Sau khi An Hảo đi, Tống Từ Nhất vẫn luôn bất an, nghĩ lung tung, cả đêm không ngủ ngon. Sáng nay Sở Hiên đến thăm thăm thấy gương mặt Tống Từ Nhất tiều tụy hỏi: “Đại ca sao vậy, ngủ không ngon à?”
Tống Từ Nhất gật đầu, nghĩ nghĩ hỏi: “Cậu có nghe nói hôm qua An Hảo xảy ra chuyện gì không?” Sở Hiên sững sờ, hơi chột dạ hỏi lại: “Sao cậu lại hỏi như vậy?”
Ánh mắt Tống Từ Nhất hơi tối lại, lắc đầu, chậm rãi nói: “Không có việc gì…”
Đến giữa trưa, Tống Từ Nhất thực sự không chịu nổi nữa, thêm cả việc một đêm không ngủ, mệt mỏi mà ngủ thiếp đi. Sở Hiên thấy Tống Từ Nhất ngủ rồi, mới đi ra khỏi phòng bệnh, ngồi bên dãy ghế ngoài cửa phòng gọi điện.
An Hảo vẫn muốn tới một chút…do dự hồi lâu, cuối cùng sau khi dọn dẹp xong, quyết định đi thăm Tống Từ Nhất. Vừa đến nơi gặp Sở Hiên đang đứng ở ngoài cửa phòng bệnh gọi điện thoại.
Sở Hiên vừa quay đầu liền nhìn thấy An Hảo, hỏi: “Chị An Hảo?” An Hảo gật đầu chậm rãi đi tới, hỏi: “Sao cậu lại ở bên ngoài vậy?”
Sở Hiên nói: “À, em ra ngoài gọi điện thoại” nói xong lại hỏi tiếp: “Sức khỏe chị thế nào rồi?”
An Hảo cười cười: “Không sao, tôi vào thăm anh ấy.” Sở Hiên nghe thấy, theo bản năng ngăn lại An Hảo. An Hảo có chút không hiểu ngẳng đầu, Sở Hiên hơi lúng túng nói: “Cái kia, đại ca đang ngủ, tối hôm qua anh ấy không được nghỉ ngơi tốt…”
Nói xong, ánh mắt An Hảo liền trở nên ảm đạm, nhìn về phía phòng bệnh, mất mác nói: “Vậy à, như vậy, hôm khác chị tới „ sau.
An Hảo nói xong gật đầu, quay người rời đi. Sở Hiên nhìn theo bóng dáng An Hảo thở dài, tiến vào phòng bệnh, vừa ngồi xuống không lâu, Tống Từ Nhát đã tỉnh lại.
Sở Hiên hỏi: “Đại ca, sao đã tỉnh rồi? Muốn uống chút nước không?”Tống Từ Nhát gật đầu, gian nan dựa lưng ngồi dậy, Sở Hiên mang nước qua cho Tống Từ Nhát.
Tống Từ Nhất nhận lấy, ngước mắt lên xem thời gian, nhấp nước bọt hỏi: “Hôm nay không có ai đến thăm à?” Sở Hiên bị hỏi đến sững sờ, mở miệng nói: “Không có”. Cậu ta nói dối.
Tống Từ Nhất cũng không nhìn thấy sự mát tự nhiên trong mắt Sở Hiên, chỉ thấy Tống Từ Nhất nghe vậy liền có chút hơi tủi thân.
Sở Hiên chậm rãi hỏi: “Sao vậy đại ca?’ Nội tâm Tống Từ Nhất vô cùng chua xót, nhưng lời nói ra vẫn rất lạnh nhạt: “Không có việc gì…”
Sở Hiên đợi Tống Từ Nhất lại nằm xuống ngủ, mới đi ra khỏi phòng bệnh. Nghĩ đến lời nói lúc nãy của mình, hai tay không khỏi siết chặt lại. Lời nói dối của cậu xem như cũng là có ý tốt, Lục Minh Hạo nói đúng, bọn họ gặp gỡ chính là sai làm, không nền để sai lầm tiếp tục lún sâu hơn.
Lúc An Hảo về đến nhà, nghe như được trong nhà đang có người. Vừa vào trong, đã thấy Hà Dịch Dương ở trong nhà.
Hà Dịch Dương thấy An Hảo trở về, khóe miệng cong lên: “Về rồi à2”
Lâm Uyễn ngồi trên ghế sa lon quay đầu lại, thản nhiên nói: “An Hảo về rồi à.”
An Hảo đứng trước cửa, có chút ngắn ngơ. Hử? Đây không phải nhà của cô à? Làm sao cảm giác mình giống như người ngoài vậy? An Hảo đến gần nhìn thấy Lâm Uyển đang dựa vào ghế sô pha, một mặt rất hưởng thụ, trên mặt bàn còn có một chiếc hộp lớn được đóng gói kỹ.
An Hảo cầm máy mát xa lên, hoài nghỉ hỏi: “Mọi người đang làm gì vậy?” Lâm Uyễển vịn vào máy mát xa, con mắt cũng không mở ra, vẻ mặt đắc ý nói: “Cái này à, là Tiểu Hà cố ý mua cho mẹ đó, chính là bởi vì hôm qua nó nhìn thấy mẹ bị mỏi eo.
Hơn nữa cái máy này còn có thể xoa bóp ở vùng xương cổ nữa ÁN, đây.
An Hảo nhìn về phía Hà Dịch Dương, Hà Dịch Dương ngượng ngùng gãi đầu, nhỏ giọng nói: “Hì hì, là quà năm mới, là quà năm mới…” An Hảo bất đắc dĩ nâng trán, nháy mắt anh cũng tới gần An Hảo, cúi người thần thần bí bí nói: “Em cũng có quà đó.”
An Hảo quay đầu: “Hử? Em cũng có à?”
Hà Dịch Dương vì đứng cách An Hảo rất gần, còn cúi người xuống, An Hảo vừa quay người lại, mặt hai người liền hơi kề sát vào nhau. Trong nháy mắt Hà Dịch Dương cứng đờ, hô hấp cứng lại, lỗ tai cũng đỏ lên.
An Hảo mở to hai con ngươi xinh đẹp, cũng không cảm thấy có gì không thích hợp. Hà Dịch Dương lùi lại, lấy tay che miệng ho khan: *Ừ, đúng vậy, em cũng có. Anh đã nhờ dì đặt ở trong phòng của em rồi.”
An Hảo nghe thấy: “Làm gì mà mà phải thần thần bí bí như vậy chứ? Em lại chưa chuẩn bị quà năm mới cho anh.”
Hà Dịch Dương cười nói: “Anh đâu có nói muốn nhận quà của em đâu. Chờ đến tối em sẽ biết nó là thứ gì.”
An Hảo cầm chiếc hộp được đóng gói lên: “Có phải rất đắt hay không?”
Hà Dịch Dương khoát tay: “Không có, không đắt.”
An Hảo thở dài, buông xuống nói: “Sau này, anh đừng mua những đồ như này nữa, quá quý giá rồi. Trong lòng em sẽ cảm thấy không thoải mái.”
Hà Dịch Dương giải thích nói: “Thật sự không đắt đâu, em yên tâm đi.”
An Hảo huých cùi chỏ về phía Hà Dịch Dương: “Cảm ơn anh, tối nay anh ở lại ăn cơm nhé.”
Hà Dịch Dương che ngực, nhìn theo bóng lưng An Hảo, ôn nhu nơi đáy mắt như sắp lan ra ngoài, cười nói: “Được thôi.”
Lâm Uyễn nhìn thấy rõ một màn kia, quả nhiên tiểu tử này có ý với An Hảo nhà mình, chậc chậc chậc, nhìn ánh mắt kia sắp biến thành mật rồi kìa. Mặc dù bà cũng rất hài lòng, nhưng bây giờ An Hảo vẫn còn nhỏ, mọi chuyện để sau tính tiếp đi.
Lâm Uyễn tròng phòng bếp nấu cơm, Hà Dịch Dương vốn muốn giúp đỡ, nhưng Lâm Uyễn không cho, nhất định để cậu đi ra ngoài ghế sô pha ngồi nói chuyện với An Hảo.
An Hảo mở miệng nói: “Anh ra đây ngồi đi.” Hà Dịch Dương đành nghe theo, yên ổn ngồi trên ghế sô pha.
Mạc Lê bởi vì không nói cho Hà Dịch Dương biết chuyện của An Hảo, cho nên giữa hai người đã có chút khoảng cách. Hôm nay tìm anh ấy nói chuyện phiếm đã nhìn ra được, chỉ nói qua loa vài câu. Mạc Lê nhìn Hà Dịch Dương nói đến nhà bạn ăn cơm cũng không trở lại, cô ngơ ngác cầm điện thoại ngắn người, đột nhiên nghĩ đến chuyện gì đó, liền mặc quần áo ra khỏi nhà.
Mấy người An Hảo lúc này đang ăn cơm. Lâm Uyễn hỏi: “Tiểu Hà, cháu đã đến tuổi này, mà người trong nhà còn chưa giục đi xem mắt à?”
Hà Dịch Dương bị hỏi sững sờ, nhìn sang An Hảo vội phủ nhận: “Không, không có ạ, cháu vẫn còn nhỏ mà.”
Lâm Uyên nhìn thấy phản ứng của Hà Dịch Dương, cười nói: “Hahaha, cũng đúng, tuổi trẻ mà, nên đặt sự nghiệp lên đằng trước.”
Hà Dịch Dương cười, gật đầu phụ họa theo: “Dạ đúng ạ.”
An Hảo vừa ăn vừa nói: “Dốc sức làm việc làm đến lúc già rồi, cũng không phải vẫn phải đi xem mắt sao?”
Hà Dịch Dương khẽ giật mình, Lâm Uyễn thấy vậy nói: “Xú nha đầu con biết gì chứ, đàn ông ấy à, chính là phải tạo ra công danh sự nghiệp ổn định, sau đó mới tính tới chuyện lấy vợ.” nói xong còn trợn mắt nhìn An Hảo một chút.
An Hảo hứ một tiếng: “Được được được, là con không hiểu.”
nói xong lại nhìn về phía Hà Dịch Dương: “Vâng ngài cũng ăn nhiều một chút, tổng giám đốc Hà.”
Lâm Uyễn giơ đũa lên làm bộ muốn đánh An Hảo, An Hảo cười giòn lên. Hà Dịch Dương cũng cười theo, trong lòng lại một trận đắng xót, kể cả anh cố gắng dốc sức gây dựng sự nghiệp, có phải vẫn không có khả năng với cô hay không…
Sau khi ăn xong, An Hảo muốn xuống lầu tiễn Hà Dịch Dương, Hà Dịch Dương bèn ngăn lại: “Em không phải tiễn anh, sức khỏe còn chưa tốt.” An hảo xỏ giày nói: “Em ăn hơi no, với lại cũng không có việc gì, anh cứ để em đi bộ một lúc đi.”
Nói xong xỏ giày đứng ở cửa đợi Hà Dịch Dương, Hà Dịch Dương bắt đắc dĩ quay ra chào Lâm Uyển. Đi xuống lầu, Hà Dịch Dương liền nói: “Được rồi, đưa đến đây được rồi, xe anh ở ngay phía trước kia rồi. Trời lạnh lắm, em mau về đi.”
An Hảo gật gật đầu: “Ừ, vậy anh đi đường cần thận.” nói xong quay người đi lên lầu. Hà Dịch Dương thấy An Hảo đi vào mới xoay người rời đi.
Cách đó không xa, Mạc Lê vừa chạy đến, vừa vặn thấy một màn này. Quả nhiên cô đoán không sai, Hà Dịch Dương nhất định lo lắng cho An Hảo, nên chắc chắn sẽ đến kiếm cớ đến nhà An Hảo. Nhìn theo bóng dáng Hà Dịch Dương bước lên xe, ánh mắt Mạc Lê hơi u ám, đáy lòng âm thầm thề, cô nhất định phải làm cho Hà Dịch Dương để mắt đến cô, cô tuyệt tối không cam tâm chỉ làm bạn bè bình thường với Hà Dịch Dương. Mạc Lê nghĩ như vậy, sau đó nắm chặt hai tay.
Chương 47: Sạch sẽ
An Hảo về đến phòng, thấy túi quà để trên mặt bàn. An Hảo kéo ghé xuống, lấy hộp quà bên trong, mở ra xem.
Nhìn thấy món quà, An Hảo khẽ giật mình, chậm rãi đưa tay cầm lên, làm một chiếc vòng tay đá quý màu hồng nhạt, còn được khảm những mảnh kim cương nhỏ, dưới ánh đèn chiếu trông như phát sáng. Cô nhìn thấy rất yêu thích, nhưng nhìn lại hộp quà, đây rõ ràng là nhãn hiệu của cửa hàng kia mà.
An Hảo đem vòng tay bỏ lại vào hộp quà, đóng túi lại. Đứng dậy đi tắm nước nóng, sau đó nằm trên giường. Ngày mai…
Tống Từ Nhất nửa đêm tỉnh lại, anh mơ thấy một giác mộng rất kinh khủng, mơ thấy mình liều mạng đuồi theo một chùm sáng, sau đó chùm sáng biến mắt, cả người anh liền lâm vào bóng tối vô tận.
Tống Từ Nhất liền tỉnh dây, thẳng đến khi Sở Hiên bước vào: “Đại ca, cậu dậy lúc nào thế?”
Tống Từ Nhất từ tốn nói: “Mới vừa thôi.” Sở Hiên nghe vậy mở miệng nói: “À đúng rồi, Nhã Nặc kia không biết vì sao biết được tin cậu bị thương, sau đó trở về, nói nhất định phải tới thăm cậu, nói không chừng đã biết cậu nằm ở đây rồi.”
Tống Từ Nhất vừa nghe thấy vậy, nhíu mày lạnh lùng nói: “Cô ta còn có mặt mũi đến đây thăm tớ à?”
Sở Hiên thở dài nói: “Dù sao cô ta cũng lớn lên từ nhỏ với cậu, CÔ tải.
Sở Hiên còn chưa nói xong, Tống Từ Nhất đã cắt ngang: “Cô ta không xứng.” Tống Từ Nhất siết chặt hai tay, khàn giọng nói: “Từ ngày cô ta làm tổn thương An Hảo trở đi, cô ta đã không xứng xuất hiện trước mặt tớ rồi.”
Sở Hiên thấy Tống Từ Nhất kích động như vậy, ánh mắt hơi tối lại. Lúc trước An Hảo bị tên lưu manh kia mang đi, suýt chút nữa xảy ra chuyện, đều là do Hà Nhã Nặc kia một tay bày ra.
Tống Từ Nhất sau khi biết chuyện, không biết đã nói gì, mà khiến cho Hà Nhã Nặc phải khóc lóc mà xuất ngoại.
Bọn họ cũng không phải đồ đần, Hà Nhã Nặc một mực luôn vây quanh Tống Từ Nhất, là có thể nhìn ra được cô ta thích Tống Từ Nhất. Thế nhưng hết lần này tới lần khác cô ta lại đụng phải An Hảo, còn gây ra chuyện như vậy. Theo tính tình của Tống Từ Nhất, chỉ khiến cho Hà Nhã Nặc phải xuất ngoại đã là hạ thủ lưu tình lắm rồi. Hà Nhã Nặc vốn không có cơ hội, lần này lại còn dùng sai phương pháp.
Tống Từ Nhất sắc mặt âm trầm nhìn ra bên ngoài cửa sổ, môi mỏng mím chặt. Sở Hiên mở miệng nói: “Đại ca, tớ mang cơm từ nhà đi, đều là đồ dơ dì trong nhà nấu đấy.” nói xong bỏ túi trong tay xuống, chuẩn bị bày ra. Tống Từ Nhất mở miệng nói: “Cảm ơn, nhưng tớ ăn không vào.”
Sở Hiên dừng tay, nhìn Tống Từ Nhất luôn nhìn chằm chằm vào đồng hồ “Cậu đang đợi chờ cái gì vậy?”
Thân hình Tống Từ Nhất lập tức cứng đờ, không nói gì. Sở Hiên bát lực ngồi xuống, haiz, nếu như không được gặp chắc cậu ấy sẽ tuyệt vọng thôi.
An Hảo mặc áo khoác. Lâm Uyễn nhìn thấy hỏi: “Con lại tới bệnh viện à?” An Hảo đang kéo khóa, dừng một chút nói: “Vâng, con sẽ về sớm một chút.” Lâm Uyễn không nói gì, chỉ bảo An Hảo nhớ để ý đến sức khỏe của mình, chú ý an toàn.
An Hảo vừa đến bệnh viện, trùng hợp lại đụng ngay Lục Minh Hạo ở ngoài hành lang. Lục Minh Hạo cản lại, nhìn An Hảo: “Cô còn tới đây làm gì?”
Trong lúc nhất thời, An Hảo nghẹn lời, vừa định nói thì Lục Minh Hạo đã nói trước: “Tôi tưởng rằng trước đó tôi đã nói rất rõ ràng rồi, cô nghe không hiểu à. Tôi nói lại lần nữa, cô đừng đến tìm đại ca nữa, cô không thể biến mắt à? Sạch sẽ, không để lại thứ gì. Đại ca từ nhỏ đã không giống người bình thường, cậu ấy đã phải chịu rất nhiều tổn thương rồi…” Lục Minh Hạo còn chưa nói xong.
Mắt An Hảo đã đỏ lên: “Đúng. Cậu nói đúng, nhưng tôi nói cho cậu biết, không ai là dễ dàng cả, tôi cũng đã phải trải qua rất nhiều việc. Thời gian dài như vậy, Tống Từ Nhất đã chịu không ít tốn thương, nhưng tất cả đều đổ hết lên đầu tôi à?” An Hảo dừng lại một chút, nói thêm: °A; không phải là cậu đang mượn cớ bức tôi rời khỏi Tống Từ Nhất đấy chứ?”
Lục Minh Hạo thản nhiên nói: “Nếu cô đã nhìn ra thì tôi cũng thừa nhận, không sai, tôi chính là có ý này đấy.”
An Hảo hơi run, chậm rãi nói: “Được, tôi sẽ rời đi, giống như cậu nói…sạch sẽ.” Nói xong An Hảo quay người rời đi.
Lục Minh Hạo nhìn theo bóng dáng An Hảo rời đi, lông mày không khỏi nhíu lại, đây coi như là kết thúc đi. Hai người họ phải tách ra thì mới tốt, đừng có trách tôi, An Hảo, bởi vì hai người căn bản không thể đi đến cuối cùng.
An Hảo vừa ra khỏi bệnh viện, liền đụng phải Hà Nhã Nặc vừa xuống xe. An Hảo sửng sốt, ánh mắt Hà Nhã Nặc cũng vừa chạm tới.
Hà Nhã Nặc đi tới nói: “Cô đi đâu vậy? Cô cũng tới thăm anh Từ Nhất sao?”
An Hảo lạnh lùng nói: “Không liên quan tới cô.”
Hà Nhã Nặc phảng phất như bị kích thích, khuôn mặt tinh xảo trở nên vặn vẹo: “Cô còn có mặt mũi đến thăm anh Từ Nhất?
Đều là tại cô, cô đúng là thứ yêu tinh hại người,lúc trước máy tên phế vật kia sao lại không hủy hoại cô đi chứ, vì sao cô không phải là người bị đâm chứ? Mạng của cô cũng lớn lắm.”
An Hảo nghe vậy trợn to hai mắt, quay đầu: “Mấy kẻ lưu manh kia là do cô tìm tới?”
Hà Nhã Nặc cắn răng: “Thì sao? Chính là tôi tìm tới, chỉ tiếc là không thể hủy hoại cô.”
An Hảo vừa nghe tháy, liền tát một cái mạnh vào mặt Hà Nhã Nặc. Hà Nhã Nặc bị đánh không kịp phản ứng, cô ta không nghĩ tới An Hảo lại dám động thut. Mắt Hà Nhã Nặc đỏ lên, giơ tay muốn đánh lại. Tiếc là đã bị An Hảo túm lấy cổ tay.
Hà Nhã Nặc hét lên: “Cô điên rồi à? Cô lại dám đánh tôi?”
An Hảo cười lạnh: “Tôi mới đánh cô có một cái là còn nhẹ đấy.”
Hà Nhã Nặc trừng mắt nhìn An Hảo: “Cô biết tôi là ai không?
Hử? Tôi cho cô biết anh Từ Nhất sẽ không bỏ qua cho cô đâu.”
An Hảo dùng sức bóp chặt tay Hà Nhã Nặc, khiến cho cô ta đau phải kêu lên thành tiếng. An Hảo lạnh lùng nói: “À, tôi cũng nói cho cô biết, Từ Nhất cả đời này cũng sẽ không thích cô đâu.” Nói xong dùng sức hắt tay Hà Nhã Nặc ra, sau đó quay người rời đi.
Hà Nhã Nặc bị quăng lảo đảo thân hình, suýt chút thì té ngã.
Sau khi đứng vững, hung tợn nhìn theo bóng lưng An Hảo, tay xoa lên bên mặt bị đánh sưng đỏ nói: “An Hảo cô giỏi lắm, lại dám đánh tôi, cô cứ chờ đó mà xem.”
Hà Nhã Nặc mở túi xách ra, lấy gương soi sửa lại tóc tai. Nhìn đến bên mặt bị đánh sưng đỏ, vừa định che đi, do dự một chút, lại cất gương vào trong túi.
Hà Nhã Nặc đến bên ngoài phòng của Tống Từ Nhất gõ cửa một tiếng, sau đó đi vào. Chỉ thấy Tống Từ Nhất nằm trên giường bệnh nháy mắt đã quay đầu ra. Ánh mắt từ vui vẻ khi nhìn thấy Hà Nhã Nặc ngay lập tức biến thành chán ghét, sau đó nghiêng đầu đi.
Sở Hiên mở miệng hỏi trước: “Hà Nhã Nặc, sao cô lại trở lại, không phải đã nói với cô là không được đến hay sao?”
Hà Nhã Nặc nũng nịu nói: “Em thực sự rất lo lắng cho anh Từ Nhất, không có cách nào khác đành phải đến thăm anh ấy một chút.” Nói xong nhìn về phía Tống Từ Nhất: “Anh Từ Nhất, em biết sai rồi, chuyện lúc trước là em không đúng, anh có thể đừng giận em được hay không?”
Tống Từ Nhất quay đầu lại nhìn chằm chằm Hà Nhã Nặc, lạnh lùng nói: “Cô làm sai? Vậy tại sao không đi cầu xin sự tha thứ của An Hảo đi? Tôi đã rất nhân từ rồi, cô tranh thủ mà cút đi cho khuất mắt tôi.”
Hà Nhã Nặc bị mắng như vậy, nước mắt tí tách rơi xuống, tay khẽ đưa lên vuốt bên mặt. Sở Hiên vốn định bảo cô ta mau rời đi, lại nhìn thấy mặt cô ta bèn hỏi: “Mặt cô bị làm sao vậy?”
Hà Nhã Nặc ủy khuất vừa khóc vừa nói: “Lúc em đến thăm anh Từ Nhất, không may đụng phải An Hảo, em cũng cảm tháy là em không đúng cho nên đã xin lỗi cô ấy rồi, không nghĩ tới cô ấy lại ra tay đánh em.”
Tống Từ Nhất vừa nghe đến An Hảo, có chút vội vàng hỏi: “An Hảo? Cô nói cô vừa mới gặp được An Hảo sao?” Hỏi xong liền muốn đứng dậy.
Hà Nhã Nặc vội vàng nói: “Đúng vậy, em còn hỏi cô ấy là có phải đến thăm anh không, nhưng cô ấy bảo là chỉ tới để lấy thuốc mà thôi.”
Lục Minh Hạo đứng một bên nhíu mày, nhưng không nói gì.
Tống Từ Nhất vừa nghe vậy, động tác đang chuẩn bị đứng dậy liền cứng đờ, trong nháy mắt mặt tối sầm lại.
Hà Nhã Nặc còn cảm thấy chưa đủ, còn tiếp tục bịa đặt thêm: “Em nói với cô ấ, sao cô không có chút lòng biết ơn nào với anh Từ Nhất vậy, anh Từ Nhất chính là bởi vì cô nên mới bị thương, cô ấy còn nói chuyện không liên quan đến em. Anh Từ Nhất anh…”
“Cút!” Đôi mắt Tống Từ Nhất đỏ ngầu quát ầm lên.
Sở Hiên vội vàng kéo Hà Nhã Nặc ra ngoài, ra hiệu với cô ta để cô ta không nói nữa. Dù Hà Nhã Nặc không cam lòng, vì sao cô ta bị đánh thành như vậy, mà anh Từ Nhất lại không quan tâm một chút nào tới cô ta/ Lục Minh Hạo cùng Sở Hiên lôi kéo Hà Nhã Nặc ra ngoài, đóng cửa lại. Sở Hiên đứng bên ngoài nhìn bộ dạng mắt khống chế của Tống Từ Nhất, chỉ thở dài.
Chương 48: Không thể nhận
Sở Hiên đứng ở cửa nói với Hà Nhã Nặc: “Em về đi, đừng chọc tức anh Nhất nữa.”
Hà Nhã Nặc không nghe theo, nói: “Nhưng…” Chưa kịp nói xong, cô ta liền bị Lục Minh Hạo ngắt lời: “Đủ rồi, Hà Nhã Nặc.”
Hà Nhã Nặc nghe xong, vành mắt đỏ hoe, dậm chân rời đi.
Sau khi Hà Nhã Nặc rời đi, Sở Hiên hỏi Lục Minh Hạo: “Có phải cậu cũng thấy An Hảo đến rồi?”
Lục Minh Hạo không phủ nhận. Sở Hiên thở dài, nhìn vào phòng bệnh nói: “Cậu nói xem chúng ta làm như vậy có đúng không?” Sau một lúc, Lục Minh Hạo nhàn nhạt nói: “Chắc là A “
vậy…
Tống Từ Nhất nghe xong những gì Hà Nhã Nặc nói, ngay lập tức không thể kiểm soát bản thân, khiến cho miệng vết thương càng đau thêm. Trán Tống Từ Nhất toát mồ hôi, đôi mắt anh đỏ hoe, nắm chặt tay lại. Tại sao? Tại sao cô đã hứa mà lại không đến gặp anh? Có phải cô đang ở bên cạnh người khác…
An Hảo trở về nhà, cô tức giận đến nỗi bị thương khi đánh Hà Nhã Nặc. Nhưng cái tát này thực sự vẫn còn nhẹ với cô ta.
An Hảo bình tĩnh lại một chút, đi vào phòng, vô tình liếc nhìn cái túi trên bàn. An Hảo bát lực xoa xoa lông mày, lấy điện thoại di động ra gọi cho Hà Dịch Dương.
“An Hảo? Tại sao em lại nghĩ tới việc gọi cho anh, có chuyện gì vậy?” Hà Dịch Dương cảm thấy lạ, An Hảo hiếm khi chủ động gọi cho anh. An Hảo hỏi: “Bây giờ anh rảnh không?”
Hà Dịch Dương kìm nén sự phần khích nói: “Rảnh, vậy anh đến đón em.” An Hảo cầm chiếc túi lên nói: “Không cần, tìm một nơi là được, em sẽ qua đó.”
Hà Dịch Dương đồng ý, rồi An Hảo cúp máy.
An Hảo cầm chiếc túi lên, Lâm Uyễn trong bếp nghe thấy tiếng động, bà thấy An Hảo lại đi ra ngoài: “Sắp ăn cơm rồi con còn đi đâu?”
Lâm Uyễn nhìn chiếc túi trong tay An Hảo hỏi: “Đây không phải là món quà Tiểu Hà tặng con sao?”
An Hảo gật đầu: “Vâng, con sẽ trả lại cho anh ấy ngay bây giờ.” Vẻ mặt Lâm Uyễn khó hiểu. An Hảo lấy ra chiếc vòng tay, Lâm Uyễn thấy nó liền ngạc nhiên.
An Hảo đặt nó lại rồi nói: “Vậy con đi đây.” Lâm Uyễn gật đầu. Sau khi An Hảo đi, Lâm Uyễển mới hồi phục thần trí, chàng trai này, bà chỉ biết cậu ta khá là giàu, không ngờ lại giàu đến như vậy.
“An Hảo? Tại sao em lại nghĩ tới việc gọi cho anh, có chuyện gì vậy?” Hà Dịch Dương cảm thấy lạ, An Hảo hiếm khi chủ động gọi cho anh. An Hảo hỏi: “Bây giờ anh rảnh không?”
Hà Dịch Dương kìm nén sự phấn khích nói: “Rảnh, vậy anh đến đón em.” An Hảo cầm chiếc túi lên nói: “Không cần, tìm một nơi là được, em sẽ qua đó.”
Hà Dịch Dương đồng ý, rồi An Hảo cúp máy.
An Hảo cầm chiếc túi lên, Lâm Uyễn trong bếp nghe thấy tiếng động, bà thấy An Hảo lại đi ra ngoài: “Sắp ăn cơm rồi con còn đi đâu?”
Lâm Uyễn nhìn chiếc túi trong tay An Hảo hỏi: “Đây không phải là món quà Tiểu Hà tặng con sao?”
An Hảo gật đầu: “Vâng, con sẽ trả lại cho anh ấy ngay bây giờ.” Vẻ mặt Lâm Uyễn khó hiểu. An Hảo lấy ra chiếc vòng tay, Lâm Uyễn thấy nó liền ngạc nhiên.
An Hảo đặt nó lại rồi nói: “Vậy con đi đây.” Lâm Uyễn gật đầu. Sau khi An Hảo đi, Lâm Uyễển mới hồi phục thần trí, chàng trai này, bà chỉ biết cậu ta khá là giàu, không ngờ lại giàu đến như vậy.
Tống Từ Nhất mím chặt miệng không nói gì. Sau khi suy nghĩ một lúc, Sở Hiên lại nói: “Nếu anh không ăn gì thì trông rất không có tinh thần, rất luộm thuộm…”
Ngay khi Tống Từ Nhất nghe xong, anh cau mày, rồi mới chậm rãi nói: “Đưa nó cho tôi.” Sở Hiên ngạc nhiên, nhanh chóng cầm bát cháo bên cạnh đưa cho Tống Từ Nhất. Quả nhiên là có hiệu quả.
Tống Từ Nhất chỉ ăn một bát cháo rồi cũng không ăn gì nữa.
Sở Hiên cũng tạm thời yên tâm.
Tống Từ Nhất nghĩ về giác mơ đó của mình, An Hảo có điều gì đó không đúng, anh rất bất an. Anh luôn cảm thấy An Hảo muốn rời đi. Nhưng anh còn có thể làm gì? Bọn họ chẳng phải quan hệ gì cả.
Mạc Lê nghĩ đến cảnh cô đã nhìn thấy thì liền cảm thấy lòng đau như cắt, hôm đó cô thấy Hà Dịch Dương rời khỏi nhà của An Hảo. Cô thực sự nhịn không được tới tìm Hà Dịch Dương, muốn nói cho anh biết tâm ý của mình, nhưng làm thế nào cô có thể? Cứ như vậy là được rồi, bạn bè, đúng, chính là bạn bè.
Cùng An Hảo, còn có anh ấy, là bạn bè…
Mạc Lê nắm chặt điện thoại, cô ấy đã do dự cả một ngày, xóa đi xóa lại chữ đã gõ ra. Cuối cùng cô gửi một tin, anh đang làm gì vậy. Thấy đã gửi thành công, Mạc Lê lập tức tắt điện thoại, không tiếp tục nhìn điện thoại nữa. Kết quả khác với những gì cô nghĩ, anh rất nhanh đã trả lời lại.
Hà Dịch Dương trả lời: Đang uống rượu.
Mạc Lê vui mừng khôn xiết khi nghe thấy tiếng thông báo, cô kìm nén sự phấn khích của mình. Thấy tin nhắn Hà Dịch Dương gửi đến, Mạc Lê lập tức cau mày, uống rượu? Hà Dịch Dương đang uống với ai? Không lẽ là An Hảo?
Nghĩ đến đây, cô liền hỏi Hà Dịch Dương đang uống rượu ở đâu. Không lâu sau Hà Dịch Dương liền gửi lại. Mạc Lê không nghĩ gì thêm, mặc quần áo vội vã rời đi.
Mạc Lê đến nơi, xuống xe. Mạc Lê đẩy cửa vào thì phát hiện quán này rất yên tĩnh, không khí vô cùng thanh lịch, quán mở nhạc và cũng không nhiều người lắm. Mạc Lê tìm kiếm, cuối cùng thấy Hà Dịch Dương.
Mạc Lê ngay lập tức tiến đến và hỏi: “An Hảo đâu?” Hà Dịch Dương thấy Mạc Lê đến đi tới nói: “Gì cơ? Anh tự mình đến.”
Mạc Lê sững sờ, nhất thời có chút ngượng ngùng, cô thậm chí còn quên hỏi mà đã vội vàng đến đây.
Hà Dịch Dương thấy Mạc Lê đứng ngây ngốc, anh nói: “Ngồi xuống đi.” Sau đó anh rót một ly rượu cho Mạc Lê. Mạc Lê từ từ ngồi xuống hỏi: “Tại sao anh lại muốn uống rượu? Lại còn một mình uống?”
Tay Hà Dịch Dương đang đưa rượu lên miệng liền sững lại, anh nở một nụ cười cay đắng, ngắng đầu lên, một hơi uống cạn. Nhìn thấy Hà Dịch Dương như thế này, trong lòng Mạc Lê đã đoán được một chút, vì vậy cô không hỏi thêm nữa, cầm rượu trước mặt lên, rót đầy và uống hết.
Hà Dịch Dương nói: “Em đừng uống vội vàng như vậy, rất dễ bị say.” Mạc Lê lau miệng nói: “Sao vậy? Sợ em uống say rồi thì làm gì anh à?” Hà Dịch Dương mỉm cười nói: “Vậy thì không thể.”
Mạc Lê co giật khóe miệng, không nói gì thêm. Hai người cứ như vậy cùng uống rượu. Mạc Lê đang định uống thêm một ly nữa, Hà Dịch Dương liền ngăn lại: “Đủ rồi, em không thể uống „am nưa.
Mạc Lê không say, nhưng cô quay đầu sang nhìn Hà Dịch Dương. Dưới ánh sáng, cô chỉ thấy đôi mắt của Hà Dịch Dương lấp lánh. Nếu cô giả điên trực tiếp nhào tới hôn anh thì sao nhỉ?
“Mạc Lê? Mạc Lê, em say rồi sao?” Hà Dịch Dương huơ tay trước mắt Mạc Lê. Mạc Lê trở lại bình thường, nhanh chóng nói: “Không có.”
Hà Dịch Dương nói: “Vậy chúng ta về thôi, ra ngoài hít thở.”
Mạc Lê gật đầu, cô điên rồi sao, vừa nãy tự dưng lại nghĩ muốn hôn Hà Dịch Dương chứ, mặt Mạc Lê nóng bỏng.
Hai người đang đi dưới ánh đèn đường, Mạc Lê thỉnh thoảng liếc nhìn Hà Dịch Dương, mặt cô đỏ bừng khi nghĩ về chuyện vừa nãy. Hà Dịch Dương quay đầu sang nhìn thấy: “Có phải em thật sự say rồi không, mặt em đỏ lắm.”
Mạc Lê nhanh chóng lắc đầu: “Không có không có, anh xem em đi vững chưa này, chỉ là lúc nãy bên trong nóng quá nên vậy.
Hà Dịch Dương ừ một tiếng rồi không nói gì thêm.
Chương 49: Đêm đông lạnh giá
Hà Dịch Dương cùng Mạc Lê cứ đi như vậy, Mạc Lê nhìn ánh đèn đường hắt vào người Hà Dịch Dương. Có lẽ mình thích người nào thì người ấy sẽ phát sáng như vậy. Khi Mạc Lê đang nhìn đến ngây ngốc, Hà Dịch Dương hỏi: “Mạc Lê, em đã bao giờ thích ai chưa?”
Mạc Lê bị hỏi liền sững sờ, cô gật đầu trả lời: “Từng có.” Cô không thể nói bây giờ cô ấy có được, mà người ấy lại ở ngay trước mặt cô. Hà Dịch Dương dừng lại, bước đến lan can, đặt tay lên lan can và nhìn vào những ánh đèn đầy màu sắc ở phía xa. Anh tiếp tục nói: “Người em đã từng thích, có phải cũng giống như một ngôi sao, rực rỡ chíu rọi, giống như một ngôi sao, có thể ngắm nhìn nhưng không thể hái xuống…”
Mạc Lê ở đằng sau Hà Dịch Dương, nghe xong những lời của Hà Dịch Dương, giọng cô lạnh lẽo và cô đơn. Mạc Lê mỉm cười cay đẳng nói: “Ừm, đúng vậy.”
Hà Dịch Dương lại nói: “Tại sao có vài chuyện đã có đáp án hiển hiện ngay trước mắt, nhưng lại cứ giả vờ như không thấy, tiếp tục bước tiếp? Kiên trì cho bản thân xem, vì không cam tâm, hay là muốn cảm động được người ta?” Hà Dịch Dương nói xong, mắt anh mờ đi, anh đang nói cho ai nghe vậy?
Mạc Lê bước tới bên cạnh Hà Dịch Dương: “Anh… đang thích ai phải không?”
Hà Dịch Dương sững người, rồi trả lời: “Không có, anh đang nói về bạn của anh.”
Mạc Lê cúi đầu thì thầm: “Vậy à…” Sau đó, cô nói: “Vậy bạn của anh có muốn tiếp tục thích cô ấy nữa không?”
Hà Dịch Dương nghe xong câu hỏi của Mạc Lê, mỉm cười nói: “Mặc dù cậu ấy không nói ra, nhưng chắc chắn cậu ấy sẽ tiếp tục thích, sẽ không từ bỏ. Cậu ấy sẽ luôn dõi theo ngôi sao đó.” Nói tới đây, hình như Hà Dịch Dương nhớ ra gì đó, khóe miệng nhéch lên, đôi mắt đầy dịu dàng.
Mạc Lê nhìn thấy, trái tim cô như bị bóp nghẹn, cố gắng trả lời một cách tự nhiên: “Vậy à…” Nếu đã như vậy, cô cũng không muốn từ bỏ. Cô cũng muốn dõi theo ngôi sao trong trái tim mình. Nghĩ đến đây, Mạc Lê nhìn về phía Hà Dịch Dương, trái tim cô càng trở nên kiên định.
Trời vừa sáng, An Hảo đã dậy rồi. Cô không thể ngủ được, cả đêm có lăn qua lăn lại. Nhất định Tống Từ Nhát đang đợi cô, nhưng…
An Hảo dọn dẹp một chút, sau đó bắt xe đến bệnh viện. Sau khi đến bệnh viện, cô cứ đắn đo mãi không vào trong. Do dự một lúc lâu, cuối cùng cô ngồi xuống băng ghế trong bệnh viện.
Ghế rất lạnh, An Hảo cứ ngồi như vậy. Sau khi ngồi một lúc lâu, cho đến khi cơ thể cô đông cứng lại, An Hảo từ từ đứng dậy, ngước lên nhìn rồi xoay người rời đi.
Trong phòng bệnh, Tống Từ Nhất đứng trước cửa sổ, nhìn sương mù trên cửa sổ biến thành những giọt nước. Lại một ngày nữa trôi qua, cô ấy vẫn không đến. Tại sao lại không đến, rõ ràng cô đã đồng ý với anh rồi, vậy mà tại sao…
Sở Hiên từ bên ngoài phòng bệnh thấy Tống Từ Nhất như vậy, trong khoảnh khắc không biết phải làm gì. Hôm nay Tống Từ Nhất chưa ăn một hạt cơm nào cả. Rõ ràng là một bệnh nhân, hai”
. Sở Hiên suy nghĩ một lúc rồi mở cửa bước vào nói: “Anh Nhát, anh ăn chút gì đi, trời cũng tối rồi, cô ấy không đến đâu.”
Tống Từ Nhất lạnh lùng nói: “Đưa điện thoại cho tôi.” Sở Hiên nghe xong, nghỉ ngờ đưa điện thoại cho Tống Từ Nhất.
Tống Từ Nhất bắm số của An Hảo, thì ra Sở Hiên đã lưu rồi.
Khi Tống Từ Nhất gọi, Sở Hiên nhìn thấy liền ra khỏi phòng bệnh, anh ta đóng cửa lại và đang ngồi ngoài cửa.
An Hảo vừa tắm xong, đang lau tóc. Bỗng điện thoại reo, An Hảo quàng chiếc khăn lên đầu, cầm điện thoại lên.
Sở Hiên? Tại sao anh ta lại gọi cho mình, An Hảo trả lời điện thoại: “Alo? Sở Hiên?” Đầu dây bên kia không có một âm thanh cho đến khi cơ thể cô đông cứng lại, An Hảo từ từ đứng dậy, ngước lên nhìn rồi xoay người rời đi.
Trong phòng bệnh, Tống Từ Nhất đứng trước cửa sổ, nhìn sương mù trên cửa số biến thành những giọt nước. Lại một ngày nữa trôi qua, cô ấy vẫn không đến. Tại sao lại không đến, rõ ràng cô đã đồng ý với anh rồi, vậy mà tại sao…
Sở Hiên từ bên ngoài phòng bệnh thấy Tống Từ Nhất như vậy, trong khoảnh khắc không biết phải làm gì. Hôm nay Tống Từ Nhất chưa ăn một hạt cơm nào cả. Rõ ràng là một bệnh nhân, hai”
. Sở Hiên suy nghĩ một lúc rồi mở cửa bước vào nói: “Anh Nhất, anh ăn chút gì đi, trời cũng tối rồi, cô ấy không đến đâu.”
Tống Từ Nhất lạnh lùng nói: “Đưa điện thoại cho tôi.” Sở Hiên nghe xong, nghỉ ngờ đưa điện thoại cho Tống Từ Nhất.
Tống Từ Nhất bắm số của An Hảo, thì ra Sở Hiên đã lưu rồi.
Khi Tống Từ Nhất gọi, Sở Hiên nhìn thấy liền ra khỏi phòng bệnh, anh ta đóng cửa lại và đang ngồi ngoài cửa.
An Hảo vừa tắm xong, đang lau tóc. Bỗng điện thoại reo, An Hảo quảng chiếc khăn lên đầu, cầm điện thoại lên.
Sở Hiên? Tại sao anh ta lại gọi cho mình, An Hảo trả lời điện thoại: “Alo? Sở Hiên?” Đầu dây bên kia không có một âm thanh nào, tim An Hảo ngay lập tức bị bóp chặt, cô hỏi một cách lo lắng: “Alo? Có phải Tống Từ Nhất đã xảy ra chuyện gì không?
Nói chuyện đi chứ?”An Hảo vừa nói vừa lấy chiếc khăn trên đầu xuống, cô mở tủ quần áo ra, chuẩn bị thay quần áo, lúc nào cũng có thể chạy ngay tới đó.
Lúc này, giọng nói từ tính quen thuộc từ từ phát ra từ bên kia điện thoại: “Nếu em đã lo lắng cho anh như vậy, tại sao lại không đến gặp anh?”
An Hảo nghe thấy giọng nói của Tống Từ Nhất, ngay lập tức cứng đờ, một lúc lâu sau mới nói: “Tống Từ Nhất?”
Tống Từ Nhất tiếp tục hỏi: “Tại sao?”
An Hảo hỏi: “Anh cảm thấy tốt hơn chưa?” Tống Từ Nhất cau mày, gẳn giọng: “Tại sao em không đến?”
An Hảo im lặng một lúc, rồi mới nói với giọng hơi run rẫy: “Sau này anh tự chăm sóc bản thân cho tốt, yêu thương cơ thể của mình…”
An Hảo chưa nói xong, Tống Từ Nhất liền hét lên: “Không, anh không biết, em nói cho anh biết đi, em muốn đi đâu?”
Vàng mắt của An Hảo đã đỏ, cô cũng hét lên: “Anh với tôi thì có quan hệ gì chứ? Sau này cũng không có quan hệ gì cả. Cho nên tôi đi đâu thì liên quan gì đến anh?”
Tống Từ Nhất nắm chặt điện thoại, các khớp màu trắng đã hiện lên, anh nghiễn răng nói: “Em nói gì? Con mẹ nó, em nói lại lần nữa xem?”
An Hảo kìm nén những giọt nước mắt nói: “Nghe không hiểu sao? Tôi nói không liên quan đến anh.”
Mắt Tống Từ Nhất đỏ như máu, anh khàn giọng gầm lên: “Được, không liên quan đến tôi, con mẹ nó, cả đời này cũng đừng đến tìm tôi nữa.” Nói xong anh cúp điện thoại.
Sau khi Tống Từ Nhất cúp điện thoại, ngực anh phập phồng vì kích động. Tống Từ Nhát dựa vào tường, ngực cảm thấy rất đau. Tống Từ Nhất hít thở khó khăn, trong đầu anh chỉ còn câu nói đó, cô đi đâu không liên quan đến anh. Tại sao, rốt cuộc tại sao em muốn đi, tại sao lại trở nên như thế này.
Sở Hiên nghe thấy động tĩnh, anh ta đầy cửa bước vào, phát hiện có gì đó không ổn. Thấy Tống Từ Nhất ôm ngực, anh vội vàng bước tới đỡ anh: “Anh Nhất, anh sao vậy? Để em đi gọi bác sĩ.”
Tống Từ Nhất nắm lấy Sở Hiên, yếu ớt nói: “Không cần, tôi không sao…” Nói xong, anh ôn định cơ thể, đi đến giường ngồi xuống.
Sở Hiên ngập ngừng một chút rồi hỏi: “Anh Nhất, anh…” Tống Từ Nhất không ngắng đầu lên mà nói: “Cậu về đi.”
Nói xong, Tống Từ Nhất khó khăn nằm xuống. Sở Hiên thấy Tống Từ Nhất nằm xuống, không tiếp tục hỏi, chỉ nhàn nhạt nói: “Vậy em về đây, ngày mai em lại tới.” Nói xong anh ta liền cầm áo khoác lên, rời khỏi phòng bệnh. Sau khi đóng cửa, Sở Hiên nhìn bóng lưng của Tống Từ Nhất đang nằm trên giường, rốt cuộc đã nói gì? Anh Nhất phản ứng mạnh mẽ như vậy.
Sau khi An Hảo thấy Tống Từ Nhất cúp điện thoại, cô không thể nhịn nước mắt rơi. Chậm rãi ngồi xổm xuống, ôm lấy đầu gối, vùi đầu vào vòng tay và khóc. Thực sự kết thúc rồi, cô ấy và Tống Từ Nhất không thẻ tiếp tục được nữa, cứ như vậy đi, kết thúc rồi…
An Hảo khóc cho đến khi không còn sức, cô rửa mặt rồi nằm trên giường, suy nghĩ một lát, giọt nước mắt trên má lại lăn dài, An Hảo lau chúng đi, nước mắt lại trào ra, cô không thể kiềm chế được. Phải làm sao đây, cô đã cố gắng hết sức để không nghĩ về chuyện đó, nhưng tại sao trong đầu cô chứa đầy hình bóng anh, rốt cuộc cô nên làm gì, nếu ngay từ đầu, nếu nhịn con tim rung động thì tốt rồi.
Tống Từ Nhất nằm trên giường, suy nghĩ về những gì An Hảo nói. Tại sao cô có thể tàn nhẫn như vậy? Rõ ràng hôm đó vẫn rất tốt, tại sao đột nhiên lại như vậy, đột nhiên muốn rời đi.
Tống Từ Nhất anh tuyệt đối, tuyệt đối sẽ không bao giờ tìm cô nữa, dù cô đi đâu, có chết anh cũng không đến tìm cô.
Đêm càng lúc càng tối, cũng càng lúc càng lạnh. Đêm mùa đông lạnh lẽo, băng giá, làm tâm trạng người ta cũng lạnh giá theo. Trái tim đã tan chảy đã được những giá rét trong đêm đông bao quanh bằng tuyết trắng.
Chương 50: Cầu xin em, đừng đi
Lúc Sở Hiên đến thăm Tống Từ Nhất, chỉ thấy Tống Từ Nhất đang đừng cạnh cửa sổ, quay lưng vào phòng. Cô độc lại lạnh như băng. Cuối cùng vẫn biến thành như vậy.
Sở Hiên thở dài, mở miệng nói: “Anh Nhất, ăn chút gì đi.” Tống Từ Nhất giống như không nghe thấy, vẫn không nhúc nhích. Sở Hiên đến gần, chỉ thấy vẻ mặt đầy chán chường của Tống Từ Nhất, quần thâm mắt càng đậm hơn. Sở Hiên cả kinh nói: “Anh Nhất, không phải cậu đứng đây cả đêm đấy chứ?”
Tống Từ Nhất không nói gì, vẫn đứng yên như cũ. Sở Hiên gấp gáp vội đến đỡ Tống Từ Nhất vào giường, lúc này mới phát hiện cả người Tống Từ Nhất cứng đờ. Vành mắt Sở Hiên lập tức đỏ bừng, thật là người điên mà, “Anh Nhất, cậu có thế đừng hành hạ mình như vậy nữa được không.” Nói xong lại tiếp tục chậm rãi đỡ Tống Từ Nhất từng bước, từng bước đi về giường.
Tống Từ Nhất đứng trước cửa số một đêm, lúc này chân đã sớm tên rần không còn cảm giác, cau mày tê tái. Tống Từ Nhất khó khăn ngồi xuống, Sở Hiên nâng chân Tống Từ nhất đặt lên giường sau đó kéo chăn đắp lên cho cậu.
Sở Hiên thấy dáng vẻ Tống Từ Nhất như cái xác biết đi như vậy, trong lòng cậu tràn đầy chua xót. Yên lặng ngồi bên cạnh Tống Từ Nhất mà không nói gì cả.
Khi An Hảo tỉnh lại, thiếu chút nữa là không mở nổi mắt. Không biết đã khóc bao lâu, An Hảo cảm giác cổ họng cứ như bị ma sát đến bốc khói. An Hảo vén chăn lên, đứng dậy đi rửa mặt, nhìn vào gương lại bị chính dáng vẻ của mình dọa sợ. Đôi mắt hoàn toàn sung húp như quả hạch đào, An Hảo than thở trong lòng, đây là rốt cuộc kém cỏi cỡ nào mới có thể khóc thành dáng vẻ thế này.
An Hảo đi ra khỏi phòng, Lâm Uyễn nghe được tiếng mở cửa, lập tức đi ra khỏi phòng bếp. Nhìn thấy An Hảo đứng đó, bà hơi khựng lại vài giây rồi mới ôn nhu nói: “Mẹ nấu mì, con cón muốn ăn thêm trứng không?”
An Hảo nhìn dáng vẻ thận trọng của Lâm Uyễn, quả nhiên, tối hôm qua đều bị bà nghe được rồi. An Hảo giật giật khóe môi, nói: “Đều được ạ.”
Lâm Uyễn nghe được thì gật đầu một cái rồi quay trở lại phòng bếp. An Hảo ngồi xuống, thấy trên bàn có sữa bò nóng, trong lòng không khỏi ấm áp. An Hảo cầm cốc sữa lên uống một ngụm, nhìn bóng dáng Lâm Uyễn bận rộn trong phòng bếp, An Hảo khẽ cười.
An Hảo ăn xong, Lâm Uyễn cau mày hỏi: “Sao lại ăn ít như vậy?” An Hảo nhìn bát mì còn dư lại hơn nửa, thở dài, cô không muốn ăn nên chỉ miễn cưỡng ăn một chút, “Con không đói bụng.”
Lâm Uyễn lo lắng nói: ‘Dạo này con gầy hơn không ít, con muốn ăn gì thì nói với mẹ, mẹ làm cho con.” An Hảo gật đầu một cái, sau đó đứng dậy đi về phòng.
Lâm Uyễn còn muốn gọi An Hảo lại, nhưng suy nghĩ vài giây cũng đành nhìn xuống. Sau khi quay về phòng, An Hảo ngồi xuống trước bàn học. Cầm quyền sách trên bàn lên, mở ra liền thấy tờ giấy kia. Tờ giấy hơi nhăn, nhưng nhìn một cái là có thể nhận ra chữ trên giấy đều là tên Tống Từ Nhát.
Thấy ba chữ Tống Từ Nhát, ánh mắt An Hảo như bị đâm đau, lòng quặn lại. Lúc An Hảo nhận ra chua xót lại xông lên đỉnh đầu, cô vội vàng đứng lên, nhét tờ giấy lại vào trong sách. Cầm áo khoác lên, đi ra ngoài.
Lâm Uyễn thấy An Hảo mặc áo khoác bèn hỏi: “Con phải ra ngoài? Đi với bạn sao?” An Hảo suy nghĩ vài giây, nói: “Con đi thăm bạn.”
Lâm Uyễn ngần ra, suy nghĩ vài giây rồi nói: “Đi đường cẩn thận, trở về sớm một chút.” An Hảo gật đầu một cái.
Khi An Hảo đến dưới bệnh viện, lại mắt dũng khí đi vào. Ngay cả việc gặp anh một lần cô cũng không có dũng khí, hơn nữa cũng đã nói sẽ không gặp lại, muốn quên đi mọi chuyện. An Hảo dừng lại ở bên dưới, từ đầu đến cuối đều không bước thêm một bước.
Bác sĩ đi vào, nháy mắt ra hiệu với Sở Hiên, Sở Hiên lập tức hiểu được, bèn đứng dậy nói: “Anh Nhất, tôi đi ra ngoài một lát.” Nói xong bèn đi ra ngoài, trước khi đi cũng không quên nhẹ nhàng đóng của lại.
Tống Từ Nhất thấy Sở Hiên đi rồi, cậu quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, bông tuyết bay bay. Tống Từ Nhất nhìn thấy cảnh này, lầm bẩm nói: “Tuyết rơi rồi…” Sau đó chậm rãi đứng dậy, khoác thêm áo khoác dài rồi đi ra ngoài.
Tống Từ Nhất đi ra khỏi bệnh viện, nhìn bông tuyết lay động.
Đột nhiên cơ thể cứng đờ, tầm mắt cũng đọng lại một chỗ.
An Hảo thấy Tống Từ Nhất thì sửng sốt. Là cô nhìn lầm rồi sao? Sao Tống Từ Nhất có thể ở bên ngoài?
Tống Từ Nhất từ từ đi đến gần cô, lúc này An Hảo mới thấy rõ gương mặt tiều tụy của Tống Từ Nhất. Rốt cuộc anh đã gầy hơn bao nhiêu? An Hảo nhìn đôi mắt phủ đầy tơ máu của Tống Từ Nhất, vành mắt lập tức ửng đỏ.
Hai người đứng đối diện nhau lâu như vậy, An Hảo mới mở miệng, run rầy nói: “Sao anh lại đi ra ngoài?”
Tống Từ Nhất nhìn cô gái mà mình ngày nhớ đêm mong đang ở trước mặt, cũng không nói gì, chỉ tiến lên ôm An Hảo vào lòng. Vùi đầu lên vai cô, tham lam ngửi hương vị trên người An Hảo.
An Hảo bị anh ôm thì hơi sửng sốt, vội vàng nói: “Vết thương của anh, cẩn thận đụng phải vết thương của anh.”
Tống Từ Nhất nghẹn ngào mở miệng: “An Hảo, đừng đi được không?
An Hảo dừng lại, lòng như bị đánh một cái, cố nén nước mắt.
An Hảo nhẹ nhàng đầy Tống Từ Nhất ra, chống lại ánh mắt của Tống Từ Nhất: “Chăm sóc bản thân cho tốt.”
Đôi mắt Tống Từ Nhất tối sầm lại, đáy lòng hoảng loạn muốn chết, vội vàng nắm chặt cổ tay An Hảo, “Tại sao?”
An Hảo nhẹ nhàng tránh khỏi tay Tống Từ nhát, thản nhiên nói: “Anh biết không, đã quá lâu rồi, không thể miễn cưỡng được.
Có thể chúng ta đã sớm quen với cô độc, cũng quen với việc chờ đợi.” Cũng có thể, chúng ta gặp nhau chính là một sai lầm Tẻ Nói xong, An Hảo liền xoay người rời đi. Tống Từ Nhất cảm nhận được hương vị trên người An Hảo đang dần rời ra. Tống Từ Nhất chỉ cảm thấy khoảng cách giữa hai người họ càng ngày càng xa, gào thét nói: “Xin em, đừng rời khỏi anh. Xin em…
Thân mình An Hảo hơi cứng lại, quay đầu nhìn đôi môi mỏng không chút huyết sắc của Tống Từ Nhất giờ phút này đang run nhẹ. Đôi mắt đỏ bừng, thân hình đơn bạc dường như muỗn vỡ tan.
An Hảo cũng không nhịn được nữa, nước mắt rơi không ngừng, nghẹn ngào nói: “Tống Từ Nhất, em đi đây.” Nói xong liền quay người bước đi không chút do dự. Nếu còn ở lại, cô sợ mình sẽ không thở được nữa, An Hảo đã không còn nhìn rõ đoạn đường trước mắt, cô chỉ bước đi thẳng về phía trước theo bản năng.
Tống Từ Nhất nhìn An Hảo quay người rời đi, đầu óc lập tức trống rỗng, lảo đão hai bước sau đó ngã quy xuống đất, nước mắt nóng bỏng xẹt qua má, Tim thật đau, thật sự rất đau, tựa như bị xét nát, Tống Từ Nhất cảm thấy khó thở, ngay cả đầu lưỡi cũng trỏ nên tê dại.
Trong thoáng chốc, cậu nghe thấy có người gọi tên mình, mơ hồ nhìn thấy Sở Hiên chạy đến bên cạnh. Sau đó dần mắt đi ý thức.
Sở Hiên chẳng qua chỉ rời đi nói chuyện với bác sĩ một lát thôi, sao lại biến thành như thế này được. Sở Hiên đứng bên ngoài lo lắng nhìn Tống Từ Nhất đã ngất xủi. Vốn bác sĩ tìm cậu nói thời gian này Tống Từ Nhất hồi phục không tốt chút nào, rõ ràng đã bị như vậy mà còn để mình bị sốt cao. Sở Hiên nắm chặt hai tay.
Bác sĩ cau mày đi ra, Sở Hiên vội tiến lên nói: “Sao rồi ạ, bác sĩ, bạn cháu thế nào rồi?”
Bác sĩ nghiêm túc nói: “Bạn cậu thật là làm bậy, thương nặng còn chưa hồi phục như vậy mà dám chạy loạn ra ngoài, mệt nhọc quá độ, bây giờ còn bị sốt nữa. Cũng may không ảnh hưởng đến vét thương, chờ giảm sốt thì cậu khuyên cậu ta một chút.”
Sở Hiên vội vàng gật đầu, bác sĩ lắc đầu than thở một cái rồi rời đi. Sở Hiên đẩy cửa đi vào, nhìn Tống Từ Nhất nằm trên giường không có chút sức sống. Sở Hiên nghĩ đến cảnh Tống Từ Nhất quỳ trên mặt đất kia, rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra?