Phu nhân lay lay cánh tay tôi.
- vậy là đã sáng tỏ rồi..từ nay trở đi, bất kỳ ai có ý nghĩ hại con đều k có kết quả tốt đẹp. Đây cũng là lời cảnh tỉnh cho những ai đang có ý nghĩ xấu xa để hại người..
Tôi quay sang nhìn ánh mắt Lyly có gì đó khác thường..
Lyly gượng cười.
- ơn giời, đứa bé k làm sao?
Tôi nhìn cô hầu gái đang run run trước mặt..
Phu nhân:
- lôi cô ta ra ngoài xử theo quy định..
Tôi:
- đừng..đừng phu nhân..
Lyly:
- cậu sao thế Quỳnh?
- tớ muốn nhốt cô ta lại để chờ xử cùng thiếu phu nhân.
Phu nhân gật đầu.
- nếu con muốn vậy thì cứ làm theo đi.
Lyly có chút không vui trên khuôn mặt..
Tôi trở về phòng với bao suy nghĩ trong đầu, trong thâm tâm tôi vẫn vang vọng suy nghĩ rằng chuyện đó chắc hẳn cũng có thể khôg phải do thiếu phu nhân, tôi nhìn được ánh mắt sợ hãi của cô ấy. Nó ám ảnh trong tâm trí tôi vô cùng..tôi nghĩ đến anh, giá như có anh lúc này thì mọi việc sẽ tốt hơn hẳn.
Bên ngoài có tiếng gõ cửa phòng..
- mời vào..
Người đàn ông khuôn mặt nghiêm nghị bước vào, người đó khôg ai khác chính là bố Bảo..tôi vội vàng cúi đầu xuống chào, ông dơ bàn tay lên ý nói không cần..
- ta có thể nói chuyện với con chứ?
- dạ, được nói chuyện với người là vinh dự của con..
- con không thắc mắc ta định nói gì sao?
- trước sau thì con cũg phải nghe, nên con sẽ sẵn sàng tiếp nhận..
- khá khen cho con, một cô gái rất tỉnh và thông minh lại còn rất xinh đẹp.. bảo sao con trai ta không chết mệt sao được.
Tôi mỉm cười.
- người quá khen con rồi ạ.
- đi vào việc chính nhé, ta muốn nói chuyện liên quan đến con trai ta.. con có muốn biết nó đang làm gì và đang ở đâu không?
Tôi có thoáng chút giật mình trong lòng, chăm chú nhìn người đàn ông ngồi đối diện, hình như ông đang rất nghiêm tục thì phải..
- thả lỏng người ra cô gái, k cần gồng mình quá vậy đâu..
tôi cười trừ
- dạ..
- con mang thai cho hoàng tộc, ta rất vui..nhưng sẽ vui hơn là chính thất mang thai..
Tôi có thoáng tê liêt đầu óc..
- con trai ta, nó rất giống ta hồi trẻ..nhưng ta lại không bằng nó về độ tàn nhẫn, về độ giỏi giang nhưng nó lại thua ta một điểm, đó là điểm yếu mà bất kỳ đối thủ nào khi biết cũng có thể đánh bại được nó..nó chết vì cái gọi là tình yêu, nó khi yêu ai sẽ rất say đắm và một lòng, biết hi sinh, biết quan tâm..cái đó giới trẻ tụi con gọi là soái ca ấy.
- người nói với con như vậy để ý gì ạ?
- ta muốn con tạm rời xa nó..ta nói là chỉ tạm thời thôi nhé.. nó đang phải trải qua một cuộc chiến khắc nghiệt, cuộc chiến mà người ta gọi là cuộc chiến sinh tồn..thắng làm vua, thua thì chết..bản năng của ng làm cha, ta k thể để nó bận tâm vì điều gì đó mà hỏng hết việc.
Tôi rơi nước mắt khi nghe ông nói, mặc dù trong lòng đang đặt ra hàng ngàn câu hỏi..
- tại sao người nghĩ con rời xa anh ấy là sẽ tốt cho anh ấy? Chúng con còn có đứa bé này nữa mà ( tay tôi xoa lên bụng)
- từ lúc nó gặp cô, ta đã quan sát và theo dõi nó đã mất đi sự tập trung mọi khi, mất đi sự tàn nhẫn vốn có..đó sẽ là điểm giết chết nó đấy cô gái. Lẽ nào cô yêu nó mà không quan tâm tới tính mạng nó sẽ ra sao.
Tôi mắt rưng rưng lắc đầu.
- không.. con không thể xa anh ấy, con k tin lời người nói đâu ạ..
Khuôn mặt ông có chút nóng giận.
- được.. nếu cô cứ cố tình thì đừng trách ta khôg lương tay..ta có thể sẽ có rất nhiều đứa cháu, nhưng con trai như nó ta chỉ có một..
- tại sao người đường đường là một bậc cao quý mà người lại nói ra được những lời như vậy?
- xem ra cô vẫn chưa hiểu hết về ta rồi.. ta có thể bất chấp tất cả kể cả việc giết ai đó để dẹp đường dẹp lối cho nó bước lên đỉnh cao..
Tôi khẽ sởn gai ốc nghe lời đanh thép của ông nói ra.. người đàn ông đang đứng trước mặt tôi có khuôn mặt tựa như không nói chơi ai bao giờ..
- tôi cho cô 3 ngày để suy nghĩ..3 ngày để rời khỏi trước khi cuộc chiến xảy ra..
Tôi rơi nước mắt trong im lặng, sau khi ông rời khỏi tôi đã khụy xuống đất..
- tôi không muốn, thật sự không muốn một chút nào..
Sau một hồi khóc lóc, tôi lấy tay gạt những giọt nước mắt lăn trên má và đứng dậy bước đi.. mở cánh cửa phòng ra, tôi hít một hơi thật sâu lấy lại sự bình tĩnh..tôi hỏi đường để ra lãnh cung. Đứng trước căn phòng..
Vệ sỹ:
- cô không được vào, tâm lý thiếu phu nhân đang k ổn định, tôi sợ sẽ làm ảnh hưởng tới cô.
- anh cho tôi vào một lát thôi mà, tôi cần xác minh một việc..
Vệ sỹ e ngại.
- không được, cô có sao tôi không gánh vác được đâu cô Quỳnh.
- nếu anh k cho tôi vào tôi sẽ đứng lỳ ở đây cho anh coi..
- đừng làm khó tôi mà..
- sao? Giờ cho khôg để tôi biết đường mà..
Vệ sỹ chần chừ tránh đường cho tôi vào..tôi gõ cửa phòng..
- thiếu phu nhân, tôi cần nói chuyện với cô..
Ở bên trong im lặng, tôi nhẹ nhàng đẩy cửa ra bước vào.. căn phòng đầy mùi ẩm mốc, mạng nhện đã giăng kín bốn góc, ánh đèn mập mờ ảo ảo.. bên góc trái căn phonf, linda ngồi thu mình lại trong nỗi sợ.. từng bước chân tôi bước dường như khiến cô ấy trở nên sợ hãi..
- đừng.. đừng tới gần..con chuột đáng chết..
Tôi chạm nhẹ vào lưng cô, cô bất ngờ hét lớn..
- A.. cút ra..
- là tôi..
Cô từ từ ngước mắt lên nhìn chăm chú khuôn mặt tôi rồi bật cười.
- cô đến để cười tôi đấy à
Tôi lắc đầu.
- tôi cần nói chuyện nghiêm túc với cô.
Linda cười lớn hơn.
- đừng nói với tôi là cô tin tôi nhé, nực cười chết đi được..
- nếu tôi nói vậy thì sao?
Linda tắt nụ cười quay sang tôi..
- tôi không tin..không thể tin.
- thử hỏi nếu tôi k có chút gì tin cô thì tôi đến đây làm gì?
Linda im lặng một hồi suy nghĩ rồi nắm chặt tay tôi..
- xin cô, cô phải nói với phu nhân..tôi k có gan làm chuyện đó, tôi k biết tại sao con khốn kia lại vu oan cho tôi.. có thiên địa chứng giám, tôi nói hoàn toàn là thật..
- cô phải chứng minh mình trong sạch.
Linda thẫn thờ.
- nếu tôi chứng minh được thì tôi đã k ngồi đây.. đúng là trước kia lúc biết tin cô ngủ với chồng mình, tôi ghen, ghen lắm chứ..tôi đã có ý nghĩ gửi tặng cô bát thuốc, trong đó có phòng tránh thai.. nhưng khi cô có thai, tôi thề rằng chưa một lần tôi sẽ có ý nghĩ hại đứa bé. Làm gì thì làm tôi vẫn phải nghĩ cho gia đình mình nữa..
Tôi chăm chú nhìn linda giải thích, điều đó càng khiến tôi tin Linda trong sạch trong chuyện này..mọi lời nói thật lòng hay giả dối trên đời vẫn k thể qua nổi được ánh mắt..
Linda ngồi gục xuống khóc.
- tôi xin lỗi, xin lỗi về tất cả..xin cô hãy giúp tôi, tôi mag ơn cô suốt đời.. tôi sợ mùi mốc căn phòng, sợ cô đơn một căn phòng, sợ chuột và sợ cả bóng tối..
- tôi sẽ giúp cô nhưng với điều kiện cô phải phối hợp ăn ý thì tôi mới giúp..
Tôi ghé sát vào tai Linda nói về thực hiện kế hoặch..
Linda vội vàng gật đầu và không ngừng rơi nước mắt..
- cảm ơn..
Sau khi tôi rời khỏi, xa xa tôi thấy bóng dáng David đang đi tới gần. Tôi thở dài nhìn họ, nếu không phải là nghiệt duyên chắc hẳn trời sinh ra họ cũng là một cặp, tôi cảm nhận được tình cảm david mỗi khi đối diện với Linda..
David mở cánh cửa phòng bước vào, anh đau lòng khi thấy một thiên kim tiểu thư kiêu ngạo anh từng biết đang khổ đau về cả tâm hồn lẫn thể xác..cô nhìn thấy anh, cô ngoảnh mặt ra hướng khác, đôi bàn tay lau vội những giọt nước mắt tuôn rơi..
David chăm chú nhìn cô rồi yên lặng một hồi, không gian, thời gian như bị chậm lại để xoay quanh hai người..
- anh tới đây làm gì? Cười tôi à? Nếu là cười thì anh thành công rồi ấy.
Anh nhẹ nhàng gọi tên cô.
- Linda..
- này, cậu đừng có láo, tôi là chị dâu cậu đấy.
Anh nhếch môi lên cười nhạt.
- chị dâu...nhưng lại chẳng bao giờ đượg anh trai mình công nhận..
- cậu???
- tôi nhất định sẽ cứu em ra ngoài, tôi phải khiến mọi người phải trả giá về hành động của mình khi gây ra cho em..
Linda lắc đầu.
- cậu đừng có điên.
- k..tôi k điên, nếu tôi điên thì có điên vì em cũng đáng.
- cậu đừng ảo tưởng nữa đc không? Tôi k thích cậu, chưa bao giờ thích cậu..
- tôi và hắn ta, thua nhau ở điểm nào.. có phải tôi không quyền thế như hắn nên em k muốn đến bên tôi..em yên tâm, 3 ngày nữa thôi, tôi sẽ khiến tất cả kết thúc và em sẽ được tự do..
Nói rồi davida vội vàng quay lưng bước đi, ánh mắt anh sắc lạnh..
Linda gọi lớn.
- đừng làm gì cả kẻo đến thân..tôi xin anh đấy..
David dừng chân lại nhếch môi một nụ cười rồi bước đi..
Tại phòng phu nhân..
- ông đã tới gặp con bé?
Bố Bảo gật đầu..
- tại sao chúng ta đã nói với nhau thế nào? Chúng nó tự trách nhiệm đượv cuộc sống mình rồi.
- không.. nếu tôi k làm vậy tôi sợ con trai bà sẽ gặp nạn.
- k có con bé nó mới gặp nạn đấy.
- bà sai rồi, nếu k có con bé nó sẽ trở lên máu lạnh hơn ai hết..
Ông đưa cho bà tấm ảnh Bảo bị thương chỉ vì mất tập trung.. bà rơi nước mắt rồi thở dài..
- đừng ác chia cách tình yêu của chúng nó nữa.
- tôi nói chỉ là tạm thời thôi mà..
- k được, ôi không thể xa cháu và con dâu mình được.
- vậy còn con trai bà, bà có mình nó thôi đấy..
Bà chăm chú nhìn ông..
- chỉ là tạm xa phải không? Tôi sẽ được gặp cháu và con dâu mình chứ?
- được gặp nhưng khi nào đến thời điểm tôi sẽ cho gặp..
Phu nhân đứng dậy bước đi, bà rơi nước mắt..
Nhị phu nhân từ đằng sau..
- ấy phu nhân, hình như sắc mặt chị không tốt.
- đừng chọc giận ta..
Nhị phu nhân thay đổi sắc mặt.
- được, vậy tôi đi trước..tôi chỉ có ý hỏi thăm người nhưng ai ngờ người lại không vui..
Tôi lang thang một vòng biệt thự rồi suy ngẫm về mọi thứ..tôi liếc mắt trước căn phòng làm việc của anh..bất giác tôi tiến tới căn phòng rồi bấm mật khẩu để mở cửa. Thì ra anh đã đặt mật khẩu là ngày sinh của tôi..cánh cửa tự động mở ra, tôi nhìn chiếc bàn làm việc rồi tự dưng thấy tâm hồn trống rỗng vô cùng..tôi sờ nhẹ lên chiếc bàn, ngăn kéo mở ra, bên trong là một hồ sơ về hành trình khôn lớn của tôi được ghi lại trong những bức ảnh..tôi bật cười nhìn lại những bức ảnh thời trẻ trâu của bản thân và không khỏi ngạc nhiên suy nghĩ tại sao anh lại có nó..
Dưới tập ảnh là những bản vẽ khi tôi đang ngủ, khi tôi cười, khi tôi khóc..thì ra mọi hành động của tôi đều không qua khỏi được tầm mắt người đàn ông ấy...
- anh cái gì cũng giỏi, giỏi công việc, giỏi lãnh đạo và cũng giỏi thu hút trái tim em... nếu phải tạm xa, chỉ cần tưởng tượng thôi tôi sẽ chết trong suy nghĩ..
Tôi thiếp đi gục đầu xuống bàn, tôi cảm giác như ai đó đang vuốt nhẹ mái tóc tôi.. tôi giật mình tỉnh dậy nhìn ngó căn phòng trống trơn, trong lòng không khỏi hụt hẫng...lúc nào mệt mỏi quá tôi lại nhắm mắt lại rồi lại cố căng mắt ra nhìn..người đàn ôg ấy vẫn k xuất hiện..
Đã 2 ngày trôi qua, tôi đã suy nghĩ rất nhiều, ngẫm lại từng lời bố Bảo nói.. nhiều lúc nghĩ cũng đúng, chung quy lại ông chỉ muốn tốt cjo con mình..
Bố Bảo:.
- ngày nó trở về tới gần, cô đã suy nghĩ kỹ chưa?
- con muốn ở bên cạnh anh ấy..con k muốn rời xa đâu người.
- cô sẽ phải hối hận..
Bố bảo rời khỏi, tôi nhận được những tấm ảnh của bố mẹ và cu tý được gói ghém trong chiếc phong bao..
Tôi nheo mắt lại nhìn, hình ảnh bố mẹ đang bị trói dưới gôc cây cùng cu tý.. tôi ôm mồm rơi nước mắt..tôi bàng hoàng gọi hầu gái vào.
- ai đưa cho chị phong bao này vậy?
- là một chàng trai trẻ nói nhờ tôi chuyển tới tay cô.
Tôi run run nhìn số điện thoại trên phong bao rồi bấm máy.
- thuê bao quý khách vừa gọi tạm thời k liên lạc được..
Rất nhanh sau đó một số máy lạ gọi tới số tôi..tôi run run bấm máy.
- chào cô em, có muốn nghe giọng bố mẹ yêu không nào?
- anh..anh là ai?
Tiếng mẹ tôi vang trong điện thoại.
- Quỳnh ơi đừng nghe nó ức hiếp..cả nhà không sao..
- anh muốn gì? Thả bố mẹ tôi ra..
- muốn gì hả? Muốn gì thì cô đi mà hỏi chủ nhân của tôi ấy..
- nhớ là đừng làm gì cả nhà tôi, tôi xin anh đấy..
Nói rồi hắn tắt máy..
- kìa, tôi chưa nói xong mà..
Tôi vội vàng đi tìm bố Bảo..
- có Phải người cho người bắt bố mẹ và em trai con?
Ông bình tĩnh cầm ly trà trên tay.
- xem ra nó ra tay nhanh hơn ta nghĩ..
- người nói vậy ý gì?
- về đi, chỉ cần suy nghĩ lời ta nói, ta sẽ giúp bố mẹ cô an toàn..
Tôi lững thững quay trở lại, lòng rối bờ như mớ tàu vò..
Lyly gọi lớn.
- cậu làm gì mà tớ gọi mấy lần k thưa vậy?
Tôi như cái xác không hồn mà lo cho bố mẹ và cu tý..trong lòng cũng k khỏi nghĩ đến Bảo.. bản thân tự cố gắng tìm ra giải pháp thích hợp lúc này nhưng vẫn k thể có câu trả lời..tôi mặc kệ lyly và lật đật quay trở lại để đến chỗ phu nhân.
- phu nhân..con có chuyện muốn nói.
- ta biết con định nói gì. Ta xin lỗi đã đưa cuộc đời con vào vòng luẩn quẩn mất rồi..ta buồn vì ta bất lực k thể giúp cho con lúc này.. con k hiểu được đâu, bây giờ xung quanh con trai ta có rất nhiều mối thù, trong lẫn ngoài đều muốn làm phản.. nếu bọn chúng bắt được con, nhất định thằng bé sẽ thua hoàn toàn. Huống gì con lại đang mang thai, ta k thể đánh cược tính mạng hai mẹ con con được..
- vậy là người đồng ý để con rời xa anh ấy..
- chỉ là tạm thôi mà..tạm thôi con..
Tôi rơi nước mắt.
- tạm là bao giờ, tạm là đến 1 năm, 2 năm, 5 năm hay mười năm hả người..
Phu nhân lặng yên rơi nước mắt..
- xin lỗi..ta bất lực rồi..
- xa anh ấy, con sẽ chết trong nỗi nhớ đó người, con sợ con k chịu nổi.
- chả lẽ con không lo cho bố mẹ mình nữa sao..
Tôi ngồi gục xuống khóc một hồi rồi lại trấn an bản thân phải thật mạnh mẽ, mạnh mẽ để xứng đáng làm người phụ nữ của anh..tôi nói trong nghẹn ngào.
- con muốn xin người một việc, hãy giải oan cho thiếu phu nhân giúp con..con tin không phải do cô ấy làm đâu người.
Sắc mặt phu nhân sửng sốt.
- con tin Linda?
Tôi gật đầu.
- con tin cô ấy..
Nói rồi tôi đưa đoạn clip về cuộc nói chuyện của Linda với hầu gái mà tôi đã lén quay ngày hôm trước..
Linda:
- tại sao cô hãm hại ta? Tại sao hả?
- thiếu phu nhân, rõ ràng cô sai tôi làm mà.
- ngươi nói láo, từ trc tới nay ta chưa bao giờ tiếp xúc với ngươi..
Vẻ mặt hầu gái có chút thay đổi rồi quay đi chỗ khác.
Linda khóc to..
- tôi xin cô, cô hãy trả lại sự trong sạch giúp tôi. Đời này ta chưa hề mắc nợ cô, làm ơn đừng vu oan cho tôi
- thiếu phu nhân, cô đừng làm khó tôi.
Linda bám vào hai cánh tay hầu gái.
- tôi biết cô còn người em gái bằng tuổi tôi, nếu cô thử nghĩ một ngày nào đó em gái cô bị vu oan, cô có đau lòng k.. bố mẹ tôi cũng vậy đấy..
- cô đừng nói nữa, nếu tôi nói ra bố mẹ tôi sẽ chết mất.. tôi k thể.
- vậy là rốt cuộc chính xác là có ng hãm hại tôi đúng chứ?
Hầu gái giật mình..
- đừng ép tôi nữa..
Linda nói trong nước mắt.
- chỉ cần biết dc lòng tham của kẻ đó, tôi chết cũng nhắm mắt.. hãy giúp tôi được không?
Xin cô ấy..
Hầu gái chần chừ nhìn linda rồi mủi lòng..
- thôi được rồi.. người đó là...Lyly..
Phu nhân rơi chén trà trên tay xuống đất, bà tức giận gọi lớn.
- cho gọi Lyly vào đây.. ngay lập tức cho tôi.. sang lãnh cung điều thiếu phu nhân và hầu gái.
Tôi rơi nước mắt thở phào nhẹ nhõm.. cho tới thời điểm hiện tại có lẽ việc tôi làm được lúc này chính là giải oan cho người bị oan..lyly bước vào, nhìn cô ấy tôi lại buồn cười cho số phận mình..bị phản bội bởi những ng mình gọi tắt là tri kỷ!!!