Lâm Lục Kiêu để cô tựa trên cửa xe, từ từ hôn xuống.
Trên người cô tỏa ra mùi hương, ôm lấy anh muốn đem anh nghiền nát, nụ hôn của anh vẫn bá đạo như cũ, đầu lưỡi tiến vào bên trong miệng cô hung hăng khuấy đảo một phen, hai mắt đỏ ửng nhìn cô.
Nam Sơ bị anh hôn cho toàn thân nhũn ra, đôi mắt trong suốt tràn ngập hơi nước, rất quyến rũ.
Không có cách nào nhìn, càng nhìn càng không muốn rời khỏi.
Anh nhắm mắt lại, cắn xuống, lướt qua viền tai của cô, nhẹ nhàng liếm.
Là chỗ mẫn cảm.
Cả người Nam Sơ phát run, ghé vào lỗ tai anh trầm thấp hô một tiếng mềm mại, ôm lấy cổ của anh, tay nhỏ tiến vào phía sau sơ mi anh, nhẹ nhàng xoa xoa, “Đi lên không?”
Lâm Lục Kiêu cúi đầu nở nụ cười, trực tiếp kéo áo của cô xuống, lộ ra đầu vai trắng noãn, cúi đầu ngậm xuống, thấp giọng nói: “Không kịp rồi.”
“Mấy giờ đi?” Cô gái nhỏ mê loạn.
Lâm Lục Kiêu hôn tiếp, không để ý đáp: “Chín giờ.”
Nam Sơ liếc nhìn giờ trên xe, tám giờ mười.
Thật không còn kịp nữa, đẩy mạnh anh ra, “Vậy anh đi mau, đừng lỡ xe, nếu không thì ngày mai lỡ giờ đi làm.”
Nhiệt độ đột nhiên giảm xuống, ý thức trở lại đại não, anh dựa vào ghế liếc xéo cô.
Áo cô bị tụt xuống một nửa, hỗn độn tựa vào trên cửa xe, bờ ngực trắng bóng đẫy đà, Lâm Lục Kiêu nheo mắt lại, quay đầu nở nụ cười, cài từng nút áo một tựa vào trên ghế, “Đi thôi.”
Sau đó liền thực đi luôn.
Tại lúc nghênh ngang thả khói xe, anh liền muốn trở lại chỗ của anh.
Nam Sơ lên lầu, mở đèn lên, ánh sáng chói mắt, xung quanh yên tĩnh, nhà cửa to như vậy chỉ còn lại một mình cô, cô mất mác đi đến ghế sofa dựa vào, ngửa đầu, cánh tay che ở trên mắt, che đi ánh sáng chói mắt.
Cứ nằm như vậy đến chín giờ.
Nam Sơ liếc mắt nhìn đồng hồ treo tường, mò điện thoại.
Lâm Lục Kiêu mới vừa tìm được chỗ ngồi, di động trong quần rung lên, “Lên xe chưa?”
Anh rất nhanh liền đè xuống, “Rồi.”
Gửi tin xong, quay đầu nhìn ngoài cửa sổ, tiếng còi vang lên.
Vẫn ồn ào như cũ, đầu người lộn xộn, vang lên như ở chợ bán đồ, Lâm Lục Kiêu có phần không hợp ngồi xong xe này, đầu tựa ở trên ghế.
Trong đầu tất cả đều là màn lửa dục ở trên xe. Gương mặt cùng thân thể mềm mại của Nam Sơ.
Độc thân lâu rồi, giờ bỗng nhiên có vợ, đến đêm tân hôn cũng không có, phải suốt đêm chạy về đội.
Ngồi đối diện là một đôi yêu nhau, ước chừng mười bảy mười tám tuổi. Ăn một chén mì ăn liền, anh một miếng em một miếng, tình nồng ý đậm, thỉnh thoảng hôn một cái, ngấy đến không sợ người khác nuốt nổi.
Lâm Lục Kiêu nhìn một lát, xoay đầu, cười như không cười.
Giật mình bây giờ trẻ con đã trưởng thành sớm rồi.
Anh mười tám tuổi đã biết cái này, vẫn là cùng Đại Lưu tham gia chơi nghiên cứu tên lửa máy bay xe tăng các kiểu. Tầm tuổi này, khi đó trong đầu phụ nữ chính là sinh vật lạ.
Lại nghĩ lại.
Khi đó anh mười tám tuổi, Nam Sơ mười tuổi, cũng là trẻ con vừa vỡ lòng.
Chắc là sẽ không yêu cô đâu.
Điện thoại lại rung lên.
Nam Sơ: “Trên xe không tiện nói chuyện hả?”
“Không tồi.”
Có qua có lại, thật cũng có hứng thú.
“Anh đang làm cái gì?”
Anh cong cong khóe miệng, cũng không suy nghĩ, tiện tay bấm: “Nghĩ tới bộ dáng em lúc mười tuổi.”
Nam Sơ nằm ở trên ghế sofa, gác chân, ôm ấp di động trả lời lại: “Em mười tuổi?”
“Ừm.”
Nam Sơ: “Em có ảnh chụp, anh muốn xem không?”
“Xem.”
“Miễn cưỡng như vậy?”
Cách vài giây, bên kia thay đổi khẩu khí: “Muốn xem.”
Nam Sơ nhảy xuống sofa, đi tìm cuốn album ở đáy hòm, lúc cô sáu tuổi đến tám tuổi nhiều ảnh chụp, sau chín tuổi rất ít chụp ảnh, trong tay chỉ có một bức ảnh là lúc lên tiểu học, chụp ảnh cũng mấy người bạn ở trong buổi biểu diễn văn nghệ chụp bốn con thiên nga nhỏ.
Khi đó chụp một bức ảnh chung ở phía sau đài.
Cô dùng di động chụp lại, gửi qua.
Bốn cô gái nhỏ, kiểu tóc giống nhau như đúc, mặc đồ thiên nga giống như nhau, đến dáng người cũng không khác biệt mấy.
“Đoán đi đâu là em?”
Lâm Lục Kiêu quét mắt một vòng, cười hừ một tiếng, “Người thứ ba bên trái.”
Nam Sơ: [Biểu cảm nâng mặt], đến mẹ em cũng chưa đoán được, sao anh đoán được? Mẹ em nhìn cả buổi tối chỉ bạn bên cạnh.”
“Trực giác.”
Điều này bảo anh nói thế nào nhỉ, liếc mắt một cái chỉ có người thứ ba có thể hấp dẫn anh.
Về sau Nam Sơ truy hỏi, nhận được đáp án hấp dẫn này.
Cô vui vẻ trả lời lại anh: “Cho nên, nếu em mười tuổi gặp anh, anh vẫn sẽ thích em hả?”
“Sẽ không.”
“Vậy nếu em theo đuổi anh?”
“Gớm, em mười tuổi biết nhiều như vậy?”
Nam Sơ ôm điện thoại bịa chuyện với anh, “Biết nha, em sáu tuổi đã thích một cậu bạn cùng lớp rồi, cao cao lớn lớn, cực kì tỏa nắng, tám tuổi thích anh hàng xóm cạnh nhà, cười lên đặc biệt ấm áp.”
Lâm Lục Kiêu nhìn tin nhắn này, cười lạnh.
Sáu tuổi? Lại còn cao cao lớn lớn? Cực kì tỏa nắng? Cao lớn hả?
“A…, anh mười tám tuổi vẫn còn chơi bùn.”
Nam Sơ ôm những lời này ngồi trên ghế sofa cười rất lâu, chờ cô phản ứng kịp, lại phát hiện, hướng về phía cửa kính nhìn mình, khóe miệng cong lên, thật là bị anh chọc cười rồi.
Lúc này mới giật mình.
Giống như cách này đã khai thông, đã thoải mái hơn mặt đối mặt.
Lâm Lục Kiêu cũng như thế.
Vừa mới bỏ điện thoại xuống, lại rung lên.
Cô nói: “Chúng ta không có việc gì tỷ lệ nhắn tin cao hơn.”
“Được, mười giờ, em nên ngủ đi.”
Khả năng Lâm Lục Kiêu cầm điện thoại không nhiều lắm, chỉ có thể thỉnh thoảng huấn luyện xong thì nhìn vào một chút, trong đội tương đối nghiêm khắc hơn, bởi vì năm nay tỷ lệ xảy ra nguy hiểm cao hơn, trong đội quy định tất cả đồ điện tử của nhân viên, dưới tình huống không đặc biệt không được mở máy.
Tình huống đặc biệt bao gồm: Người nhà mất, vợ sinh con vân vân.
Chờ anh mở điện thoại ra, thỉnh thoảng hiện nên một hai tin nhắn, đều là Nam Sơ gửi.
Mà hôm nay, anh nhìn tin gửi không nhiều không ít.
“Hừ, em tra ra lịch sử tình trường thời trung học của anh rồi!”
Tin nhắn gửi một tuần trước, một tuần này liền không gửi cho anh bất cứ tin nào nữa.
Lâm Lục Kiêu cầm tới trắng nên, Triệu Quốc nhìn thấy Lâm Lục Kiêu từ trước đến nay đều trầm ổn, tưởng rằng trong nhà xảy ra chuyện gì, “Làm sao vậy? Trong nhà có chuyện gì hả?”
Lâm Lục Kiêu đứng lên, “Tôi ra ngoài gọi điện thoại.”
Nói xong đi đến nhà tắm, một tay cầm điện thoại, một tay để ở trên eo, tiếng tút tút qua đi.
Bên kia vang lên giọng lanh lảnh: “Đội trưởng?”
Lâm Lục Kiêu dựa vào tường, “Ừm.”
“Anh trở lại?”
Nam Sơ cho rằng anh về Bắc tầm, lập tức có phần nóng nảy, cô vẫn còn ở bên ngoài đóng phim cơ.
“Không có.”
Bên kia bình tĩnh lại, không biết sao, mất mác nói: “A…”
Lâm Lục Kiêu bỗng nhiên nở nụ cười: “Em tra ra lịch sử tình trưởng thời trung học của anh rồi hả?”
“Gọi điện tới hỏi em cái này?”
“Cũng không phải.”
Nam Sơ: “Đại Lưu nói hồi trung học anh thích một cô gái.”
Đại Lưu.
“…” Lâm Lục Kiêu trực giác đau đầu, “Này em cũng tin? Đại Lưu đầu óc không tốt, em cách xa cậu ta ra một chút.”
“Có phải anh chột dạ rồi không?”
Lâm Lục Kiêu cười nhạo, “Hư rắm, hiện tại cậu ta chính là không cưới được vợ liền ghen tị anh có vợ thôi, ý muốn cho anh ngột ngạt đấy!”
Bên kia có tiếng gọi, Nam Sơ đáp lại một câu, nói với bên điện thoại: “Em phải đi trang điểm, lần sau lại nói chuyện tiếp, cúp đây.”
Lâm Lục Kiêu cong khóe môi.
…
Nam Sơ nán lại một tuần ở Thành Ảnh Thị.
Cuối tuần thứ hai, có người đến thăm ban, còn mang theo một bó hoa hồng to, tiêu sái dựa vào chiếc xe thể thao màu đỏ chói lọi, cô xoay người rời đi.
Trâu Miểu chạy tới giữ chặt cô, “Tôi vượt ngàn dặm xa xôi đến thăm cô, cô ít nhất cũng ở lại hai giây chứ.”
Nam Sơ bỏ anh ta ra, “Rốt cuộc anh muốn làm gì?”
Trâu Miểu cợt nhả nói: “Theo đuổi cô.”
Giống như kẻ bệnh thần kinh vậy.
Trước kia cũng gặp qua kiểu khó chơi, nhưng phát hiện Trâu Miểu hoàn toàn không phải khó chơi không quấn, anh ta ý muốn chọc giận cô, cô càng tức anh ta càng cao hứng. Liền ương ngạnh quấn lấy, nếu thực sự buông tay quay đi, không chừng hai ngày nữa anh ta lại tới làm phiền.
Nam Sơ bỗng nhiên xoay người, ánh mắt nháy mắt làm ra bộ cầu xin cũng không hèn mọn, xinh đẹp nói: “Phải thế nào anh mới không quấn lấy tôi nữa?”
Trâu Miểu nhìn chằm chằm cô cười xấu xa, ngoài miệng lại nói: “Cô nghĩ tôi hư hỏng như thế làm gì?”
Nam Sơ trợn trừng mắt, “Rõ ràng đi, cho cái kết thúc.”
Trâu Miểu cười xấu xa: “Nếu không ngủ một đêm? Ngủ một đêm không chừng tôi chán, tôi liền không tới tìm cô nữa.”
Nam Sơ cười ha ha: “Không, ngủ một đêm anh lại muốn ngủ thêm nữa.”
“Xả.” Anh ta nở nụ cười, “Tôi còn chưa ngủ với người ngủ một đêm còn muốn đêm nữa đâu.”
Nam Sơ phiền toái, xắn tay áo, nheo mắt nói: “Tôi không ngủ với anh, chấm dứt đi, dứt khoát luôn.”
“Tôi chỉ thích quấn cô thôi, tôi thích nhìn bộ dáng tức giận giậm chân của cô, tôi vô cùng cao hứng.”
Quả thực từ khi về nhà, Nam Sơ không nói gì nhìn anh ta, giọng nói lạnh dần: “Trâu Miểu, tôi vốn cảm thấy anh vẫn rất có ý tứ, anh thích chơi như vậy, lại không có ý nghĩa nữa, nếu anh muốn ngủ với tôi, được, đem thành ý của anh ra đây, tôi xem tôi có thể thỏa hiệp hay không, hoặc anh chỉ thích chọc tôi thôi? Rốt cuộc tôi đắc tội anh ở chỗ nào hả?”
Cô thật sự là tảng đá trong hầm cầu, vừa thối tha vừa cứng rắn.
Lúc trước Tưởng Cách cho anh ta xem ảnh chụp, lạnh lùng trong mắt cô khiến cho anh ta cảm thấy cô là cố ý, nhưng sau khi tiếp xúc mới phát hiện mẹ nó cô chính là núi băng rồi, cho dù anh ta làm gì để lấy lòng cô, cô vẫn lấy vẻ mặt lạnh lùng đáp lại anh ta.
Khó trách Tưởng Cách vừa yêu vừa hận với cô.
Đàn ông nổi tiếng hiếu thắng.
Tưởng Cách nói cô rất khó theo đuổi, lúc đó anh ta còn không tin, trên đời này lại có người phụ nữ không ham giàu không cầu công danh không thích hào hoa.
Ngày đó khi cha anh ta nói đi xem mắt.
Anh ta liền muốn thử xem, anh ta không tính kết hôn, chỉ là muốn nói cho Tưởng Cách biết, trên đời này không có phụ nữ nào không theo đuổi được, chỉ có người đàn ông không đủ điều kiện hậu đãi thôi.
Nhưng mà, thật là có.
Trâu Miểu tức giận lái xe đi.
Nam Sơ nghĩ anh ta sẽ không trở lại tìm mình nữa, tâm tình thoải mái lên, từ đó khoái trá qua hai ngày.
Trâu Miểu đi rồi, ngày hôm sau, Nam Nguyệt Như đã tới.
Gần đây Thành Ảnh Thị thật đúng là vì hai người thường xuyên tới mà trở nên đặc biệt náo nhiệt.
Nam Nguyệt Như gọi cô một cái bảo trở về khách sạn.
Nam Sơ đến quần áo cũng chưa thay liền đi qua, bên trong nhiệt độ tăng cai, mở cửa ra liền thấy ấm áp dễ chịu, Nam Nguyệt Như đưa lưng về phía cô vừa mới cởi áo khoác ra, nghe thấy động tĩnh, quay đầu lườm cô một cái, không nói lời nào.
“Mẹ.” Nam Sơ kêu một tiếng.
Nam Nguyệt Như miễn cưỡng đáp lại, “Gần đây quay phim được không?”
Nam Sơ gật đầu, “Cũng được.”
Nam Nguyệt Như thay đồ, dựa vào trên ghế sofa, mò mẫn hộp thuốc lá trên bàn trà, ngậm trong miệng, châm thuốc, lườm cô một cái, nói: “Con với Trâu Miểu thế nào?”
Nam Sơ liền biết được phân nửa lý do Nam Nguyệt Như tới tìm cô ngày hôm nay, có liên quan tới Trâu Miểu: “Bình thường.”
Nam Nguyệt Như nhìn cô, ánh mắt như rét lạnh nhìn chằm chằm cô: “Mẹ nghe Trâu Miểu nói, hai đứa không diễn nữa?”
Nam Sơ cũng không vòng vo, “Vâng.”
“Lại với tiểu tử kia tốt hơn rồi hả?”
Nam Sơ kìm nén cúi đầu, không nói chuyện, Lâm Lục Kiêu nói, phải lừa bà, chờ anh về xử lý sau.
“Mẹ hỏi con nói đi!” Nam Nguyệt Như bỗng nhiên cất cao giọng.
Nam Sơ vẫn không chịu nói.
“Hừ!”
Nam Nguyệt Như thật sự nổi giận, tiện tay cầm gạt tàn hung hăng ném về phía cô, Nam Sơ không trốn, nháy mắt bị đau.
Đầu đau đớn, căng tới đau lên, Nam Sơ cố nén.
Cổ họng cô chua sót, hít một hơi thật sâu, mới đem tức giận vuốt xuống: “Con vẫn cảm thấy kì quái, không phải mẹ luôn luôn không quản con sao? Tại sao lại muốn quản chuyện yêu đương của con?”
Nam Nguyệt Như không nói chuyện, thở phì phò, giống như đang bình ổn lại lửa giận của mình.
Nam Sơ hỏi lại một lần nữa: “Vì sao lúc con còn nhỏ bị bệnh mẹ cũng không liếc nhìn con một cái, lớn lên bị người ta mắng mẹ cũng chưa bao giờ nói thay con một câu nào, mà hiện tại con chỉ thích một đội trưởng đội phòng cháy, mẹ liền kích động như vậy?”
Nam Nguyệt Như kẹp điếu thuốc, chứa chan lửa giận, nhìn kỹ, đầu ngón tay hơi hơi run rẩy:
“Người nào mà không bị người khác mắng qua? Lúc mẹ tầm tuổi con bị người ta mắng không ác sao? Đến ảnh bà ngoại ông ngoại con cũng bị lộ ra ngoài, ai không khổ? Người mắng con càng nhiều, chứng tỏ người thích con càng nhiều, chỉ như vậy, con liền cảm thấy ấm ức rồi hả? Không trải qua những thứ này, làm sao con sinh tồn được ở Làng giải trí? Ta vốn cho là con sẽ cho mẹ một bất ngờ, nhưng mà con, chỉ một người đàn ông mà con đã thần hồn điên đảo như vậy rồi hả?”
Trán có máu nhỏ xuống, Nam Sơ choáng váng, nước mắt cuối cùng không khống chế nổi nữa, chảy xuống bên miệng, cô nhấp môi dưới, là không sao cả, còn có chút khổ.
Cô bỗng nhiên cúi đầu, như muốn buông tha toàn bộ, bao gồm cả kiêu ngạo của cô, chưa bao giờ hạ thấp để cầu xin bà: “Mẹ, con không có nguyện vọng gì khác.”