lên thẳng trên đầu, thân thể dùng sức xoay tròn, trong tiếng gào thét bắn mình thẳng lên trời hướng đến Nại Hà châu.

Bát Bảo thấy vậy kêu khẽ một tiếng, mười sáu cột sáng đột nhiên thắt chặt lại, khiến cho không khí bên trong kết giới ánh sáng bị tháo ra, sức mạnh ngưng đọng lập tức tác dụng lên người Thiên Tàm, mạnh mẽ giữ chặt y trong kết giới, thân thể không hề nhúc nhích được.

Gào thét một tiếng, Thiên Tàm kinh hãi giận dữ vô cùng, cố gắng giãy dụa để phản kháng, nhưng sức mạnh trói buộc trên người quá mạnh mẽ, hết lần này đến lần khác áp chế sức phản kháng của Thiên Tàm. Đồng thời, Thiên Tàm còn phát hiện một hiện thực tàn khốc, mười sáu chùm sáng do Bát Bảo phát ra có sức thôn tính chân nguyên, sau khi giữ chặt được người của Thiên Tàm, nó liền bắt đầu điên cuồng hấp thu chân nguyên của y, khiến Thiên Tàm càng lúc càng yếu đi, tu vi vài ngàn năm chớp mắt đã bị mất đến phân nữa do Bát Bảo nuốt mất.

Để thoát khỏi cảnh khốn cùng này, Thiên Tàm bắt đầu chuyển biến tần suất của chân nguyên trong cơ thể, từ đó sinh ra tính bài xích, để ngăn chặn Bát Bảo hấp thụ mất. Sau đó, Thiên Tàm cố gắng dùng tàn lực, ý đồ hất bắn đi sức trói buộc của Bát Bảo. Nhưng Nại Hà châu trên đỉnh đầu lúc này lại phát ra một luồng sức mạnh quỷ dị, lập tức đánh xuyên qua phòng ngự của Thiên Tàm, tiến vào trong cơ thể y. Thời khắc đó, Thiên Tàm đột nhiên rống to một tiếng, chân nguyên trong cơ thể lập tức tan biến, cả người liền lâm vào cảnh tuyệt vọng.

Thấy được tình hình của Thiên Tàm, Dao Quang tiếp tục thúc động Nại Hà châu, dùng sức mạnh quỷ quái của Nại Hà châu kết hợp với kết giới ánh sáng của Bát Bảo, nhanh chóng nuốt lấy thân thể Thiên Tàm.

Ở trong kết giới, Ma Long tuy không gặp sự hãm hại nào của Nại Hà châu, nhưng dưới tác dụng của kết giới ánh sáng do Bát Bảo tạo ra cũng bị tác dụng xấu rất nhiều, từ một vầng mây đen đã thu lại còn một điểm để giảm bớt áp lực bản thân phải chịu.

Từ xa xa, Giang Thanh Tuyết, Vũ Điệp, Mẫu Đơn, Hoa Hồng thấy tình hình như vậy mới thở phào, trong lòng cũng cảm thấy vui vẻ. Thiên Tàm lão tổ chỉ chốc lát sau đã phát hiện được tình hình này, trong lòng vừa kinh hãi vừa tức giận, mà ngạc nhiên rất nhiều. Theo tâm lý của Thiên Tàm lão tổ, Thiên Tàm sau khi trải qua tái sinh, thực lực đã tăng gấp bội, tuyết đối có đủ năng lực phân cao thấp với Dao Quang.

Nhưng hiện nay, Thiên Tàm không ngờ lại rơi vào vết xe cũ, tiếp tục rơi vào trong tay của địch nhân, điều này sao lại không khiến cho Thiên Tàm lão tổ cảm thấy kinh ngạc? Chính vào lúc Thiên Tàm lão tổ còn đang kinh ngạc, cuộc chiến giữa Dao Quang và Thiên Tàm đã có kết cục mới.

Nhờ vào sức mạnh của Nại Hà châu, Dao Quang phá hủy chân lực cuồn cuộn nảy sinh trong cơ thể Thiên Tàm, khiến y mất đi năng lực phòng ngự, cơ thể huyết nhục của Thiên Tàm chớp mắt đã hóa thành tro bụi, nguyên thần bị thu thành một đốm, còn bị Bát Bảo khống chế. Đến lúc này, cuộc chiến giữa Dao Quang và Thiên Tàm đã có kết cục toàn thắng cho Dao Quang. Gã thu lại Nại Hà châu rồi mới phát động Phật pháp cuộn lấy hồn phách của Ma Long vào trong đó.

Hoàn thành những chuyện này rồi, Dao Quang thở phào nhẹ nhõm, hạ mình xuống trên lưng Bát Bảo, đưa tay thu lấy nguyên thần yếu ớt của Thiên Tàm vào trong lòng bàn tay, cất tiếng hỏi:

- Bát Bảo, bây giờ phải hủy diệt nguyên thần của hắn như thế nào?

Khẽ kêu lên, Bát Bảo đột nhiên cất tiếng nói:

- Muốn hủy diệt nguyên thần của hắn hoàn toàn không dễ dàng ...

Dao Quang nghe vậy chấn động, kinh ngạc cắt ngang:

- Bát Bảo, ngươi có thể nói rồi?

