Mục lục
Thất Giới Hậu Truyện
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mẫu Đơn lo lắng nói:

- Hiện nay thời gian khẩn cấp, chàng lại không biết được tìm kiếm cái gì cụ thể, chỉ sợ sẽ rất khó khăn.

Dao Quang an ủi:

- Chớ có nghĩ quá nhiều, mọi thứ thuận theo tự nhiên là được.

Trên đầu của Dao Quang, Bát Bảo vẫn luôn lắng nghe mọi người nói chuyện, hơn nữa còn mở ra một kết giới đặc biệt để ngăn cản gió tuyết bên ngoài.

Khi thấy mọi người lo lắng quá nhiều cho chuyện của Thiên Lân, Bát Bảo đột nhiên mở miệng nói:

- Thực ra Thiên Lân phải tìm chính là một phần duyên lành.

Câu này vừa nói ra, mọi người đều rung động, tất cả đều đưa mắt quay lại nhìn Bát Bảo.

Giang Thanh Tuyết hiếu kỳ nói:

- Duyên lành? Phải tìm kiếm như thế nào?

Thiên Lân hỏi tiếp:

- Như thế nào là duyên lành?

Bát Bảo trầm ngâm một lúc, trả lời:

- Không có phúc làm sao được như ý nguyện?

Câu trả lời này có phần kỳ quái, nhưng Thiên Lân sau khi nghe xong rồi thì thân thể chấn động, điều này khiến không ít người phát hiện được sự khác thường của hắn.

Mẫu Đơn nhẹ nhàng hỏi lại:

- Thiên Lân, chàng làm sao vậy?

Khẽ lắc đầu, Thiên Lân vẻ mặt kỳ quái, ánh mắt chăm chú nhìn Bát Bảo hỏi lại:

- Ngươi có biết Ma Da không?

Bát Bảo đáp:

- Gặp qua một lần.

Thiên Lân hỏi tiếp:

- Huyền Tàng Cửu Bí có quan hệ thế nào với ta?

Bát Bảo trả lời:

- Chuyện này ta không cách nào trả lời được, ngươi cần phải tự mình tìm hiểu.

Thấy vẻ mặt Thiên Lân kỳ lạ, Trần Ngọc Loan đã quay lại bên bàn khẽ hỏi:

- Thiên Lân, con sao vậy?

Bật cười điềm nhiên, Thiên Lân vẻ mặt bình tĩnh đáp:

- Không có gì, con chỉ nghĩ đến một số chuyện, tạm thời trước mắt còn chưa khẳng định được.

Lâm Phàm cười nói:

- Nếu như không khẳng định, cũng đừng tốn quá nhiều tâm tư.

Linh Hoa nói:

- Từ khi Băng Nguyên phát sinh tai họa, chúng ta đã rất khó có dịp tụ hội với nhau. Hôm nay là ngày vui của ta và sư huynh, hy vọng có thể chơi trò bắt người như lúc nhỏ.

Thiên Lân nghe vậy chấn động, tư tưởng lập tức quay về quá khứ, vẻ mặt phức tạp nói:

- Lúc nhỏ ta luôn trêu cợt mọi người, mỗi lần đều sợ các ngươi tức giận. Lâm Phàm lúc nào cũng không phục, liên kết với Bàn Tử, Thảo Nhân Hiềm, Hắc Tiểu Hầu cùng nhau chống lại.

Lâm Phàm cười đáp:

- Lúc đó ngươi quá thông minh, luôn trêu cợt chúng ta. Linh Hoa thích nhất là khóc nhè, mỗi lần đều bị ngươi chọc cho khóc lớn, khiến chúng ta tức giận.

Linh Hoa nói:

- Tuy lúc đó hay cãi nhau, thường xuyên tranh chấp, nhưng lại là tuổi thơ ngây thơ hồn nhiên, để lại cho chúng ta rất nhiều ký ức. Hiện nay, chúng ta đã lớn cả rồi, mỗi người đều có chuyện của mình, rất khó có thể quay lại như trước đây, vui chơi đùa giỡn không chút lo lắng.

Thiên Lân thôi không nhớ lại nữa, điềm nhiên đáp:

- Hôm nay là ngày vui hai người thành hôn, chúng ta phải quên đi tất cả mọi phiền não, quay lại quá khứ. Đến đây, ở nơi này, chúng ta tiếp tục trò chơi trước đây.

Lâm Phàm hưng phấn nói:

- Được đó, mọi người cùng chơi, người nhiều mới thích.

Mọi người nghe vậy nhìn nhau, sau khi bàn luận đại khái, đại đa số những người có mặt ở đó đều tham dự trò chơi này, chỉ còn lại những người tính cách trầm ổn như Triệu Ngọc Thanh, Trần Ngọc Loan, Tuyết Sơn thánh tăng, Dao Quang, Tuyết Nhân, Đao Hoàng Lãnh Vân sáu người là ở bên cạnh quan sát thôi. Quy tắc vui chơi rất đơn giản, chủ yếu là tỉ thí thân pháp và tu vi, người truy đuổi và người bị truy đuổi có thể nhờ vào tu vi bản thân để chọn lựa phản kháng hay là bỏ chạy. Lấy thí dụ, Lâm Phàm làm người truy đuổi, Thiên Lân là người bị đuổi theo, chỉ cần Lâm Phàm tiếp xúc được thân thể của Thiên Lân thì tính là thắng, bất kể trong quá trình truy đuổi hay là trong quá trình giao đấu, chỉ cần thân thể hai người tiếp xúc thực chất với nhau, Lâm Phàm liền thắng lợi. Thân là người bị truy đuổi, Thiên Lân có thể chọn lựa né tránh, lợi dụng thân pháp nhanh nhẹn để né tránh Lâm Phàm đến gần, cũng có thể dùng tu vi bản thân để triển khai phản kích, cách không phát lực ngăn cản Lâm Phàm đuổi bắt. Đương nhiên, trong quá trình giao đấu, bình thường không cần phải dùng đến binh khí. Đồng thời, Lâm Phàm và Thiên Lân nếu như tứ chi hoặc thân thể va chạm, cũng tính là Lâm Phàm chiến thắng. Sau khi hiểu rõ quy tắc chơi đùa rồi, trò chơi lập tức bắt đầu. Do tám người tham dự chơi đùa, nhân số khá nhiều, để tăng thêm tính thú vị cho trò chơi, mọi người sau khi thương nghị rồi liền chọn lựa ra hai người truy đuổi, vừa hay chính là đôi tân lang tân nương hôm nay.

Đây là một sự khảo nghiệm thực lực và trí tuệ, Lâm Phàm và Linh Hoa sau khi quan sát qua một lượt tình hình của sáu người còn lại, lập tức đưa ra chọn lựa, trước tiên nhắm chặt Lê Thánh Kiệt và Triệu Vận Đình. Có được mục tiêu rồi, Lâm Phàm và Linh Hoa nhanh chóng xuất kích, hai người triển khai thân pháp cực nhanh phóng thẳng đến Lê Thánh Kiệt và Triệu Vận Đình. Thấy tình hình như vậy, Lê Thánh Kiệt và Triệu Vận Đình chọn lựa né tránh, bốn người di động rất nhanh trên mặt tuyết, triển khai tỉ thí thân pháp. Quanh đó, Thiên Lân, Mẫu Đơn, Hoa Ảnh, Giang Thanh Tuyết lớn tiếng hô to, hơn nữa còn quấy nhiễu Lâm Phàm và Linh Hoa đang đuổi theo, phá hư chuyện tốt của bọn họ. Do Lâm Phàm và Linh Hoa bắt được bất kỳ người nào cũng tính là thắng lợi, bọn họ cũng không bắt chết một người, thỉnh thoảng còn di chuyển mục tiêu nhắm đến Giang Thanh Tuyết và Hoa Ảnh. Như vậy, một trận tỉ thí thân pháp và trí tuệ diễn ra trên mặt tuyết, tám người tuổi trẻ cứ ngươi đuổi ta chạy, biến hóa khó lường, chơi rất vui vẻ.

Bên cạnh, mấy người Triệu Ngọc Thanh quan sát cũng nở nụ cười tươi tắn, nhìn bóng người di động rất nhanh giữa sân, trong lòng đầy sự chờ đợi. Tiếng cười theo trò chơi vang lên, thời gian trôi qua trong khoái lạc. Giờ Thân buổi chiều, tám người chơi trong sân đã chơi rất lâu rồi, mọi người rất hứng thú, mặt đầy vẻ vui thích, trong mắt toát ra vài phần mệt mỏi. Dừng lại, Thiên Lân bảo ngừng chơi, tám người quay lại ngồi ghế nghỉ ngơi, ai nấy tiêu hao không ít thể lực.

Nhìn Thiên Lân, Linh Hoa khẽ cười nói:

- Đây là lễ vật thành hôn tốt nhất ta được, đa tạ mọi người.

Thiên Lân cười đáp:

- Hạnh phúc chỉ mới bắt đầu, sau này còn có rất nhiều cơ hội chơi đùa.

Linh Hoa cười cười, hoàn toàn không đáp, trong lòng lại âm thầm thở dài.

Lâm Phàm cười nói:

- Chờ sau khi Băng Nguyên an bình rồi, ta sẽ dẫn Linh Hoa ra khỏi Băng Nguyên, ngao du bốn bể.

Triệu Vận Đình nói:

- Cảnh sắc trung thổ kỳ quái vô cùng, có núi non sông ngòi, có khe sâu đất bằng, mỗi cái đều có cái hay cái thú. Chờ sau này hai người có rảnh rỗi, thực sự cũng nên đi coi xem thế nào.

Lê Thánh Kiệt cười lên tiếng:

- Bọn họ còn nhỏ tuổi, sẽ còn có cơ hội.

Giang Thanh Tuyết cười bảo:

- Chờ trận tai họa này qua rồi, ta sẽ dẫn hai đệ đi du lịch Tây Thục, thưởng thức cảnh đẹp nơi đó.

Lâm Phàm cười trả lời:

- Tây Thục thì nhất định sẽ đi rồi, ngoài ra còn phải đi nhìn biển rộng sông dài.

Trần Ngọc Loan cười nói:

- Biển lớn mênh mông, không giống như nhân gian, quả thực cũng phải đi thưởng thức một chuyến.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK