• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: windy



Một tiếng chị dâu của Đại Lưu đã lấy được lòng của Lâm Lục Kiêu.



Anh ta tinh ranh, vừa đánh mắt nhìn Nam Sơ vừa đánh giá, liền biết quần áo trên người cô là của Kiêu gia, dựa theo tính tình của Lâm Lục Kiêu, phòng chừng cũng bị giày vò không ít.



Không đợi Nam Sơ phản ứng, cũng rất sảng khoái, một tiếng chị dâu cứ như thế nói ra, tiếp theo lại giật nhẹ cô gái phía sau mình, thục giục nói: “Ngây ra đó làm gì, chào hỏi đi.”



Từ Trí Nghệ có chút thẹn thùng, “Chị Nam Sơ.”



Đại Lưu không vừa lòng chậc một cái, kéo người tới một bên, giới thiệu hẳn hoi, “Đây là anh em của tôi, từ lúc quấn tã tới giờ.”



Nói xong, quay đầu nhìn nhìn Nam Sơ, lấy tay chỉ chỉ, cười hắc hắc, “Đây là chị dâu.”



Từ Trí Nghệ hiển nhiên là kinh ngạc.



Cô với Nam Sơ tuy không tiếp xúc nhiều mấy, nhưng gần đầy tham gia hoạt động có gặp vài lần, hai người cũng không quen biết mấy, chỉ thoảng qua thôi.



Nam Sơ ở trong nhóm có chút kì lạ, không nói nhiều lắm, lúc rảnh chỉ nhìn thấy cô tán gẫu với trợ lý cũng không thấy cô gần gũi với nghệ sĩ nào khác.



Cô ấy cảm thấy người này rất cao lãnh, cũng có chút thần bí, không nghĩ tới, bạn trai cô là...



Tuy rằng người đàn ông này rất tuấn tú, nhưng mà, cô thế nào cũng không cần đến mức tìm người ngoài vòng vậy chứ? Từ Trí Nghệ từ đầu nghĩ như vậy, sau này lại nghĩ tới, có quan hệ gì với cô ấy đâu, lại nói không phải cô ấy cũng tìm Đại Lưu sao?



Cô cười cười, Nam Sơ cũng hướng phía cô nở nụ cười, trong lòng hai người hiểu không cần nói ra.



Lâm Lục Kiêu kéo Nam Sơ đến bên cạnh, ôm lấy eo của cô, ung dung nhìn hai người phía đối diện: “Chuyện gì?”



Đại Lưu nhìn Từ Trí Nghệ một cái, “Đi ngang qua, vừa nhìn thấy nhà anh liền đi lên ngồi một chút.”



Nói dối.



Lâm Lục Kiêu một tay ôm eo Nam Sơ, một tay làm bộ muốn đóng cửa, lại bị Đại Lưu lấy tay ngăn lại, hoảng hốt vội vàng nói: “Đừng đừng đừng. Vừa bị đám chó săn theo dõi, tôi liền đưa cô ấy lên đây trốn chút.”



Lâm Lục Kiêu nhíu mày nhìn anh ta.



Ngược lại Nam Sơ mở miệng trước, “Đại Lưu, hai người bọn anh ăn chưa?”



Đại Lưu lắc đầu, “Ăn rồi, nhưng lại đói rồi.”



Nam Sơ nhìn nhìn đội trưởng nhà mình, nói tiếp: “Vào ăn cơm với nhau chút đi?”



Đại Lưu lộ vẻ mặt vui mừng, liền đáp ứng, “A, chị dâu! Được thôi!” Sau đó liền nắm tay Từ Trí Nghệ muốn vào, kết quả bị một câu của Lâm Lục Kiêu làm cho đứng tại chỗ.



Nam Sơ chỉ cảm thấy trên lưng bị người nào đó chọc chọc một cái, bên tai vang lên giọng nói bất mãn của anh: “Này, ngày mai anh phải về đội rồi.”



Ý tứ là...



Em thật sự muốn để hai bóng đèn này vào?



Nam Sơ ngửa đầu nhìn anh, đôi mắt sáng ngời trong suốt, dùng hàm răng nói một câu, “Cũng không thể để cho bọn họ ở bên ngoài được.”



Anh không sợ nói: “Đóng cửa lại dù sao cũng không nhìn thấy.”



Đại Lưu nghe được mặt liền suy sụp, tuy biết Lâm Lục Kiêu là đùa, nhưng vẫn tức giận bất bình nói: “Trọng sắc khinh bạn!” Nói xong quay người, “Cậu đó năm đó chỉ mặc một cái quần cộc bị chú Lâm đuổi theo cả phố, là ai thu nhận anh! Là ai! Là Đại Lưu tôi đấy!”



“Phanh!”



Lâm Lục Kiêu trực tiếp đóng cửa lại.



Không đề cập tới chuyện này thì tốt, nhắc tới chuyện này Lâm Lục Kiêu liền tức giận, nếu không phải năm đó vì giúp anh ta đánh yểm trợ anh sao có thể bị Lâm Thanh Viễn đuổi đến chỉ còn mặc một cái quần cộc được hả?



Đại Lưu ở bên ngoài tức méo miệng.



Thầy tướng số nói thế nào cũng tới, tức giận đến gõ cửa rống to: “Lão Lý nói đúng! Không biết người, một đời khổ! Uổng công ông đây làm anh em với cậu nhiều năm như vậy.”



Vừa hô xong, cừa lại mở ra, Lâm Lục Kiêu đã xoay người vào phòng bếp, Nam Sơ mặt thăm dò nhìn, cười nói: “Anh Đại Lưu, vào đi, anh ấy trêu anh thôi.”



“Vẫn là chị dâu tốt nhất.” Trên mặt Đại Lưu lại nở nụ cười.



...



Bốn người ngồi trên bàn ăn.



Đại Lưu thấy thế nào cũng cảm thấy chị dâu này đẹp mắt.



Trên bàn đặt bốn bát mì, khói nóng bốc lên, đều là Lâm Lục Kiêu làm, bởi vì lúc trước làm hỏng một nồi, trứng chỉ còn hai quả cuối cùng.



Anh đem hai chén có trứng cho 2 cô gái, bản thân liền cúi đầu bắt đầu ăn chén của mình, cũng không chú ý đến nữa.



Đại Lưu bĩu môi, “Anh em không có trứng?”



Lời này nói ra, mới đầu không thấy gì, lúc sau nghĩ lại mới cảm thấy xấu hổ.



Lâm Lục Kiêu ngẩng đầu lên nhìn anh ta, khinh miệt nở nụ cười, lắc đầu, cúi đầu tiếp tục ăn.



Từ Trí Nghệ mặt đỏ lên, Nam Sơ vẫn như thường.



Đại Lưu vội ho một tiếng, đổi đề tài: “Cậu cũng quá xấu xa rồi.”



Lâm Lục Kiêu đầu cũng không ngẩng lên, mì trong bát đã vơi đi rất nhiều, anh ăn cái gì cũng nhanh, giọng nói lạnh nhạt: “Có người kén cá chọn canh, không ăn liền cút.”



Anh không ở nhà lâu, ngẫu nhiên nghỉ ngơi một chút cũng mua ít đồ, chỉ đủ ăn hai ba ngày, cơ hội tự nấu cơm cũng không nhiều, nhưng giờ có Nam Sơ đến, không hiểu liền thấy anh cao lớn, cứng rắn, dáng dấp quân nhân, bỗng nhiên có một mặt như vậy ở nhà.



Liền bị chọc cho ngây người, cảm giác thấy cô càng yêu anh thêm rồi.



Cô từng nhìn thấy nhiều mặt của anh rồi.



Trong đội huấn luyện khuôn mặt lạnh băng giống như bất cứ lúc nào cũng có thể ăn thịt người.



Phạm lỗi, anh cũng sẽ không khách khí mà dạy dỗ, Nam Sơ cũng không tránh thoát được, ngược lại bị dạy dỗ ác hơn, trước mặt mọi người dạy dỗ xong, lúc ở riêng lại tiếp tục dạy dỗ, có trận Nam Sơ thật có chút sợ anh, thấy anh cũng không nhịn được mà đi đường vòng.



Đại khái đã bị Lâm Lục Kiêu nhận ra, vì thế sau đó liền cầm mấy viên kẹo đường đi dỗ cô, tuy rằng khi đó không có cảm giác gì, hiện tại nghĩ lại, lại thật là giống như đang dỗ cô.



Cùng với lúc ở với Đại Lưu, cả người anh liền buông lỏng một chút, ngẫu nhiên còn có thể nói đùa, trêu chọc Đại Lưu.



Lại còn lúc trên giường, ẩn nhẫn của anh, đè nén của anh, phóng thích của anh, cùng với nụ hôn khi kết thúc của anh.



Nói trắng ra, đáng đánh đòn là anh.



Đại nghĩa, quả cảm là anh.



Thâm tình, nhạt nhẽo cũng là anh.



Nam Sơ đau lòng anh vừa thổi hơi nóng đi, gắp trứng trong chén cho anh, “Anh bồi bổ đi, anh vận động nhiều hơn.”



Lâm Lục Kiêu vốn đang nghe Đại Lưu nói câu được câu không trò chuyện, nghe thấy câu này, hai người đều dừng lại, Đại Lưu mặt mờ ám nhìn Nam Sơ, miệng bi ba bi bô, Nam Sơ cũng không cảm thấy kì quái, cúi đầu ăn mì.



Đại Lưu kì quái nói: “Chậc chậc, tôi đây lại là làm chuyện tốt cho cậu rồi hả?”



Riêng về phần da mặt dày không sao, nhưng ở đây còn có hai cô gái ngồi nữa, Lâm Lục Kiêu không kiên nhẫn, trực tiếp đá một cước dưới gầm bàn, đá cho anh ta thành thật chút, Đại Lưu rầm rì cúi đầu, ăn mì.



“Chú Lâm đã biết chưa?” Đại Lưu sợ anh nghe không hiểu, lại nói câu: “Chuyện hai người.”



Lâm Lục Kiêu đã ăn xong rồi, nhàn nhã ngồi, một tay lười nhác dựa trên lưng ghế của Nam Sơ, hơi hơi hướng mắt đi, nói: “Biết.”



Đại Lưu sửng sốt, “Không tìm cậu?”



Lâm Lục Kiêu dùng tay không sờ hộp thuốc lá trên bàn, vân vê thuốc, khẽ chạm vào bàn, “Thế nào? Chú Lưu tìm cậu tra hỏi rồi hả? Cậu nghĩ tôi ở nơi này tìm vui vẻ hả?”



“Cậu coi tôi là cái gì vậy hả? Anh em này không phải là chỉ quan tâm cậu sao? Lại thêm nữa, anh em này muốn giúp cậu đưa ra chủ ý, không phải là cậu từ nhỏ đã nhiều ý đồ xấu hả?”



Nghe như thế, Lâm Lục Kiêu đem thuốc bỏ vào trong miệng, nhíu mày, nghiêng người châm thuốc, tự giễu cười: “Bùn nhão qua sông, tự thân khó bảo toàn.”



“Vậy chuyện của cậu với chị dâu nhỏ cũng không thể để như vậy?”



Lâm Lục Kiêu ngậm thuốc, nhả khói ra, nghiêng đầu nhìn Nam Sơ một cái, tầm mắt ngưng lại, ánh mắt thản nhiên, cảm thấy ôn nhu đi vài phần, tay để trên ghế Nam Sơ khẽ nắn nhẹ vành tay cô, chậm rì rì nói: “Lão Lâm nhà tôi chỉ có điểm này là hơn chú Lưu, lớn như vậy rồi, ông ấy cũng không thể quản hết tôi được, cậu cảm thấy chuyện này, ông ấy có thể cầm tay tôi hả? Ông ấy chột dạ. Cậu nên lo lắng cho chính mình đi, cậu á, lúc nhỏ chú Lưu xi ỉa xi đái mới chịu.”



Đại Lưu trợn trắng mắt, “Cậu mới phải xi ỉa xi đái.”



Lâm Lục Kiêu ngậm thuốc không nói, cũng không tính toán ở trước mặt anh kéo gốc gác anh lên.



Cơm nước xong, hai người đàn ông ra ban công hút thuốc.



Nam Sơ thu dọn chén đĩa vào phòng bếp, Từ Trí Nghệ ở phía sau phụ giúp, nhìn bóng lưng hai người một trước một sau bận rộn.



Đại Lưu châm thuốc, tựa vào lan can thở dài một tiếng, “Ngày như này thật thích...”



Anh ta đập đập lan can, “Thành phố lớn! Có phòng ở!”



Lâm Lục Kiêu hút thuốc, nhìn anh ta một cái, không để ý.



Đại Lưu chỉ chỉ bên trong, “Thích cô ấy!”



Lâm Lục Kiêu kẹp điếu thuốc, ngậm trong miệng, ánh mắt hướng ở phương xa, cong khóe miệng, vẫn không lên tiếng như cũ.



Đại Lưu chỉ: “Phương xa có cha mẹ!”



Lập tức lại thở dài, “Lại có thêm một đứa con nữa là hoàn mỹ rồi! Cho dù sóng to gió lớn cỡ nào, có thể bình tĩnh vượt qua cả đời này tôi đều cảm thấy rất vinh hạnh rồi.”



Lâm Lục Kiêu cuối cùng cũng lên tiếng, “A, thật sự?”



Đại Lưu thở dài một tiếng: “Thật sự, cậu không biết Tiểu Nghệ khổ cỡ nào đâu, nhà cô ấy ở nông thôn, ở Hàn Quốc làm thực tập sinh một năm, cuộc sống không thuộc về mình, cha cô ấy thiếu nợ, nếu không phải vì em trai cô ấy, cô ấy cũng sẽ không buông tay việc học hành, thật là một cô gái đáng thương, tôi là chuẩn bị đối thật tốt với cô ấy, vì cô ấy, tôi quyết định phản kháng với lão Lưu, tôi không thể nghe lời lão Lưu nữa, ông ấy bảo tôi làm gì giữ gì, tôi cũng muốn thử.”



Lâm Lục Kiêu hút thuốc, vỗ vỗ vai anh ta cổ vũ: “Về vật chất cậu giàu có hơn tôi, hai năm qua tôi còn chờ gộp lại cưới vợ, lên không giữ được mấy, chờ hai người kết hôn, thực đến lúc đó, tôi cho cậu một lì xì lớn, trước mắt, chỉ có thể cỗ vũ trên tinh thần thôi.”



“Được rồi, biết cậu muốn cưới vợ rồi.”



...



Nam Sơ rửa bát cất đĩa xong, dọn dẹp một chút, vừa quay đầu, liền thấy một bóng dáng dựa trên bệ kính nhìn cô.



“Anh không đi bồi bọn họ?”



Cô cũng không quay đầu, lau từng chén một.



Ánh trăng lọt vào cửa sổ, tôn cần cổ tuyết trắng.



“Đi rồi.”



Giọng anh có chút kì quái, Nam Sơ quay đầu muốn đi xem, bóng đen lại quay tới, đè cô ở bồn rửa bát, cúi đầu hôn xuống.



!!!



Nam Sơ suýt làm rơi chén xuống, đẩy anh ra, “Không dứt phải không?”



“Đừng rửa.” Lâm Lục Kiêu cầm chén trong tay cô rút ra quẳng vào trong bồn, “Em không thích hợp làm việc này.”



Nam Sơ trốn tránh hơi thở của anh, “Sau này cũng phải làm.”



Một câu nói lại chạm tới anh, cô trong lòng không tự biết, nhưng trong lòng anh lại nổ vang mấy lần, cười xấu xa cắn cắn bên tai cô: “Thế nào? Đã muốn gả vào rồi hả? Anh nói muốn cưới em hả?”



“Được, anh không cưới.” Nam Sơ thản nhiên nói.



Lâm Lục Kiêu hít một hơi, cúi đầu nhìn cô, đôi mắt đen láy như hố sâu không đáy, tựa như muốn hút cô vào.



“Cưới đi.”



Nghĩ tới rất nhiều cảnh tượng.



Cũng nghĩ tới rất nhiều điều ở tương lai.



Cũng từng nghĩ người vợ trong lòng anh bộ dáng như thế nào.



Nhưng không nghĩ tới,



Lại thua trong tay chính là tiểu nha đầu trước mắt này.



“Nghe ra thấy có chút miễn cưỡng, không có ép anh đâu, đội trưởng của em.”



Lâm Lục Kiêu cười kéo người vào trong ngực, đầu tựa vào đỉnh tóc cô, cọ xát, “Anh chỉ là lính quèn, có thể đưa cho em cũng không nhiều lắm, tuổi lại lớn hơn em nhiều, em yêu cái gì? Hử?”



“Anh khiến cho em có cảm giác an toàn, có thể bảo vệ em.”



Nam Sơ rúc trong lòng anh, rất thành thật, “Anh là người đầu tiên em cảm thấy an toàn, ngày từ đầu là vì anh có cảm giác an toàn, cảm giác anh có thể bảo vệ em.”



Cô thành thật không che giấu mục đích của mình, cô thẳng thắn thành khẩn.



Thành khẩn đến mức làm Lâm Lục Kiêu nghe lại có chút bất đắc dĩ.



Không nghĩ tới, cô lại coi trọng một thân cơ bắp của anh?



“Cho nên nói, nếu Đại Lưu khiến em cảm thấy an toàn, em sẽ theo đuổi Đại Lưu hả?”



Nam Sơ bộc trực nói: “Theo lý thuyết mà nói, là như thế.”



Lâm Lục Kiêu thả cô ra, banh mặt, “Sao em lại không dứt khoát ra cửa quẹo trái quẹo phải tìm bảo tiêu vậy hả?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK