• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 56: Con lai

An Hảo bị tiếng chuông cửa đánh thức, cô đứng dậy gãi tóc, híp mắt đi ra mở cửa. Hà Dịch Dương cười hì hì nói: “Buổi sáng tốt lành.”

An Hảo không nhịn được nói: “Không phải đã nói là buổi trưa sao, mới sáng sớm anh tới đây làm gì?” Tối qua cô quên không thay chăn, thật vất vả mới ngủ ngon được một chút thì đã bị gọi dậy. Hà Dịch Dương cười nói: “Anh vội tới làm bữa sáng cho em đấy.” An Hảo ngáp một cái, nói: “Anh cũng không ngại phiền phức, em đi rửa mặt đã.”

Hà Dịch Dương nhìn An Hảo lười biếng vươn vai, nụ cười đầy cưng chiều. Sau đó anh tìm được nguyên liệu nấu ăn từ tối hôm qua.

An Hảo và Hà Dịch Dương cùng ăn sáng, Hà Dịch Dương hỏi: “Em ở một mình có sợ không?” An Hảo uống một ngụm sữa bò rồi nói: “Cái này thì có gì mà phải sợ. Đúng rồi, em định tìm người ở ghép, cùng thuê chung.” Hà Dịch Dương nghe vậy thì lập tức ngẳng đầu, hỏi: “Tìm bạn ở ghép? Lúc nào? Anh đi cùng em, phải tìm bạn nữ đó.”

An Hảo nói: “Đương nhiên là tìm bạn nữ rồi, anh nói thế này không phải là nói nhảm sao?”

Hà Dịch Dương lúng túng cười một tiếng, nói: “Phải ha, khụ, ăn nhanh đi.”

Hai người cơm nước xong, Hà Dịch Dương hỏi: “Có muốn đi xem chỗ anh làm việc một chút không?” An Hảo hơi nhướng mày, gật đầu một cái. Hai người xuống dưới đi gọi xe, đến nơi làm việc của Hà Dịch Dương, An Hảo không khỏi ngắn người khi nhìn thấy tòa cao ốc trước mặt. Hà Dịch Dương nói: “Đi, đi vào thôi.”

An Hảo nhún nhún vai, đi vào theo Hà Dịch Dương. Sau khi vào thang máy, Hà Dịch Dương nói: “Người bạn này của anh, em nhìn thấy thì cũng không nên bị hù dọa nhé.” An Hảo không để ý tới. Đến phòng làm việc, Hà Dịch Dương đẩy cửa đi vào, mỉm cười chào hỏi người bên trong.

An Hảo nhìn thấy bạn của Hà Dịch Dương thì hơi sửng sốt, đó là nhà thiết kế châu báu nổi tiếng Danny, gần 24 tuổi đã có thành tích kinh người như vậy bởi vì đôi mắt màu xanh da trời trong suốt sáng ngời. Được mọi người gọi là “Đá quý màu xanh”, cũng nhờ vào vẻ ngoài đẹp trai mà thu hút được rất nhiều fans. Hà Dịch Dương thấy An Hảo ngớ ra liền cười giới thiệu: “Cô ấy là người bạn đặc biệt thân của tôi ở Trung Quốc, hiện tại tới nơi này chuẩn bị học tập.”

Danny thấy An Hảo còn ngơ ngần, đang lúc anh do dự không biết nên nói thế nào thì An Hảo đã tiến lên đưa tay ra, dùng một câu tiếng Anh tiêu chuẩn lưu loát nói: “Rất vinh hạnh có thể gặp ‘Đá quý màu xanh’, tôi tên là An Hảo.” Danny hơi sửng sốt, Hà Dịch Dương mỉm cười cưng chiều nhìn An Hảo. Danny đưa tay nắm lấy tay cô, “Không nghĩ tới cô biết nói tiếng Anh, còn nói tốt như vậy.”

An Hảo cười một tiếng nói: “Quá khen.”

Hà Dịch Dương cười nói: “Cậu không nên coi thường cô ấy, cái gì cô ấy cũng biết một chút đấy.” Danny cười nói: “Không dám không dám, bạn của cậu tôi làm sao dám coi thường, nhưng mà, bạn của cậu đều vậy xinh đẹp động lòng người như An Hảo sao?”

An Hảo cười một tiếng, nói: “Chớ khoa trương.” Danny nghiêm túc nói: “Tôi nói nghiêm túc, cô là cô gái Trung Quốc đẹp nhất mà tôi từng gặp.” An Hảo cười nói: “Hahaha, vậy lần sau anh nhất định phải đến Trung Quốc chơi một chuyến đấy.”

Danny còn muốn đi ăn cơm cùng Hà Dịch Dương và An Hảo, tuy nhiên lại bị Hà Dịch Dương từ chối, hẹn hôm khác sẽ đi ăn cùng nhau. Sau khi xuống thang máy, An Hảo hỏi: “Sao anh không nói cho em biết bạn anh là Danny?” Hà Dịch Dương cười nói: “Cái này thì có gì để nói, không phải em nói em sẽ không bị hù dọa sao?”

An Hảo nói: “Nhưng anh cũng chưa nói bạn của anh là Danny mà, em cho rằng không muốn em bị dọa là bởi vì khuôn mặt bạn anh bị hủy dung cơ…”

Hà Dịch Dương nghe cô nói thế thì bật cười to, cười đến đau bụng. An Hảo nhìn Hà Dịch Dương như nhìn người bị thần kinh, “Có gì buồn cười sao?” Hà Dịch Dương chỉ cảm thấy lòng cũng bị hòa tan, cái này cũng thật là quá đáng yêu rồi. Lỗ tai Hà Dịch Dương dần đỏ bừng lên, nói: “Không buồn cười, không buồn cười, đi thôi, đi ăn cơm.”

An Hảo nói: “Ăn gì đây?”

Hà Dịch Dương nói: “Không phải chúng ta nên chúc mừng một chút sao, sau này cùng nhau cố gắng?”

An Hảo vừa muốn mở miệng, Hà Dịch Dương đã tiếp tục nói: “Chúng ta còn phải gọi điện thoại cho dì đấy, đi nhanh đi.” An Hảo nói: “Làm gì mà phải ăn ở ngoài, ăn ở nhà tốt bao nhiêu, ăn ngoài quá đắt.” Hà Dịch Dương nói với giọng điệu không đứng đắn: “Yên tâm, Hà công tử mời em, anh bao tất.”

An Hảo bị dáng vẻ này của anh chọc cười: “Được, em bẫy chết anh.”

Hà Dịch Dương đi theo sau lưng An Hảo, cười nói: “Vô cùng vinh hạnh.”

Hai người đi tới một nhà hàng, Hà Dịch Dương nói: “Bạn anh nói thịt bò bít thế ở đây ăn rất ngon.” An Hảo gật đầu một cái, vừa ngồi xuống bàn, An Hảo liền lấy điện thoại ra gọi cho Lâm Uyễn. “A lô? Mẹ ạ, con đang đi ăn cơm cùng Hà Dịch Dương.

Mẹ đã ăn cơm chưa?”

Hà Dịch Dương lằng lặng nhìn An Hảo gọi điện thoại. Khóe miệng bắt giác nâng lên. Lúc người phục vụ cầm thực đơn tới, Hà Dịch Dương ra hiệu cho người đó chớ lên tiếng, sau đó nhận lấy thực đơn rồi nhỏ tiếng chọn món ăn. Mới vừa chọn xong, liền thấy An Hảo đưa điện thoại cho Hà Dịch Dương, nói: “Mẹ em muốn nói chuyện với anh.”

Hà Dịch Dương đưa thực đơn cho An Hảo, nói: “Muốn ăn gì thì tự mình chọn.” Sau đó nhận lấy điện thoại di động, Hà Dịch Dương vừa nói chuyện điện thoại với Lâm Uyễển, vừa chú ý An Hảo gọi món. Sau đó trả điện thoại di động cho An Hảo, An Hảo lại nói đôi câu. “Thưa anh, bạn anh nói gọi những món kia là đủ rồi, anh còn cần gì không ạ?” Người phục vụ mỉm cười hỏi.

