- anh đang làm gì, đang thức hay đang ngủ.
- có nhớ tôi như tôi nhớ anh.
- có nắm tay hay ân ái bên ng phụ nữ nào khác không.
- có buông lời ngọt mật với người ta không.
Nghĩ đến đây tôi rơi nước mắt..phu nhân nhẹ nhàng nắm lấy tay tôi..
- đừng khóc..ta thay mặt con trai mình xin lỗi con nhé Quỳnh.
Tôi lắc đầu..
- mọi chuyện qua rồi thưa phu nhân, nó đã là một phần ký ức con xếp gọn trong tim.
- vậy con có muốn biết thời gian qua nó đã làm gì không?
Tôi ngước mắt lên nhìn bà..nhìn cách bà nhẹ nhàng mà vô cùng ấm áp.
- con...
- hãy để ta được nói ra, sau khi nói xong, quyết định thế nào là ở con..
Tôi gật đầu..
- 6 tháng trước khi con sinh, nó buộc phải xa con để bảo vệ con, tránh cho kẻ thù của nó làm ảnh hưởng tới con vì chúg biết tình yêu chính là yếu điểm duy nhất của nó..ngày con sinh bé con, chính nó đã có mặt tại bệnh viện để nhìn theo con từ xa..6 tháng sau sinh của con, một mình nó đã đối diện với thần chết, đạn bắn gần tim, ta đã phải đưa nó sang Mỹ điều trị, nhờ y học hiện đại cộng với ý chí sống cao, cho đến nay nó đã hồi phục 85%..
Tôi ôm mồm ngạc nhiên, khuôn mặt trở nên trắng bệch, chân tay run run tựa không còn sức..
- tại sao mọi người lại dấu con chuyện này, tại sao hả?
- vì nó muốn thế giới của con là một màu hồng.
- hiện tại anh ấy đang ở đâu hả người?
Số phòng 1009 tại khách sạn 5 sao trên thành phố Hà Nội..con còn nhớ khách sạn mà con với nó gặp nhau lần đầu không?
Tôi gật đầu bước đi.
- Quỳnh. Để ta cho người đưa con đến đó..
Ngồi trên ô tô, nước mắt tôi không ngừng tuôn rơi..Bảo, anh luôn làm em rơi nước mắt hoài thôi..chuyện quan trọng như vậy ah cũng k chịu nói với em, cái gì anh cũng tự làm, tự chịu..vậy anh còn cần vợ mình làm gì hả Bảo..
Tiếng chuông điện thoại tôi vang lên ( là mẹ)
- Quỳnh, con đi đâu mà me ra quán thấy đóng cửa.
- con lên Hà Nội.
- lên Hà nội làm gì? Thế còn thằng Bin ở nhà.
- mẹ cho cháu uống sữa ngoài giúp con, con đi có việc.
- nhưng mà viêc gì?
- con sẽ nói với mẹ sau.. thế nhé..
- ơ hay cái con này..
Tôi tắt máy thở dài.
- anh cho chạy xe nhanh giúp em được khôg?
- dạ..cô Quỳnh..
Chiếc xe dừng lại trước khách sạn 5 sao bậc nhất Hà nội..đứng trước cửa, lễ tân cúi chào.
- chị muốn thuê phòng ạ.
- tôi muôn lên phòng 1009.
- chị có hẹn trước với số phòng đó không? Phòng đó dành cho người có thân phận cao quý, không phải ai cũng vào được đâu chị.
Anh lái xe từ ngoài chạy vào.
- cô cho cô Quỳnh vào nhé, đây là vợ cậu ấy.
Lễ tân thay đổi sắc mặt.
- vợ..anh có nhầm không? Vừa ngài ấy say mềm ra, có một cô gái tự xưng là vợ ngài ấy dìu về mà.
Tôi chết chân tại chỗ.
- cô chắc chứ?
- không thể nhầm được, đến giám đốc khách sạn còn căn dặn chúng tôi đón tiếp ngài ấy cho tốt mà.
Tôi gật đầu, đôi chân định bước ra cổng.
Lái xe:
- cô Quỳnh, xin cô lên gặp ngài ấy.
- lên làm gì? Lên để nhìn người ta hạnh phúc ân ái với nhau à..
- biết đâu chỉ là hiểu nhầm..
Tôi tức giận quay nhìn chiếc thang máy.
- đúng, dù sao cũng mất công tới đây rồi. Quả này anh chết chắc với tôi, tôi sẽ xé nát, băm vằm anh ra cho bõ tức..rồi tôi sẽ về sống hạnh phúc cùng con..tôi sẽ chứng minh cho anh thấy k có anh cuộc đời con Quỳnh này vẫn nở hoa..
Tôi vội vàng ra bấm thang máy lên tầng 4, đứng trước cửa phòng Vip 1009..tôi bình tĩnh lắng nghe mọi thứ, đôi bàn tay run run cầm chiếc thẻ quẹt mà phu nhân đưa cho..tiếng " Ting" cửa phòng mở hé ra..bên anh là người phụ nữ mắc váy hai dây đỏ để lộ ra vòng ngực săn chắc đang lấy khăn lau khuôn mặt anh ta.. ( định mệnh nhìn muốn lộn ruột các chị ạ, nhìn vòng một của nó chắc bơm ác)miệng anh ta không ngừng lẩm bẩm gọi tên tôi, thế là đủ biết ai ở trong lòng anh ta rồi nhá..tôi mở mạnh cửa bước vào, cô gái giật mình nhìn tôi.
- cô là ai? Sao vào đây được?
- tao mới cần hỏi mày là ai đấy?
- tao là bồ anh đây.
- mày nói mày là bồ anh ta, vậy anh ta tên gì?
Cô ta đứng lên rồi cười.
- anh ấy là Bảo, Hoàng Gia Bảo..34 tuổi, sinh ra và lớn lên tại nước Anh..
Tôi nheo mắt nhìn cô ta.. cô ta cười lớn.
- mày với anh ta có quan hệ gì?
Cô ta vuốt qua mặt tôi.
- này cô bé, em ít tuổi hơn chị đấy..
- ít tuổi cái quằn què gì, xưng tao mày cho dễ.
Cô ta tức giận chỉ tay vào mặt tôi.
- tao yêu cầu mày bước ra khỏi phòng..
Tôi điên tiết hất mạnh tay cô ta xuống.
- mày chưa đủ tuổi để nói với tao.
Trên giường, Bảo bất giác gọi lớn.
- Quỳnh, quỳnh..
Tôi nhìn anh ta rồi tiến tới nắm tay.
- em đây..
Cô ta hất tay tôi ra.
- ai cho mày động vào người anh ấy.
Tôi liếc mắt nhìn cô ta rồi đứng dậy sắn tay áo.
- mịa cái con người giời này, bà chưa chửi mày chưa biết điều à? Mày có điếc không mà còn hỏi, anh ta vừa gọi tên tao đó.
- mày là..Quỳnh.. vợ anh Bảo.
Tôi nhếch môi lên cười.
- xem ra mày khôn hơn rồi đấy.
Cô ta cười nhạt.
- tao tưởng mày thế nào?
- mày nói chuyện cứ như biết rõ về anh ta lắm nhỉ?
- không những biết mà còn rất thân là đằng khác, từ chục năm trước rồi cơ.
Tôi nhìn cô ta ánh mắt khó hiểu.
Cô ta cười
- có ai nói với em về người tên Lan chưa?
Tôi sững người..tôi nhớ đã có lần phu nhân từng kể ra về câu chuyện tình yêu của bảo nhưng tôi nhớ cô ta chết rồi mà..tôi ôm mồm
- khôg lẽ ng chết về đòi chồng..
- em suy nghĩ gì vậy cô bé, xem ra em làm mẹ rồi mà vẫn trẻ con lắm.
- ờ thì dù sao tôi cũng mới ngoài 20 tuổi, đâu có già như trái cà như ai kia.
Chị ta mặt xám sầm lại, cố gượng cười
- chị là em sinh đôi với chị Lan..chị là Ngọc Lan, chị gái chị là Phương lan..( chị ta dơ tay bắt tay tôi)
Tôi miễn cưỡng bắt tay lại, nhìn sâu ánh mắt chị ta cũng chả tốt đẹp gì..tôi cố gắng lấy lại giọng.
- chị Ngọc Lan này, vừa em k biết tưởng chị là gái ngành vất vưởng đu theo chồng em, nhưng giờ hiểu rõ rồi chị cho em xin lỗi và đồng cám ơn chị đã thay em chăm soc cho anh ấy nghen..bây giờ em cũng ở đây rồi, làm phiền chị cho vợ chồng em riêng tư.
- Nhưng..
- sao thế chị? Chị tiếc gì à?
- không.. vậy chị đi trước, khi nào có dịp chị qua sau.
- dạ, không qua cũng đc c ạ..
Chị ta tức giận lấy túi xách bước đi..
Tôi liếc mắt nhìn người đàn ông của mình, cả cơ thể đang mềm nhũn nồng nặc mùi rượu..quái lạ, mùi rượu pha lẫn mùi nước hoa cũng quyến rũ ra trò..tôi tiến đến gần anh, đôi bàn tay run run rồi nhẹ nhàng cởi bỏ từng cúc áo, đã rất lâu rồi tôi mới được ngắm nhìn người đàn ông ấy thật gần thế này.. anh vẫn như xưa, vẫn đẹp trai, lịch lãm, vẫn gương mặt đẹp lạnh lùng thu hút người nhìn.. tôi lấy khăn ấm lau nhẹ lên trán, cổ, ngực..cơ thể anh đang đỏ rực và nồng nặc mùi rượu... tôi đưa tay sờ nhẹ lên trán, sốt rồi.. bất giác anh nắm chặt lấy tay tôi nói trong mê man.
- Quỳnh, đừng rời xa tôi..
- được..anh nghỉ đi, em k đi đâu nữa.
Anh nhẹ nhàng từ từ thiếp đi, cơ thể mỗi lúc một nóng dần lên..tôi khó khăn lắm mới gỡ được tay tôi ra khỏi tay anh..vội vàng xuống sảnh chính hỏi vào nhà bếp để nấu cho anh bát cháo nóng..
Lễ tân.
- xin cô cứ lên phòng chờ, lát sẽ có nhân viên mang cháo đến ạ.
- tôi muốn tự tay nấu cháo cho anh ấy.
Cô lễ tân e ngại.
- điều này..
Nhìn ánh mắt năn nỉ của tôi, cô gượng gạo đồng ý.
- thoii được rồi, vì đây là vị khách đặc biệt nên chúng tôi phá lệ một lần.. cô đi theo tôi nhé..
Tôi mỉm cười đi đằng sau cô lễ tân.. tới phòng bếp rộng lớn vô cùng, trang thiết bị hiện đại khiến tôi phải nhờ mấy anh chị đầu bếp chỉ dùm.. 30p trôi qua, tôi nhẹ nhàng bê bát cháo lên phòng anh, chiếc giường trốn trơn không người nằm.. tôi đặt bát cháo xuống giường ngó nghiêng một vòng không thấy ai.. từ trong nhà tắm đi ra, hương nước hoa trên cơ thể thoang thoảng khắp căn phòng, một vòng tay rộng lớn ôm eo tôi từ phía sau, từng hơi thở nóng hổi khẽ thổi nhẹ vào tai tôi thì thầm nói..
- vậy là anh không mơ..
Tôi gỡ tay anh ra khỏi người rồi quay lại nhìn, mắt nhìn thẳng nhau như muốn ăn tươi nuốt sống đối phương.
- anh bệnh rồi còn uống rượu làm gì?
- người ta nói rượu có thể bớt sầu, nhưng cớ sao anh càng uống lại càng nhớ tới em vậy Quỳnh..
Tôi im lặng không nói gì, anh nhẹ nhàng nâng cằm tôi lên.
- nhà em có bán rượu không?
- không..
- vậy sao anh say tình em hơn cả say rượu thế hả Quỳnh?
- tào lao, ngồi xuống ăn cháo dùm em, khoẻ rồi mình nói sau.
- anh không ăn cháo đâu, anh muốn ăn em..
- hừm.. em còn chưa tha thứ cho anh đâu đấy..
- anh xin lỗi, xin lỗi em vì tất cả.. anh biết em đã phải vất vả thế nào mới sinh cho anh được một đứa con.. không được bên em trong những ngày tháng đó là điều anh ân hận nhất cuộc đời..
Tôi đưa ngón tay lên đôi môi anh, mắt rưng rưng.
- đừng nói gì cả.. em trách anh là vì sao anh không nói với em về cuộc chiến sinh tử của anh, anh k tin em sao Bảo..
- vậy là em biết hết rồi.
- nếu em k biết liệu em có mặt tại đây không?
- anh sợ em lo lắng, sợ em sợ hãi.. nhìn thấy em vậy anh đau gấp trăm ngàn lần, anh sẽ k thể tập trung vào việc làm được..
- anh thà xa em còn hơn là cùng nhau vượt qua?
- anh có nỗi khổ của riêng anh, khi đó em đang mang thai, anh k thể để em và con có mệnh hệ gì..
Nói rồi anh tiến tới hôn môi tôi.. 374 ngày chúng ta đã không hôn nhau, không ân ái cùng nhau rồi đấy anh ạ..cảm giác trong em bỗng ùa về, phải rồi, chính tại căn phòng này, chính tại đây chúng ta đã vồ vập lấy nhau thật mạnh bạo..bờ môi cả hai chạm vào nhau muốn không rời, hai cơ thể chạm vào nhau không muốn buông, từng hơi thở của đối phương cảm nhận rất rõ..tay anh mon men sờ xuống bầu ngực đầy đặn đang căng sữa.. vậy là tôi đã gạt bỏ hết những muộn phiền, đau khổ ngày qua, gạt bỏ thân phận cao quý của anh để hoà quyện cùng anh, đến bên anh như những cặp đôi nam nữ bình thường, đến với anh với tư cách là mẹ của con trai anh... dục vọng là thứ khiến con người ta không thể kìm nén được, trong lúc dục vọng dâng trào, mọi bi thương, lạc ái ngày thường bỗng phút chốc tiêu tan như màn sương khói.. chúng tôi chìm đắm vào nhau như những con hổ bị bỏ đói ngàn năm.. đôi bàn tay anh nhẹ nhàng nâng chiếc mông tôi rồi từ từ ngả xuống giường, anh nằm lên người tôi, 2 thân thể trần truồng bên nhau,da thịt chạm nhau nóng hổi, quyến luyến không rời..tiếng thở dốc của anh hoà chung tiếng rên rỉ gọi tên đối phương của tôi tạo nên cảm giác kích thích triền miên..