Đêm khuya, bên ngoài phòng bệnh, Thẫm Thiện Vũ và Mạc Lê đang đứng vậy quanh bác sỹ, Mạc Lê khẩn trương hỏi: “Bạn tôi thế nào rồi bác sĩ?”
Bác sĩ đáp: “Lượng đường trong máu thấp, cộng với không ăn gì mà uống nhiều rượu, dẫn tới viêm dạ dày cấp tính, không có vấn đề gì lớn!”
Bác sĩ nói xong, Thẩm Thiện Vũ đang cau mày liền chậm rãi thở ra, sau đó anh vội cảm ơn bác sĩ. Mạc Lê xoay người nói với Thảm Thiện Vũ: “Chuyện đó, anhtrở về đi, An Hảo đã có em chăm sóc là được rồi, em cũng đã nói với mẹ cô ấy, chắc dì ấy cũng sắp đến rồi!”
Thẩm Thiện Vũ nghe được, nhìn về phía phòng bệnh của An Hảo, nói: “Vậy anh đi trước, ngày mai anh lại tới!’ Mạc Lê gật đầu, sau đó khoát khoát tay: “Được rồi , anh đi nhanh đi!”
Thẩm Thiện Vũ đi rồi, Mạc Lê ngồi bên cạnh giường bệnh của An Hảo, chỉ chốc lát Lâm Uyển đã đến. Mạc Lê vội vàng đứng lên, cúi đầu nói: “Xin lỗi dì, đều tại cháu không tốt, cháu cứ kéo…
Lâm Uyễn nhìn An Hảo trên giường, thở dài nói: “Không trách được cháu!” Nhìn gương mặt tiều tụy đang ngủ của An Hảo, ngực Lâm Uyễn khó chịu. Rốt cuộc là bởi vì cái gì đây, đứa nhỏ ngốc nghéch này, haizz…
Khi An Hảo tỉnh lại, chậm rãi mở hai mắt ra, thấy trần nhà trắng toát của bệnh viện, cô nhíu nhíu mày. An Hảo mở miệng định nói, giọng khàn khàn, chỉ có thể a một tiếng.
Lâm Uyễển nghe được âm thanh thì tỉnh lại, mắt mơ màng thấy An Hảo đã tỉnh, lập tức ngồi dậy, vội vàng hỏi: “Con thấy thế nào?”
An Hảo khàn giọng: “Nước!” Lâm Uyên vội vàng đứng lên lấy nước đưa cho An Hảo, nhìn cô uống hết.
An Hảo uống nước, thấy mẹ mình vẻ mặt lo lắng, dáng vẻ muốn hỏi cô rồi lại thôi. An Hảo chua xót trong lòng, nắm chặt ly, cô lại để mẹ mình lo lắng đến như thé, đúng thực là thất bại.
An Hảo để ly xuống, chậm rãi nói: “Mẹ, chúng ta về nhà đi, con không muốn ở đây nữa!” Lâm Uyễn nghe được, “Được, Mẹ đi kê đơn thuốc, rồi chúng ta về nhà!”
Sau khi về đến nhà, An Hảo ngồi trên ghế salon uống thuốc, Lâm Uyên cũng ngồi xuống, một lúc lâu An Hảo mới nói: “Xin lỗi mẹ, đã để mẹ lo lắng rồi!” Lâm Uyễển đáp: “Hai”
, con đúng là làm cho người ta lo lắng, con gái muộn như thế mà còn ở bên ngoài uống rượu, cũng không nên…”
An Hảo cười một cái: “ Xin lỗi mẹ!” Lâm Uyễn dừng một chút, nói thêm: “Cho dù gặp phải những chuyện làm con không vui, thì cũng không nên suy nghĩ tiêu cực như thế!”
An Hảo ngần người, mắt tối lại, miễn cưỡng nâng khóe miệng: “Dạ, con biết rồi!”
Thẩm Thiện Vũ mua rất nhiều đồ, ăn mặc trang trọng, sau đó đến bệnh viện thì phát hiện người từ lâu đã đi mắt. Vừa hỏi thì mới biết người đã xuất viện. Anh như quả bóng bị xì hơi, thế mà lại không nói với anh một tiếng.
An Hảo uống thuốc xong thì ngủ một giấc, khi tỉnh lại tinh thần càng thêm ảm đạm. Cô lắc lắc đầu, liếc thời gian trên điện thoại, đã hơn tám giờ tối rồi. Cô chậm rãi đứng dậy, đang muốn ra ngoài, chợt nghe tiếng chuông điện thoại di động vang lên.
Nhận điện thoại, Sở Hiên liền nói: “An Hảo hả? Giờ em có tiện không? Anh muốn nói chuyện với eml” An Hảo nhàn nhạt đáp: “Anh nói đi!”
Sở Hiên trầm mặc vài giây : “Em thích anh Nhất à?” An Hảo bị hỏi bắt ngờ thì sửng sốt, không trả lời.
Sở Hiên nói tiếp: “Em đừng thích anh Nhất, bọn em không thích hợp. Anh đã từng nghĩ em và anh Nhắt sẽ thành đôi. Trước giờ anh luôn tác hợp cho hai người, hiện tại anh lại nghĩ, hình như anh sai rồi! Anh Nhất và em không giống nhau, nếu anh ấy cứ tiếp tục như thế chắc sẽ không còn mạng nữa mát, anh nhìn anh Nhất như vậy, thực sự không đành lòng. An Hảo, em thật sự rất tốt, thế nhưng hai người không gặp nhau thì tốt rồi…”
An Hảo lẳng lặng nghe Sở Hiên nói xong, tay cầm điện thoại di động từ lâu trở nên trắng bệch, vậy còn cô thì sao? Buồn cười!
An Hảo thanh âm run nhè nhẹ: “Ừ, đã biết, tạm biệt”
Cúp điện thoại, tia khí lực cuối cùng như bị rút đi, cô ngồi phịch ở trên thảm, ôm lấy hai chân. Cô quen biết Sở Hiên nhiều năm, biết Sở Hiên đối xử với cô như một người bạn tốt, nhưng anh nói như vậy làm cô vẫn có chút ủy khuất. Có thể Sở Hiên nói đúng, bọn họ không nên gặp nhau…
Còn hai ngày nữa là đến đêm 30 rồi, Lâm Uyễn liếc nhìn con gái, một chút tinh thần cũng không có, liền nói với cô: “An Hảo à, con đi mua một chút trang sức đi, mua một ít đèn với mấy thứ linh tỉnh đi, không có bầu không khí Tết gì cả!”
An Hảo nghe được, đồng ý. Hai ngày này cô vẫn tự giam mình trong phòng, Mạc Lê có gọi cô nhiều lần, cô cũng không đi ra ngoài. Thảm Thiện Vũ cũng có liên lạc với cô nhưng Hà dịch Dương lại vài ngày nay không có tin tức.
An Hảo chuẩn bị xong, cô mặc thêm một chiếc áo khoác chuẩn bị ra cửa thì Lâm Uyễển nói: “Haizz, là lễ mừng năm mới, mặc một chiếc áo khoác đỏ đi, con mặc màu đó rất đẹp đó!”
An Hảo bị mẹ mình hối thúc, bất đắc dĩ trở về phòng thay áo.
Ra cửa, An Hảo đi thẳng tới trung tâm thương mại. Ở đây, người vẫn đông như trước. Trong trung tâm, lễ mừng năm mới với bầu không khí mười phần vui tươi, khắp nơi đều là màu đỏ tươi vui vẻ. An Hảo đến gần xem xét, quyết định mua mấy chiếc đèn nhỏ có thể phát quang.
Trên đường về nhà, cô luôn cảm thấy đang có người đang nhìn chằm chằm vào cô. An Hảo nhìn chung quanh mình, người qua đường không ít, nhưng lại kỳ quái đến lạ, An Hảo cảm thấy có gì đó không thích hợp. Vì vậy cô rẽ vào một cửa hàng, nhưng vẫn như trước, có thể cảm nhận được cái cảm giác này.
An Hảo bước ra khỏi cửa hàng, đón xe về nhà, đến cửa tiểu khu, cô thấy chiếc xe trước mặt cũng dừng lại, hoảng hót vội vã xoay người rời đi, bước nhanh vào tòa nhà.
An Hảo vẫn cảm thấy có người đi theo cô. An Hảo suy nghĩ một chút, vừa đi vừa soạn tin nhắn để có thể gửi đi bất cứ lúc nào.
Lúc này, “An Hảo!” Có người gọi cô, cô quay đầu lại liền thấy một gương mặt quen thuộc, đứng dưới tàng cây, thấy Dương Xuyên cô liền hỏi: “Anh sao lại ở đây?”
Dương Xuyên đến gần, cười nói: “Nhà em ở đây à?” An Hảo không trả lời, hỏi ngược lại: “Nhà anh ở đây à?”
Dương Xuyên mơ hồ ừ một tiếng, sau đó hỏi: “Làm sao vậy?
Nhìn dáng vẻ của em rất gấp gáp?” An Hảo dừng một chút, nói: “Không có gì!”
Dương Xuyên vừa đi lại gần cô vừa nói: “Chứ không phải là có người đang đi theo em?” An Hảo sửng sốt, ngẳng đầu nắm chặt điện thoại trong tay, mở khóa : “Làm sao anh biết?” Dương Xuyên lúc này đang đội mũ, cười âm hiểm: “Bởi vì, đi theo em là người của anh mài!” Tim An Hảo nảy lên, còn chưa kịp xoay người thì đã bị đánh gục. Điện thoại cô báo tin nhắn vừa được gửi đi vào phút cuối.
Lâm Uyễn ở nhà đợi thật lâu, nhìn sắc trời đã vãn thì gọi điện thoại cho con gái mình, nhưng không hề có người nghe máy.
Con gái đi đâu, sao trễ thế mà vẫn chưa về? Lâm Uyển gọi tiếp, vẫn như trước không có người nghe. Bà liền gọi cho Mạc Lê: “Alo! Mạc Lê, cháu có đi với An Hảo nhà dì không?”
“Không có ạ, cháu vẫn ở nhà. Sao vậy dì?” Mạc Lê nghi ngờ hỏi. Lâm Uyễn sửng sốt một chút, nói: “Ngày hôm nay An Hảo đi ra ngoài mua đồ, đi rất lâu, gọi điện thoại cũng không nghe máy!”
Mạc Lê nghe được, nói: “Cháu giúp dì gọi điện một lát, dì đừng gấp, có khả năng là cô ấy để chế độ im lặng cũng nên!” Lâm Uyễển nghe được, đáp: “Dì làm phiền cháu rồi!”, sau đó cúp máy. Tuy Lâm Uyễểnnghe Mạc Lê nói vậy nhưng không hiểu sao trong lòng có chút bắt an, lo lắng cầm điện thoại ngồi trên ghế salon.