Hà Dịch Dương nhìn An Hảo vẫn còn đang nói chuyện với Lâm Uyễn, anh cưng chiều cười một tiếng, sau đó trả lời người phục vụ: “Không cần, cảm ơn.” Người phục vụ nhận lại thực đơn, nói: “Quý khách, trong mắt anh đều là bạn gái của mình, thật vinh hạnh.”

Hai người đi tới một nhà hàng, Hà Dịch Dương nói: “Bạn anh nói thịt bò bít thế ở đây ăn rất ngon.” An Hảo gật đầu một cái, vừa ngồi xuống bàn, An Hảo liền lấy điện thoại ra gọi cho Lâm Uyễn. “A lô? Mẹ ạ, con đang đi ăn cơm cùng Hà Dịch Dương.

Mẹ đã ăn cơm chưa?”

Hà Dịch Dương lẳng lặng nhìn An Hảo gọi điện thoại. Khóe miệng bắt giác nâng lên. Lúc người phục vụ cầm thực đơn tới, Hà Dịch Dương ra hiệu cho người đó chớ lên tiếng, sau đó nhận lấy thực đơn rồi nhỏ tiếng chọn món ăn. Mới vừa chọn xong, liền thấy An Hảo đưa điện thoại cho Hà Dịch Dương, nói: “Mẹ em muốn nói chuyện với anh.”

Hà Dịch Dương đưa thực đơn cho An Hảo, nói: “Muốn ăn gì thì tự mình chọn.” Sau đó nhận lấy điện thoại di động, Hà Dịch Dương vừa nói chuyện điện thoại với Lâm Uyễển, vừa chú ý An Hảo gọi món. Sau đó trả điện thoại di động cho An Hảo, An Hảo lại nói đôi câu. “Thưa anh, bạn anh nói gọi những món kia là đủ rồi, anh còn cần gì không ạ?” Người phục vụ mỉm cười hỏi.

Hà Dịch Dương nhìn An Hảo vẫn còn đang nói chuyện với Lâm Uyễn, anh cưng chiều cười một tiếng, sau đó trả lời người phục vụ: “Không cần, cảm ơn.” Người phục vụ nhận lại thực đơn, nói: “Quý khách, trong mắt anh đều là bạn gái của mình, thật An Hảo nghe vậy thì bật cười một tiếng, cảm thấy cô gái kia có phần ngốc nghéch đáng yêu. An Hảo đứng dậy đi tới phía bên kia. Hà Dịch Dương lẳng lặng nhìn An Hảo rời đi, chỉ có thể bất đắc dĩ lắc đầu một cái, nhưng trong mắt lại tràn đầy ôn nhu.

Anh cũng biết, An Hảo nhất định sẽ không ngồi yên.

An Hảo đi tới mới thấy rõ cô gái này có chiều cao không chênh lệch nhiều so với cô, màu da lúa mạch khỏe khoắn, khuôn mặt nhỏ như bàn tay, tóc buộc gọn gàng, vằng trán đầy đặn. Là khuôn mặt của con lai, nói cô ấy có khuôn mặt như búp bê Barbie cũng không phải nói quá. Cô gái thấy An Hảo đi đến thì như bắt được cọng rơm cứu mạng, lập tức nói: “Người đẹp, cậu là người Trung Quốc đúng không? Cậu có biết tiếng Pháp không, tớ nghe không hiểu gì hết, họ ngăn tớ ở nơi này, không cho tớ vào.”

An Hảo cười một tiếng, nói: “Ừ, tớ là người Trung Quốc.” Sau đó quay đầu nói chuyện với người phục vụ bằng tiếng Anh, cuối cùng người phục vụ cúi người chào một cái rồi rời đi.

Khuôn mặt cô gái đầy kinh ngạc, nói: “Cậu nói tiếng Anh giỏi quá.” An Hảo cười một tiếng, nói: “Nơi này không hẹn trước thì không được vào.” Cô gái nghe được thì mắt mát a một tiếng.

An Hảo hỏi: “Nếu như không ngại, cậu có thể ngồi cùng tớ và bạn của tớ, tớ nói chúng ta đi cùng nhau.” Cô gái kinh ngạc vui mừng nói: “Thật sao? Cảm ơn cậu, tớ tên là Mễ Á.” Vừa nói vừa đưa tay ra, An Hảo nắm tay cô, nói: “An Hảo.”

Hà Dịch Dương thấy An Hảo trở lại thì cười nói: “Sao lại bắt cóc người đến đây rồi.”

Mễ Á nhiệt tình chào hỏi: “Chào anh, tôi tên là Mễ Á.”

Hà Dịch Dương khẽ gật đầu, lễ phép cười nói: “Hà Dịch Dương.”

Chờ Mễ Á ngồi xuống, Hà Dịch Dương hỏi: “Con lai?”

Mễ Á cười nói: “Đúng, ba tôi là người Đức.” Hà Dịch Dương gật đầu một cái, sau đó dùng tiếng Đức hỏi: “Cô sống ở Đức hay là ở Trung Quốc?”

Mễ Á hơi sửng sốt, cô kinh ngạc che miệng: “Anh biết tiếng Đức?” An Hảo giơ ngón tay cái lên. Hà Dịch Dương cười nói: “Chỉ biết một chút xíu.”

Mễ Á hỏi: “Mặc dù có hơi ngượng ngùng, nhưng hai người có biết chỗ nào cho thuê nhà không?” An Hảo nghe vậy thì nhìn Hà Dịch Dương một cái, Hà Dịch Dương hơi ngơ ngần, không biết làm mà mà đỡ trán cười.
Chương 57: Bạn cùng phòng

Vẻ mặt Mễ Á đầy nghi ngò, hỏi: “Sao vậy, là tớ quá đường đột sao?” Hà Dịch Dương cười một tiếng, nói: “Cái đó ngược lại không có, có thể, cậu muốn ở ghép không?” An Hảo quay đầu cười hỏi Mễ Á.

Mễ Á nhìn An Hảo, không xác định hỏi: “Ở cùng cậu?” An Hảo nhướng mày, “Ừ, ở cùng tớ.” Mễ Á nghe An Hảo trả lời như vậy bèn hỏi: “Cho nên là cậu đang muốn tìm người ở ghép?”

An Hảo gật đầu một cái: “Ừ, đúng vậy.” An Hảo hơi dừng lại, tiến đến gần Mễ Á, một tay chống lên bàn, một tay nâng mặt.

Chớp mắt chậm rãi nói: “Cho nên cậu có muốn ở chung phòng với tớ không? Có thể thương lượng lại tiền phòng.”

Mễ Á nhìn khuôn mặt gần trong gang tắc của An Hảo, mùi hương dễ ngửi trên người An Hảo, còn có đôi mắt câu hồn người của cô khiến Mễ Á đỏ mặt, cô cảm thấy An Hảo rất đẹp, ghé vào gần mình như vậy khiến cô cảm thấy thật là muốn nghẹn thở, cô là một cô gái mà còn bị mê mẫn thế này. Mễ Á hắng giọng một cái, nói: “Vậy, vậy tớ sẽ xem xét một chút.”

Hà Dịch Dương nhìn dáng vẻ vừa rồi của An Hảo, lỗ tai anh cũng đỏ bừng lên. Hà Dịch Dương nghiêng đầu, ép mình không được tiếp tục suy nghĩ lung tung nữa, thật là quá nguy hiểm.

Mấy người đi tới nhà trọ, Hà Dịch Dương kéo hành lý của Mễ Á vào, Mễ Á nhận lấy rồi nói: “Cảm ơn.” Sau đó nhìn nhà một vòng rồi quay sang hỏi An Hảo: “Tớ có thể vào xem phòng được không?” An Hảo cười nói: “Dĩ nhiên là được, đi bên này.”

An Hảo dẫn Mễ Á đi vào một phòng ngủ khác, rộng bằng phòng của An Hảo.

An Hảo đứng dựa vào khung cửa nhìn Mễ Á, Mễ Á tiền vào phòng liền ngồi xuống giường nhìn xung quanh. Sau khi xem xong, Mễ Á cười nói: “Vậy sau này chúng ta sẽ là bạn cùng phòng, xin chỉ giáo nhiều hơn.” An Hảo ngắn người, cái này cũng không cần hỏi giá tiền sao? Đang suy nghĩ thì thấy Mễ Á mở hành lý ra, lấy một cái túi xách tay ra hỏi: “Tính tiền thế nào, một năm sao?”

Trong lúc nhất thời, Hà Dịch Dương cũng không biết nên nói gì, An Hảo nói: “Đưa cả một năm là tốt nhất.” Sau đó An Hảo nói giá tiền, ai biết Mễ Á nghe xong liền thoải mái mở cái túi xách tay kia ra, bên trong đó tất cả đều là tiền. An Hảo và Hà Dịch Dương thấy vậy thì đều ngây người.

Sau khi trải qua chút nhạc đệm nho nhỏ. An Hảo nói: “Tối nay ở nhà chào mừng Mễ Á, chúc mừng chúng ta trở thành bạn cùng phòng.”

Mễ Á vui vẻ nói: “Được nhai”

An Hảo cười nói với Hà Dịch Dương: “Buổi tối em phải đi làm thêm, sau đó…” An Hảo còn chưa nói xong, Hà Dịch Dương đã ngắt lời: “Anh biết em tan làm lúc mấy giờ, cũng biết em làm ở đâu. Anh sẽ đi đón em, sau đó chúng ta thuận tiện đi mua ít đồ rồi mới về, em cảm thấy thế nào?”

An Hảo há miệng một cái, sau đó nhún vai nói: “Cứ như vậy đi.”

Mễ Á nhìn An Hảo và Hà Dịch Dương với ánh mắt giảo hoạt, nói: “Hai người nói đi, hai người đã ở bên nhau bao lâu rồi?”

Hà Dịch Dương nghiêm túc nói: “Định sang năm sẽ kết hôn, cô muốn tham gia không?”

Vẻ mặt Mễ Á đầy hâm mộ, nói: “Oa, thật sao, tôi nhất định sẽ đi!”

An Hảo ở bên cạnh mặt đầy vạch đen, lạnh lùng nhìn Hà Dịch Dương. Hà Dịch Dương cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng của An Hảo, anh ho khan hai tiếng rồi nói: “Được rồi, thật ra tôi và An Hảo chỉ là bạn.”

Mễ Á còn chưa lấy lại tinh thần, cô ngơ ngác không hiểu rõ ra sao. Hà Dịch Dương tiếp tục nói: “Ý tôi là, vừa rồi là tôi nói đùa, tôi và An Hảo chỉ là bạn thôi.”

Mễ Á nghe vậy thì tiếc nuối nói: “Hi”

, được rồi. Thật là đáng tiếc.”

An Hảo nghe cô nói thế bèn nói: “Tớ có người thích rồi.”

Lời này vừa rơi xuống, Mễ Á liền cảm thấy bầu không khí thay đổi. Sắc mặt Hà Dịch Dương hơi cứng lại. An Hảo mở miệng đánh vỡ bầu khí có phần lúng túng này: “Tớ đi trước, buổi tối gặp lại.”

Sau khi An Hảo đi khỏi, Mễ Á cảm thấy Hà Dịch Dương còn hơi hoảng hốt, cô bèn hỏi: “Anh thích An Hảo đúng không?”

Hà Dịch Dương thầm giật mình, vội vàng phủ nhận: “Làm sao có thể, chúng tôi chỉ là bạn thôi, đừng đoán mò. Cô thu xếp hành lý trước đi, tôi cũng phải đi rồi, buổi tối gặp lại.” Nói xong, Hà Dịch Dương vội rời đi, nhìn dáng vẻ càng giống bỏ chạy.

Mễ Á nhìn rất rõ ràng, đúng là Hà Dịch Dương thích An Hảo, Hà Dịch Dương biểu hiện rõ ràng như vậy. Thế nhưng dường như An Hảo vẫn chưa nhận ra, chỉ là người con gái giống An Hảo như vậy thì sẽ thích chàng trai thế nào đây? Mễ Á vừa khẽ hát, vừa sắp xếp lại quần áo.

Mỗi ngày Mạnh Kiệt đều sẽ dành thời gian đến nói chuyện với Tống Từ Nhất, ban đầu Tống Từ Nhát chỉ nói một chữ, đến bây giờ đã được một câu. Nhưng cơ thể anh vẫn yếu như cũ.

Mạnh Kiệt để quên sổ tay ở phòng bệnh của Tống Từ Nhát, bèn nhờ Mạnh Nguyệt đi lấy giúp mình. Mạnh Nguyệt đến phòng bệnh, cô cho rằng Tống Từ Nhất vẫn đang ngủ nên trực tiếp đây cửa đi vào.

Tống Từ Nhất đứng trước cửa số, nghe thấy tiếng mở cửa thì quay đầu lại nhìn, bắt gặp người mở cửa bước vào là Mạnh Nguyệt, vẻ mặt Tống Từ Nhất không có bắt cứ cảm xúc gì, lạnh lùng hỏi: “Cô là ai?”

Mạnh Nguyệt vẫn còn đặt tay trên chốt cửa, không có bắt kỳ phản ứng nào. Từ trước đến giờ, Mạnh Nguyệt chưa từng thấy ai ưa nhìn như vậy, coi như là đang mặc đồ bệnh nhân cũng có cảm giác khó nói thành lời. Mạnh Nguyệt nhìn đến ngây dại.

Tống Từ Nhất cau mày, không nhịn được nói: “Nói chuyện.”

Mạnh Nguyệt hồi thần, lúng túng xoa tóc, ôn nhu cười nói: “Tôi là con gái viện trưởng Mạnh, tôi tên là Mạnh Nguyệt.”

Ngữ khí của Tống Từ Nhất vẫn nhàn nhạt không có chút nhiệt độ như trước: “Cho nên?”

Mạnh Nguyệt cười một cái, nói: “Không có chuyện gì, bố tôi để quên đồ ở đây, ông có việc nên kêu tôi tới lấy. A, thấy rồi, ở trên bệ cửa sổ phía sau cậu.” Nói xong, Mạnh Nguyệt liền đi đến phía Tống Từ Nhất.

Tống Từ Nhát đi thẳng về phía giường bệnh, không nhìn Mạnh Nguyệt dù chỉ một cái. Mạnh Nguyệt đi lướt qua vai Tống Tống Từ, cô đi đến cửa sổ, lấy được quyển sách cần tìm, sau đó quay ra nhẹ nhàng nói với Tống Từ Nhất: “Tôi đi trước, cậu nghỉ ngơi cho khỏe.”

Nói xong liền đi ra ngoài, sau đó nhẹ nhàng khép cửa lại. Một khắc cánh cửa đóng lại kia, Mạnh Nguyệt lập tức thở phào nhẹ nhõm, dựa vào tường, lòng căng thẳng cái gì đây? Sao cô lại thế này, chẳng qua chỉ là một thanh niên kém cô ba tuổi mà thôi. Làm sao cô có thể động tâm được, chẳng qua bởi vì người này quá đẹp trai mà thôi.

Mạnh Nguyệt nghĩ vậy trong lòng, nhưng mà cả đêm, trong đầu cô đều là khuôn mặt khiến cô thần hồn điên đảo của Tống Từ Nhất, còn có thanh âm lạnh lùng như cực kỳ từ tính kia.

Mạnh Nguyệt nắm chặt chăn, nghĩ tới lời ba nói. Cậu ta không phải người mà con có thể khống chế được. Đột nhiên tâm tình Mạnh Nguyệt trở nên rất bực bội, Mạnh Nguyệt vén chăn lên, bước xuống đi tới trước gương. Nhìn khuôn mặt của mình, từ nhỏ cô đã lớn lên trong lời khen của mọi người, đàn ông theo đuổi cô cũng không biết đã xếp hàng dài đến đâu rồi. Mạnh Nguyệt lẫm bằm nói: “Tống Từ Nhất…”

Hà Dịch Dương thấy An Hảo đi ra khỏi quán, vừa định tiến lên thì thấy An Hảo bị một người đàn ông giữ lại nói chuyện. Hà Dịch Dương lập tức sửa cỗ áo, sau đó tiến lên cười chào An Hảo: “An Hảo!”

An Hảo quay đầu, lúc này Hà Dịch Dương mới nhìn thấy rõ người đàn ông trước mặt, dáng vẻ chính là loại hình đàn ông nước ngoài đẹp trai được phái nữ yêu thích. Hà Dịch Dương không cần nghĩ cũng biết anh ta muốn gì, ánh mắt Hà Dịch Dương nhìn anh ta lập tức trở nên không vui.

An Hảo dùng tiếng anh nói: “Xin lỗi, bạn tôi tới rồi, tôi đi trước.”

An Hảo xoay người rời đi, Hà Dịch Dương lại trừng mắt nhìn người kia một cái rồi mới đi cùng An Hảo.

Trong lúc mua đồ rốt cuộc Hà Dịch Dương cũng không nhịn được, hỏi: “Người kia là ai?”

An Hảo không biết anh hỏi ai, cô nhìn kệ hàng, đầu óc đều là nên mua cái gì, hỏi: “Ai cơ?” Hà Dịch Dương cố gắng để cho mình tự nhiên, nói: “Chính là người trước cửa hồi nãy.”

An Hảo không để ý nói: “Anh ta là con trai của ông chủ, tình cờ tới trong tiệm một lần, sau đó vẫn luôn quần lấy em.”

Hà Dịch Dương lập tức nói: “Cái gì? Quần em? Vậy thì không được, sau này mỗi buổi tối anh đều sẽ đi đón em, nếu không thì em trực tiếp thôi việc đi.” An Hảo không để ý tới.

Hà Dịch Dương tiếp tục nói: “Anh đã đồng ý với dì là phải chăm sóc em thật tốt, cũng bao gồm bảo vệ em.” Hà Dịch Dương giải thích. An Hảo lãnh đạm nói: “Mặc dù anh ta rất ồn ào, đeo bám người nhưng không phải người xấu. Em từ chối là được, em cũng không muốn mắt công việc làm thêm này, đãi ngộ tốt, còn cách trường học và nhà trọ rất gần.”

Hà Dịch Dương còn muốn nói thêm gì nữa, nhưng suy nghĩ một lát cuối cùng không nói gì cả. Chỉ đề nghị mỗi đêm sẽ đến đón An Hảo về nhà.
Chương 58: Tàn nhẫn

“Cạn Ly!”

Ba người cười nói, ăn uống cực kỳ vui vẻ. An Hảo hỏi Mễ Á: “Cậu tới đây đi học sao?” Mễ Á nhấp một ngụm nước trái cây, nói: “Ừ, tớ về nhà ăn tết, về trước thời hạn.” An Hảo gật đầu một cái: “Vậy sao, tớ tới đây lần đầu tiên.” Mễ Á hỏi: “Vậy cậu đang học ở đâu?”

An Hảo suy nghĩ vài giây rồi nói: “Santa Bellina.” Mễ Á trợn to mắt, giọng nói cao lên máy đê-xi-ben: “Thật sao? Tớ cũng học ở đó. Chúng ta thật là quá có duyên rồi.” An Hảo cười nói: “Thế sao, vậy thì tốt quá.”

Hà Dịch Dương thấy tâm tình An Hảo không tệ, bởi vì An Hảo cũng uống chút rượu cho nên Hà Dịch Dương có chút lo lắng: “Uống một chút thôi.” An Hảo cười nói: “Không sao đâu, uống chút buổi tối có thể ngủ ngon hơn.”

Mễ Á hỏi: “Thật sao? Tớ chỉ uống rượu cốc-tai có một lần thế là say luôn, từ sau lần đó ba tớ không cho tớ uống rượu nữa.” Mễ Á tủi thân nói. An Hảo bị chọc cười: “Rượu cũng không phải thứ gì tốt, không uống vậy là đúng rồi.”

Hà Dịch Dương cười nói: “Vậy sao em còn uống?” An Hảo liếc Hà Dịch Dương một cái: “Lắm mồm.”

Hà Dịch Dương liếc nhìn thời gian nói: “Anh đi về trước, không còn sớm nữa, chắc hôm nay mọi người cũng mệt mỏi, nên về nghỉ ngơi sớm một chút.”

Mễ Á bĩu môi: “A, sao không ở lại chơi thêm lúc nữa.” Hà Dịch Dương cười nói: “Cô còn trẻ, có nhiều sức lực, tôi thì không được, tôi phải trở về thôi.” Mễ Á hỏi: “Vậy anh bao nhiêu tuổi rồi?”

Hà Dịch Dương cười nói: “Tôi sao, tôi lớn hơn cô là được rồi.

Tôi đi đây.” Nói xong liền xoay người cầm áo khoác lên. An Hảo và Mễ Á đứng dậy, Hà Dịch Dương nói: “Được rồi, hai người không cần đưa anh đâu, anh đi luôn đây, nhớ khóa cửa cẩn thận.” An Hảo không nghe anh dong dài thì không nhịn được, nói: “Đã biết đã biết, trên đường nhớ cần thận.” Mễ Á khoát tay, nói: “Tạm biệt ~ “

Hà Dịch Dương bắt đắc dĩ cười một tiếng, sau đó đóng cửa lại.

Mễ Á ngáp một cái, nói: “Nghe Hà Dịch Dương nói như vậy, tớ quả thật cảm thấy có chút mệt mỏi, tớ đi nghỉ trước đây, cậu cũng nghỉ ngơi sớm đi.”

An Hảo gật đầu một cái, đợi Mễ Á trở về phòng. An Hảo lại từ lấy hai lon bia trong tủ lạnh mang về phòng.

An Hảo ngồi trên thảm, lưng dựa vào giường. Trong phòng không bật đèn, bời vì có ánh trăng từ ngoài hành lang tiến vào để cho căn phòng có được chút ánh sáng, mơ màng trầm trầm.

An Hảo mở lon bia ra, càm lên ngửa đầu uống một ngụm lớn.

Khoảng thời gian này, buổi tối không ngủ được cô liền bắt đầu uống rượu, cứ chìm vào giấc ngủ là sẽ nằm mơ thấy Tống Từ Nhất, sau đó sẽ tỉnh dậy vì khóc. An Hảo cố gắng muốn mình quên đi, cố gắng làm bộ như không có chuyện gì, nhưng cô thật sự không làm được. Không thể làm gì khác ngoài việc uống rượu để làm tê dại chính mình.

An Hảo suy nghĩ một hồi, sau đó chậm rãi ngã xuống, nằm co ro trên thảm. Để mặc nước mắt lăn qua gò má. Đêm khuya, chỉ có thể nghe được tiếng An Hảo nghẹn ngào lắm bẩm một lần lại một lần nói: “Tống Từ Nhát… Tống Từ Nhát…”

Buổi sáng, An Hảo mơ hồ nghe được tiếng nhạc, cô mở mắt ra, hơi cử động, “A….”, vừa cử một một chút liền cảm thấy đầu thoáng đau, quả nhiên tối hôm qua uống hơi nhiều. An Hảo xoa xoa đầu, chậm rãi ngồi dậy, cô lại ngủ dưới đất rồi.

An Hảo đi ra khỏi phòng, thấy Mễ Á đang ngồi tập thể dục. Mễ Á nhìn thấy An Hảo đi ra liền chào hỏi: “Buổi sáng tốt lành.”

An Hảo gãi tóc, nói: “Buổi sáng tốt lành.” Mễ Á đột nhiên cau mày nói: “A, An Hảo, tối hôm qua, sau khi vào phòng cậu lại uống rượu tiếp sao?”

An Hảo nghỉ ngờ: “Sao cậu lại biết.” Mễ Á nói: “Trời ạ, rốt cuộc cậu đã uống bao nhiêu thế, cả người đều là mùi rượu, mau đi tắm đi.”

An Hảo nghe cô nói vậy thì cúi đầu ngửi người mình một cái, tuy cô lại không ngửi thấy mùi gì, nhưng cô vẫn ngoan ngoãn đi tắm rửa. Lúc đi ra, phát hiện Mễ Á đang rót một cốc nước mật ong, Mễ Á thấy An Hảo đi ra bèn đưa cốc nước mật ong cho An Hảo, nói: “Này, uống hết nhé, sau này không cho cậu uống nhiều rượu như vậy nữa.” An Hảo kinh ngạc nhận lấy, uống hai ngụm, cảm giác dạ dày lập tức thoải mái hơn rất nhiều. An Hảo khẽ cười, nói: “Cảm ơn.”

Mễ Á cũng cười: “Cái này thì có gì mà cảm ơn. Đúng rồi, tiếng Anh của tớ không tốt lắm, cậu có thể đi dạo cùng tớ được không, tớ muốn mua chút đồ.” An Hảo uống nước mật ong, gật đầu nói: “Được.”

An Hảo và Mễ Á ra cửa, Mễ Á giơ tay ra, nói: “Bông tuyết nhỏ này.” An Hảo cũng ngắng đầu nhìn, lãnh đạm nói: “Ừ, tuyết rơi rồi.”

An Hảo mặc áo khoác dài màu đen, bên trong là áo lông cao cổ, còn có một áo sam bằng lông dê. Dưới chân là quần jean và giày thể thao. An Hảo nhìn tuyết thất thần. Đột nhiên nghe rắc một cái, An Hảo quay đầu lại.

Chỉ thấy Mễ Á đứng dậy nói: “Cậu xem, cái này là tớ vừa mới chụp cho cậu, thật xin lỗi, chưa nhận được sự đồng ý của cậu đã tùy tiện chụp, có thể là do cảnh vừa rồi quá đẹp, tớ liền không nhịn được mà chụp nó lại.” An Hảo cười nói: “Không sao đâu.” Mễ Á vui vẻ cười nói: “Vậy cậu nhìn xem, cảm thấy thế nào?”

An Hảo cúi đầu nhìn, trong hình là một đoạn đường mòn, cả đoạn đường chỉ có một thiếu nữ mặc đồ màu đen đứng đó, bông tuyết bay đầy trời. Mà thiếu nữ này đẹp đến mức có thể khiến cho cảnh sắc này cũng trở nên ảm đạm, trong đôi mắt xinh đẹp dường như ẩn chứa rất nhiều câu chuyện. Thiếu nữ cứ đứng như vậy, không có bất cứ động tác nào, lại có thể dùng lời để diễn tả được ý cảnh.

A Hảo nhìn đến ngây ngần, Mễ Á hỏi: “Thế nào? Thế nào? Có phải rất đẹp hay không?”

An Hảo nhìn hình, trong lòng không biết là cảm giác gì, cô nói: “Có thể gửi hình cho tớ không?”

Mễ Á nói: “Đương nhiên rồi, tớ sẽ gửi hình này cho cậu.”

Cho đến lúc về nhà sau khi kết thúc chuyến đi dạo, trong lòng An Hảo vẫn không thể bình tĩnh nỗi. An Hảo trở về phòng, lấy Chỉ thấy Mễ Á đứng dậy nói: “Cậu xem, cái này là tớ vừa mới chụp cho cậu, thật xin lỗi, chưa nhận được sự đồng ý của cậu đã tùy tiện chụp, có thể là do cảnh vừa rồi quá đẹp, tớ liền không nhịn được mà chụp nó lại.” An Hảo cười nói: “Không sao đâu.” Mễ Á vui vẻ cười nói: “Vậy cậu nhìn xem, cảm thấy thế nào?”

An Hảo cúi đầu nhìn, trong hình là một đoạn đường mòn, cả đoạn đường chỉ có một thiếu nữ mặc đồ màu đen đứng đó, bông tuyết bay đầy trời. Mà thiếu nữ này đẹp đến mức có thể khiến cho cảnh sắc này cũng trở nên ảm đạm, trong đôi mắt xinh đẹp dường như ẩn chứa rất nhiều câu chuyện. Thiếu nữ cứ đứng như vậy, không có bất cứ động tác nào, lại có thể dùng lời để diễn tả được ý cảnh.

A Hảo nhìn đến ngây ngần, Mễ Á hỏi: “Thế nào? Thế nào? Có phải rất đẹp hay không?”

An Hảo nhìn hình, trong lòng không biết là cảm giác gì, cô nói: “Có thể gửi hình cho tớ không?”

Mễ Á nói: “Đương nhiên rồi, tớ sẽ gửi hình này cho cậu.”

Cho đến lúc về nhà sau khi kết thúc chuyến đi dạo, trong lòng An Hảo vẫn không thể bình tĩnh nỗi. An Hảo trở về phòng, lấy hình ra nhìn lại lần nữa. Trong lòng xuất hiện một ý nghĩ to gan.

Tim An Hảo đập nhanh hon, nhìn hình rồi dần dần cong môi.

“Vâng vâng, con biết, chờ ngày mai con sẽ gọi video cho mẹ gặp Mễ Á.” An Hảo nói chuyện với Lâm Uyễển. Nói chuyện điện thoại xong, cô nói với Mễ Á: “Mễ Á, ngày mai mẹ tới muốn gọi video, mẹ muốn gặp cậu một chút.”

Mễ Á cười nói: “Được được, tớ đã sớm gửi hình của cậu cho mẹ tớ xem rồi. Mẹ tớ nói tớ lại ở cùng với tiên nữ.”

An Hảo đang uống nước, nghe cô nói vậy thì thiếu chút nữa là bị sặc: “Dì cũng thật là đáng yêu.” Mễ Á nói: “Dẫu sao mẹ tớ cũng nói đúng sự thật, tớ là một cô gái mà cũng mê mệt sắc đẹp của cậu đấy.” Mễ Á nói với vẻ mặt đầy say mê.

An Hảo bị chọc cười: “Tớ thích đàn ông.”

Mễ Á kịp phản ứng, nói: “Cái gì nha, tớ có chỗ nào không tốt, đành để cậu chịu khó ở chung với tớ thôi.”

Nói xong, Mễ Á và An Hảo nhìn nhau, sau đó hai người cùng ha ha cười to. An Hảo khuôn mặt đầy vui vẻ của Mễ Á, chỉ cảm thấy trong lòng ấm áp, đã rất lâu rồi cô chưa từng cười vui vẻ như vậy.

Mạc Lê ở nhà hai tuần cũng chưa ra ngoài lần nào. Ngôi nhà đã chất đồng đầy những túi rác thải, đồ ăn cũng đều dùng xong hết rồi, đôi mắt Mạc Lê sưng như hai quả hạch đào, tóc cũng loạn như người điên, ánh mắt trống rỗng không hồn.

Lúc cô không liên lạc được với Hà Dịch Dương, lòng cô hoảng loạn muốn chết. Hai ngày sau, rốt cuộc Hà Dịch Dương cũng nghe điện thoại: “A lô? Mạc Lê, sao cô lại gọi điện thoại cho tôi nhiều như vậy, tôi dùng điện thoại khác nên không chú ý đến cái này.” Mạc Lê nghe vậy bèn hỏi: “Ngày mai anh có thời gian không? Chúng ta đi ăn cơm đi?”

“Đúng rồi, chưa nói với cô, hiện tại tôi không ở trong nước. Hai ngày nay tôi ra nước ngoài xử lý chút chuyện.”

Mạc Lê nghe anh nói vậy thì tim như bị siết chặt, cô nắm chặt di động. Ngay cả hô hấp cũng ngắn dồn dập, giọng điệu có phần run rẩy, hỏi: “Không phải anh đang ở chỗ An Hảo đấy chứ?”

Hà Dịch Dương ngượng ngùng cười một tiếng: “A, phải, chuyện tôi cần xử lý vừa hay cũng ở bên này. Nếu xử lý tốt thì trong thời gian ngắn tôi sẽ không trở lại Trung Quốc, chờ khi ^ À ˆ . “ 5 „“

nào về nước chúng ta sẽ gặp nhau.

Mạc Lê không cầm được nước mắt, cố gắng để cho giọng của mình được bình tĩnh, nói: “Được, vậy thường xuyên liên lạc nhé.

Hà Dịch Dương cười nói: “Được, thường xuyên liên lạc.” Sau đó Mạc Lê cúp điện thoại, nghẹn ngào thống khổ, không thể nhịn được nữa. Mạc Lê nắm chặt di động, nước mắt phủ kín tầm mắt, lòng như bị xé ra.

Trong lòng Hà Dịch Dương, cô căn bản không có chút vị trí nào, thậm chí có thể nói là đến bạn bè bình thường cũng không phải, cứ đi như vậy, thậm chí còn quên nói với cô. Cuối cùng, là đi theo ngôi sao kia của anh, dứt khoát, đẹp trai, tàn nhẫn.
Chương 59: Có hy vọng

Mạc Lê thức dậy liền đi tìm nước uống như mọi khi, cô không nhớ mình như thế này đã mấy ngày rồi. Mạc Lê dẫm phải chai rượu rồi ngã trật chân, lập tức quỳ sụp xuống sàn nhà bịch một tiếng. Mạc Lê nhíu chặt chân mày vì đau. Cô không biết tại sao, ngày thường dù có bị đau cũng không lên tiếng, thế nhưng bây giờ cô lại ngồi ôm đầu gói khóc nức nở.

Có lẽ lần vấp ngã này đã làm đầu óc Mạc Lê trong nháy mắt tỉnh táo hơn rất nhiều. Mạc Lê chậm rãi đứng dậy đi vào phòng tắm, thấy dáng vẻ người không giống người quỷ không ra quỷ của mình trong gương. Mạc Lê buồn nôn, sau khi ói xong, cô liền đi tắm nước nóng, sau đó bắt đầu dọn dẹp sạch sẽ nhà của.

Mạc Lê đang ngồi thu dọn sạch sẽ sàn nhà, cô nhìn ra ngoài cửa số, hình như đã rất lâu rồi cô chưa kéo rèm cửa sổ lên, đã rất lâu rồi cô chưa cảm nhận được ánh sáng chạm vào cơ thể.

Mạc Lê lằng lặng cảm nhận sự ấm áp này. Không sao cả, cô đã suy nghĩ thấu đáo rồi, nếu muốn chọn đi theo vì sao sáng thì cô cũng phải trở nên chói mắt mới được…

Khi Sở Hiên đi thăm Tống Từ Nhất, Tống Từ Nhất lại đang đứng ở bên cửa sổ, Sở Hiên thấy anh như vậy thì kêu một tiếng: “Anh Nhất, tôi tới rồi.” Tống Từ Nhất quay đầu lại, nói: “Ừ.” Sở Hiên đi đến bên cạnh Tống Từ Nhất, yên lặng đứng một lúc như vậy rồi mới mở miệng nói: “Anh Nhất, cậu biết lý do tôi muốn làm bạn với cậu là gì không? Chính là dì Đường, lúc trước vì tò mò nên tôi đã đi theo cậu, nhìn thấy cậu quỳ trước mộ của dì Đường…”

Nghe đến đây, cơ thể Tống Từ Nhất cứng đờ lại, hai tay dần nắm chặt. Sở Hiên tiếp tục nói: “Tôi biết anh Nhất không phải người như vậy, cậu ấy nhất định là có chuyện quan trọng cần phải làm.” Đôi mắt Tống Từ Nhát tối sầm lại, nói giọng khàn khàn: “Cám ơn, Sở Hiên.”

Sở Hiên sửng sốt một chút, cười nói: “Cám ơn cái gì, quan hệ của chúng ta là thế nào chứ.” Sở Hiên thở phào nhẹ nhõm, rốt cuộc cậu đánh cuộc chính xác rồi.

Ngày thứ hai của tuần mới, Mạnh Kiệt không khỏi kinh ngạc khi nhìn thấy Tống Từ Nhất, Tống Từ Nhất không chỉ gọi ông là chú Mạnh mà còn muốn được ông chỉ bảo một số chuyện, đây là có hy vọng saovvv Mạnh Kiệt hỏi Sở Hiên: “Đây là cháu dùng cách mà cháu đã nói?” Sở Hiên cười một cái, nói: “Vâng, hôm qua cháu đã nói chuyện với cậu ấy. Nhìn anh Nhất như bây giờ, cháu cũng cảm thấy rất vui vẻ.”

Mạnh Kiệt cười nói: “Thằng nhóc này rất ranh ma. Hỏi chú cái này hỏi chú cái kia, thật là, cũng không biết có chuyện gì, nhưng dù không hiểu chuyện gì đã xảy ra thì chú vẫn trả lời hết.” Sở Hiên nói: “Anh Nhất có thể học hỏi theo chú Mạnh cũng là vinh hạnh của cậu ấy.”

Mạnh Kiệt nhướng mày, tán đồng gật đầu một cái. Mạnh Kiệt ông lăn lộn đến ngày hôm nay, có hạng người gì mà chưa từng thấy. Ông có thể nhìn ra điểm khác biệt giữa Tống Từ Nhất và người thường, sau này cậu nhất định sẽ là một nhân vật tàn nhẫn.

Sau khi Mạnh Nguyệt biết chuyện Tống Từ Nhất có chuyển biến tốt thì ngày ngày đi đến phòng bệnh của Tống Từ Nhất, nhìn Tống Từ Nhất và Mạnh Kiệt nói chuyện. Mạnh Nguyệt rất thông minh, cô ta biết biết tính tình của Tống Từ Nhất như vậy thì không thể gấp được, phải từ từ mới có thể tiếp cận. Hơn nữa cũng không thể để bị nhìn ra mục đích, nếu không nhất định sẽ bị thẳng tay đuổi đi.

Mỗi ngày Mạnh Nguyệt đều chỉ đến nhìn Tống Từ Nhất, nhìn nhất cử nhất động của anh, mỗi câu mỗi chữ đều dễ nghe như vậy. Ban đầu Mạnh Nguyệt chẳng qua chỉ là cảm thấy có chút hứng thú, đến bây giờ đã là hoàn toàn không thể tự kiềm ché, bắt tri bất giác hãm sâu vào tình cảm dành cho Tống Từ Nhát.

Tống Từ Nhất mắt mẹ từ nhỏ, khẳng định rất cần được thương yêu. Mới nghĩ tới đây, ánh mắt Mạnh Nguyệt nhìn Tống Từ Nhất càng thêm ôn nhu.

An Hảo và Mễ Á cùng nhau gọi video cho Lâm Uyễn, tính cách Mễ Á hoạt bát năng động, khuôn mặt lại xinh xắn như búp bê, cũng biết nói chuyện, khiến Lâm Uyển vô cùng yêu thích, nói chuyện với Mễ Á rất vui vẻ. An Hảo thở dài, mẹ cô thật sự rất hợp với mấy người bạn của cô.

Lúc này chuông cửa vừa vang lên, An Hảo đứng dậy đi mở cửa. Hà Dịch Dương vừa thấy cô liền nói: “Làm gì vậy?” An Hảo đợi Hà Dịch Dương đi vào nhà, cô đóng cửa lại rồi mới nói: “Anh rất rảnh rỗi sao? Mỗi ngày đều chạy đến đây.” Hà Dịch Dương giống như không nghe được mà cứ đi thẳng về phía Mễ Á, nói: “Gọi video với dì à?” Mễ Á cười nói: “Đúng vậy, nói chuyện với dì, dì thật là đáng yêu.”

Lâm Uyễn nghe thấy cô nói vậy thì bật cười: “Ai nha, dì lớn tuổi rồi, còn có thể đáng yêu cái gì đây?” Hà Dịch Dương ngồi xuống, nhìn Lâm Uyễn trong điện thoại, nói: “Dì, nếu không phải bởi vì lễ phép, cháu gặp được dì ở trên đường thì nhất định sẽ gọi dì là chị.”

Lâm Uyễn nghe vậy thì cười toe toét, nói: “Ai nha, nghe cháu nói vậy dì cảm thấy rất vui.”

An Hảo đứng bên cạnh nhìn mấy cười trò chuyện vô cùng vui vẻ, cô lằng lặng đi vào trong bếp, haizz, cô nên đi chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn đi thôi.

Buổi tối ba người ăn lẫu, Hà Dịch Dương nói: “Hai người có ước mơ gì không? Hay là muốn làm việc gì trong tương lai?”

Mễ Á trả lời có hơi ngượng ngùng: “Tôi muốn trở thành diễn viên ưu tú.” Hà Dịch Dương hỏi: “Minh tinh?” Mễ Á gật đầu một cái, Hà Dịch Dương tiếp tục nói: “Là con gái sẽ rất cực khổ, hơn nữa còn sẽ rất khó.”

Mễ Á nghe anh nói vậy thì trả lời: “Tôi biết, ước mơ từ nhỏ của tôi đã là cái này, tôi không sợ bị khổ.” Mễ Á vừa nói, trong mắt như có ánh sáng.

Hà Dịch Dương không nói thêm gì nữa, Mễ Á hỏi: “Vậy còn cậu thì sao, An Hảo, cậu có ước mơ gì?”

An Hảo bị hỏi thì hơi sửng sót, cô để đũa xuống, chậm rãi nói: “Cái đó, mơ ước cũng không đến nỗi, cũng bởi vì Mễ Á, tớ không biết chuyện gì xảy ra, đột nhiên cảm thấy hứng thú.”

Mễ Á nghỉ ngờ hỏi: “Bởi vì tớ?”

An Hảo gật đầu một cái, sau đó đứng dậy đi về phòng, lấy một tấm hình rồi mang ra đưa cho Mễ Á. Mễ Á nhận lấy, nói: “A, đây không phải bức ảnh tớ chụp cho cậu sao?”

An Hảo cười nói: “Đúng vậy, tớ đã mang anh đi in ra.” An Hảo hơi dừng lại vài giây rồi nói tiếp: “Cũng vì khi nhìn thấy bức ảnh này, tớ lập tức có cảm xúc.” Hà Dịch Dương nhìn hình, hỏi: “Chụp ảnh?” An Hảo nhếch môi cười một tiếng, gật đầu một cái.

Mễ Á cười nói: “Oa, quá ngầu đi. Không nghĩ tới tớ tùy tiện chụp một cái mà lại có tác dụng lớn như vậy, sau này nếu như tớ thật sự có thể thành công thì tớ sẽ tìm An Hảo, để cậu chụp cho tớ những bức ảnh thật đẹp, chụp không tốt tớ sẽ không trả tiền lương cho cậu.”

An Hảo cười nói: “Được thôi, vậy nếu như chụp xong thì sẽ được tăng tiền lương?”

Mễ Á hát tóc, mặt đầy kiêu ngạo, nói: “Dĩ nhiên, xin hãy gọi tớ là Queen.”

An Hảo làm bộ vươn tay đặt vương miện lên đầu Mễ Á, Mễ Á cũng làm bộ đỡ lấy “Vương miện.” Sau đó hai người nhìn nhau bật cười, Hà Dịch Dương cũng cười, hizz, rốt cuộc thì cũng vẫn là con gái.

Bởi vì tối nay, An Hảo càng xác định vững mục tiêu của mình.

Cô biết con đường này có bao nhiêu khó khăn, nhưng cô chưa bao giờ có cảm giác như thế này, có lẽ bởi vì cái này mà cô sống lại lần nữa. Cuộc sống tương lai còn không xác định, nhưng cô là An Hảo, chỉ cần cô muốn thì nhất định sẽ làm được.

Thời gian trôi qua rất nhanh, An Hảo và Mễ Á cũng đi học. Mỗi ngày An Hảo sẽ đi ăn cùng Mễ Á, cùng học tập, cùng nói chuyện phiếm. Dần dần, quan hệ giữa An Hảo và Mễ Á đã trở nên rất thân thiết. Đây cũng là lần đầu tiên An Hảo có người bạn phù hợp như vậy, nói chuyện với nhau không chút mệt mỏi, rất dễ dàng, cũng rất thoải mái.

Sau khi An Hảo tựu trường, bận bịu dần lấp đầy mọi chuyện, cũng dần quên mất cuộc sống, có một số việc, cũng chôn xuống sâu đáy lòng. Chẳng qua thỉnh thoảng sẽ nghĩ tới, sau đó đáy lòng chợt đau xót, cuối cùng chỉ có thể khổ sở cười đưa nó trôi đi.
Chương 60: Đi vào quỹ đạo

Sở Hiên và Tống Từ Nhất đang ăn cơm, một nữ sinh vuốt tóc, uốn lơ làm điệu ngồi bên cạnh Tống Từ Nhất, cười nói: “Nghe nói anh chính là Tống Từ Nhất, thêm cách thức liên lạc đi ~”

mặc dù nữ sinh mặc đồng phục, nhưng váy được cắt rất ngắn, cổ áo cũng mở rộng khá nhiều, lại cố gắng phô ra trước mặt Tống Từ Nhất.

Tống Từ Nhất mặt không cảm xúc, lạnh lùng nói: “Cút xa một chút.” Nụ cười của cô gái hơi cứng ở trên mặt. Cô ta đã nghe nói người này có dáng vẻ rất điển trai, nhưng tính tình rất không tốt, nhưng tính tình không đủ để cô ta từ bỏ như vậy. Nữ sinh yêu kiều cười hai tiếng nói: “Ai da, anh trai, có phải bây giờ thời tiết càng ngày càng nóng nên hơi bực bội trong người hay không, có muốn giảm chút lửa không đây?”

Nữ sinh nói xong thì tay muốn xoa lên đùi Tống Từ Nhất, anh vẫn mặt không biểu cảm đứng lên, hất tất cả bát canh còn hơi nóng lên tay cô ta.

Trong nháy mắt, toàn bộ nhà ăn vang lên tiếng kêu bén nhọn giống như giết heo. Cánh tay của nữ sinh đỏ hết lên, nước mắt cũng trào ra. Tống Từ Nhất phủi tay, môi mỏng hé mở: “Đã bảo cô cút từ sớm.” Nói xong xoay người rời đi, Sở Hiên thở dài, vội vàng đuổi theo.

Sở Hiên nhìn hành động vừa rồi của Tống Từ Nhất, nghĩ đến, mặc dù Tống Từ Nhát đã khôi phục lại cuộc sống bình thường, nhưng tính cách lại trở nên quái dị hơn, hỉ nộ vô thường. Tên Lục Minh Hạo kia cũng đã ra nước ngoài, hiện giờ bên cạnh Tống Từ Nhất cũng chỉ có cậu và Mạnh Nguyệt thôi.

Tống Từ Nhất và Sở Hiên vừa ra khỏi nhà ăn, lại đụng phải Mạnh Nguyệt. Sở Hiên nói: “Sao chị Mạnh Nguyệt lại tới trường chúng tôi thế?”

Mạnh Nguyệt cười nói: “Tôi tới đưa đồ ăn ngon cho các cậu.”

Nói xong nhìn về phía Tống Từ Nhất nói: “Uống thuốc chưa?”

Tống Từ Nhất nhẹ nhàng trả lời: “Vẫn chưa.”

Mạnh Nguyệt dịu dàng nói: “Nếu như cậu còn nói không thể, thuốc không thể ngừng.” Tống Từ Nhất gật đầu không nói gì.

Mạnh Nguyệt cười nói với Sở Hiên: “Sắp thi tốt nghiệp trung học, các cậu nhất định phải có lên, đừng lười biếng.”

Sở Hiên cà lơ phất phơ nói: “Yên tâm đi, thực sự không được thì sau này đại ca chứa chấp em đi.” Tống Từ Nhất hơi cong môi: “Tôi không rảnh rỗi chứa chấp cậu.” Sở Hiên cười nói: “Cho thêm chút tiền lương là được, tớ còn phải cưới vợ nữa đó.” Mạnh Nguyệt cười, nói: “Bây giờ đã muốn cưới vợ rồi hả?”

Sở Hiên vội vàng nói: “Đương nhiên, phải tích góp vốn cưới vợ chứ.” Tống Từ Nhất nhìn Sở Hiên nói: “Vậy bây giờ cậu cũng có thể cưới mười người rồi.” Nói xong xoay người rời đi, Mạnh Nguyệt cười đuổi theo Tống Từ Nhát. Sở Hiên sửng sốt đứng tại chỗ một lúc, hét lên: “Ai, mười người sao được, một trăm người cũng được, chờ tớ một chút.”

“Aaaa, An Hảo, tha cho tớ đi, tớ không muốn học.” Mễ Á nũng nịu nói. An Hảo đọc sách, nhàn nhạt nói: “Không được, ít nhất tiếng Anh phải học cho tốt mới được.” Mễ Á tủi thân nói: “Tớ sẽ học, nhưng không tốt như cậu mà thôi.” An Hảo ngắng đầu nhìn Mễ Á nói: “Vậy cậu phải học tốt hơn tớ.”

Mễ Á nhìn An Hảo, mái tóc đen nhanh chỉ tùy ý cột lên, mặc áo đen. Rõ ràng cách ăn mặc rất bình thường nhưng An Hảo mặc lại tạo ra cảm giác khác biệt. Mỗi một sợi tóc, mỗi một động tác, đều khiến người ta không dời mắt nổi. Mễ Á cảm thán: “An Hảo, cậu thật là đẹp. Vì sao không trang điểm xinh đẹp như Vậy.

An Hảo nói: “Đừng tưởng cậu khen tớ thì có thể không cần học tiếng Anh, học vẫn phải học.” Mễ Á thè lưỡi nói: “Hì hì, cái này cũng bị cậu nhìn ra.” An Hảo bát đắc dĩ cười nói. Lúc Mễ Á và An Hảo ra khỏi thư viện, Hà Dịch Dương vừa khéo đi tới. Mễ Á vẫy tay hét lên: “Hà Dịch Dương, Hà Dịch Dương, ở đây này.”

Hà Dịch Dương đi tới nói: “Đi thôi, hôm nay đúng lúc anh có thời gian, đã lâu rồi không ăn cơm cùng nhau rồi.” Mễ Á vui vẻ nói: “Ôi, Hà Dịch Dương vạn tuế.” Hà Dịch Dương cười nói với An Hảo: “Xem em ăn hiếp con bé kia.” An Hảo nói: “Em không có, là cậu ấy ngốc.” Mễ Á lôi kéo An Hảo đi tới nói: “Ai da, được rồi được rồi, tớ ngốc, có gì ăn là được, đi thôi đi thôi.”

Hà Dịch Dương cười theo sau. Đến nhà hàng, đang ăn cơm, An Hảo hỏi Hà Dịch Dương: “Gần đây anh thế nào, thuận lợi chứ?” Hà Dịch Dương gật đầu nói: “Mặc dù có hơi phiền phức, nhưng không có vấn đề.” Mễ Á vừa ăn vừa nói: “Em có vấn đè, em có vấn đề, An Hảo chỉ biết ăn hiếp em.” Hà Dịch Dương cười nói: “An Hảo cũng muốn em tốt hơn thôi.” Mễ Á quệt mồm làm bầm: “Hứ.”

An Hảo cắm một miếng hoa quả nhét vào miệng Mễ Á: “Ăn cũng không chặn nổi miệng của cậu.” Hà Dịch Dương cưng chiều nhìn An Hảo, trong khoảng thời gian này, mặc dù ít nhìn thấy An Hảo. Nhưng nhìn cô kết giao bạn bè, khí sắc cũng càng ngày càng tốt, cuộc sống dần dần đi vào quỹ đạo.

Ban đêm, Mễ Á chạy đến phòng của An Hảo, lập tức nhào lên giường cô: “An Hảo, An Hảo, cậu xem, tớ đậu phỏng vấn rồi!”

An Hảo đang xem ảnh, bị Mễ Á đột ngột xông tới, giật nảy mình, nhìn thấy cô ấy hưng phấn giơ điện thoại. An Hảo nhìn lại nói: “Tớ biết cậu có thể mà.” Mễ Á vui vẻ nằm ở bên cạnh An Hảo, đá chân, kích động nói: “Bây giờ tớ đã thành một người mẫu, đây là bước đầu tiên, hahaha.”

Mễ Á đang nói, đột nhiên đứng dậy, mở tủ quần áo của An Hảo ra, xuất áo khoác mặc vào. Làm điệu vịn tủ quần áo pose dáng, quyến rũ nói: “Thế nào, gợi cảm không?” An Hảo cười haha, nói: “Cậu không phải muốn chụp “diễm môn chiếu” thật chứ?”

Tư thế của Mễ Á cứng đờ, “Sao, không gợi cảm hả, có rõ ràng như vậy không?” An Hảo đột nhiên ra vẻ thành thật nói: “Gợi cảm.” Còn trung thực giơ ngón tay cái lên. Mễ Á buồn bực xấu hỗ lấy nhào lên giường cù An Hảo. Hai thiếu nữ đùa giốn trong phòng, hình ảnh thật tốt đẹp.

Lúc hai người đều cười mệt mỏi, sóng vai nằm ở trên giường.

Mễ Á đột nhiên nằm sắp nói: “An Hảo, chúng ta đi club đi?” An Hảo hỏi: “Làm sao đột nhiên muốn đi club?2” Mễ Á nói: “Tớ muốn đi một lần, tớ thấy trên điện thoại có một cửa tiệm rất không tồi, chúng ta đi chơi nhé.”

An Hảo không trả lời, chậm rãi đứng dậy đi đến trước tủ quần áo, Mễ Á mang vẻ mặt thất vọng. An Hảo lấy ra một bộ quần áo hỏi: “Vậy tớ mặc bộ này được không?” Mễ Á lập tức nở nụ cười: “Muốn đi sao? Cậu mặc cái gì cũng xinh!” An Hảo bát đắc đĩ cười nói.

An Hảo sửa soạn xong ra khỏi phòng, mắt Mễ Á lập tức nhìn thẳng. Tóc An Hảo xõa ra tùy ý, ánh mắt nhìn lên, môi đỏ gợi cảm, đây là lần đầu tiên Mễ Á nhìn thấy An Hảo trang điểm từ đầu tới chân. An Hảo phủ thêm một chiếc áo khoác dài màu đen. Mễ Á vừa định khen thì An Hảo đã chậm rãi tuột áo khoác đến chỗ cánh tay. Mia trợn to hai mắt, huýt sáo như mấy tên lưu manh.

Phía trên An Hảo mặc áo hở vai màu đỏ, phía dưới mặc quần short jean, lộ ra bắp đùi trắng như tuyết, bả vai còn trơn bóng.

Đôi giày bó cao gót càng lộ vẻ chân dài. An Hảo cong môi nói: “Thế nào?” Mễ Á đi đến bên cạnh cô, quỳ một chân trên đất, nắm tay cô nói: “Nữ vương điện hạ.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang