Mùa hè, đỉnh đầu là mặt trời chói chang, nóng bỏng khó chắn, biến toàn thành phố giống như bị thiêu đốt.
Lâm Lục Kiêu nghe xong liền trực tiếp quay về chỗ Đại Lưu Thẩm Mục cùng nhau mua vé xe lửa về Bắc Tầm, đã nửa năm, một lần nữa giẫm lên mảnh đất này, anh tựa như thay đổi rất nhiều, bóng dáng vẫn cao lớn như cũ, nhưng trầm mặc hơn rất nhiều.
Khi đó không nói lời nào, mặt nghiêm túc mang theo chút cô đơn.
Thẩm Mục chỉ biết có người hy sinh, anh trở về để đưa tiễn, thấy tâm tình anh không tốt, cũng không hỏi nhiều.
Tiểu Cửu thường nói, “Đội trưởng, tôi thích nhất là màu xanh, là màu trung tính, là màu hi vọng.”
Cậu ta cười ngây ngốc, lúc nói chuyện lúc nào cũng thường gãi đầu, vẻ mặt thẹn thùng.
Khi đó dư luận bạo phát.
Lâm Lục Kiêu ở đội, Tiểu Cửu lặng lẽ đi tới, ghé vào lỗ tai anh nói một câu, “Mặc kệ người khác thấy thế nào, đội trưởng, tôi ủng hộ anh, Nam Sơ là một cô gái tốt.”
Anh không nói, tay vỗ vỗ vai Tiểu Cửu, ý là nhận.
Người đàn ông trong lúc an ủi.
Không nói nhiều lắm, chỉ cần một động tác.
An Giang còn chưa có cao tốc, xe lửa chạy ổn định trên đường ray, ngoài cửa sổ một màu xanh đậm, bóng cây thoáng qua.
Bên trong toa xe ngưng tụ, tiếng động ồn ào.
Ba người đàn ông ngồi ở trên ghế, không khí ngưng trọng, bốn người ngồi, Đại Lưu ngồi cạnh một bà lão, trong tay ôm một đứa trẻ, là đi Bắc Tầm thăm người thân, đứa trẻ vẫn chưa biết nói, y y nha nha khóc rống cả đường, toa xe náo nhiệt không thể yên bình.
Có hành khách không kiên nhẫn, gào với bà lão một câu, “Bà không dỗ được đứa trẻ, cũng đừng đưa ra ngoài, ầm ĩ quá ầm ĩ!”
Rống xong, tầm mắt hướng về phía bà cụ.
Bà cụ vội áy náy, có chút xấu hổ nói: “Ngại quá, bình thường rất ngoan, không biết hôm nay sao lại làm ồn như thế. Thật là ngại quá.”
Vốn tưởng rằng rống xong một câu liền thôi.
Kết quả mới vừa nói xong, đứa trẻ lại khóc lên, hành khách kia không thể chịu đựng được, chửi ầm lên, “Chó má. Bị ép mà, ngồi xe lửa rồi cũng không cho yên.”
Một bà cụ già yếu, không dám chống đối với người trẻ tuổi khỏe mạnh, cúi đầu, hô đứa trẻ.
Người đàn ông còn đang mắng chửi, cực kì khó nghe.
Trong xe nhiều hành khách như vậy, tất cả đều là cắn hạt dưa xem náo nhiệt, vừa rồi nói chuyện to như vậy, lúc này lại nhìn chằm chằm xem bát quái.
Bà cụ ôm đứa nhỏ, bất lực lấy tay lau nước mắt.
Trong xe thỉnh thoảng phát lên tiếng nói chuyện cùng tiếng cười đùa.
Mãi đến khi, người đàn ông kia xông lên trước.
Lâm Lục Kiêu đã không khắc chế được cơn giận, nhưng người kia trực tiếp xông tới, xông tới chỗ bà cụ bên này, giống như muốn ra tay.
Mũi giày chìa ra.
Người đàn ông bị người đối diện đội mũ lưỡi trai màu đen ngăn lại, khẩu khí cực kì không kiên nhẫn: “Có im hay không?”
Người kia cảm thấy được.
Quay đầu hỏi anh: “Con trai của cậu hả?”
Lâm Lục Kiêu lạnh lùng: “Không phải.”
“Vậy thì bớt lo chuyện bao đồng.”
Kì thật chúng ta đều thiếu một người dũng cảm, trong tình yêu cũng như vậy, trong cuộc sống cũng như thế.
Lâm Lục Kiêu không muốn nói tiếp, lúc anh nghiêm túc sẽ làm cho người ta cảm giác thấy không giận mà uy: “Quay về chỗ của anh đi.”
Người đàn ông thoáng nhìn người mang theo mũ, nhìn qua nhìn lại vẫn không khỏe bằng anh ta, cân nhắc thì đánh cũng có thể đánh được.
Kết quả Thẩm Mục và Đại Lưu ở bên cạnh liền nói chuyện.
“Người anh em, ra ngoài làm việc giúp đỡ người khác cũng là việc, ai chả có lúc khó khăn, đánh bà lão, anh có tin tôi đem lên mạng, nước miếng người khác có thể dìm chết anh đấy?”
“Người anh em này của tôi.” Nói xong, chỉ chỉ Lâm Lục Kiêu: “Bình thường tính tình cũng nóng, ngày hôm nay tâm tình không tốt, người ta còn chưa nói câu nào, không phải chút chuyện lớn gì, thông cảm cho nhau chút, đừng lấy bản thân là trung tâm, cũng đều có mẹ cả? Nhìn anh ra dáng đàn ông như vậy, sao không làm chuyện đàn ông nên làm hả?”
Đại khái là bọn họ ba người, thêm người đội mũ đặc biệt âm trầm nữa.
Người đàn ông nghiêm mặt đi khỏi.
Lâm Lục Kiêu thu chân, ôm cánh tay tiếp tục nhắm mắt nghỉ ngơi.
Tình hình yên ổn, bà lão cảm động không thôi, dỗ đứa nhỏ, nhẹ giọng cảm ơn bọn họ, rất là cảm động.
Bọn họ mặc dù thỉnh thoảng nói cười vui vẻ, nhưng nhiệt tình trong lòng không hề thay đổi.
Kết quả Đại Lưu lắm miệng hỏi câu, “Bà đi chỗ nào vậy?”
Bà lão sửng sốt, nước mắt rơi lã chã, “Tôi đi thăm cháu trai lớn của tôi.”
“Cháu bà làm gì ạ?”
“Lính cứu hỏa, cháu trai tôi là lính cứu hỏa.”
Lâm Lục Kiêu nghe vậy, ngẩng đầu quét mắt nhìn một cái.
Đại Lưu: “Ha, trùng hợp, bạn thân cháu cũng là lính cứu hỏa, cháu bà ở đâu vậy?”
“Ở Trung đội Đặc Cần, hôm trước hy sinh rồi… Tôi đi tham gia lễ truy điệu.” Bà lão cuối cùng không nhịn được, che mắt khóc lên.
“Tiểu Cửu?” Giọng nói Lâm Lục Kiêu khàn khàn.
Bà lão kinh ngạc: “Cậu có quen?”
“Đồng đội cháu.” Giọng anh cực kì trầm.
Ba chữ đó làm cho trong xe bỗng nhiên yên tĩnh.
Tất cả mọi người trầm mặc, mang theo ánh mắt kinh ngạc nhìn bà lão.
Cháu trai là anh hùng.
Nhưng bọn họ vừa mới coi thường cái gì?
Là hoàn toàn sai lầm.
Trong xe bỗng nhiên vang lên một trận vỗ tay, người đàn ông kia dưới lúc mọi người vỗ tay xem thường giả vờ ngủ, có người nói chuyện với Lâm Lục Kiêu, “Người anh em, em tôi cũng là lính cứu hỏa, rất vất vả, các cậu đều là anh hùng.”
Anh mỉm cười.
Cúi đầu, khóe miệng cong cong.
Bỗng nhiên nhớ tới một lời thoại trong phim.
Tôi không phải anh hùng, tôi chỉ kề vai chiến đấu cùng anh hùng.
…
Nam Sơ vừa quay xong, lên xe bảo mẫu, liền nhận được điện thoại của Nghiêm Đại.
“Nam Sơ.”
Cô nở nụ cười, nhìn ánh nắng tươi sáng ngoài cửa sổ, “A, nhớ ra số của tôi rồi hả?”
Bên kia nháy mắt yên lặng, tự nhiên không nói đùa được.
“Tiểu Cửu… Hy sinh rồi.”
Có câu gọi là gì, thế sự vô thường.
Tuy là tháng bảy nóng nắng, nhưng toàn thân đều rét thấu xương, Nam Sơ lập tức thu ý cười lại, đôi môi cứng ngắc.
Là Tiểu Cửu thích gọi cô là tiên nữ sao?
Tiểu Cửu chưa tới hai mươi tuổi?
“Ngày mai làm lễ truy điệu, đội trưởng Lâm đang trên đường về, chỉ đạo Dương hỏi tôi ngày mai cô có tới không?”
Là Lâm Lục Kiêu sao?
Nam Sơ thầm nghĩ rằng, bao lâu rồi không gặp nhỉ?
Tính tính, mới hơn nửa năm.
Nhưng cảm thấy, đã như chuyện của đời trước vậy, ở rất lâu rất lâu rồi, lâu đến mức thậm chí cô chỉ nhớ mơ hồ hình dáng của anh.
“Có.”
Đồng đội của cô đi rồi, cô phải tới đưa tiễn.
Ngày hôm sau, sáu người tham gia tiết mục lúc trước, tất cả đều xuất hiện đứng một hàng.
Ngoại trừ Nam Sơ và Nghiêm Đại có chút tài nguyên tốt.
Bốn người còn lại vẫn không nóng không lạnh như cũ, rất ít gặp mặt.
Nam Sơ xem như nổi nhất trong mấy người, bên trong cũng có bị hắc, nhưng bộ phim trước đó công chiếu liền giúp cô thu được không ít khen ngợi, người xem từ từ phát hiện, gương mặt Nam Sơ cực kì thích hợp với màn ảnh lớn, vậy mà phát hiện hành động của cô cũng không tệ lắm, mỗi nhân vật cô đều miêu tả cực kì xuất sắc, hai bộ phim ra mắt đều được hưởng ứng không tệ. Thêm cả đoàn đội Nam Nguyệt Như chọn biết marketing, trước đó lại tham gia tình nguyện phòng cháy, đi giúp đỡ khu xảy ra tai họa, thu hút được không ít người qua đường.
Dùng câu của Nghiêm Đại để nói.
Hiện tại cô chỉ thiếu một tác phẩm tiêu biểu, tác phẩm tiêu biểu nhất xuất hiện, lập tức có thể tẩy trắng đến mức không thể trắng hơn nữa.
Sáu người đứng ở cửa hàn huyên một lát, nhưng không nói tới công việc, đều là nói tới chuyện năm đó tham gia tiết mục kia.
Nam Sơ lấy ra một điếu thuốc.
Mấy người còn đang nói chuyện.
Chuyển mắt một cái, nhìn thấy một chiếc xe quân dụng cách đó không xa.
Đứng ở bên cạnh bọn họ.
Cửa lái phụ mở ra, một đôi ủng quân nhân màu đen dẫm trên đất, sau đó là hình dáng một người toàn thân mặc quân phục.
Người nọ không nhìn tới chỗ bọn họ cái nào, trực tiếp đi qua mở cửa đi vào, tiếp đó liền là bà lão và đứa nhỏ, cùng với Mạnh Quốc Hoằng toàn thân quân phục uy nghiêm.
Trái lại Mạnh Quốc Hoằng phát hiện ra bọn họ, đánh mắt với Lâm Lục Kiêu, không biết nói cái gì.
Người đàn ông thuận thế nhìn sang bên này, ánh mắt quét tới, lại không tiếng động mà di chuyển đi.
Nam Sơ hôm nay cả người mặc váy đen, tóc dài thả ở đằng sau, tôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng noãn, đứng đoan trang, đẹp thì đẹp thật, so với trước đây, hình như càng thành thục hơn rồi.
Lúc ở trên đường, cô còn đang suy nghĩ.
Nếu gặp mặt, cô nên dùng ánh mắt gì để đáp lại anh, kết quả Lâm Lục Kiêu căn bản không nhìn cô, ánh mắt dừng lại chỗ Nghiêm Đại, liền trực tiếp thu lại.
Người bên cạnh Mạnh Quốc Hoằng ghé tai nói gì đó.
Ông liền gật đầu ý bảo với bọn họ mình đi vào trước.
Lâm Lục Kiêu ở phía sau cùng.
Kết quả, “Lục Kiêu!” Phía sau có người hô lên.
Mấy người quay đầu lại, cách vài mét, một ông cụ hiền lành đứng đó.
Vừa vặn đứng ở bên cạnh bọn họ, Lâm Lục Kiêu thấp giọng nói với Mạnh Quốc Hoằng một câu, “Là lão đội trưởng, tôi đi xem chút.”
Giọng nói kia trầm thấp, cực kì lạnh lùng.
Là giọng cô nhớ thương.
Ánh mặt trời đốt cháy lòng người, cô híp híp mắt, đón ánh sáng không kiêng nể gì nhìn anh, anh toàn thân quân phục, bóng dáng vẫn cao lớn rắn rỏi như cũ, đầu chống lại ánh sáng, mà cổ áo quân phục bẻ đúng quy tắc, lộ ra một đoạn cổ, hầu kết ở giữa nổi lên, khiến người lại say mê.
Người đàn ông này, cho dù là lúc nào, cũng là bộ dáng cô yêu nhất.
Cho dù là lúc nào.
Trong đám người, cô có thể xác định, cô liếc một cái liền yêu anh.
Khi đó Nam Sơ chỉ đứng tại chỗ sững sờ nghĩ, nếu trước đó bọn họ chưa từng gặp nhau, chưa từng quen biết, chưa từng yêu nhau.
Nếu tất cả chuyện cũ, toàn bộ đều bắt đầu từ giây phút này.
Như vậy, cô có thể không hề kiêng kị, lớn mặt ngăn anh lại, dùng bộ dáng tốt nhất của mình, mỉm cười với anh, thoải mái đưa tay,
“Đội trưởng Lâm, tôi là Nam Sơ, rất hân hạnh được biết anh.”
Tình yêu, trở lại nguyên trạng.
Toàn bộ đều là bộ dáng lúc ban đầu.