Bát Bảo đáp:

- Chuyện này là nhờ vào Thiên Tàm. Tu vi cả đời của hắn đã hoàn thiện được khiếm khuyết của ta. Trong giới tự nhiên, có rất nhiều linh dị, mỗi thứ đều có những năng lực lạ thường khác nhau, cũng tồn tại những khiếm khuyết trí mạng.

Dao Quang chợt nói:

- Thì ra là vậy. Thế ngươi có biết được khiếm khuyết trí mạng của Thiên Tàm không?

Bát Bảo không trả lời ngay, dường như đang suy xét. Giây lát sau, Bát Bảo trả lời:

- Tộc Thiên Tàm chắc không chỉ có một tộc hệ. Những tộc hệ khác nhau có những đặc tính khác nhau. Hiện nay, chúng ta thấy được Thiên Tàm sống trong thế giới băng tuyết, cho thấy hoàn cảnh nơi này thích hợp cho bọn họ. Nếu đổi lại một nơi cực nóng, phỏng chừng sẽ tạo thành uy hiếp nhất định với sinh tồn của bọn họ.

Dao Quang cau mày nói:

- Ngươi nói là Thiên Tàm sợ lửa?

Bát Bảo đáp:

- Lửa này là lửa phi thường, chính là thiên hỏa.

Dao Quang hỏi lại:

- Tìm thiên hỏa ở chỗ nào?

Bát Bảo đáp:

- Rất nhiều tộc loại của giới tự nhiên đều có kẻ thù khắc chế trời sinh. Thiên Tàm cũng có, nhưng cụ thể là ai thì ta còn chưa dám khẳng định.

Dao Quang hơi thất vọng, khổ sở nói:

- Như vậy, chúng ta không làm gì được hắn rồi?

Bát Bảo nói:

- Trong ngắn hạn quả thật là như vậy. Nhưng chỉ cần có thời gian, ngươi có thể nhờ vào sức mạnh của Nại Hà châu để từ từ luyện hóa nguyên thần của Thiên Tàm.

Dao Quang hỏi:

- Nại Hà châu xuất từ trong cơ thể ngươi, lẽ nào ngươi không có biện pháp tiêu diệt Thiên Tàm?

Bát Bảo đáp lời:

- Nại Hà châu chính là kết tinh cả đời của ta, huyền cơ trong đó không thể chỉ trong vài ba câu nói là rõ ràng được.

Dao Quang sửng người, chăm chú nhìn Bát Bảo giây lát, rồi cảm xúc lên tiếng:

- Nếu ngươi đã không muốn nói nhiều, ta cũng không muốn hỏi nhiều. Bây giờ trước hết chúng ta phải nghĩ cách đánh lui Thiên Tàm lão tổ, những chuyện khác sau này mới tính đến.

Bát Bảo nghe vậy dời ngang, mang Dao Quang quay lại chỗ bốn cô Giang Thanh Tuyết. Hai bên hỏi han vài câu, sau đó liền bắt đầu thảo luận. Hoa Hồng nói:

- Hiện nay chỉ còn lại một mình Thiên Tàm lão tổ. Chúng ta phải nghĩ cách giải quyết nhanh lão cho rồi.

Mẫu Đơn cũng nói:

- Với tình hình trước mắt, liên thủ vây công không phải là thượng sách, chúng ta phải dùng trí mới được.

Vũ Điệp nói:

- Thiên Tàm lão tổ xảo trá vô cùng, chúng ta tuy có Thiên Tàm trong tay, cũng không thể nào chiếm được tiện nghi.

Giang Thanh Tuyết nói:

- Ít ra chúng ta có thể lợi dụng Thiên Tàm để uy hiếp Thiên Tàm lão tổ, tạm thời hóa giải nguy cơ cho Tân Nguyệt.

Dao Quang cũng đồng ý với suy nghĩ này:

- Tỷ tỷ suy xét có đạo lý nhất định. Chúng ta trước hết bảo vệ được bản thân rồi mới tính đến chuyện phản kích.

Mẫu Đơn và Hoa Hồng trầm ngâm không nói, Vũ Điệp gật đầu đồng ý, mọi người lập tức đạt được sự nhất trí cao.

Nhưng đúng lúc này, Bát Bảo đột nhiên mở miệng nói:

- Chuyện này sợ là không được như ý...

Câu nói bất ngờ khiến Dao Quang và bốn cô đều thất kinh, năm người cùng nhìn lại Bát Bảo. Còn chưa kịp mở miệng hỏi, một tiếng kêu bén nhọn liền vang lên giữa hư không.

Thời khắc này, biến cố đến bất ngờ khiến người ta không kịp chuẩn bị, phá vỡ an bình của khe núi băng. Dao Quang và bốn cô nghe vậy nhìn lại, bốn bề không thấy gì cả, cũng không hề thấy bất kỳ địch nhân nào. Ở xa xa, Thiên Tàm lão tổ hơi cau mày, dường như phát hiện được chuyện gì đó, nhưng lại hoàn toàn không nói rõ ràng. Bát Bảo trầm ngâm không nói, nó rõ ràng biết được chút gì đó, nhưng lại không hề nói gì. Thật ra chuyện này là như thế nào?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK