• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trong phòng, một người con gái đang nằm trên giường lộ ra da dẻ trắng như tuyết, làm nổi bật lên vết máu ứ đọng ở trên đùi. An Hảo nhàm chán đùa nghịch tóc, chẳng biết nghĩ đến điều gì, môi khẽ cong lên.




Ting! An Hảo nghe được, nghiêng người cầm điện thoại di động, chỉ thấy Hà Dịch Dương gửi tin nhắn tới: “An Hảo, em không quên ngày mai cùng anh đi chọn trang sức đó chứ, mười giờ ngày mai anh đợi em ở trước nhà em đấy!”




Ấy, suýt chútđã quên mất việc này luôn rồi. Haizzz, đúng là há miệng mắc quai, An Hảo không khỏi cảm thán, cô cúi đầu chân của mình, dù sao thì vẫn có thể đi được, đã đồng ý với người ta không thể nuốt lời.




Ánh nắng bên ngoài rực rỡ, chờ tới khi An Hảo thức dậy thì đã chín giờ bốn mươi phút, An Hảo vỗ vỗ đầu, vội vội vàng vàng rửa mặt, buộc tóc đuôi ngựa. Thay một chiếc áo T shirt đơn giản và một chiếc quần jean skinny dài, đi thêm đôi giày trắng. Liếc nhìn mình trong gương, cầm son môi trên bàn lên, tô lên và mím môi cho đều làm khí sắc gương mặt đều tốt hơn, lúc này cô mới hài lòng xuống lầu.




Vừa ra khỏi nhàcô đã thấy Hà Dịch Dương đang dựa vào xe. Hôm nay anh ăn mặc có chút trang trọng, mặc một bộ tây trang vải kaki, tôn lên vóc người thon dài, so với vẻ đẹp trai tỏa nắng ngày thường thì lộ ra vẻ thành thục nhiều hơn. Người con trai đẹp đẽ, khí chất, tựa bên cạnh chiếc xe sang trọng liền thu hút ánh nhìn của những người ở trong tiểu khu. An Hảo cúi đầu nhìn quần áo mộc mạc trên người mình, co rút khóe miệng, sớm biết thì cô đã không ăn mặc tùy tiện như thế rồi.




Hà Dịch Dương chú ý tới An Hảo đang tiến đến, đáy mặt xẹt qua tia kinh diễm, mái tóc đen xinh đẹp buộc thành đuôi ngựa, nhẹ nhàng lay động theo bước chân, cũng nhẹ nhàng đùa giỡn trái tim anh. Trên mặt cô không có phấn trang điểm, tôn lên làn môi đỏ mọng càng thêm chói mắt. Gương mặt mị hoặc kết hợp với áo phông, quần jean đơn giản lại có thể toát vị khác, làm người khác không thể rời mắt.




Ánh mắt của Hà Dịch Dương dường như đóng đinh lên người của An Hảo, cô nhìn anh: “Này, đi thôi, anh không định đi mua quà cho mẹ anh à?”




Hà Dịch Dương lấy lại tinh thần, lúng túng cười: “Hahaha, đi chứ, đi chứ, mau lên xe thôi.” Hà Dịch Dương vừa nói vừa mở cửa xe cho An Hảo.




An Hảo ngồi trên xe, thắt chặt dây an toàn, nói: “Chỉ là đi dạo phố mua đồ trang sức mà anh có cần ăn mặc khoa trương thế không?”




Hà Dịch Dương nghe vậy cười nói: “Sao? Anh mặc như vậy có phải đẹp trai lắm không? Có làm em rung động chút nào không?”




“Dạ, dạ, dạ, quả thực làm mù mắt chó của em rồi.” An Hảo lười biếng nói. Hà Dịch Dương ha ha cười hai tiếng, tay cầm lái, ngón tay không tự chủ lại gõ gõ, cười híp mắt, như biểu hiện tâm trạng của anh đang rất tốt.




Đến nơi, xuống xe, nơi hai người đến vốn là nơi trung tâm mua sắm lớn nhất, tập trung toàn là trai xinh gái đẹp, hấp dẫn ánh mắt người qua đường. Hà Dịch Dương mang An Hảo vào một cửa hiệu trang sức nổi tiếng. Mẹ cô, Lâm Uyển, đã từng có rất nhiều đồ trang sức châu báu, cô cũng biết, trang sức ở cửa hàng này đều là của những nhà thiết kế hàng đầu thiết kế, mỗi thứ đều rất xa xỉ. An Hảo không khỏi liếc nhìn Hà Dịch Dương, cảm thấy tò mò về thân phận của anh.




Vào trong cửa hiệu, nhân viên liền tiến đến: “Quý khách, quý khách muốn xem qua món đồ gì ở đây ạ? Ở đây chúng tôi có vài mẫu mới, ngài có muốn xem qua không?”




Hà Dịch Dương gật đầu đáp: “Tôi muốn tìm một món làm quà sinh nhật cho mẹ của tôi”




Nhân viên cửa hàng ngay lập tức nói: “Vậy quý khách, ngài hãy thử nhìn xem chiếc vòng cổ đá quý này, mỗi chi tiết đều được thiết kế cực kì tinh xảo, nhìn quý khách đây khí chất nổi bật, chắc hẳn phu nhân ở nhà cũng là một người có khí chất, chiếc vòng cổ này, cực kì hiếm thấy và trân quý, cũng xứng với thân phận tôn quý của quý phu nhân, anh thấy như thế nào?”




An Hảo nghe được, đi tới thì thấy được chiếc vòng cổ đơn giản và thanh lịch nhưng cũng không kém phần tinh xảo, quý phái này. Hà Dịch Dương nghiêng đầu hỏi: “An Hảo, em xem cái này thế nào?”




An Hảo gật đầu, nói: “Ừ, em thấy được đấy!”




Hà Dịch Dương có được lời khẳng định, quay đầu nói với nhân viên cửa hàng: “Phiền chị gói giúp tôi chiếc dây chuyền này lại!”




Nhân viên cửa hàng vội vã đáp: “Được, quý khách, phiền ngài đợi một lát tôi sẽ bọc cho ngài ngay.”




Hà Dịch Dương nói với An Hảo: “Đợi anh một lát, anh đi quẹt thẻ!” An Hảo gật đầu.




Hà Dịch Dương lấy thẻ ra đưa cho nhân vân cửa hàng, nhân viên híp mắt cười, nói: “Quý khách, bạn gái anh thật là xinh đẹp, chúng tôi vừa có một chiếc vòng tay, mang ngụ ý rất tốt đẹp, ngài có muốn xem qua một chút không ạ?” Hà Dịch Dương nghe đến từ bạn gái, khóe miệng không nhịn được cong lên: “Vậy lấy cho tôi xem qua!”




Nhân viên cửa hàng mắt sáng rực lên, vội vàng lấy vài mẫu ra, Hà Dịch Dương liếc mắt liền nhìn trúng chiếc vòng tay nằm chính giữa, ở giữa chiếc vòng là một ngôi sao làm bằng lưu ly trong suốt có màu hồng nhạt, hai bên trái phải đính mấy viên kim cương, rất giản lược nhưng lại xinh đẹp chói mắt, giống như An Hảo vậy.




Nhân viên cửa hàng thấy Hà Dịch Dương nhìn chằm chằm mẫu ở giữa, thì giải thích: “Mẫu này của chúng tôi là do nhà thiết kế hàng đầu hao tâm tốn sức thiết kế, tên là “Ngôi sao”, ngụ ý là:




Lòng tôi vĩnh viễn đi theo ngôi sao nổi bật nhất trong mắt của tôi.”




Hà Dịch Dương nhếch môi: “Chính là cái này!”




Hà Dịch Dương nhét hộp nhỏ đựng vòng tay vào túi, hướng An Hảo đi tới, An Hảo nhíu nhíu mày: “Anh làm gì mà lâu thế?” Hà Dịch Dương cười đáp: “Hahaha, anh có chút việc nên chậm một chút, em có đói bụng không, để cảm ơn em đã giúp anh, anh mời em ăn cơm.” An Hảo gật đầu, cô cũng quả thực đã đói bụng, trước khi ra ngoài cô cũng chưa ăn gì.




Hai người từ trung tâm thương mại đi ra, Sở Hiên và Lục Minh Hạo đang từ trên xe bước xuống, Sở Hiên nhìn lại: “Ấy, đấy không phải là chị An của chúng ta à? Bên cạnh còn có tên con trai ngày đó?”




Lục Minh Hạo nghe vậy nhìn sang: “Anh ta thực sự là ai thế? Với chị An là quan hệ gì thế, cũng không giống quan hệ bạn bè trai gái cùng nhau ăn một bữa cơm?” Sở Hiên im lặng, cái này khó nói, chị dâu mà cũng bị vẻ đẹp mê hoặc à?




Sở Hiên thấy hai người lên xe, liền nói với Lục Minh Hạo: “Chúng ta vào đi thôi!” Hai người vào trung tâm mua sắm, sắp đến sinh nhật Tống Từu Nhất rồi,vì vậy hai người đi chọn quà sớm một chút.




Tống Từ Nhất chỉ có hai người bạn thân, anh cũng chưa bao giờ tổ chức sinh nhật, từ khi quen biết Sở Hiên và Lục minh Hạo, hai người đều ồn ào muốn tổ chức cho anh.




Sở Hiên nhớ tới khoảng thời gian mới quen Tống Từ Nhất, trong đôi mắt anh toàn là vẻ lãnh đạm, rõ ràng là dáng vẻ một chàng trai trẻ nhưng ngôn từ nhạt nhẽo đến vô vị, cũng không mấy ai hiểu về câu chuyện của anh. Anh lạnh lùng, xa cách, không cho một ai tới gần. Sở Hiên và Lục Minh Hạo cũng là sau này mới biết con người chân chính của Tống Từ Nhất, cũng biết được những gì mà anh đã trải qua, cũng đau lòng cho chàng trai này, trên con đường của anh anh cô độc biết chừng nào, họ cũng mới hiểu được vì sao chàng trai này lạnh lùng đến vậy, cái lãnh đạm này cũng không phải do ngày một ngày hai tạo nên.




Hà Dịch Dương và An Hảo ăn cơm xong thì sắc trời đã tối.




Trong lòng Hà Dịch Dương mặc dù không muốn, nhưng chỉ có thể theo ý muốn của An Hảo mà đưa cô về nhà. Sau khi đến nhà cô, An Hảo liền nói câu tạm biệt và xoay người rời đi. Hà Dịch Dương bất ngờ gọi cô lại, đến gần cô và khẽ khom người, cầm lấy lọn tóc rơi xuống cần cổ tuyết trắng, nhẹ nhàng vuốt, thấp giọng nói: “Tóc em bị rối rồi!”




An Hảo sờ sờ tóc, ấy, sao lại tuột ra một lọn. Lúng túng cười một cái: “À cảm ơn anh, em đi vào đây ạ!”




Hà Dịch Dương lưu luyến thu tay về, cười nói: “Ừ, mau vào đi thôi!”




Nhìn An Hảo bước vào nhà, Hà Dịch Dương lên xe, tay xoa xoa cằm, phảng phất vẫn có thể ngửi thấy một mùi thơm nhàn nhạt. Nghĩ đến ngón tay trong lúc vô ý đụng phải da thịt cô, Hà Dịch Dương ngửa đầu tựa vào ghế ngồi trên xe, mu bàn tay đặt lên hai mắt, lẩm bẩm:”… Thơm quá…”




Cách đó không xa, dưới ánh đèn đường, một bóng dáng cao ngất nhưng đầy cô độc đã thu vào mắt một màn kia không bỏ sót. Tống Từ Nhất vừa nhìn thấy, ánh mắt trầm xuống, trái tim quặn thắt, hô hấp cũng như ngừng lại, một lúc lâu anh mới cười một tiếng tự giễu.




Rõ ràng là anh phải đã quen mới đúng, nhưng tại sao ngực vẫn chua xót như thế, hành hạ anh đến khổ.




Tống Từ Nhất quay người rời đi, ném đi chiếc túi trong tay.




Ở trong thùng rác, túi đựng các loại thuốc mỡ im lặng nằm đó. Cái đêm tối ảm đạm không ánh sáng nên làm thế nào để xóa tan sự chua xót, đau khổ này đến khi sự xuất hiện của ánh bình minh đây?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK