Năm phút đồng hồ? Đùa gì thế, với thể trạng của Kiêu gia đây, kiểu gì cũng phải thêm một số không ở đằng sau nhé, nhưng nghĩ lại, người ta là lần đầu tiên, cũng phải hiểu, khẳng định thời điểm vác súng ít nhiều gì cũng có chút khẩn trương, nằm bên dưới lại là người phụ nữ mình thích, ai chả muốn biểu hiện thật tốt. Nhưng ai bảo cô nàng kia thân mềm thắt lưng dẻo, chính là một báu vật, chỉ tùy ý rên hai tiếng mà thôi, đàn ông trên giường trừ phía dưới nằm vừa thích nữ nhân, muốn hảo hảo làm cho người ta biểu hiện một phen, làm gì cùng chỉ là nha đầu kia thân kiều eo mềm, là một báu vật, tùy tiện kêu hai tiếng, nam nhân ở trên giường trừ một nơi cứng rắn thì nơi nà chả mềm, Kiêu gia khó mà nhịn được.
Động được có mấy cái đã nộp vũ khí đầu hàng rồi.
Chuyện như vậy còn phải đổ cho "Bình thường rèn luyện quá ít, quá nhạy cảm."
Lại nói quả thật anh không quá ham thích trong vấn đề xử lý ham muốn này, bình thường nhiều huấn luyện, khí lực đều dồn hết về một việc, không giống mấy người Đại Lưu không có việc gì thì cách giải trí duy nhất chính là xem phim người lớn.
Thỉnh thoảng anh cũng có thời điểm xung động, nhìn AV rồi dùng tay giải quyết, tần số chắc là một tuần lễ một lần đúng không nhỉ?
Anh làm việc và nghỉ ngơi rất tốt, bề ngoài lạnh lùng, mặt mày có vô lại, nhưng người rất nhanh nhẹn, nguồn gốc gia đình tốt, nhìn qua cũng không phải là người có nhiều dục vọng, ngược lại thời điểm mặc quân trang sẽ có cảm giác cấm dục. Không giống Tưởng Cách, còn nhỏ tuổi mà quầng thâm dưới hai mắt còn quốc bảo hơn cả quốc bảo*, vừa nhìn đã biết là túng dục quá độ, cái mặt kia mặc dù đẹp trai nhưng lại cảm thấy không khỏe mạnh. (*Gấu trúc được ví như quốc bảo, ở đây ý muốn nói 2 mắt Tưởng Cách còn thâm hơn cả mắt gấu trúc.)
......
Một phòng yên tĩnh.
Rèm cửa sổ khép chặt, chỉ có một chiếc đèn ở đầu giường đang tỏa sáng, trong ánh sáng màu vàng, căn phòng mờ tối, trên giường có hai bóng người đang quấn lấy nhau.
Nam Sơ cả người trần trụi đang nằm ngửa, làn da trắng nõn, khuôn mặt nhỏ nhắn tròn tròn non mịn ửng hồng, hai mắt trợn to nhìn anh chằm chằm, cực kỳ vô tội.
Lâm Lục Kiêu chống tay hai bên người cô, khom người cúi gần xuống, giọng nói nguội lạnh giống như đang cáu giận ai đó: "Nét mặt này của em là có ý gì?"
Nam Sơ nháy mắt mấy cái, "Vẻ mặt đáng yêu nha."
Lâm Lục Kiêu rên một tiếng, "Đừng có giả bộ."
Nam Sơ cười: "Được rồi, chẳng qua là em đang nhớ tới một người."
Mười phút ở nhà gỗ, cùng với ban đầu lúc ở bộ đội, anh đẩy cô từ bụi cỏ ra ngoài, câu "làm cho em khóc" kia còn văng vẳng bên tai.
Lâm Lục Kiêu trợn tròn mắt, ánh mắt đáng sợ, uy hiếp nói: "Nếu em còn dám nhắc tới nhà gỗ, anh làm chết em."
Cô gái nhỏ cười hì hì ra tiếng, môi hồng răng trắng, trong mắt đều là ánh sáng: "Lúc đó em đã nói gì nhỉ?"
Châm chọc.
Cô đã châm chọc anh.
Lâm Lục Kiêu cúi đầu, cắn một cái trên môi cô, lại ác ý thúc mấy cái: "Đừng có mà tìm chết, anh nói nghiêm túc đấy, thật sự muốn anh làm chết em như vậy hử?"
Thật ra thì cũng coi như là thiên phú dị bẩm rồi.
Coi như tiết ra một lần, món đồ kia vẫn không có mềm xuống, cứng rắn đâm đâm vào người cô.
Nam Sơ bị đâm cho vỡ tan phải hô lên, rụt eo xin tha.
Lại bị Lâm Lục Kiêu cười đểu ấn chặt eo lại, cúi đầu thổi hơi bên tai cô: "Sợ?"
Nam Sơ thở dài thật thấp. Đó, ánh mắt đã dần dần mê loạn lại còn mạnh miệng nói: "Đừng có mà để năm phút đồng hồ đã bắn."
Biết là cô nàng này đang kích đểu anh.
Lâm Lục Kiêu cố tình không làm hết, đâm mấy cái đã rút ra, nhích sang bên cạnh nằm xuống, hai người trần trụi nằm song song với nhau, trong nhà áo lót quần lót tán loạn đầy đất.
Anh luôn tự hào về khả năng tự kiềm chế của mình, coi như bình thường tự xử cũng có thể khống chế thời gian, thật không nghĩ đến, bản thân đụng phải cô nàng này liền có chút váng đầu, đâm qua loa được mấy cái, lại nghe cô khóc cầu xin tha thứ, hơn nữa anh còn chưa đi vào toàn bộ, nghĩ muốn dừng lại một chút, ai ngờ vừa mới rút ra đã không ngừng được.
Cô nàng này thật sự rất...... Rất chặt.
Nam Sơ nghiêng đầu nhìn anh: "Không làm nữa hả?"
Anh chống tay ngồi dậy, tựa vào đầu giường, đưa tay đi sờ bật lửa với bao thuốc lá ở đầu giường, rút một điếu ra nghiêng đầu châm lửa, liếc xéo cô một cái rồi ngửa đầu nhả ra một vòng khói, không nhanh không chậm nói: "Đừng nóng vội, rồi sẽ cho em."
Nam Sơ lật người, ngược lại nằm lỳ ở trên giường, đôi tay nâng má, ngực úp ở trên giường chen thành một rãnh sâu, ánh mắt trong suốt nhìn anh nói: "Em chờ."
Lâm Lục Kiêu ngậm lấy điếu thuốc, cười hừ hừ cúi xuống, đưa tay bóp khối trắng nõn mềm mại một cái: "Thiệt hay giả đây? Anh nhớ lúc trước của em còn rất phẳng."
Nam Sơ cúi đầu liếc mắt nhìn, vẫn kệ anh nắm, "Ngày đó mặc bra thể thao, bị siết lại."
Thuốc hút được một nửa, Lâm Lục Kiêu chợt nhớ tới một chuyện, dụi thuốc vào gạt tàn ở đầu giường, kéo người tới đây: "Vừa rồi anh không mang áo mưa."
Chuyện như vậy là anh không có dự liệu đến, vốn còn muốn ở bên ngoài cọ một lát, kết quả cô nàng này còn gấp hơn cả anh, anh mới chen vào xong, vừa định rút lui ra để mang áo mưa, không ngờ lại để lọt lưới. Anh cũng không phải sợ cái gì, nếu có thì nuôi vẫn tốt, chỉ sợ cô nàng này không chịu sinh, dù sao cũng là nghề nghiệp không tầm thường.
Nam Sơ bị anh ôm vào trong ngực, không chút để ý vẽ vòng tròn lên ngực anh, "Đi mua thuốc uống là được rồi."
Thế này là thể loại gì.
CMNN anh làm năm phút đồng hồ, còn phải mua thuốc uống.
Lâm Lục Kiêu suy nghĩ một chút, "Uống thứ đó không ảnh hưởng gì tới thân thể chứ?"
"Nói nhảm, anh uống thử đi xem nào?"
"Vậy thì đừng uống, mang thai thì sinh."
Nam Sơ chợt vỗ lên ngực anh một cái, "Sinh cái rắm! Em mới hai mươi mốt tuổi!"
Lâm Lục Kiêu gãi gãi lông mày, nói: "Sợ gì, trước đây mười tám tuổi người ta đã có hai đứa bé rồi."
"Cút!"
Lại thêm một cái.
Lâm Lục Kiêu không làm khó cô, xoa xoa tóc cô, quả thật cũng không cách nào tưởng tượng ra đứa trẻ của mình, muốn cô sinh con còn không biết sẽ thành cái gì.
"Lần sau anh sẽ chú ý."
Trong lòng mỗ nam tràn đầy phiền muộn.
Thật ra thì Nam Sơ cũng hiểu, nằm trên lồng ngực rắn chắc, nghe tiếng tim đập thình thịch bền chắc có lực của anh liền đặc biệt an tâm.
"Năm nay anh bao nhiêu tuổi rồi?"
Hiếm có loại cơ hội ôm nhau thì thầm trò chuyện thế này.
Lâm Lục Kiêu rũ mắt liếc nhìn cô nàng trắng như tuyết trong ngực, bàn tay chạy dọc theo sống lưng hõm sâu của cô nàng từ từ đi xuống, dừng ở eo, lạnh nhạt nói: "Ba mươi."
Cô gái nhỏ trong lòng anh buồn bực: "Trong nhà của anh có buộc anh kết hôn rồi hả?"
"Vẫn chưa."
Bàn tay của mỗ nam phủ lên mông cô, lại bóp hai cái.
Nam Sơ véo anh một cái, "Nói thật."
Lâm Lục Kiêu lần này mới lười biếng có một tiếng, bàn tay lần mò vào giữa hai chân cô.
Nam Sơ chợt ngẩng đầu, chống lại cặp mắt sâu thẳm như một cái đầm vực của anh, sâu như muốn hút người khác vào trong: "Mấy năm nay em không có ý định kết hôn, anh tính làm thế nào?"
Thật ra thì lúc vừa bắt đầu, Nam Sơ cũng không nghĩ hai người bọn họ sẽ có ngày hôm nay, người đàn ông này giống như một cái nam châm, không có lúc nào là không hấp dẫn cô, hấp dẫn cô không ngừng đến gần anh, nhưng khi người này tới trong tay của mình, cô lại có cảm giác không hề chân thật, hoặc là sợ mình ảnh hưởng tới cuộc sống vốn đã định sẵn của anh.
Chỉ đạo Dương, Mạnh Xử đều là vì tốt cho anh, đương nhiên đã chọn xong con đường thích hợp nhất cho anh, nhưng cố tình lại bị cô khuấy loạn.
Sức mạnh giữa hai chân rút lui.
Lâm Lục Kiêu cũng không khách khí hỏi: "Vậy em tính lúc nào thì kết hôn?"
Cái vấn đề này cô còn chưa suy nghĩ qua, cho tới giờ mẹ cô cũng không kết hôn, kiến thức của cô ở phương diện này thực ra rất ít ỏi, từ nhỏ cô chưa từng thấy cha mẹ chung đụng, thậm chí không hiểu con người lại muốn kết hôn? Bởi vì yêu? Bởi vì sứ mạng? Hay bởi vì nối dõi tông đường?
Thật ra thì hai người bọn họ xác định mối quan hệ mới mấy ngày, nói tới vấn đề này có chút hơi sớm, Nam Sơ là lo lắng tới tuổi tác của Lâm Lục Kiêu, dù sao cũng cách nhau một khoảng lớn, trong nhà ép sít sao thì cũng dễ hiểu, nhưng bây giờ hợp đồng của cô là trong vòng năm năm không thể kết hôn sinh con.
Mỗ nam rất kiên nhẫn, đưa tay miết vành tai nhỏ của cô, giọng nói chìm nặng thêm mấy phần: "Hả? Nói đi."
"Ý tứ của em đó là, nếu người nhà anh ép quá, anh có thể......"
Lâm Lục Kiêu chợt xoay người ngăn chặn cô.
Tiếng nói ngưng bặt.
"Có thể cái gì? Hả?" Ánh mắt lướt qua lướt lại trên mặt cô, vươn tay vén mấy sợi tóc rơi trên tai ra sau vành tai cho cô, nhỏ giọng hỏi.
Cặp mắt đào hoa hơi nhếch lên, giọng nói gần như là dỗ dành, cái loại này quả thật là câu dẫn trí mạng.
"Công ty em yêu cầu trong vòng năm năm không thể kết hôn sinh con." Nam Sơ cắn môi, nghe rất uất ức.
Lâm Lục Kiêu cười, "Cái công ty chó má gì đó, sao không nghỉ đi."
"Trừ phi em không làm diễn viên nữa."
"Em bắt buộc phải làm diễn viên sao? Không phải còn có thể làm ca sĩ hát hò gì đấy à."
"Không được, giọng hát của em rất dọa người, không thể lừa tiền người xem."
Còn rất có nguyên tắc.
Lâm Lục Kiêu cúi đầu hôn cổ cô: "Vậy thì đừng làm nữa, để anh nuôi em."
Thật ra thì tiền lương nói cao không cao, nói thấp cũng không thấp, nuôi vợ ngược lại không có vấn đề gì, chỉ là muốn mua đồ gì đó xa xỉ sẽ có khó khăn, hai năm đầu kết hôn phải sắm nhiều đồ, trôi qua gian khổ một chút, chờ sau đó điều kiện tốt hơn, anh có thể dùng tất cả tiền lương của mình cho cô nàng mua đồ cô thích.
Duy nhất một vấn đề ——
Cho dù là khả năng nhỏ, một phần vạn cũng có thể, đó là ngày nào đó lỡ như anh không cẩn thận đền nợ nước, thứ có thể để lại cho cô thật sự không nhiều, ông già đã không chào đón cô, cộng thêm người mẹ vẫn mặc kệ cô kia, những ngày tháng sau làm sao cô qua được.
Lâm Lục Kiêu vuốt cái đầu xù của cô rồi nâng cằm cô lên, ngón cái đè trên môi cô vuốt ve: "Lời thề dưới quốc kỳ và ông Mao đều không phải là đùa giỡn, chuyện như vậy anh chỉ từng làm hai lần, lần đầu tiên là thời điểm nhập ngũ làm lính, dưới thiên môn anh đã thề sẽ bảo vệ tổ quốc, bảo vệ nhân dân, da ngựa bọc thây cũng không tiếc. Ông già nhà anh từ khi anh còn nhỏ đã thường nói, người chỉ có một lần chết, hoặc tựa với lông hồng, hoặc nặng hệt Thái Sơn, nếu không gặp được em anh sẽ không suy nghĩ tới những chuyện sau này. Nhưng anh không phải là hù dọa em, nếu như thực sự có một ngày đó, em cũng đừng canh cánh chút tình cảm này của anh, nếu gặp được người thật lòng đối xử tốt với em thì cứ gả đi."
Lời này là phát ra từ nội tâm, không tồn tại bất kỳ ý nói lẫy nào.
Kết quả mới vừa nói xong, điện thoại trong túi quần rơi trên mặt đất vang lên dồn dập, anh xoa xoa đầu Nam Sơ, lật người xuống giường lôi ra, quay đầu lại liếc nhìn cô một cái, lại quay đầu hạ giọng alo một tiếng.
Cô gái nhỏ trần trụi nằm lỳ ở trên giường, ánh mắt triền miên mà nhìn chằm chằm vào tấm lưng trần của anh.
Người này cao, vóc người lại đẹp, da lưng rõ ràng, đường cong lưu loát, trung gian hõm sâu một đường cột sống thẳng tuột xuống khe mông.
Điện thoại là văn phòng gọi tới, thông báo ngày nghỉ của anh bị hủy bỏ rồi.
Lúc không có bạn gái thì cũng chả sao cả, nhưng giờ đã có bạn gái, Lâm Lục Kiêu vẫn là nhịn không được mắng một câu thô tục, nhưng rốt cuộc là có chuyện, theo tính tình của anh cũng không thể nào yên tâm thoải mái nhìn các anh em ra tiền tuyến bán mạng, mình ở phía sau cùng bạn gái vui vẻ.
Nam Sơ rất cơ trí, nhìn anh mặc từng món quần áo vào cũng biết anh muốn đi, công việc của anh chính là như vậy, chuyện thế này không hề lạ, nếu thực sự quen anh thì phải tập làm quen với chuyện này.
Lâm Lục Kiêu cài nút áo xong, nói, "Có người phát hiện ba quả bom ở Thiên Kiều, anh phải đi rồi, em ở nhà nghỉ ngơi cho tốt, có người gõ cửa thì nhìn cho rõ rồi hãy mở."
Nói xong lại cúi người nhéo mặt cô gái nhỏ, "Cho em thời gian ba ngày để suy nghĩ kỹ, có nhất quyết quen anh không? Hử? Phụ nữ của anh phải có năng lực chịu đựng rất mạnh."
Nam Sơ nằm lỳ ở trên giường, chống cằm, cong chân, "Em muốn đổi ý thì sao?"
Lâm Lục Kiêu ngồi dậy, cài nốt cúc áo cuối cùng, liếc cô một cái, ánh mắt kia rất xa xăm: "Đây là cơ hội đổi ý cuối cùng của em."
Cô gái nhỏ muốn kiên định đi theo anh, tất nhiên anh cũng phải liệu đường liều lĩnh, tự quý trọng mạng mình để còn phấn đấu rước người ta về nhà.
Còn nếu đổi ý...
Cũng chỉ biết thân anh đây không thích hợp có bạn gái.
Nam Sơ vui vẻ, cơ thể trống trơn không mặc gì cả, lăn trên giường một vòng kéo khăn trải giường choàng lên người, cười xinh đẹp sán lại gần anh: "Đi nhanh đi, em phải suy nghĩ thật kỹ xem có muốn bước vào nhà anh hay không!"
Lâm Lục Kiêu mặc quần áo tử tế đứng cạnh mép giường, bị chọc cười thì khẽ nhếch môi, phất tay một cái: "Đi đây."